Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 127: Đang nhìn em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 127: Đang nhìn em


Tất nhiên là Diệp Linh sẽ biết kết cục cuối cùng của Long Khanh Phong vì cô ta trọng sinh trở về. Chuyện này xảy ra sau khi cô ta đồng ý ở bên cạnh bốn người kia. Kiếp trước, Long Ngạo Thiên thu thập đám người Long Nghiễm Hạo xong rồi đến xử lí Mạc Nghiên. Nhưng không biết có phải là bởi vì cô ta trọng sinh nên mới ảnh hưởng đến sự phát triển của thời không hay không mà Mạc Nghiên lại từ bỏ tình cảm dành cho Long Ngạo Thiên. Vậy tương lai sẽ diễn biến thành như thế nào đây? Diệp Linh bắt đầu lo lắng, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trang dung tinh xảo trước mắt, trong lòng cô ta liền cảm thấy được an ủi, ít nhất thì vẫn còn có thể tìm được một đối tượng hợp tác tạm thời.

“Vậy cô đã tìm được người chưa?” Diệp Linh khoanh tay trước ngực rồi dựa vào lưng ghế đằng sau, biểu tình sai khiến nhìn Phương Thiến Tâm.

Phía dưới cái bàn, Phương Thiến Tâm nắm chặt tay thành nắm đấm. “Sắp rồi, tìm được sẽ liên lạc với cô.”

“Thế người đàn ông lần trước ở Nghĩa Tước thì sao? Đã điều tra ra hai người đàn ông ngoài cửa đó chưa?!” Diệp Linh nghi hoặc.

“Tôi phải thông qua rất nhiều mối quan hệ, vất vả lắm mới tra ra được thân phận của hai người đó, một người là thần thủ trong ngành Y – Tư Đồ Dịch, người còn lại là nhân vật cấp cao trong giới Pháp luật – Mộc Trạch Uyên. A, với thân phận của hai người này thì cho dù là chính tôi cũng không dám đụng đến. Tại sao cô lại muốn biết thân phận của họ?” Phương Thiến Tâm cười nhạo, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo nhàn nhạt trào phúng cùng với khinh bỉ.

Diệp Linh mím chặt môi không kiên nhẫn nói. “Chuyện này cô không cần biết, tôi tự có tính toán.”

Đột nhiên, Phương Thiến Tâm lạnh mặt, cả người tản ra hàn khí và âm ngoan. “Nếu cô dám làm ra những chuyện có lỗi với Ngạo Thiên, tôi sẽ không buông tha cho cô.” Hai tròng mắt ngăm đen không mang theo một tia độ ấm.

Trong lòng Diệp Linh căng thẳng: “Tôi chỉ muốn biết thêm về nguồn trợ lực của Mạc Nghiên mà thôi!”

Người phụ nữ này đúng thật là kẻ điên luôn mãi si tâm vọng tưởng Ngạo Thiên có thể liếc nhìn mình một cái. Nhìn biểu tình dối trá của Phương Thiến Tâm, mình liền muốn nhìn xem cô ta có thể ẩn nhẫn sâu giống như kiếp trước được hay không? Lần này liền phải nhờ vào Hội đấu giá để tóm gọn Phương Thiến Tâm và Mạc Nghiên, như vậy là có thể đủ tuyệt hậu hoạn, mình thật thông minh! Diệp Linh nghĩ.

Trong phút chốc, Phương Thiến Tâm hòa hoãn biểu tình căng chặt, sau đó tươi cười ưu nhã. “Không có ý gì khác thì tốt!”

“Sau này cứ dùng điện thoại liên lạc đi, sắp tới tôi không thể thoát thân ra ngoài.” Vừa nói dứt lời, Diệp Linh liền đứng dậy xách túi rồi rời đi.

Ánh mắt âm ngoan oán độc không ngừng nhìn chăm chú theo bóng hình xinh đẹp đã đi xa, môi đỏ hơi nhếch biểu hiện ý quyết tâm đạt được. “Tiện nhân… Tao sẽ để Ngạo Thiên thấy rõ ràng mày là một người phụ nữ dơ bẩn như thế nào!”

– – – – – – – – – – – – – – – – –

Đêm qua bị Cung Kỳ Diệp lăn lộn đến mức eo và đùi cũng vẫn còn hơi đau đau, Mạc Nghiên nhíu mày hơi chút không vui. Cô gian nan nện bước ra ngoài phòng khách, nhìn xung quanh nhưng lại không thấy những người khác mà chỉ thấy Tư Đồ Dịch một mình lười biếng nằm ở trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt anh chăm chú nhìn di động, mặt mày trông rất nhu hòa.

“Anh đang xem gì vậy?”

Mạc Nghiên lập tức tiến lên túm chặt tay phải đang định giấu điện thoại đi của anh, sau đó dùng tay nhỏ ấn ngón cái của anh ở trên màn hình vì sợ nếu tay anh vừa buông ra thì màn hình liền sẽ tự động biến thành màu đen và tiến vào trạng thái bảo mật.

Nhưng cô lại không phát hiện ra tư thế này rất mờ ám. Nếu nhìn từ xa thù sẽ thấy cô gái kiều mỹ vòng lấy vai người đàn ông từ phía sau, tay trái bởi vì chống đỡ thân thể mà túm chặt lấy quần áo của người đàn ông, hai vú đẫy đà áp vào cổ vai người đàn ông tạo ra độ cung quyến rũ, tay phải lại cầm chặt tay phải của người đàn ông. Đêm qua, bị Cung Kỳ Diệp nhiệt tình làm dễ chịu nên biểu tình của Mạc Nghiên lúc này giống như hoa hồng sau mưa xuân, nở rộ kiều diễm và ướt át, đẹp câu hồn đoạt phách.

Tư Đồ Dịch hơi quay đầu lại liền thấy sau lớp áo sơmi là hai vú tuyết trắng như ẩn như hiện, mắt phượng hẹp dài từ từ nhìn lên trên, giữa khóe mắt đuôi lông mày của cô toàn là ý xuân, tay trái và mười ngón tay nhỏ trắng nõn trước ngực kia nắm chặt, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ làm khuôn mặt vốn đạm mạc nhiễm một tia nhu tình. Anh nhìn chằm chằm môi đỏ hé mở kia rồi tiến lên liếm mút mật ngọt trong miệng cô.” Đang nhìn em….”

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả muahaaa đoán kế hoạch của 2 con phù thủy kia đy ><

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN