Mạc Phụ Hàn Hạ - Quyển 2 - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Mạc Phụ Hàn Hạ


Quyển 2 - Chương 13


“Will bring great influence to the industry (Sẽ mang lại ảnh hưởng to lớn cho ngành sản xuất), không phải in the industry.” Lão Phương nói, trình độ khẩu ngữ lưu loát khiến Mộc Hàn Hạ ao ước.

“Vâng, cháu cám ơn.” Mộc Hàn Hạ lập tức sửa lại,“Cháu viết còn kém lắm.”

Ánh mắt Lão Phương vẫn còn dừng trên màn hình của cô, nhìn một lát, nhưng thật ra lại hơi bất ngờ:“Cháu phân tích thực sự rất thấu đáo, quan điểm cũng rất sắc bén. Không tồi.”

Mộc Hàn Hạ cười, cũng không khiêm tốn hay ngại ngùng, mà nói:“Cám ơn sự khen ngợi của Lão Phương.”

Lão Phương cười hỏi:“Nhìn tuổi của cháu vẫn còn trẻ, cũng khoảng hai hai hai ba đúng không? Cháu tốt nghiệp trường đại học nào?”

Mộc Hàn Hạ đáp:“Cháu không học đại học.”

Qua hai ngày là cuối tuần, Mộc Hàn Hạ dậy rất sớm, tới một công viên gần quảng trường Thanh Du, đã có một số người đang tập thể dục buổi sáng, cô chạy một vòng, không gặp được người quen, trong lòng hơi tiếc nuối.

Đợi đến khi cô chạy được mấy vòng, nghỉ ngơi bên cạnh hồ, lại nhìn thấy một bóng dáng gầy gò, mặc quần áo thái cực, đang đánhThái Cực quyền, còn ai ngoài Lão Phương đây?

Mộc Hàn Hạ cười đi qua, vốn định chào hỏi, nhưng nhìn ông lão nhắm mắt, thần sắc chuyên tâm, khí chất thanh túc ôn nhã, nên không muốn quấy nhiễu. Đứng một lát, cũng học theo ông, đánh Thái Cực quyền.

Lão Phương đánh xong bài quyền, vừa mở mắt, đã thấy cô gái bên cạnh, dường như đang khoa tay múa chân. Động tác tuy không lưu loát, nhưng nhìn rất có tinh thần. Ông cũng không ngạc nhiên, thu quyền đứng hỏi:“Sao cháu lại tới đây?”

Mộc Hàn Hạ đáp:“Đến tập luyện ạ. Gần đây luôn đến quán cà phê, không nghĩ tới bên cạnh lại có nơi tốt như vậy. Lão Phương, chẳng lẽ ông cũng cắm rễ bên cạnh quán cà phê tìm đầu tư ư?”

Lão Phương nở nụ cười đáp:“Ừ. Cháu ăn sáng chưa?

“Cháu chưa.”

“Cùng đi ăn đi.”

“Vâng ạ.”

Hai người ra khỏi công viên, không xa có mấy khách sạn và cửa hàng bán đồ ăn sáng, khi Mộc Hàn Hạ đi đến một cửa hàng với ông lại lên tiếng:“Ăn cháo với trứng chim dưa muối.”

Lão Phương đáp:“Đúng vậy. Cháo nhà này nấu rất khá, không có mùi dầu muối, chú thường xuyên tới nơi này ăn.”

Nhưng Mộc Hàn Hạ lại thích mùi dầu muối, cô suy nghĩ, quay đầu nhìn thấy cửa hàng “Mỳ chua cay” cách đó không xa nói:“Nếu không như vậy nhé Lão Phương, chú đi vào ăn trước, cháu đi ăn bát mỳ chua cay, rồi đến đây ăn cháo.”

Lão Phương sửng sốt, nở nụ cười, cũng không miễn cưỡng, lắc đầu, đi vào cửa hàng.

Mộc Hàn Hạ bưng bát mỳ chua cay, đúng ở bên cạnh đường bắt đầu ăn.

Lão Phương ngồi vào chỗ trong cửa hàng, mới cầm đũa, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của cô, nhìn vài lần, không nhịn được, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Mộc Hàn Hạ nhìn ông đi ra, hơi kinh ngạc:“Sao vậy, Lão Phương?”

Lão Phương cũng là người nhận được sự giáo dục tốt đẹp, hơi bất đắc dĩ ôn hòa nói:“Sao cháu có thể đứng trên đường ăn chứ? Theo chú vào bên trong ngồi ăn đi.”

Mộc Hàn Hạ không để ý còn miếng mỳ cuối cùng, sau đó cô ném bát vào thùng rác nói:“Vậy chú chưa biết chúng cháu ở thành phố Giang đều như vậy. Cháu không có nhiều thời gian để ngồi xuống ăn uống.”

Lão Phương nhìn cô, có chút đăm chiêu, yên lặng không nói, cuối cùng gật đầu:“Hóa ra là thế.”

Mấy ngày sau, Mộc Hàn Hạ đến công ty, vừa ngồi xuống không được bao lâu đã bị Lâm Mạc Thần gọi vào.

Cô không ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt anh luôn dừng trên mặt cô.

Dù sao từ ngày cô từ chối ăn cơm với anh, đến làm tổ ở quán cà phê, hai người cũng đã ba ngày không gặp.

