Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 118: Đều không đi làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 118: Đều không đi làm


“Tỉnh?” Mắt đen ôn nhu liếc nhìn bé xon, giọng nói trầm thấp mang theo nhu tình, động tác trên tay vuốt ve mái tóc tán loạn của cô.

“Ngô… Mệt mỏi quá… Thân thể nhức mỏi quá…” Trong giọng nói không tự giác thể hiện chút oán giận, Mạc Nghiên trừng mắt nhìn anh.

“Vậy để anh ôm em dậy được không?” Tromg giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười, hơi thở nồng đục nhẹ nhàng phun ở bên lỗ tai cô.

“Em tự mình dậy là được!” Mạc Nghiên trừng mắt với anh. Nhìn trong con ngươi của anh tràn đầy sự cưng chiều, cô hơi hơi loạn phiêu tầm mắt, biểu tình tựa như e lệ lại tựa như ngọt ngào.

“Anh chờ em ở bên ngoài, bữa sáng đã chuẩn bị xong!” Tiêu Mục Thần cúi xuống hôn lên trán Mạc Nghiên, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Nghiên mới vừa bước vào nhà ăn thì ngay lập tức nhận được 4 tầm mắt u oán từ 4 người đàn ông kia, duy chỉ có một mình Tiêu Mục Thần là vui vẻ thoải mái. Cô cẩn thận ngưng thần nhìn kỹ thì lại thấy 5 người bọn họ nói chuyện qua lại với nhau giống như cảm giác vừa rồi của cô chỉ là ảo giác.

“Mấy anh… Đều không đi làm sao?” Mạc Nghiên tiếp nhận dĩa thức ăn từ trong tay Diệp Hàn Ngự rồi nghi hoặc hỏi.

5 người đàn ông trầm mặc liếc nhìn nhau một chút.

“A Thần, tao nhớ là công ty của mày gần đây có một vụ án cần phải xử lý, mày có phải nên rời đi hay không?” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, trong đôi mắt xanh phỉ thúy hiện lên một tia nguy hiểm.

“Vụ án đó tao có thể xử lý ngay tại nhà. A Uyên, chẳng phải là mày sắp tham gia một vụ kiện tụng rất quan trọng sao? Không cần đi chuẩn bị một chút à?” Tiêu Mục Thần nhếch môi, bộ dáng xuân phong đắc ý làm 4 người đàn ông còn lại rất muốn hung hăng đánh đấm anh.

“Tao đã chuẩn bị tốt hết rồi!” Mộc Trạch Uyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Khi tròng mắt nghi hoặc của Mạc Nghiên chuyển đến trên người Diệp Hàn Ngự thì liền thấy anh nói nhỏ: “Anh gần đây không bận chuyện gì cả.” Ý tứ là anh rất nhàn rỗi.

Cô mới vừa chuyển ánh mắt qua Tư Đồ thì Tiêu Mục Thần lại đột nhiên mở miệng:” Dịch, nếu tao nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày mày họp hội nghị với Viện trưởng Bệnh viện ở thành phố B mà?”

Tư Đồ Dịch cầm khăn chùi miệng lên lau cánh môi, trong con ngươi hẹp dài hiện lên ánh sáng:” Hiện tại, khoa học và kỹ thuật đang rất phát triển, gọi video là có thể xử lý tốt.”

“Vậy Cung Kỳ Diệp thì sao?” Mạc Nghiên thắc mắc dò hỏi.

“Quân bộ cho anh nghỉ dài hạn, họ hy vọng anh có một kỳ nghỉ ngơi thật tốt vì trước kia công việc quá mệt mỏi.” Cung Kỳ Diệp nhấp trà nói nhỏ.

Nói dối…. Rõ ràng là Cung Kỳ Diệp tự mình nghỉ… Người ở quân bộ đều hy vọng Thượng tướng có thể nhanh chóng phát hiện lương tâm và quay trở về…. Nhưng lại không thể bức ép anh… Kẻo làm anh giận bắt tất cả anh em thao luyện không biết ngày đêm thì… Đương nhiên, nếu là chuyện quan trọng ảnh hưởng đến an toàn của quốc gia thì Cung Kỳ Diệp sẽ lập tức xuất phát trở về, nhưng riêng mấy việc nhỏ còn lại thì giao cho cấp dưới làm là được.

Ánh mắt của 5 người đàn ông đan xen lẫn nhau, không khí cứng đờ và khẩn trương, trong không khí tràn ngập một mùi khói thuốc súng.

“Thật không… Tôi phát hiện các anh rất rãnh rỗi… Chiều nay, tôi muốn đi mua vài thứ, ai có thể đưa tôi đi mua đồ đây?” Mạc Nghiên hồ nghi nhìn 5 người anh, đột nhiên nghĩ đến thân phận và bối cảnh của 5 người họ thì có thể giải thích hợp lý thời gian thảnh thơi của bọn họ.

“Bọn anh đều có thể.” Mấy người nhìn lẫn nhau vài lần rồi cùng nhau đáp.

“Không cần…. Tôi chỉ cần một người đưa đi là tốt rồi.” Mạc Nghiên tức giận liếc trắng 5 người đàn ông.” Nếu Tiêu Mục Thần bận xử lý vụ án, Mộc Trạch Uyên phải chuẩn bị cho đợt kiện tụng sắp tới, Tư Đồ dịch phải gọi video họp hội nghị và còn Cung Kỳ Diệp phải nghỉ ngơi thật tốt thì cứ để Diệp Hàn Ngự đưa tôi đi.”

“Anh…” Đang lúc Tư Đồ Dịch muốn nói gì đó thì Mạc Nghiên nhếch môi đỏ nói nhỏ:” Cứ như vậy đi, mấy anh chậm rãi làm việc, tôi đi chuẩn bị trước một chút. Đúng rồi! Bữa sáng ăn rất ngon, cảm ơn mấy anh a!”

Nhìn bóng dáng bé con rời đi, ngay lập tức, bốn ánh mắt sắc bén như chim ưng mang theo mười phần sát khí hung ác đều đồng nhất bắn về phía Diệp Hàn Ngự.

“Đúng là tao không có chuyện gì để làm mà…” Mặc dù giọng điệu vô tội nhưng từ ánh mắt sáng ngời lại làm người khác hận nghiến răng.

“Nhớ rõ là phải bảo vệ Nghiên Nhi thật tốt!” Mộc Trạch Uyên nửa nheo đôi mắt xanh lục lại nửa đe dọa nói..

“Yên tâm, tao sẽ chăm sóc kỹ Nghiên Nhi.” Diệp Hàn Ngự gật đầu, ngữ khí kiên định.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Chà Chà >< Gắt ròy đây ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN