Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 135: Em đang ở đâu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 135: Em đang ở đâu?


Edit & Beta: Su Bà Bà

“Ừm… Vẫn không nên…”

“Xin mẹ yên tâm, anh Húc sẽ chăm sóc tốt cho con. Nếu có chuyện gì xảy ra thì con sẽ ngay lập tức báo cho ba mẹ biết!” Mạc Nghiên chu môi làm nũng với Mạnh Hinh.

Thấy Mạc Nghiên nhiều lần bảo đảm sẽ cố giữ an toàn cho bản thân và cộng thêm có Sở Cẩn Húc ở bên cạnh quan tâm chăm sóc, Mạnh Hinh tạm thời bớt lo. “Được rồi… Vũ Hạo, chừng nào thì anh có thể nghỉ phép a?”

“Thứ Sáu tuần sau. Trong mấy ngày tới, anh sẽ bàn giao công việc lại cho cấp dưới, thuận tiện để thư kí đi đặt vé máy bay vì dù sao thì…. Khó có được cơ hội đi chơi, anh phải chơi lâu một chút mới được!” Mạc Vũ Hạo ôn nhu nói, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn Mạnh Hinh.

“Ngô… Cách thứ Sáu tuần tới còn đúng một tuần… Nhưng em vẫn cảm thấy có chút gấp gáp… Em còn chưa chuẩn bị tốt mọi thứ cần đem theo nữa.” Mạnh Hinh chần chờ rồi buồn rầu nhíu mày đẹp.

“Gấp sao? Mẹ, mẹ có thể đi hưởng thụ với hai bàn tay không và thắng lợi trở về với chiến lợi phẩm mà!” Mạc Nghiên đề nghị.

“Mẹ không phải người cuồng mua sắm!” Mạnh Hinh tức giận trừng mắt nhìn con gái. “Mà đã trễ thế này rồi, con cứ ngủ lại ở đây đi! Dù sao thì ngày mai cũng là ngày nghỉ, con cũng nên ở bên cạnh ba mẹ chứ!”

Mạc Vũ Hạo nhìn Sở Cẩn Húc rồi nói nhỏ: “À mà này, Cẩn Húc, cháu cũng ở lại đây đi! Đã muộn như vậy rồi, nếu lái xe về thì rất nguy hiểm.”

Mạc Nghiên và Sở Cẩn Húc nhìn nhau xong nhẹ nhàng gật đầu. “Con biết rồi!”

“Cẩn Húc, để bác bảo quản gia dẫn cháu tới phòng dành cho khách. Nghiên Nghiên, nếu con mệt mỏi thì lên phòng nghỉ ngơi trước đi.” Mạnh Hinh gật gật đầu ra hiệu với quản gia.

“Vậy con về phòng trước! Ba mẹ và anh Húc ngủ ngon.”

Mới vừa bước vào phòng mình, Mạc Nghiên liền nhanh chóng lấy chiếc điện thoại liên tunc rung rung từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ, thông quá đó có thể thấy được đầu dây bên kia đang rất sốt ruột.

“Em đang ở đâu?” Mới vừa nhấn nút gọi lại thì liền nghe thấy được giọng nói tràn đầy từ tính của Mộc Trạch Uyên vang lên. Cô có thể cảm giác được trong giọng điệu của anh ẩn chứa nồng đậm lo lắng và sự tức giận.

“Ngô…. Em đang ở nhà, bởi vì đã quá muộn nên ba mẹ bảo em ở lại rồi tối mai mới trở về.” Đôi mắt có chút chột dạ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tối mai?” Tiếng kinh hô của Diệp Hàn Ngự truyền đến từ đầy dây bên kia. “Lúc nãy anh không nghe rõ…”

Đột nhiên, Mạc Nghiên giận dữ nói: “Mấy anh không hề nghe lầm, đúng là tối mai! Em muốn ở cạnh ba mẹ, mấy anh cứ biết vậy đi, ngủ ngon!” Nói xong, cô lập tức tắt máy, bàn tay giống như bị phỏng mà ném chiếc điện thoại lên trên giường, trên mặt tràn ngập bất mãn và sợ hãi, từ đó có thể phát hiện ra mâu thuẫn nội tâm của cô.

“Bị cúp máy?” Cung Kỳ Diệp chậm rãi nói, mày kiếm hơi nhíu nhìn nhìn Mộc Trạch Uyên trầm mặc nãy giờ.

“Xem ra… Nghiên Nhi đã dám rống giận với chúng ta, đây cũng xem như là một chuyện tốt.” Tư Đồ Dịch vuốt ve cánh môi thấp giọng nói.

“Chuyện tốt….? Phải không? Sao tao không cảm thấy như vậy…” Tiêu Mục Thần nhìn chăm chú ly rượu trong tay, mắt đen càng thêm sâu thẳm.

“Ít nhất thì còn tốt hơn là thái độ lãnh đạm mấy ngày nay cô ấy dành cho chúng ta.” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, trong đôi mắt xanh hiện lên một tia bất đắc dĩ.

“Sắp tới đừng bức ép Nghiên Nhi quá mức, cá tính của cô ấy có đôi khi rất cứng đầu.” Diệp Hàn Ngự nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt lại hàm chứa nồng đậm cưng chiều và nhu tình.

“Đã biết…” Tư Đồ Dịch kìm nén sự bực bội nơi đáy lòng.

– —

“Nghiên Nghiên, mẹ vào nhé!” Mạnh Hinh gõ gõ cửa vài cái rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Thấy cô con gái bảo bối đang ngồi tựa ở trên sô pha chà lau đầu tóc ướt át, bà liền tiến lên cầm khăn.” Nhớ mới trước đây, con còn nhỏ xíu như vậy…. Chẳng mấy chốc mà giờ đã lớn thế này rồi.”

“Con bây giờ cũng đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, vậy nên ba mẹ không cần lo lắng cho con!” Mạc Nghiên quay đầu lại dựa vào trong lòng ngực của Mạnh Hinh rồi cọ cọ làm nũng.

“Sao có thể không lo lắng a? Con chính là miếng thịt trong tim mẹ mà!” Mạnh Hinh nhéo nhéo gương mặt cô, mắt đen tràn đầy sủng ái, môi đỏ sung sướng nhếch lên.

Mạc Nghiên dùng đôi tay ôm chặt Mạnh Hinh. Cô tham lam mà hưởng thụ sự sủng ái và ấm áp từ người mẹ. “Con yêu ba mẹ!”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Ấn sao và vote dùm ạ ==

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN