Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 112: Hư rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 112: Hư rồi


Ngay sau khi Cung Kỳ Diệp thắt xong đai an toàn cho bản thân và cho cô thì nghe thấy tiếng cửa xe mở. Lúc anh quay đầu lại liền thấy Tiêu Mục Thần và Diệp Hàn Ngự đã ngồi ở ghế sau. “Bọn mày ngồi nhầm xe rồi!”

“Xe bên kia đã kín chỗ.” Tiêu Mục Thần vòng tay trước ngực nhướng mày nhìn Cung Kỳ Diệp biểu tình không vui.

Cung Kỳ Diệp chuyển tầm mắt qua chiếc xe thể thao đỗ ở bên cạnh đã ngồi đầy hai người (TĐD + MTU). “Tao nhớ là hôm qua Ngự có mua một chiếc Lambormini màu đen cơ mà!?”

“Hư rồi!” Diệp Hàn Nhự trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

Bị hai người bạn đáp lời chặn họng, Cung Kỳ Diệp nhíu mày quay đầu lại nhìn Mạc Nghiên thì chỉ thấy cô nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?” Sau đó anh đành than nhẹ dẫm chân ga.

Khi xe mới dừng ở trước cửa Điện Phủ thì đã có một nhóm người khom lưng chào đón rất cung kính.

5 người đàn ông đẹp trai cao to bước ra xe trước. Ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn chăm chú 5 người đàn ông giống như ánh sáng mặt trời này. 5 người các anh khiến người khác không nhịn được mà muốn tiến lên bắt chuyện nhưng rồi lại bị hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người các anh làm rút lui có trật tự.

Tiêu Mục Thần nhanh tay mở cửa xe trước mấy người đàn ông còn lại. Ngay sau đó một đôi chân dài trắng nõn với tư thái ưu nhã bước ra ngoài xe, mái tóc đen nhánh dài đến tận phần eo chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi nhẹ lên. Trên thân mặc một chiếc sườn xám tơ lụa mày đen bao vây lấy dáng người yểu điệu và phác họa ra đường cong quyến rũ. Cô vươn bàn tay mềm mại ra rồi đặt trên lòng bàn tay của anh. Mỗi bước đi của cô như ẩn như hiện lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

4 người đàn ông còn lại đột nhiên bắn ánh mắt sắc bén hình viên đạn ra nhìn những người xung quanh khiến họ sợ tới mức nhanh chóng đứng nghiêm chỉnh và không dám loạn phiêu tầm mắt.

Tiêu Mục Thần xiết chặt cánh tay ôm eo cô rồi nói nhỏ: “Nghiên Nhi muốn ăn cái gì?”

“Ừm… ăn món Nhật.” Mạc Nghiên nhíu mi, môi đỏ chu lên theo bản năng, cô không ngừng tự hỏi.

“Chị Nghiên? Cư nhiên là chị Nghiên a!” Giọng nói kiều kiều ngọt ngào được truyền đến từ phía sau Mạc Nghiên. Khi cô quay đầu lại lại thì liền thấy nhóm người Diệp Linh và Long Ngạo Thiên.

“Quen không?” Tư Đồ Dịch giả vờ không biết mà dò hỏi.

“Không, cô ta là bạn gái của Long Ngạo Thiên.” Mạc Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em còn tưởng rằng là em nhìn lầm rồi a! Đúng thật là chị Nghiên mà! A Vũ, anh đừng cản em!” Hai mắt mang cười của Diệp Linh giống như nở rộ ánh sáng. Trong mắt cô ta toàn là sự sùng bái và yêu thích nhìn Mạc Nghiên.

4 người đàn ông đi theo phía sau Diệp Linh dùng ánh mắt bất đắc dĩ và cưng chiều nhìn cô ta. Khi ánh mắt họ chuyển đến trên người Mạc Nghiên thì lại bị khí chất xinh đẹp cao nhã và cả người tản mát ra một loại hơi thở thành thục mị hoặc làm khiếp sợ. Không ngờ rằng mới vài tháng trôi qua mà Mạc Nghiên đã thay đổi nhiều như vậy. Trước kia, Mạc Nghiên luôn biểu hiện ra rằng bản thân là một người cao quý nhưng hiện tại thì trên người cô lại tản mát ra khí chất nội liễm giống như một viên ngọc đã được mài dũa. Hơi thở cao nhã mê người của cô khiến người khác hãm sâu.

“Ngạo Thiên, Diệp Linh.” Mạc Nghiên hơi hơi gật đầu với nhóm người Diệp Linh, biểu tình của cô đạm mạc giống như chưa bao giờ dành tình cảm cho Long Ngạo Thiên.