“Mấy ngày nay em bận gì vậy?” Anh hỏi.

“Nhiệm vụ anh giao cho ở quán cà phê Thanh Du.”

“Có thu hoạch gì không?”

Mộc Hàn Hạ lắc đầu:“Chưa có gì.” Lại ngẩng đầu lên nhìn anh:“Anh hi vọng tôi có thu hoạch gì?”

Ánh mắt hai người lại đối diện nhau, Mộc Hàn Hạ nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, bỗng nhiên cảm thấy sự ớn lạnh ngày đó nháy mắt tan thành mây khói, còn anh nhìn cô một lát mỉm cười nói:“Em thông minh, linh hoạt, tốt bụng, quyết đoán, nhưng không thiếu dã tâm. Anh phái em đến quán cà phê lập nghiệp, chính là cho rằng em có thể vì anh tạo ra sự vô hạn.”

Mộc Hàn Hạ ngẩn người, cô theo anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh đánh giá mình cao như vậy. Nghĩ thầm, không phải vì theo đuổi cô, nên mới dỗ cô như vậy chứ? Nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, Lâm Mạc Thần không phải là người công tư không rõ ràng vì theo đuổi một cô gái. Nếu anh đã nói là thật lòng.

Trong lòng của cô có luồng nhiệt không ngừng rung động, không thể bình tĩnh được, nhưng cô lại thản nhiên đáp:“À.”

Lâm Mạc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt né tránh của cô, trong lòng cũng nảy sinh chút cảm xúc quấn quanh. Hiện tại anh đã hiểu rõ loại cảm xúc này gọi là yêu thương. Anh muốn có được loại cảm xúc này của cô, tạm thời ẩn nhẫn, đánh từng bước một.

Anh lại hỏi:“Gần đây em gặp những người nào ở quán cà phê.”

Mộc Hàn Hạ cũng thu lại tâm tư đáp:“Phần lớn là người lập nghiệp, cũng có mấy nhà đầu tư, nhưng không nói chuyện sâu. Tôi cũng có kết bạn, thành thật đối đãi với một số người, nhưng người tôi thích nhất chỉ là một ông lão nghèo thôi.”

Cô nói úp úp mở mở, nhưng Lâm Mạc Thần cười khẽ nói:“Đừng giả ngu, trong lòng em tất nhiên là rõ ràng.”

Mộc Hàn Hạ cười, không nói gì.

Ánh đèn mới lên rực rỡ, Tổng giám đốc Tha Vĩ bộ phận bất động sản tập đoàn Dung Duyệt và mấy tâm phúc đang ở trong phòng họp. Đây không phải là cuộc họp lớn, mà chỉ thảo luận vấn đề liên quan đến Phong Thần thôi.

Tuy nói Trương Diệc Phóng cũng biết sự tồn tại của người tên Lâm Mạc Thần này, nhưng thân là chủ tịch tập đoàn trăm triệu, tất nhiên không thể tự mình can thiệp vào vấn đề liên quan đến Phong Thần. Đối với kế hoạch bắn tỉa Phong Thần tất nhiên là rơi xuống Tha Vĩ phụ trách bộ phận bất động sản.

Một gã quản lí nói:“Tha tổng, đã rõ rồi, tháng sau Phong Thần sẽ xuống tay với mảnh đất A, B, C, tham gia đấu thầu của chính phủ.”

Năm nay Tha Vĩ ba mươi lăm tuổi, làm viêc cẩn trọng, chắc chắn. Bởi vì là một cựu thần của Trương Diệc Phóng nên hắn cũng kế thừa sự tàn nhẫn của Trương Diệc Phóng. Hơn nữa Trương Diệc Phóng cũng không đánh giá cao thằng nhãi Lâm Mạc Thần, cũng ra lệnh cho Tha Vĩ không cần phải vội vàng. Theo bản năng hắn hỏi:“Tin tức có thể tin được không?”

“Tin được. Công ty bất động sản Lâm Mạc Thần thu mua không phải kín không có kẽ hở. Nói không chừng mấy ngày nữa kế hoạch của bọn họ sẽ bị tiết lộ.”

Tha Vĩ cười nói:“Dựa vào thực lực của bọn họ không có khả năng lấy được cả ba mảnh đất. Hiện tại đối với bọn họ mà nói, diện tích vừa phải, mảnh đất có tiềm năng tăng giá trị, nhất định là thứ người mới như bọn họ theo đuổi. Tôi đoán Lâm Mạc Thần sẽ lựa chọn mảnh đất C, tiếp theo là B, cuối cùng là A.”

“Tha tổng, anh dự đoán quá chuẩn! Nghe nói mục tiêu trả giá của bọn họ cũng là như vậy.”

Tha Vĩ cười thâm trầm:“Nếu thật sự để cho bọn họ lấy được mảnh đất C, như vậy bọn họ có thể đứng vững gót chân ở thành phố Lâm. Dung Duyệt phải lấy được cả ba mảnh đất. Nhất là mảnh đất C sẽ trở thành hạng mục quan trọng trong năm nay, dốc toàn bộ tinh lực, đưa vào tài nguyên tốt nhất, không được cho Lâm Mạc Thần có bất cứ cơ hội nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN