Mạc Vũ Thanh Thông
Chương 27: Dưới núi Ma Vân bàn độc kế
Vũ Văn Kỳ và Lãnh Băng Tâm nghe nói đều kinh dị vô cùng.
Bốn người đều dời khỏi Dẫn Sơn, trở về Bắc Thiên sơn Đan Tâm giáp.
Ta hãy tạm gác chuyện bọn Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi kéo nhau về Đan Tâm giáp lại, đây xin thuật tiếp câu chuyện bọn ưng khuyển Thanh đình Đồ Viễn Trí.
Quang âm thấm thoát đã đến ngày mùng mười tháng ba.
Bọn ưng khuyển Thanh đình từ các nơi các xứ đều vâng mật lệnh của Đồ Viễn Trí lần lượt kéo về tụ tập ở Bắc Thiên sơn Ma Vân lĩnh để đợi ngày mười chín tháng ba, Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba xuất lĩnh bọn chí sĩ cử hành đại lễ tế điện, sẽ lên Đan Tâm giáp chăng một mẻ lưới quét sạch.
Đồ Viễn Trí nhẩm tính nhân số, những tay hảo thủ, quả nửa đã có mặt, chỉ còn thiếu Thần Lực Hoạt Phật Kim La Hán, một trong ba vị cao tăng Tây Tạng, và Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ Thiết Tam Thắng là chưa thấy đến.
Lúc này Đồ Viễn Trí nhận thấy Âu Dương Bình đã từng thi triển độc kế, dùng chưởng điểm chết Tiêu Tử Bình, lại chém được đầu Nhạc Long Phi, nên đã coi hắn không khác gì chân tay cật ruột.
Vậy nên sau khi hắn nhẩm tính nhân số xong, liền cười nói với Âu Dương Bình :
– Thời gian hãy còn chín ngày nữa, mà những tay cao thủ chỉ còn thiếu có Thần Lực Hoạt Phật Kim La Hán và Thiết Tam Thắng chưa đến, ngươi đối với cuộc chiến ở Đan Tâm giáp này ý kiến thế nào?
Âu Dương Bình cười một cách nham hiểm, rồi nói :
– Kim La Hán và Thiết Tam Thắng tuy là tay hảo thủ xuất chúng, nhưng theo ý tại hạ, nếu chín hôm nữa họ không tới kịp, thì cũng chiến đấu này chúng ta vẫn nắm chắc phần thắng.
Đồ Viễn Trí nhướng mày nói :
– Âu Dương huynh tin tưởng về cái gì mà dám nói chắc như thế?
Âu Dương Bình mỉm cười đáp.
– Tại hạ nhận thấy Đồ tiên sinh thân tuyệt học không kém gì Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba.
Đồ Viễn Trí gật đầu, vẻ tự phụ nói :
– Ta tuy chưa từng giao đấu với Chu Nhuận Ba lần nào, nhưng tự xét sức mình cũng không đến nỗi không địch lại hắn.
Âu Dương Bình lại cười, nói tiếp :
– Trong bọn Kiếm Tuyệt Thư Cuồng thì Tiêu Tử Bình đã chết, chỉ còn Phù Vân Tử, Hàn Nguyệt sư thái, Tả Thái Tường, Tây Môn Túy, thì bên này ta đã có Nam Hải Độc Long Lê đảo chủ, Thượng Quan Kính huynh, Cốc đạo trưởng và Phục Bách Thao thần quân, cũng đủ đối địch.
Đồ Viễn Trí nghĩ một lúc, rồi mỉm cười nói :
– Mấy người ấy đều đồng can đồng lạng cả, nhưng đối phương có Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi trợ trận.
Âu Dương Bình cười nói :
– Lệnh cao đồ Cận Vạn Tôn và tại hạ cũng có thể miễn cưỡng đối địch được với bọn Vưu Nam Báo, Chu Bạch Mi, huống chi bên ta lại còn hơn hẳn mấy tay tuyệt đỉnh cao thủ là Hồng Vân tôn giả và Hắc Sát đại vương, sẵn sàng tiếp ứng.
