Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 146: Chỉ cần là em!
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Trong công viên, một đôi trai tài gái sắc đang bước chậm dọc theo ven hồ tiến về phía trước. Nam anh tuấn cao lớn kết hợp với nữ kiều diễm động lòng người hình thành một bức tranh phong cảnh mỹ lệ.
“Anh Húc, chuyện ở công ty đã xử lý xong rồi sao?” Mạc Nghiên lo lắng nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.
“Ân… Chỉ là một ít rắc rối nhỏ. Hôm đó là ai bồi em tới sân bay tiễn ba mẹ?” Sở Cẩn Húc dừng lại bước chân, mặt vô biểu tình hỏi.
“Ách….” Mạc Nghiên lặng lẽ lảng tránh tầm mắt của hắn.
Sở Cẩn Húc nhắm mắt che dấu hàn ý và thị huyết nơi đáy mắt vì sợ làm cô gái bên cạnh kinh hách. “Là đám người kia đúng không? Aizz…”
Phỏng chừng giá cổ phiếu của công ty sụt trong khoảng thời gian trước tám chín phần mười là có liên quan đến đám người kia nhưng chuyện này không cần phải nói với nhóc con để con bé đỡ suy nghĩ nhiều. Đột nhiên, Sở Cẩn Húc cảm giác được ở nơi xa có một tầm mắt đang trói chặt trên người mình, hắn quay đầu tìm nơi tầm mắt bắn tới ở cách đó không xa nhưng lại không hề nhìn thấy bất kỳ một bóng dáng của người nào. Hắn rũ mắt suy nghĩ sâu xa vài giây rồi lấy điện thoại ra, sau đó gõ gõ trên màn hình. Khi đọc tin nhắn từ đầu bên kia truyền đến xong thì hắn càng thêm nhíu mi.
“Làm sao vậy? Là chuyện ở công ty sao?” Mạc Nghiên thấy sắc mặt của người đàn ông ngưng trọng nhìn chằm chằm di động nên mở miệng hỏi.
“Có người theo sau chúng ta, nghiêm khắc mà nói thì hẳn là đang theo dõi em, đã bám theo em một khoảng thời gian rồi!”
“Nhưng em không hề nhìn thấy một người nào cả…” Mạc Nghiên nghi hoặc, lúc cô đang muốn quay đầu lại thì lại bị Sở Cẩn Húc ngăn cản. ”Sao thế anh?”
“Đừng quay đầu lại để tránh bị họ phát hiện em đã biết. Chắc đó là người do 5 tên đàn ông kia phái đến… Lúc trước, mỗi khi gặp mặt với em thì anh vẫn luôn cảm thấy có người đang đi theo phía sau… Nên khi về anh đã cho người đi điều tra nhưng lại không điều tra ra thân phận của đám người này nhưng có một điều anh chắc chắn chính là đám người này đang theo dõi em và đồng thời còn bảo vệ an toàn cho em.” Sở Cẩn Húc thở dài.
“Đây là đang giám thị em….” Mạc Nghiên phẫn nộ nói.
“Đừng nóng giận… Chuyện quan trọng nhất bây giờ là nghĩ cách làm sao để em có thể chạy thoát thành công dưới mí mắt của 5 tên đàn ông kia… À đúng rồi, Nghiên Nghiên, em có mang theo hộ chiếu không?”
Mạc Nghiên lấy hộ chiếu từ trong túi ra rồi đưa cho Sở Cẩn Húc. Đột nhiên, hai tròng mắt cô hưng phấn nhìn hắn: “Đây anh… À mà anh Húc, em nhớ ra rồi! Mấy hôm trước, bọn họ có nhắc qua là khoảng vài ngày nữa sẽ phải sang thành phố B để tham gia bữa tiệc khánh công mừng xây dựng đô thị mới, đó là một thời cơ tốt.”
“Chắc hẳn là một trong số 5 tên đó sẽ ở lại bên cạnh em.” Sở Cẩn Húc không đồng ý đáp.
“Em đã có cách, anh Húc chỉ cần…” Giọng điệu mềm nhẹ phiêu tán ở trong không khí, nhìn từ nơi xa thì chỉ thấy cô gái trẻ đang rất sung sướng thảo luận với người đàn ông đứng bên cạnh.
– —
“Nghiên Nhi, hôm nay em đã đi đâu chơi?” Mạc Nghiên mới vừa bước vào phòng khách thì liền thấy Mộc Trạch Uyên cười cười nhìn mình, chân dài vắt chéo nhai ngồi ở trên chiếc sô pha da đen.
Mạc Nghiên tùy ý để anh kéo vào trong lòng ngực, cô điều chỉnh tư thế cho thoải mái xong chậm rãi nói: “Hôm nay, em dẫn anh Húc đi tham quan công viên. Dù sao thì anh ấy cũng đã rời khỏi đây nhiều năm, có rất nhiều nơi đều thay đổi.”
“Nga! Nghiên Nhi còn chưa từng dẫn anh đi chơi…” Anh dùng cằm cọ xát mái tóc cô, trong giọng nói thanh lãnh mang chút ủy khuất.
Mạc Nghiên ngẩng đầu nhìn mắt xanh thâm thúy của anh, cô nháy nháy đôi mắt biểu hiện vô tội: ”Mấy anh là đại nhân vật nên không có thời gian.”
“Chỉ cần là em thì lúc nào anh cũng rảnh.” Vọng vào đôi mắt phỉ thúy giống như hồ nước của anh, trái tim bằng phẳng của Mạc Nghiên bắt đầu đập mạnh kịch liệt giống như khắp cả thế giới chỉ còn mỗi anh và cô.
Cô chậm rãi tì trán lên ngực người đàn ông rồi lắng nghe tiếng tim đập của anh và hưởng thụ phút giây yên tĩnh khó có được này. “Ân…”
Mắt xanh mang theo nồng đậm cưng chiều nhìn bé con kiều mềm. Tay nhỏ trắng nõn vô ý thức tháo nút áo của anh ra. Bàn tay to ấm áp vỗ về mái tóc và xoa xoa đầu cô, ngón tay cầm một vài sợi tóc đen nghịch ngợm lên, trong lòng ngực thấm nhập mùi hương thanh nhã quanh quẩn chóp mũi làm anh thả lỏng thân mình căng chặt và tham lam mà hưởng thụ thời khắc yên lặng này.
Muâhhaaa >< Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đuuyyyyyyy ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!