Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 234: Em phải về nhà
Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Tay nhỏ trắng nõn lay lay quần áo của người đàn ông, đầu óc trống rỗng, lông mi hơi rũ, cô nhìn chằm chằm chiếc di động ở chính giữa đệm giường rồi sững sờ, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Em phải về nhà!”
Mới vừa nói xong thì liền đẩy người đàn ông ra rồi bước vào phòng thay quần áo, sau đó ném từng bộ quần áo vào trong vali, cũng mặc kệ bộ nào là tự mình mua, bộ nào là do 5 người đàn ông đưa, trong đầu cô chỉ nghĩ, muốn về đến nhà trước khi ba mẹ cô về nước.
Tư Đồ Dịch thả lỏng nắm đấm tay, giả vờ mạnh mẽ để che đậy nỗi chua xót nơi đáy lòng rồi ôn nhu khuyên bảo: “Đêm đã khuya, để ngày mai rồi bọn anh đưa em về được không?”
“Hơn nữa, suốt cả ngày nay, em vẫn chưa ăn cơm, hay là ăn thứ gì đó trước đi!” Mộc Trạch Uyên tiến lên trước rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên bàn tay nắm chặt vali hành lý của cô, mắt xanh nổi lên một tia gợn sóng. Cảm giác tay cô có chút khẽ buông lỏng, anh liền cầm vali hành lý ở trong tay, một tay kia thì nắm chặt tay mềm của cô rồi đưa cô vào nhà ăn.
Nhìn cái miệng nhỏ của cô ăn cơm, nội tâm dường như mềm mại hóa thành một suối nước nóng, bàn tay mềm nhẹ che miệng, tú khí mà ngáp một cái, phụ nữ mang thai rất dễ cảm thấy mệt mỏi, Mạc Nghiên chỉ cảm thấy mí mắt có chút không chịu nổi khống chế mà liều mạng đánh nhau, cô cố vực dậy tinh thần nói: “Cơm cũng ăn xong rồi, em phải về nhà, nếu các anh không muốn đưa em về thì em liền sẽ tự mình đi trở về a!”
Môi mỏng hé mở, đáy mắt của Tiêu Mục Thần hiện lên một tia chua xót: “Làm sao bọn anh nỡ để em đi đường một mình đâu!… Đi thôi…” Bất chợt, anh ôm cô vào trong lòng ngực rồi bước từng bước một chậm rãi ra ngoài.
Trong khoang xe rộng mở một mảnh yên tĩnh, Tiêu Mục Thần nắm tay nhỏ non mềm của cô rồi thưởng thức. Vài sợi tóc đen phất qua trước mũi, anh chỉ cảm thấy chóp mũi quanh quẩn một phần hương thơm nhàn nhạt. Tầm mắt mỏng manh của 5 người đàn ông như có như không mà ngừng ở trên người bé con. Xe chậm rãi dừng ở trước một đống biệt thự cao cấp, Tiêu Mục Thần nhìn cô gái đang ngủ say ở trong lòng ngực rồi mềm nhẹ mà ôm cô đi đến trước cổng lớn. Tấm thảm lông dê gắt gao bao bọc lấy thân mình Mạc Nghiên làm người ta khó có thể nhìn ra dung nhan của cô.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?” Bảo vệ ở cửa có chút cảnh giác mà nhìn 5 người đàn ông trước mắt, khí thế cao quý bất phàm nổi bật biểu hiện ra thân phận tôn quý của bọn họ.
“Tôi đưa bạn gái của tôi về nhà!” Tiêu Mục Thần nhàn nhạt nói, đôi mắt sắc bén hiện chút cảm giác áp bách, đột nhiên, anh thu liễm khí thế rồi nhấc tấm thảm lông phủ ở trên mặt bé con lên.
“Cô chủ!” Cảnh vệ kinh hô, trong nháy mắt, năm tầm mắt lạnh băng quét về phía hắn ta. Phần lưng ngay lập tức cảm thấy một tia rùng mình, hắn ta vội vàng mở cánh cửa lưới sắt ra.
Không lâu trước đây mới nhận được điện thoại của cô chủ nói chuẩn bị trở về nên dì quản gia đang cao hứng phấn chấn mà bận rộn. Đã lâu không gặp cô chủ, không biết cô ấy có biến gầy hay không, có phải chịu ủy khuất ở bên ngoài hay không. “Ai nha nha! Cô chủ đã trở lại, các cậu là…?” Mới vừa mở cửa lớn ra thì liền thấy năm người đàn ông cao lớn, dì quản gia có chút đề phòng mà nhìn mấy người bọn họ xong lại nhìn một người trong số đó đang ôm một cô gái ở trong lòng ngực, đó chẳng phải là cô chủ nhà mình sao!?
Tiêu Mục Thần nhếch tươi cười sáng lạn: “Chào dì, cháu là bạn trai của Nghiên Nghiên. Ở trên đường đi, cô ấy có chút buồn ngủ nên ngủ rồi! 4 người còn lại này là bạn của cháu, phiền dì để cháu ôm Nghiên Nghiên về phòng trước, cháu sợ đánh thức cô ấy.”
“Được được!” Dì quản gia mang theo vui mừng tươi cười nói, ai nha! Cô chủ nhà mình có bạn trai, hơn nữa, từ cử chỉ của cậu ta thì liền có thể nhìn ra khí thế phi phàm, từ cách nói năng thì có thể cảm nhận được cậu ta rất quan tâm cô chủ, người đàn ông này không tồi, chờ ông bà chủ trở về rồi để hai người họ kiểm tra.
Tuy là Tiêu Mục Thần ôm cô chủ, nhưng dì quản gia vẫn không yên tâm mà đi theo ở phía sau anh. Nhìn thái độ nho nhã của anh, bà lúc này mới buông tâm. “Cảm ơn các cậu đã đưa cô chủ nhà tôi trở về, các cậu có muốn uống ly trà không?”
“Không cần, cảm ơn dì, ngày mai chúng cháu sẽ lại đến chào hỏi bác trai bác gái!” Tiêu Mục Thần lễ phép gật đầu, mắt đen ẩn chứa thành khẩn. Điềi này làm cho dì quản gia cười không khép miệng được.
Đừng bị lừa dì ơi ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!