Đồ Viễn Trí nghe xong gật đầu, Âu Dương Bình nhướng mày cười nói :
– Huống chi lại còn thuộc hạ của Lê đảo chủ là bọn Nam Hải bát quái võ công không đến nỗi yếu, lại thêm đội Hắc y Thiết vệ do Đồ tiên sinh huấn luyện đã lâu, toàn những tay hảo thủ cả, nên Âu Dương Bình cho rằng dù Thiết Tam Thắng và Kim La Hán không đến kịp, chúng ta vẫn đứng về về phe thắng, nếu bọn họ đến cả, thì lực lượng hai bên chênh lệch đã quá rõ ràng, chúng ta chỉ cần một trận là san phẳng Đan Tâm giáp thành bình địa được.
Đồ Viễn Trí mặt mày hớn hở, giơ tay đập vào vài Âu Dương Bình một cái thật mạnh, cất tiếng ha hả cười :
– Âu Dương lão đệ phân tích thực rõ ràng xác đáng, nhưng ta dám chắc lão đệ chưa biết ta còn một tay trợ lực lợi hại gấp trăm lần Kim La Hán, Thiết Tam Thắng cơ.
Âu Dương Bình kinh sợ, đôi mắt trợn tròn, chú nhìn Đồ Viễn Trí lắc đầu cười nói :
– Có lẽ Đồ tiên sinh nói hơi quá một chút.
Đồ Viễn Trí hỏi :
– Âu Dương lão đệ nói ta nói quá về cái gì cơ?
Âu Dương Bình nói :
– Công lực của Thiết Tam Thắng và Kim La Hán cũng phảng phất như Đồ tiên sinh, không hơn không kém, đời này hiếm có đối thủ, làm gì có còn nhân vật nào lợi hại hơn họ đến trăm lần?
Đồ Viễn Trí cười nói :
– Ta không hề nói quá một tí nào, người giúp ta đây, chỉ một mình hắn có thể giết hết bọn phản nghịch trong Đan Tâm giáp, kể cả Chu Nhuận Ba, vậy thì rõ ràng là tài hắn còn cao siêu ghê gớm gấp trăm lần bọn Kim La Hán và Thiết Tam Thắng không?
Âu Dương Bình “à” một tiếng, rồi lại lắc đầu nói :
– Tại hạ vẫn không tin rằng trên đời có nhân vật nào tài giỏi đến thế, người đó là ai vậy?
Đồ Viễn Trí cười nói :
– Ta không thể tuyên bố người đó là ai được, các vị thử đoán xem, vì nếu ta không nói rõ tên họ của hắn ra đây, thì cái uy lực của hắn quả thật rộng lớn vô cùng, chỉ sợ khi ta nói ra rồi, rất có thể hắn sẽ mất hết uy lực.
Âu Dương Bình gượng cười nói :
– Vậy thì hắn quả là một đại quái nhân…
Chưa nói dứt lời, Tàn Tâm Thần Quân Phục Bách Thao đã nhăn nhở cười hỏi Đồ Viễn Trí :
– Đồ tiên sinh, tại hạ đoán tay giúp việc cho ta, mà Đồ tiên sinh vừa nói không phải là người, mà là một đạo sắc chỉ mật lịnh của Đức đương kim Vạn tuế, tiên sinh đem đạo mật chỉ ấy điều động một đại đội binh mã, chờ đến lúc ấy sẽ đánh thẳng vào Đan Tâm giáp, bắt hết bọn phản nghịch!
Đồ Viễn Trí lắc đầu cười :
– Phục thần quân đoán sai rồi, tôi nói người trợ lực, chớ đâu phải Thánh chỉ. Điều động binh mã để đánh một toán giặc tầm thường thì được, chớ còn đối với bọn Chu Nhuận Ba này, toàn là những tay cao thủ tuyệt kỹ cả, thì lại thành ra vô dụng, huống chi Đan Tâm giáp núi cao ngàn trượng, băng chắn muôn trùng, chân người khó có thể đi tới, vì vậy không thể dùng quân lực được.
Phục Bách Thao đỏ mặt, ngồi im không nói gì nữa, Thiên Bình vũ sĩ Cốc Trường Thanh nhướng cao lông mày, mỉm một nụ cười thông cảm, nói với Đồ Viễn Trí :
– Đồ tiên sinh, tại hạ có thể đoán được nhân vật mà Tiên sinh vừa nói đó!
Âu Dương Bình nhìn Cốc Trường Thanh mỉm cười nói :
– Cốc đạo trưởng nghĩ nhanh lắm, Âu Dương Bình cũng có thể đoán trúng được đến tám chín phần mười.
Đồ Viễn Trí đưa mắt nhìn hai người, cười hì hì, hỏi :
– Ta không tin Cốc đạo trưởng và Âu Dương lão đệ lại có ý nghĩ giống nhau đến thế được, hai vị nói thử cho ta nghe xem có đúng không?
Cốc Trường Thanh nhấp nháy đuôi lông mày, miệng khẽ ngâm :
– Rừng có mạch, vách có tai…
Âu Dương Bình mỉm cười ngâm tiếp :
– Trong rèm đã chắc không ai ru mà?
Đồ Viễn Trí nghe xong hai câu thơ có ngụ ý rất sâu xa, bèn tay phải nắm Âu Dương Bình, tay trái nắm Cốc Trường Thanh, ngước mặt lên trời cười sằng sặc, rồi nói :
– Cốc đạo trưởng và Âu Dương lão đệ thật là tuyệt thế kỳ tài! Nếu ba chúng ta kết bạn tâm tri, thì làm việc gì mà không thành, công gì mà không toại?
Nghe mấy câu này làm cho tất cả bọn ưng khuyển Thanh đình ngồi trong đó, đều ngẩn người ra, không hiểu mô tê gì cả, đừng nói hai vị cao tăng Tây Tạng là Hồng Vân tôn giả và Hắc Sát đầu đà là những người tuy công lực cực cao, nhưng tư chất hơi kém, ngay đến mấy tên hung ác gian xảo có tiếng là bọn Lê Phóng Hạc, Thượng Quan Kính và Phục Bách Thao mà cũng không sao đoán nổi hai câu Âu Dương Bình và Cốc Trường Thanh ngâm vừa rồi có hàm ý nghĩa sâu sắc thế nào mà làm cho Đồ Viễn Trí tỏ vẻ cao hứng tán thưởng họ như vậy?
Chẳng mấy chốc đã đến ngày mười lăm tháng ba, trong bọn ưng khuyển Thanh đình lại có thêm một tay cao thủ nữa đến.
Người này tức là Thần Lực Hoạt Phật Kim La Hán, một tay cao thủ nhất trong ba vị đại sư Tạng phái.
Đồ Viễn Trí nhân ngày trước ở trong đại nội Thanh đình từng vâng chỉ so tài trước mặt Hoàng thượng, đã nhận thấy về phương diện chân lực nội gia, Kim La Hán quả có cao hơn mình chút đỉnh, nên vì ghen sinh ghét, trong bụng đã thầm tính tới ngày mười chín tháng ba này, sẽ tìm cách làm cho bọn Thiết Tam Thắng, Kim La Hán và Chu Nhuận Ba đều đồng qui ư tận, để từ nay về sau mình không những võ công đã quán tuyệt hoàn cầu mà trước mặt Thanh đế, cũng sẽ trở nên một nhân vật được tin yêu hơn hết.
Quỷ Trượng Tiên Ông quả đáng kể là một tay đại đại kiêu hùng trong giới võ lâm đương thời, trong bụng tuy đã trù tính phương kế mượn dao giết người, chỉ dùng một viên đá mà ném chết được đôi chim, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vui mừng hớn hở vội vàng chạy ra đón Kim La Hán, cười ha hả nói :
– Thần lực đại sư đã đến trước hẹn thế này, thì còn lo gì không có người đánh bại được Chu Nhuận Ba. Bên ta lần này nhất định sẽ thắng lợi hoàn toàn.
Kim La Hán là một nhà sư diện mạo hung ác, nước da vàng ệch, nghe Đồ Viễn Trí nói xong, bèn chắp tay ngang ngực, niệm một tiếng “A di đà Phật” rồi mỉm cười nói :
– Đồ lão cung phụng thần công tuyệt nghệ, danh lừng tám cõi, sao lại nhún nhường quá thế?
Đồ Viễn Trí cười nói :
– Thần lực đại sư, Đồ Viễn Trí này đâu có nhún mình, tại hạ nhận thấy rằng trừ hai ngón “Càn Khôn Đại Thủ Ấn” và Mật Tông thần công của đại sư ra, thì không còn ai dám quả quyết là có thể hạ được Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba.
