Hai ngày sau đó Hàn Tử Dịch cũng chưa gặp Thẩm Yến Trầm.
Hàn Tử Dịch bận một số chuyện đầu tư, lại bởi sinh nhật của Lý Trung, học phụ đạo cũng tạm dừng hai ngày.
Lý Trung và Lưu Quyên vốn có bảo anh mời Thẩm Yến Trầm đến cùng náo nhiệt, Hàn Tử Dịch uyển chuyển từ chối.
Lý Uyển và Hàn Văn Lạc muốn tới tham gia sinh nhật của Lý Trung, anh không muốn Thẩm Yến Trầm bị họ nhìn thấy, quan sát đánh giá.
Lý Trung và Lưu Quyên cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng không miễn cưỡng.
Lý Phàm có ấn tượng khá tốt đối với Thẩm Yến Trầm, anh ta chọc chọc tay của Hàn Tử Dịch nói: “Người bạn này của cháu có tính cách tốt hơn nhiều so với cậu nhỏ gì đó của nhà họ Chu.
Đương nhiên, cái nhà họ Chu kia cũng không tệ, ít nhất sau khi đáp trả cha mẹ cháu thì không ai dám hé răng.”
Hàn Tử Dịch chưa từng dẫn Chu Văn Hàng đến nhà họ Lý.
Lý Phàm ngẫu nhiên đến nhà họ Hàn gặp được cậu ta, lúc đó trùng hợp chạm mặt Lý Uyển tiếc nuối lần này Hàn Tử Dịch đã mất phần điểm ngữ văn nếu không có thể lấy được trọn điểm.
Chu Văn Hàng nói trực tiếp với Hàn Văn Lạc rằng yêu cầu của bậc làm cha mẹ như họ thật lạ lùng, nào có thi đã hạng nhất còn muốn yêu cầu toàn bộ thi đều được trọn điểm.
Có thể làm được đến thế là thần rồi không phải con người.
Gia thế của Chu Văn Hàng tốt, từ nhỏ được cha mẹ cưng như trứng, vốn là tâm cao khí ngạo, cậu ta chả thèm để mắt đến người bình thường.
Cho dù biết Lý Phàm là cậu ruột của Hàn Tử Dịch, cậu ta cũng chỉ thuận miệng bắt chuyện, sau đó lôi kéo Hàn Tử Dịch ra ngoài để lại ba người lớn sáu mắt nhìn nhau ở trong phòng.
Bởi vậy Lý Phạm có ấn tượng không tệ đối với Chu Văn Hàng, tuy hơi kiêu ngạo nhưng còn rất có mắt nhìn.
Hàn Tử Dịch nghe xong thì chỉ ừ nhỏ một tiếng, vẻ mặt hơi lạnh nhạt.
Trên người Chu Văn Hàng không phải không có điểm nổi bật, cậu ta là người đầu tiên suy nghĩ sự việc đứng trên lập trường của Hàn Tử Dịch, lại càng là người lên tiếng bảo vệ anh.
Mấy thứ này là điều mà Hàn Tử Dịch khao khát được nhận nhất từ trong tận sâu nội tâm, với anh, những điều này thật sự rất quan trọng, cho nên Chu Văn Hàng cũng trở thành người vô cùng đặc biệt với anh.
Cho nên sau này Chu Văn Hàng căng thẳng tỏ tình, anh rung động nên đã đồng ý.
Nhưng mà mọi người sẽ thay đổi, lâu dần, trong lòng biến thành người hay quỷ, ngoại trừ chính cậu ta thì chẳng ai biết được.
Đều là chuyện xưa trước kia, mất rồi thì thôi, không đáng nhớ, không đáng kỷ niệm.
Lý Phàm nhận ra thái độ của anh với Chu Văn Hàng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Hàn Tử Dịch là một người rất trọng tình cảm, anh biết Hàn Tử Dịch rất quan tâm đến người bạn Chu Văn Hàng này, khi nói chuyện cũng rất cẩn thận, rất sợ nói gì động chạm sẽ trở thành người gây xích mích.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, quan hệ của hai người hình như hơi thay đổi.
Cũng đúng, Hàn Văn Lạc người anh rể tốt ngoại tình cũng thành sự thật, tình cảm giữa hai người trẻ tuổi thay đổi thì có gì mà kinh ngạc chứ.
Sinh nhật của Lý Trung trôi qua rất thư thái.
Họ không ăn ở ngoài cũng không mời ai đến, mà ở nhà bận rộn nấu một bàn cơm, cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn với nhau.
Nhìn Lý Trung, sinh nhật này thật sự rất tốt, cuộc sống của Lý Uyển và Hàn Văn Lạc mỹ mãn, cháu ngoại thân thiết với họ.
Không hoàn thiện chính là Lý Phàm vẫn là một công tử phóng đãng, không có ý định muốn lập gia thất.
Đối với hôn nhân của Lý Phàm, Lý Trung và Lưu Quyên rất mong chờ, nhưng nhìn quen dáng vẻ điên cuồng của Lý Uyển, họ cũng không muốn ép Lý Phàm, chỉ hy vọng anh sớm gặp được người có duyên có thể ở bên cạnh sớm chiều.
Một bữa cơm gia đình rất vui vẻ, ít nhất ngoài mặt là vậy.
Có lòng thì mãi mãi có lòng, thích tính toán thì vĩnh viễn tính toán.
Lý Phàm uống hơn hai ly rượu, nhưng cũng không uống say, anh sợ bản thân không khống chế được tâm trạng, làm hỏng ngày sinh nhật tốt đẹp của Lý Trung.
Hơn nữa, chuyện có liên quan đến Hàn Văn Lạc ngoại tình, anh còn phải điều tra kỹ.
Anh không phải không tin lời của Hàn Tử Dịch, mà là cần chứng cứ vô cùng xác thật, đến lúc đó có lý để thuyết phục Lý Uyển hơn.
Cơm nước xong, mọi người ngồi nói chuyện ở phòng khách.
Hàn huyên không lâu thì Hàn Văn Lạc lấy lý do bận công việc mà chuẩn bị rời đi, tất nhiên Lý Uyển ra về cùng lão.
Ánh mắt của hai người đồng thời hướng về Hàn Tử Dịch ngồi bất động, Lý Uyên ôn tồn nói: “Còn không đi?”
“Buổi chiều Tử Dịch còn phải học bù, gần đây cháu nó rất cố gắng.” Lý Phàm tiếp lời: “Nhà chúng ta chỉ có cháu nhỏ là nó, cha mẹ đều yêu thương nó, chị cũng đừng quan tâm nữa.”
Lưu Quyên cũng nói: “Đúng vậy, cháu nó bằng lòng học là chuyện tốt, các con cũng đừng ép nó quá.”
Bà cho rằng hai bên mâu thuẫn vì thành tích, tất nhiên bà nhắc đến chuyện này.
Mí mắt Hàn Văn Lạc giật giật, Lý Uyển còn định nói nữa thì lão khoác áo khoác ngắn cho Lý Uyển rồi nói: “Nó vui là được.”
Lý Uyển trừng Hàn Tử Dịch một cái, cảm thấy anh không hiểu tấm lòng của Hàn Văn Lạc.
Hàn Tử Dịch không nói gì, nhìn họ ra về.
Chờ người đi khỏi rồi, bầu không khí trong nhà bất giác thoải mái hơn.
Hàn Tử Dịch nói vài câu với Lý Trung và Lưu Quyên đã bị Lý Phàm gọi lên lầu.
Lý Phàm tìm anh không vì chuyện khác, chủ yêu là phương án đầu tư mà mấy hôm trước Hàn Tử Dịch đưa cho anh ta.
Anh ta cảm thấy cái nào cũng tệ, tệ đến ko có chút triển vọng nào hết.
Anh ta hơi hoài nghi có phải Hàn Tử Dịch hoa mắt rồi không, thế cho nên điều tra sai phương hướng, vì vậy muốn nghe chút tình huống cụ thể.
Thuận tiện nhìn xem Hàn Tử Dịch có thể thuyết phục được anh ta hay không.
Trong phương án mà Hàn Tử Dịch cung cấp cho Lý Phàm, có một cái là phim mạng, đã quay hơn nửa, bề ngoài là vì công ty đầu tư thấy diễn viên đều không nổi tiếng, kịch bản cũng không có nội dung nòng cốt, không nhìn thấy có triển vọng nên đã rút tài chính.
Trên thực tế công ty đầu tư nhìn trúng nữ chính trong phim, muốn tiềm quy tắc, kết quả bị từ chối, công ty đầu tư tức giận không muốn đầu tư nữa.
Bây giờ phim mạng này đang ở trạng thái sắp sinh non, nhu cầu cấp bách phải kiếm được khoản tài chính rót vào.
Chi phí phim mạng thấp, hơn nữa tiền bỏ vào không nhiều cho với những chế tác lớn, phim mạng không ai quan tâm cũng sẽ không có người đầu tư.
Lúc đó biên kịch đạo diễn gấp đến cháy mông cũng không kéo được đầu tư.
Đạo diễn không cam lòng, thế chấp căn nhà, chạy vạy tứ bề mới được chút tiền, tiết kiệm quay tiếp phân nửa, cũng coi như xong mùa đầu tiên.
Sau đó bộ phim này được phát sóng như bộ phim bổ sung, cuối cùng vì nội dung phim liên tục có những pha cua gắt khiến cho toàn dân thảo luận tưng bừng trên mạng.
Khi diễn viên vui mừng thì đạo diễn không kìm được nước mắt.
Cũng không phải vui mừng mà là vì quá khó rồi.
Cha của ông lúc này bệnh nặng, cũng không có tiền khám bệnh nên để lại di chứng nghiêm trọng.
Phim nổi tiếng thì làm sao, sức khoẻ của cha ông không trở lại được.
Cho nên đạo diễn hoàn toàn không có ý định viết, cũng không quay mùa hai của bộ phim này, thành ra để lại tiếc nuối trong lòng rất nhiều người.
Còn một phương án nữa là game của một studio do mấy sinh viên thành lập.
Suy nghĩ rất phong phú, sáng tạo, nói muốn làm game thực tế ảo.
Hiện tại bỏ vốn đầu tư, những năm tới không nhất định thu được lợi nhuận nhưng tạm thời có thể nhận được quyền nắm cổ phần của họ.
Lý Phàm lắc đầu, cảm thấy đây là chuyện hoang đường.
Hàn Tử Dịch không cách nào thuyết phục anh ta, anh suy nghĩ một chút, bây giờ cái này còn ở giai đoạn bắt đầu cũng không vội chuyện đầu tư.
Vì thế lập tức nói đến bộ phim mang với chi phí thấp kia, anh phân tích thị trường cho Lý Phàm, cũng nói về nội dung của bộ phim mạng, giải thích rõ ràng lý do tại sao bộ phim này sẽ nổi tiếng.
Lý Phàm nghe rất hăng say, hỏi Hàn Tử Dịch làm sao biết những điều này.
Hàn Tử Dịch nói: “Cháu đã xem kịch bản, tuy rằng không đầy đủ, nhưng đạo diễn rất có ý tưởng và tài hoa, phim chắc chắn rất đặc sắc.
Hơn nữa phim mạng tương đối ngắn, lại đã quay một nửa, là hạng mục tốt.”
Tuy rằng biết phim này sẽ nổi tiếng nhưng hai ngày này anh vẫn cố ý tìm đạo diễn, nghiêm túc xem kịch bản.
Anh nói rất nghiêm túc, Lý Phàm nghe cũng động lòng, cuối cùng quyết định hẹn gặp đạo diễn một lần, sau đó mới quyết định đầu tư hay không, ít hay nhiều.
Hàn Tử Dịch nói: “Cậu, nếu như cậu không muốn đầu từ thì cho cháu mượn ít tiền, tự cháu đầu tư.”
“Cháu xem trọng ông ta thế à?” Lý Phàm ngạc nhiên hỏi.
