Mạc Nghiên Xuyên Sách - Chương 243: Nôn nghén
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Mạc Nghiên Xuyên Sách


Chương 243: Nôn nghén


Edit & Beta: Su Bà Bà

Vừa đẩy cửa nhà ra thì đã thấy chị Trần mặt cười doanh doanh tiến lên chào đón. “Chào mừng cậu chủ, phu nhân trở về nhà. Bữa tối đã được chuẩn bị xong.”

“Ừm, hai vị này là cha mẹ ruột của phu nhân.” Tiêu Mục Thần hơi hơi gật đầu, đáy mắt lướt qua một tia vừa lòng.

“Chào hai ông bà.” Chị Trần tươi cười niềm nở.

“Bác trai, bác gái, đêm nay dùng xong bữa tối thì ở lại đây nghỉ ngơi đi ạ!”

Mạc Vũ Hạo chỉ cười chứ không đáp, Mạnh Hinh nhìn con gái, thấy Mạc Nghiên mở to cặp mắt ngân ngấn nước kia thì ngay sau đó liền bật thốt lên đồng ý. Aizzz, nhìn bộ dáng của con gái bà bây giờ xem, trên mặt tuy không có một tia biểu tình, nhưng sâu trong đôi mắt lại là sự chờ đợi không thể che dấu được.

Trên bàn ăn tinh xảo bày đầy bữa tối phong phú, chỉ nhìn thôi cũng đều có thể làm người ta chảy nước dãi ba thước, mà ngay trước mặt Mạc Nghiên chính là món cá chua ngọt mà cô thích ăn nhất, cô sung sướng gắp một miếng cá lên, mới vừa đưa tới gần cánh môi thì sắc mặt của cô ngay lập tức trắng bệch, nơi cổ họng cảm thấy có cổ cảm giác cuồn cuộn muốn trào dâng, Mạc Nghiên vội vàng ném đôi đũa xuống rồi chạy vào trong phòng bếp. “Nôn… Khụ khụ!”

“Nghiên Nhi!” Phản ứng của cô làm cho sắc mặt 5 người đàn ông trở nên ngưng trọng, hai hàng lông mày nhíu chặt, nôn nóng đi theo phía sau cô.

“Không có việc gì! Chỉ là nôn nghén mà thôi, khi tôi mang thai Nghiên Nghiên cũng là như thế.” Mạnh Hinh ôn nhu trấn an 5 người đàn ông, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về phần lưng của con gái, đợi sau khi Mạc Nghiên ổn định xong mới đưa ly nước ấm đến bên môi cô. “Có mơ chua (ô mai) không?”

“Có ạ!” Mộc Trạch Uyên lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ ra rồi vội vàng rắc vào trong tay vài viên mơ chua.

Mạnh Hinh nhìn đôi tay nâng niu 6 – 7 viên mơ chua trước mặt kia, đầy mặt vô ngữ nói: “Không cần nhiều như vậy.”

“Nghiên Nghiên, ăn mơ chua vào xong sẽ tương đối tốt.”

“Ngô… Ngửi được hương vị của đồ ăn rồi thì có chút ăn không vô.” Mạc Nghiên hơi khép đôi mắt lại, trên lông mi treo từng giọt nước mắt, hai bên gò má giờ phút này tái nhợt không còn huyết sắc, thân mình vô lực dựa vào trong lòng ngực Tư Đồ Dịch, điểm chống đỡ duy nhất của cô hiện tại đó chính là hai bàn tay đang ôm eo cô kia. “Mọi người… Ăn trước đi, con… Con muốn nghỉ ngơi một chút!”

“Bác trai bác gái, hai người tiếp tục dùng bữa đi ạ, con ôm Nghiên Nhi lên trên lầu nghỉ ngơi.” Nhìn Mạc Vũ Hạo cùng Mạnh Hinh vẫn khẩn trương như cũ, Tư Đồ Dịch tiếp tục khuyên: “Có con ở đây, đừng lo lắng, nếu có bất luận trạng huống nào xấu thì con sẽ báo ngay với 2 bác.”

Mạc Vũ Hạo nghĩ đến bối cảnh chuyên nghiệp của Tư Đồ Dịch thì liền buông tâm rồi nhẹ dỗ dành Mạnh Hinh: “Không có việc gì đâu, em đã quên Tư Đồ Dịch làm nghề gì rồi sao, chờ lát nữa, đợi tình trạng của Nghiên Nghiên ổn chút rồi chuẩn bị đồ gì đó cho con bé ăn.”

“Ân…”

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt chôn ở cần cổ của Tư Đồ Dịch, từng giọt nước mắt nóng bỏng dừng trên da thịt anh, nóng đến mức trong lòng anh phát đau. “Đừng khóc, ân?”

“Huhu…. Cảm thấy thật là khó chịu…” Tuy rằng mơ chua đã tạm thời giảm bớt phản ứng ghê tởm muốn nôn, nhưng trong cổ họng vẫn cảm thấy không thoải mái và buồn nôn như cũ, nước mắt liều mạng rơi xuống, rõ ràng ngày thường không thích khóc, vậy mà không biết tại sao gần đây lại cứ cảm thấy có chút đa sầu đa cảm.

“Em ngồi xuống trước đi, anh rót ly nước ấm cho em.” Tư Đồ Dịch mềm nhẹ in lại một nụ hôn ở trên trán cô, ngón cái lau đi nước mắt tràn mi của cô, nhìn cái miệng nhỏ của Mạc Nghiên nhấp uống từng ngụm, nội tâm anh lại càng thêm mềm mại.

“Đợi hai đứa này tới với thế giới này xong, anh phải giáo huấn chúng nó, dám không ngoan như vậy, khiến mẹ không thoải mái!” Bàn tay vuốt ve trên bụng nhỏ nhô lên của cô, anh nheo lại mắt đen ra vẻ hung ác uy hiếp nói.

“Anh không được khi dễ hai đứa nó!” Mạc Nghiên dỗi mở to đôi mắt, đôi tay bảo vệ ở trên bụng nhỏ, đáy mắt mang theo nồng đậm khinh bỉ cùng tức giận.

“Được được, anh không khi dễ chúng nó. Con à, các con phải ngoan một chút, cũng đừng làm cho mẹ vất vả như vậy.” Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ trấn an nói. Xong rồi, Nghiên Nhi vẫn chưa sinh đứa bé ra mà đã bảo hộ thế này rồi, phỏng chừng sau khi sinh chúng nó ra thì liền không có chỗ đứng của bọn anh.

Cute vl >,<

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN