Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 221: Viện điều dưỡng
Edit & Beta: Su Bà Bà
“Di! Đó là cái gì? Sao lại giống có người nằm ở kia vậy ⋯ a!”
Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, Kha Ninh xách theo bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm đang chuẩn bị quẹo vào một hẻm nhỏ thì lại mơ hồ thấy có hai người phụ nữ nằm ngã trên mặt đất. Mới vừa tới gần thì thấy, mùi hương dâm mĩ làm người khác khó chịu chui vào xoang mũi. Đập vào mi mắt chính là hai thân thể trắng bóng, phía trên lây dính chất lỏng ố vàng, một cái ấn ký xanh tím màu đỏ phá lệ làm cay đôi mắt.
“Sao lại thế này? Xin nhường đường một chút ⋯ Đừng chống đỡ, hô, đây ⋯ Đây chẳng phải là hai nữ chính đang hot ở trên mạng sao?”
“Ý mà cậu là nói cô tiểu thư Phương Thiến Tâm của nhà họ Phương, đồng thời còn có người phụ nữ bắt cá nhiều tay nữa sao ⋯ Tên gì nhỉ… Diệp Linh…. Chính là cô ta… Hai người bọn họ sao lại ở đây?”
“Xuy, phỏng chừng là đá đến ván sắt, đắc tội người ta. Nhìn xem, đúng là dơ thật. Vừa nhìn là biết mới làm chuyện không tốt xong. Ai da, tiếp tục xem thì sẽ mù đôi mắt mất!”
Tiếng ầm ỹ phát ra từ bốn phía dần dần đánh thức Diệp Linh cùng Phương Thiến Tâm. Mới vừa mở mắt ra thì liền thấy mình bị một đám người vây vòng quanh. Họ còn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, đáy mắt họ đồng thời còn tràn ngập nồng đậm khinh thường cùng chán ghét. Cả người Diệp Linh run lên, hoảng sợ mà nhìn thân mình trần trụi của bản thân.
“A! Đừng nhìn… Cút hết đi, cút! Ngạo Thiên, Tử Phong, A Triệt, A Vũ… Các anh ở đâu?” Đôi tay không ngừng che lấp thân mình lỏa lồ, Diệp Linh mới vừa di động thì ngay lập tức, sắc mặt trắng bệch, miệng vết thương ở chỗ tư mật lần thứ hai lại vỡ ra, chất lỏng đặc sệt dọc theo phần đùi chậm rãi chảy xuống mặt đất. Bên trong ngoại trừ mật dịch của cô ta ra thì còn có cả máu và tinh dịch không biết của tên đàn ông nào.
“Tách -” Đèn flash liên tục nháy.
“Đừng chụp, tôi ra lệnh cho các người không được chụp! A… Cút… Cút ngay…” Phương Thiến Tâm điên cuồng thét chói tai rồi kéo đầu tóc khô khốc hôi thối che lấp khuôn mặt, một cổ mùi tanh chui vào xoang mũi, trong lòng bàn tay dính nhầy thể dịch làm cô ta muốn phun. Gió lạnh thổi qua cánh tay trần trụi khiến Phương Thiến Tâm co ro thân thể. Cô ta kề bên bờ vực hỏng mất rồi rống giận.
“Tránh ra! Chúng tôi nhận được tin báo nói có hai bệnh nhân bị tâm thần chạy ra khỏi bệnh viện!” Có hai người đàn ông ăn mặc quần áo màu đen đồng phục công an đầy mặt nghiêm túc nhìn về phía mọi người, ở nhìn thấy trần trụi thân thể khi, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét. “Chắc hẳn là hai người này, mang đi!”
“Tôi không phải bệnh nhân tâm thần! Buông tôi ra, tôi là bạn gái của Long Ngạo Thiên.”
“Buông ra, anh biết tôi là ai không, tôi là đại tiểu thư nhà họ Phương… Tránh ra, a!”
“Hừ, cho dù cô có là ông trời thì cũng không liên quan đến tôi, đi! Đưa hai người phụ nữ điên này về bệnh viện.” Nhìn hai người phụ nữ kia không ngừng giãy giụa thét chói tai, hai người đàn ông nhíu mày. “Đúng là đen đủi!”
Xe chữa bệnh chậm rãi dừng ở trước viện điều dưỡng ở vùng ngoại thành. Mới vừa mở cửa ra thì liền có vài nam hộ sĩ cường tráng phân biệt nhau áp giải Phương Thiến Tâm cùng Diệp Linh kéo về hướng cổng lớn.
Diệp Linh dùng sức đánh đấm tên đàn ông, vắt hết sức lực muốn tránh thoát nhưng lại không địch nổi sức lực của họ: “Buông tôi ra, tôi không hề bị bệnh! Tôi không có bệnh, cho tôi gọi điện thoại… Tôi muốn gọi điện thoại…” Vừa dứt lời, cô ta há mồm hung hăng cắn ở cổ tay của nam hộ sĩ để rồi phải hứng chịu một bạt tai thật mạnh từ hắn ta.