Hàn Tử Dịch gật đầu, nghĩ thầm, bàn tay vàng biết được hướng đi của tương lại trong tay tất nhiên anh xem trọng ông ta rồi.
Lý Phàm nghiêm mặt nói: “Nếu vậy, cậu đây mạo hiểm một lần, dù sao cũng như cháu nói, tiền đầu tư cũng không nhiều, coi như thử nước, quan trọng nhất là chính là cháy đã thuyết phục được cậu.”
Hàn Tử Dịch nói một câu Sẽ không khiến cậu thất vọng.
Sau khi xác định hạng mục đầu từ với Lý Phàm, Hàn Tử Dịch nhìn hạng mục trò chơi mà thở dài trong lòng.
Khoảng cách của Lý Phàm với thế giới thủ phủ là bộ trò chơi tương lai có thể khiến anh ta phất lên kia.
Lý Phàm cũng không nghĩ như vậy, anh ta liên lạc với đạo diễn kia, nói rõ gặp mặt cùng với chuyện đầu tư.
Hàn Tử Dịch nhìn thấy chuyện đã quyết định thì lập tức rời đi.
Anh xuống lầu nói với Lý Trung và Lưu Quyên đang nói chuyện là có chuyện đi tìm Thẩm Yến Trầm, trước khi đi thì hai người nói anh chú ý an toàn.
Gọi xe đến cổng chung cư nơi ở của Thẩm Yến Trầm, Hàn Tử Dịch mới nghĩ mình chưa liên lạc với cậu trước.
Vì thế anh gọi điện hỏi Thẩm Yến Trầm đang ở đâu, mới biết cậu đang ở nhà, anh nói: “Cậu có muốn ăn gì không, tôi dẫn cậu đi?”
“Không cần đâu, tôi ăn rồi.” Thẩm Yến Trầm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Cậu tới rồi hả?”
Hàn Tử Dịch đáp ừ, đang ở cổng mua hoa quả, đăng ký ở chỗ bảo vệ rồi vào chung cư.
Khi anh đến thì Thẩm Yến Trầm đã đứng ở cửa.
Nhận hoa quả, Thẩm Yến Trầm đưa dép cho anh, là đôi mới, giống đôi của cậu đang mang nhưng khác màu.
Ánh mắt của Hàn Tử Dịch dịu đi, rất tự nhiên thay giày.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Yến Trầm nói: “Hôm này không phải sinh nhật ông ngoại sao? Sao cậu lại đến đây?”
“Mới ăn cơm xong.” Hàn Tử Dịch bỏ qua: “Còn cậu, ở nhà làm gì?”
“Thầy cho rất nhiều bài tập, tôi rảnh rỗi nên lấy bài tập ra làm.” Thẩm Yến Trầm nói, quan trọng nhất chính là nghiêm túc học hành có thể khiến mình quên mất thời gian, nháy mắt trôi qua mấy tiếng.
Nhất là có đề anh có thể giải được một chút, ít nhất điều này chứng tỏ mấy ngày học bù có hiệu quả.
Thẩm Yến Trầm rửa sạch hai trái táo, đưa cho Hàn Tử Dịch một quả: “Hôm nay cậu có vẻ rất vui, có chuyện gì vui hả?”
Hàn Tử Dịch nhận táo hơi nhíu mày hơi phiền não nói: “Chủ yếu gần đây trong nhà hơi xào xáo, tôi lại không muốn ở lại trường, có khả năng phải thuê nhà ở một thời gian.
Hai ngày nay tôi liên hệ với vài môi giới trung gian, xem có nhà nào hợp không.”
Thẩm Yến Trầm khựng lại động tác đang cắn táo, ngước mắt nhìn Hàn Tử Dịch một cái, lại nhìn thêm một cái.
Cuối cùng cậu cố lấy dũng khí hỏi nhỏ: “Cậu có yêu cầu gì với căn nhà không?”
“Không có yêu cầu gì quá lớn, có thể ở là được.” Hàn Tử Dịch nói kiểu sao cũng được.
Thẩm Yến Trầm khẽ hít sâu, “Cậu xem, ở đây được không? Cậu có thể ở nhà của tôi.”.