“Tiêu tổng, Nghiên Nghiên, đã lâu không gặp!” Long Ngạo Thiên nhếch cánh môi.

“Ừ…” Tiêu Mục Thần và 4 người đàn ông còn lại sau khi nghe xưng hô của Long Ngạo Thiên với Mạc Nghiên xong thì dưới đáy lòng hung hăng ghi nhớ thù này, trên mặt lại không thể hiện bất cứ một biểu tình nào!

Khi Âu Dương Triệt chuyển tầm mắt qua Diệp Hàn Ngự đứng ở bên cạnh Tiêu Mục Thần thì liền kinh hỉ tiến lên chào hỏi: “Chào Diệp thủ trưởng, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Âu Dương Triệt, còn đây là em của tôi – Âu Dương Vũ.”

“Hóa ra là người nhà họ Âu Dương, chào! Đã lâu không gặp ông già nhà cậu, thay tôi hỏi thăm ông ấy nhé!” Diệp Hàn Ngự cong mặt mày treo tươi cười giàu tính lừa gạt.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Âu Dương Vũ cười khẽ.

Tuy Diệp Hàn Ngự vẫn ngậm cười ôn nhuận như cũ nhưng Mạc Nghiên vẫn cảm thấy anh đã có chút không kiên nhẫn. Cô lén lút kéo kéo vạt áo của Tiêu Mục Thần, lông mi cong vút khẽ run:” Tôi đói bụng….”

Tiêu Mục Thần cúi đầu nhìn bé con chu môi đỏ, trong giọng điệu của cô mang theo oán giận giống như đang làm nũng, anh nhẹ nhàng nhếch môi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Nói xong, anh thu hồi hơi thở nhu hòa rồi dùng thanh âm lạnh băng đến gần như không cảm tình nói:” Ngượng ngùng, chúng tôi phải đi trước một bước.”

Tuy trong giọng nói chứa đầy xin lỗi nhưng thái độ của Tiêu Mục Thần lại hoàn toàn lạnh băng!

“Vậy không quấy rầy các anh nữa!” Lăng Tử Phong hơi hơi gật đầu.

———

Nhìn nhóm người Mạc Nghiên đi xa, Diệp Linh ủy khuất chu môi đỏ oán giận: “Thật vất vả mới gặp được chị Nghiên…. Còn tưởng rằng có thể cùng ăn cơm với chị ấy nữa chứ!”

“Linh Nhi ngoan, chúng ta không thể trêu vào Tiêu tổng đứng bên cạnh Mạc Nghiên cùng với 4 người bạn đó của anh ta, nếu em muốn ăn cơm với Mạc Nghiên thì lần sau hãy hẹn cô ta.” Âu Dương Vũ tiến lên trấn an Diệp Linh.

“Dạ vâng.” Diệp Linh nhẹ gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến 4 tên đàn ông trìu mến.

Đáng chết…. Mạc Nghiên quen biết Tiêu tổng thì cũng liền thôi! Dựa vào cái gì mà cô ta còn quen biết với 4 người đàn ông cực phẩm tinh anh còn lại a…. Ở kiếp trước, 5 người đàn ông đó đều sẽ quỳ gối ở dưới váy của mình mà! (Ảo tưởng qass bà chị ơi ~~) Kiếp này, tại sao họ lại bị Mạc Nghiên nông cạn xấu xí kia hấp dẫn trụ a?

“Đúng rồi, các anh có cảm thấy ngoài Tiêu tổng ra thì hình như 4 người đàn ông còn lại đó cũng đều có ý tứ với chị Nghiên không?” Đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn mấy gương mặt anh tuấn.

“A, sao có thể như vậy? Tiểu thư của hà họ Mạc có tiếng được nuông chiều từ bé, nếu muốn anh tin tưởng rằng mấy người đàn ông hoàng kim kia coi trọng cô ta thì chắc trời sẽ sập xuống.” Lăng Tử Phong nhăn mi nhìn vài bóng dáng đã đi xa rồi lắc đầu.

…… Phải không….. Đáy lòng Diệp Linh xẹt qua một tia hoài nghi, trên mặt lại biểu hiện qua loa lấy lệ. Cô ta le lưỡi hồng ra làm mặt quỷ. “Anh nói bậy, chị Nghiên là tốt nhất!”

“Haizzz…. Linh Nhi của chúng ta quá thiện lương. Đó là do em chưa thấy qua bộ dáng điên cuồng ghen ghét của Mạc Nghiên mà thôi!” Âu Dương Triệt bất đắc dĩ vỗ về mái tóc mềm mại của Diệp Linh, biểu tình trên mặt rất yêu thương chiều chuộng.

Ấn ngôi sao & cmt ủng hộ đy nả ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN