Mạc Phụ Hàn Hạ
Quyển 2 - Chương 5
Mộc Hàn Hạ nhẹ tay nhẹ chân đi vào, thay quần áo, vào WC rửa mặt, sau đó nằm trên giường.
Ngoài cửa sổ bóng đêm càng có vẻ lạnh lẽo, nhánh cây tàn lụi lặng lẽ sinh trưởng. Không biết ở chỗ nào chưa khóa hết nước hay nước rò phát ra tiếng “tí tách“.
Mộc Hàn Hạ lăn lộn qua lại không ngủ được.
Một lát sau, cô mới hơi buồn ngủ, lại nghe thấy người ở phòng bên cạnh tinh thần vô cùng tốt, tầm ba rưỡi sáng tạo ra tiếng giường kẽo kẹt. Mộc Hàn Hạ kéo gối che kín tai, nhưng không hiểu sao, hôm nay đã mặc kệ rồi, nhưng âm thanh phiền muộn ấy khiến cô không ngủ được.
Cô nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa xuống giường, “rầm” một tiếng, tiếng vang đến mức tường cũng rung lên. Phòng bên cạnh dường như đột nhiên yên lặng, cô lại vọt vào trong WC, mở cửa ấn nước xả, tiếng “ùm” phát ra. Làm xong tất cả mọi chuyện, cô mới trở về phòng khóa cửa, lại nằm xuống.
Phòng bên cạnh trở nên yên tĩnh. Trong lòng Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên rất phức tạp, không rõ là dễ chịu hay khó chịu. Cô nhìn ánh trăng xa xôi trước đầu giường, vẫn ngẩn người. Một lát sau, tiếng “kẽo kẹt” ở giường phòng bên cạnh lại truyền đến.
Mộc Hàn Hạ lấy tai nghe đeo vào, không nhúc nhích nằm trên giường.
Ngày hôm sau cô thức dậy muộn hơn rất nhiều so với bình thường, mở cửa ra, vừa lúc thấy đôi tình nhân kia đang ăn sáng trong phòng khách. Đối phương cũng không lộ ra vẻ mặt gì, Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, vô cùng khách sáo nói:“Xin lỗi, tối qua tôi về muộn, vì công việc nên có uống chút rượu, có thể tạo ra tiếng động hơi ồn một chút, không biết có làm phiền đến hai người không, xin lỗi.”
Cô gái kia chưa nói gì, chàng trai đã nở nụ cười trước:“Không sao, bọn tôi cũng đang xem phim, không chú ý mấy. Chị ăn cùng không?”
Cô gái cũng cười.
Mộc Hàn Hạ vội xua tay: Không cần đâu, cám ơn hai người. Tôi đi công ty tăng ca trước đây.”
Đi ra ngoài, Mộc Hàn Hạ khẽ thở dài, đi vào trạm tàu điện ngầm.
Bởi vì say rượu nên Lâm Mạc Thần hơi đau đầu, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất vui vẻ bởi vì hai cửa hàng đã đi theo quỹ đạo thành công trong kế hoạch. Chúng tạo ra hiệu ứng chấn động trong giới kinh doanh trang phục ở Bắc Kinh. Kinh doanh ở mỗi cửa hàng đều vượt xa những nhãn hiệu khác. Hiện tại mỗi ngày lợi nhuận đều rất khả quan, như quả cầu tuyết tiến vào túi anh ta.
Khi anh ta đến công ty, chú ý tới Mộc Hàn Hạ còn chưa tới, trước kia mỗi ngày cô đều tới sớm hơn so với anh ta. Lâm Mạc Thần ngồi trong văn phòng uống cà phê một lúc, cách cửa kính nhìn thấy Mộc Hàn Hạ vẻ mặt giống như sương lạnh đi vào.
Lâm Mạc Thần nhìn cô chăm chú, cô không nhìn về phía anh ta, tháo khăn quàng cổ xuống, khi nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh mới lộ ra ý cười ấm áp.
“Đúng vậy, bên ngoài quá lạnh.” Giọng nói của cô mơ hồ truyền vào.
Hóa ra là do lạnh, Lâm Mạc Thần dời ánh mắt, nhưng cũng không quá lâu, anh ta phát hiện ra sự bất thường. Cho dù mấy lần dặn dò cô làm việc, hiệu suất của cô vẫn cao, vẫn tươi cười như trước, nhưng hôm nay cô không nhìn vào mắt anh ta.
Tới gần giữa trưa, văn phòng vắng người, Lâm Mạc Thần cầm lấy điện thoại nội bộ gọi cho cô:“Vào đây.”
Mộc Hàn Hạ ngơ ngác một lát mới vào văn phòng của anh ta, ngẩng đầu cười nói:“Jason, có chuyện gì?”
Lâm Mạc Thần nhìn cô chằm chằm:“Tối hôm qua tôi có nói gì với cô không?”
Mộc Hàn Hạ ngẩn người.
Bốn mắt hai người chăm chú nhìn nhau, ánh mắt anh ta vô cùng bức người, Mộc Hàn Hạ từ từ quay đầu sang một bên, lộ ra ý cười tự giễu:“Anh nói biểu hiện làm việc của tôi chưa đủ tốt.”
Tuy tửu lượng của Lâm Mạc Thần bình thường, chất lượng rượu cũng tốt, sau khi uống say hiếm khi buột miệng. Chuyện xảy ra tối hôm qua anh ta quả thực không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng có ở trong một căn phòng với Mộc Hàn Hạ. Thấy vẻ mặt cô thản nhiên, trong mắt cũng ẩn giấu sự bướng bỉnh uất ức, nên anh ta tạm thời tin cô.
