Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 64: Chị Nghiên
Xe chạy trên con đường bằng phẳng khiến Mạc Nghiên mơ màng muốn ngủ,nhìn cô lắc lư nghiêng ngả đầu liên tục khiến anh buồn cười.
“Em ngủ một chút đi,tới nơi anh sẽ gọi em dậy.” Chiếc xe chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà lớn, bên cạnh là dung nhan điềm tĩnh đang ngủ của Mạc Nghiên làm Tiêu Mục Thần nở nụ cười. Sợi tóc mềm mại dán sát lên khuôn mặt tinh xảo, môi anh đào khẽ nhếc để hô hấp dụ hoặc người khác. Anh rất muốn cúi đầu xuống chiếm đoạt cái miệng nhỏ mê người, bên trong xe quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt của cô. Anh cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi mới nhẹ nhàng bế cô lên giúp cô thoải mái dựa vào trong lòng ngực mình, sau đó nhanh chóng bước từng bước chân vững vàng đi vào thang máy và ấn nút lên tầng cao nhất. Anh đặt cô xuống giường xong liền lặng lẽ đóng cửa lại xoay người rời đi.
————————————————————————————————————————
“Nghe nói là hôm nay mày gặp được công chúa của nhà họ Mạc?” Âu Dương Vũ nhướng mày cúi đầu nhìn người đàn ông đang trầm tư.
“Ân…Nhưng hình như cô ấy đã thay đổi, không còn giống như lúc trước hay quấn lấy tao.” Long Ngạo Thiên nhớ lại chuyện đã sảy ra lúc trưa.
“Đó không phải là chuyện tốt sao? Sao mày lại phiền não? Chẳng lẽ là mày đã yêu cô ta?.”Lăng Tử Phong cảm thấy rất nghi hoặc.
“Không phải là yêu” Long Ngạo Thiên cười khẽ, nhớ đến thái độ của Mạc Nghiên chênh lệch rất lớn với trước kia, tính tình vốn kiêu căng đã hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó chính là thanh lãnh cao quý đồng thời có vẻ thành thục nội liễm, đây là một mặt của cô mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy và khiến người ta có dục vọng muốn đi tìm hiểu.
“Các anh đang nói về chị Nghiên sao?” Trên lầu vang lên giọng nói kiều tiếu như lục lạc, Diệp Linh hưởng thụ ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả đàn ông ở đây.
“Chị Nghiên? Hahaa.” Âu Dương Triệt phụt cười nhưng khi nhớ đến khuôn mặt lúc trang điểm của Mạc Nghiên thì thoạt nhìn là tuổi của cô ta có lớn hơn một chút so với Diệp Linh.
“Sao lại cười a? Hôm nay em có nói chuyện phiếm với chị Nghiên, chị ấy rất tốt, em rất thích chị ấy a~.” Diệp Linh giống như đang say mê ở trong ảo tưởng của mình, cô nở nụ cười si ngốc. Nhìn Diệp Linh ngưỡng mộ Mạc Nghiên, bọn hắn liền cảm thấy có một tia bất an, lo lắng cô sẽ có nguy hiểm, tuy rằng Mạc Nghiên tỏ vẻ bản thân mình không còn thích Ngạo Thiên nhưng không thể xác định là có phải cô ta cố tình làm ra vẻ hay không a.
“Bảo bối vẫn nên chú ý một chút.” Nhìn Diệp Linh nghi hoặc nhìn mấy người bọn hắn, bọn hắn liền cảm thấy thật bất đắc dĩ. Lúc trước yêu cô là bởi vì cô đơn thuần không làm ra vẻ, cho dù mệt mỏi nhưng bọn hắn cũng muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn cho cô tiếp xúc quá nhiều khía cạnh đen tối mờ ám.
“Nhưng hình như…Chị Nghiên không thích em.Có phải là bởi vì do em cướp anh Ngạo Thiên của chị ấy hay không?Huhuu, em thực có lỗi với chị Nghiên.” Diệp Linh ủ rũ cụp đuôi mắt không ngừng nhớ lại, một giọt nước mắt trong suốt chảy dọc theo gương mặt chậm rãi rơi xuống. Việc này làm cho mấy người đàn ông ở đây thập phần khẩn trương lo lắng, bọn hắn tiến lên ôm nhẹ cô và không ngừng an ủi, đồng thời còn sinh lòng cảnh giác đối với lời nói của Diệp Linh. Chẳng lẽ là Mạc Nghiên làm bộ như không để bụng, kỳ thật là cô ta còn yêu Ngạo Thiên, sau đó lúc giữa trưa nhìn thấy Ngạo Thiên thân mật với bảo bối nên đố kỵ?
“Bảo bối đừng khóc, không phải là lỗi của em đâu! Đừng vì Mạc Nghiên mà suy nghĩ nhiều, ngoan nào.” Đáy mắt của Long Ngạo Thiên đột nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, hắn cảm thấy thái độ lúc giữa trưa của Mạc Nghiên rõ ràng là đang phân rõ giới tuyến với mình nhưng qua lời bảo bối nói thì sao lại thành trong lòng Mạc Nghiên vẫn còn có mình nên đố kỵ với bảo bối. Ba người đàn ông còn lại chưa từng gặp qua Mạc Nghiên nên không biết được cô đã thay đổi như thế nào nhưng từ lời nói của bảo bối thì bọn hắn cho rằng Mạc Nghiên vẫn như cũ và không thay đổi.
Long Ngạo Thiên nhớ tới hôm trước, khi bảo bối rời giường, hắn cảm thấy như bảo bối đã thay đổi. Hơn nữa, từ lời nói vừa rồi, trong lòng hắn đối với Diệp Linh có một dấu chấm hỏi, hắn cảm thấy mình còn chưa hoàn toàn hiểu rõ cô gái bên cạnh.
“Ngạo Thiên, mày đang suy nghĩ gì vậy?” Âu Dương Triệt nhẹ hỏi người đàn ông không nói lời nói từ nãy tới giờ, biểu tình nồng đậm lo lắng làm Long Ngạo Thiên cười khẽ.” Tao không có việc gì, lúc nãy đột nhiên có chút hoảng thần.” Xem ra là hắn phải quan sát lại bảo bối thôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!