“Bà điên.” Nam hộ sĩ giơ tay hung hăng thưởng cho cô ả một cái tát, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng ngay lập tức sưng giống đầu heo. Hắn ta dùng tay trái túm tóc Diệp Linh rồi liền kéo cô ta về hướng viện điều dưỡng.
“Không! Không! Buông tôi ra… Ahuhu… Cầu xin các người, các người tìm lầm người rồi, tôi là… Tôi là Phương Thiến Tâm – đại tiểu thư của nhà họ Phương a! Cho tôi gọi một cuộc điện thoại thôi… Làm ơn…” Phương Thiến Tâm sợ hãi xin tha. Nhìn thấy Diệp Linh bị đối xử như vậy, cô ta hoảng hốt. Phương Thiến Tâm nghĩ mình không thể bị nhốt ở nơi này bởi vì cô ta có cảm giác, một khi đã vào nơi này rồi thì liền vĩnh viễn khó có thể rời đi.
Nam hộ sĩ cười lạnh trào phúng, không kiên nhẫn mà kéo Phương Thiến Tâm về phía trước: “Những người đã tới nơi này đều không có bất kỳ một cơ hội nào để rời đi chứ càng đừng nói là liên hệ với bên ngoài. Đại tiểu thư của nhà họ Phương? Xuy, nhà họ Phương đã phá sản từ ngày hôm qua, người trong nhà nếu không phải tự sát thì chính là bị nhốt vào ngục giam, mà tiểu thư nhà họ Phương đã bị phán có bệnh về mặt tinh thần, cần phải vào viện điều dưỡng để chữa bệnh, thế cho nên cô đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn vào đây trị liệu, nếu không… Hừ, người ở nơi này cũng sẽ không đối xử khách khí với cô đâu, đi!”
Hai người phụ nữ thân mình trần trụi ngồi ở trên ghế, mà phía sau có hai nam hộ sĩ đứng phân biệt đè bả vai của hai cô ả.
“Bang!”
Hai tờ giấy đơn bạc bị vị bác sĩ mang áo blue trắng ném ở trên bàn rồi nhàn nhạt nói:” Ký tên đi!”
“Đây… Đây là cái gì?” Diệp Linh run rẩy cầm tờ giấy trắng lên xong phẫn nộ mà vo nó thành một đoàn, sau đó giơ tay quét tất cả đồ vật có ở trên bàn xuống đất, nhưng tiếp đó lại nhanh chóng bị nam hộ sĩ đứng ở phía sau hung hăng gạt ngã trên sàn nhà.
Cánh tay nhỏ yếu phát run nhặt tờ giấy trắng từ dưới đất lên, khi xem nội dung ở trên xong, khuôn mặt của Phương Thiến Tâm ngay lập tức trắng bệch: “Đây… Đây là phạm pháp, tinh thần của chúng tôi không có vấn đề, sao lại bắt chúng tôi ký tên chứ, tự nguyện vào ở viện điều dưỡng đẻ trị liệu… Đừng mơ tưởng làm chúng tôi ký!”
Biểu tình của vị bác sĩ đạm mạc, hắn chà lau mắt kính, môi mỏng hé mở: “Trong đó người ta có nói hai cô bị bệnh thì đúng là hai cô bị bệnh! Không muốn ký? Không sao cả, vẫn có thể dùng dấu vân tay mà, vì dù sao thì người không rõ thần trí sao có thể tự ký tên được đâu? Lấy mực đóng dấu lại đây.”
“Không! Buông tôi ra, buông tôi ra! A - đau…” Phương Thiến Tâm túm chặt nắm tay, nhưng phụ nữ sao có thể chống cự được sức của đàn ông, ngón tay bị dùng sức bẻ ra, mười ngón hiện ra độ cung quỷ dị, vị bác sĩ không lưu tình chút nào mà ấn ngón tay đã gãy xương của Phương Thiến Tâm lên trên tờ giấy đơn bạc. Còn về phần Diệp Linh đã ngã nằm dưới đất cũng khó thoát được cửa ải này. Cả hai đều đưa hết tuổi xuân của mình vào viện điều dưỡng.
“Ngoan ngoãn nghe lời thì đã đỡ phải chịu khổ.” Vị bác sĩ nhặt hai tờ giấy lên rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của Diệp Linh, đáy mắt toàn là nhàn nhạt trào phúng cùng nhạo báng. Hắn nhẹ nhàng nện bước rời khỏi, mới vừa đi tới cửa thì dừng lại một chút rồi chậm rãi quay đầu lại nói: “Dẫn hai người này đi trị liệu đi, nhớ rõ phải đưa chút thuốc an thần cho bọn họ uống, nếu không uống thì… Liền nhổ hết hàm răng xong cho thuốc vào miệng.”
“Không!” Ngay lập tức, khuôn mặt của Diệp Linh và Phương Thiến Tâm đều vặn vẹo khiến cho người ta sợ hãi. Đáy mắt 2 cô ả mang theo nồng đậm sợ hãi cùng bất lực, sâu trong nội tâm hiện lên vô hạn hối hận. Sớm biết vậy… Sớm biết vậy thì….
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Xử quá đẹp đúng hog ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!