Vì thế anh ta thản nhiên nở nụ cười nói:“Ông chủ phê bình còn tức giận sao?”
Mộc Hàn Hạ:“Không được sao?”
“Không được.”
Mộc Hàn Hạ khẽ “chậc” một tiếng.
Anh ta nhìn thấy trong mắt cô dường như còn che giấu cảm xúc gì đó, im lặng một lát, lại lên tiếng:“Là tôi sau khi say rượu lỡ miệng, chỉ là nói đùa với cô thôi. Biểu hiện làm việc của cô không tồi, nhưng còn có thể tốt hơn, hiểu không?”
Hiếm khi giọng nói của anh ta dịu dàng như vậy khiến trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như được thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, cô căng thẳng trong chốc lát bật cười:“Biết rồi.”
Lâm Mạc Thần nhìn thấy lúm đồng tiền của cô, trong lòng cũng hơi vui vẻ:“Cuối tuần theo tôi đi đến thành phố Lâm.”
Mộc Hàn Hạ bất ngờ:“Thành phố Lâm?”
“Đúng, thành phố Lâm ở khu vực Tây Nam rộng lớn, đi mở cửa hàng.”
Ba ngày sau, máy bay xuyên qua trong biển mây, ánh mặt trời sáng rực. Mộc Hàn Hạ lần đầu tiên ngồi trong khoang hạng nhất trên máy bay, dựa vào trong lưng ghế tựa dày rộng thoải mái, hai tay hồi hộp nắm chặt, rồi lại nhịn không được nhìn ra bên ngoài, nhìn ánh mặt trời, nhìn đám mây, nhìn khoảng không trên bầu trời, nhìn mặt đất đã cách rất xa.
“Sợ à?” Lâm Mạc Thần ở bên cạnh hỏi.
“Sao có thể chứ?” Mộc Hàn Hạ dường như không có việc gì đáp.
Lâm Mạc Thần cười.
Mộc Hàn Hạ hỏi:“Tại sao lại muốn đến thành phố Lâm?”
Lâm Mạc Thần đáp:“Thiết lập được thương hiệu ở một thành phố thì phải thu lợi nhuận ở một thành phố thứ hai nữa chứ.”
Mộc Hàn Hạ nghĩ đúng thật là như thế.
“Nhưng tại sao lại là thành phố Lâm?” Cô lại hỏi.
Lâm Mạc Thần bỏ sách xuống nhìn cô:“Không phải tôi đã cho cô làm phân tích kinh tế khu vực sao? Thành phố Lâm là khu phát triển tốt nhất của vùng Tây Nam rộng lớn, là khu vực trung tâm mới nổi lên. Hơn nữa tôi đã bàn chuyện hợp tác và tài chính ở bên kia xong rồi. Có lí do gì không đi chứ?”
Mộc Hàn Hạ “à” một tiếng nói:“Thành phố Lâm rất tốt.”
Một lát sau, cô lại lên tiếng:“Tôi nghe chị Tô Nhân nói anh sinh ra ở thành phố Lâm?”
Lâm Mạc Thần nhìn cô đáp:“Đúng vậy.”
Mộc Hàn Hạ không hỏi thêm nữa, cầm lấy tờ báo trên máy bay bắt đầu lật xem.
Tay Lâm Mạc Thần khẽ nhéo vào cổ cô.
“Cô nên khôn ngoan một chút mới tốt.”
Máy bay hạ cánh đã có xe của bên đối tác tới đón, đưa bọn họ đến thẳng một khách sạn xa hoa trong thành phố. Đẩy cửa phòng ra, dưới ngọn đèn rực rỡ, quanh bàn đã có mấy người ngồi.
Lâm Mạc Thần mỉm cười đi qua, chào hỏi bọn họ, Mộc Hàn Hạ đi theo anh ta.
“xin chào, Trương tổng, cám ơn đã chiêu đãi.”
“Aiz, sao Lâm tổng lại nói vậy.” Một người đàn ông trung niên cao gầy nói,“Cậu phát triển ở Bắc Kinh tốt như vậy, đến thành phố Lâm phát triển, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp ấy chứ.”
Lâm Mạc Thần khẽ cười, bắt tay người đàn ông béo:“Tạ tổng, hạnh ngộ, chờ mong được hợp tác.”
Ánh mắt Tạ tổng kia cười híp thành đường chỉ:“Lâm tổng, chúng ta đã bàn bạc xong trong điện thoại rồi, nguyên liệu tháng sau trong nhà máy tôi đều sẽ cung cấp độc quyền cho anh, chúng ta cùng phát tài, haha.”
Lâm Mạc Thần đáp:“Đương nhiên, tập đoàn Như Nghi của ngài là do Đặng tổng giới thiệu cho tôi, đương nhiên là phải hợp tác rồi. Cũng nhờ có Tạ tổng ngài, Phong Thần chúng tôi mới có thể nhận được nguyên liệu ít tốn kém như vậy ở thành phố Lâm. Vô cùng cảm kích.”
Tạ tổng cười ha ha.
“Đây là Mộc Hàn Hạ, quản lí bộ phận thị trường của chúng tôi.” Lâm Mạc Thần giới thiệu. Mộc Hàn Hạ cười ngọt ngào với từng người. Cô lại khéo léo khiến cho mấy ông chủ đều cười nói:“Quản lí Mộc thật xinh đẹp.” “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Ở trên bàn còn có một người phụ nữ luôn im lặng nhìn bọn họ, vừa rồi khi tiến vào Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần đều chú ý tới cô ta.
Lúc này Lâm Mạc Thần hỏi:“Vị này là?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!