Kim La Hán thấy Đồ Viễn Trí nhắc đến hai ngón công lực đắc ý nhất của mình, bất giác cũng phồng mũi, nhưng lão hết sức tự kiềm chế, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, đoạn mỉm cười nói :
– Thiết Tam Thắng còn chưa đến ư? Ngón Bát Quái thần đao và Cửu Cửu Truy Hồn chưởng pháp của ông ta, cũng đủ đương nổi trọng trách ấy.
Đồ Viễn Trí cười nói :
– Công lực của Thiết Tam Thắng so với Đồ Viễn Trí này chẳng qua cũng sàn sàn như nhau, bằng thế nào được đại sư nên bốn hôm nữa đại chiến ở Đan Tâm giáp, xin mời đại sư đối phó với Chu Nhuận Ba cho, nếu nhờ ngón “Càn Khôn Đại Thủ Ấn” giết được Chu Nhuận Ba thời bọn nghịch tặc khác nào như là rắn không đầu, tự nhiên không cần đánh cũng vỡ, công lao kỳ này đều là về đại sư cả.
Ở đời ai mà không ưa nịnh, Kim La Hán được Đồ Viễn Trí phỉnh phờ mấy câu, toàn thân ngứa ngáy, nhấp nhổm như muốn bay lên chín từng mây, nhướng mày cười ha hả :
– Đồ lão cung phụng đã quá yêu mà cất nhắc cho, bần tăng cũng đành miễn cưỡng gánh lấy trọng trách vậy, nhưng Chu Nhuận Ba thanh danh lớn lắm, may rằng Đỗ lão cung phụng sẽ vui lòng hợp sức mới bần đạo mới được.
Âu Dương Bình đứng bên, nghe hai người đối đáp nhau, khẽ đưa mắt cho Cốc Trường Thanh, rồi bước ra ngoài :
Cốc Trường Thanh biết ý cũng bước theo ra, mỉm cười nói :
– Âu Dương huynh định bảo tôi gì vậy?
Âu Dương Bình cười nói :
– Tại hạ đố đạo trưởng biết Đồ tiên sinh mọi khi vẫn coi thiên hạ không ai ra gì, sao bữa nay lại hết sức tán dương Thần lực đạo sư như vậy là có ý gì?
Cốc Trường Thanh chớp chớp đôi mắt, mỉm cười nói :
– Vừa rồi chúng ta đoán tâm sự của Đồ tiên sinh, đã thấy rằng anh hùng sở kiến lượt đồng, bây giờ đối với việc này, chúng ta lại cùng thử đoán xem sao!
Âu Dương Bình cười nói :
– Đoán thế nào?
Cốc Trường Thanh nghĩ một lúc rồi nói :
– Chúng ta thử đoán cái nguyên nhân và dụng ý của Đồ tiên sinh hết sức tán dương thần lực của đại sư rồi mỗi người viết một chữ vào lòng bàn tay mình, đoạn cùng mở ra xem có hợp nhau không?
Âu Dương Bình gật đầu cười :
– Cách ấy hay lắm, thú vị lắm! Bây giờ tại hạ định thế này, chữ nào đoán nguyên nhân thì viết vào tay trái, còn chữ nào đoán dụng ý thì viết vào bàn tay phải,.
Nói xong, hai người chìa tay viết chữ vào, đoạn mở ra xem, bất giác cùng lấy làm kinh dị thán phục, cất tiếng cười rầm rầm.
Thì ra tay trái Âu Dương Bình và Cốc Trường Thanh đều viết một chữ “ghen”, mà trong tay phải của họ thì dều có chữ “giết”.
Đồ Viễn Trí nghe tiếng hai người ha hả cười, liền bước tới bên, hỏi :
– Cốc đạo trưởng và Âu Dương lão đệ cười gì thế?
Âu Dương Bình vừa toan trả lời, Cốc Trường Thanh vội đưa mắt ra hiệu, rồi tìm một không liên can gì đến, nói chống chế đi.
Khi Đồ Viễn Trí bước ra chỗ khác, Cốc Trường Thanh nói khẽ với Âu Dương Bình :
– Âu Dương huynh, Đồ tiên sinh tính ghen tài quá nặng, không muốn cho ai hơn mình, về bất cứ phương diện gì, nên đối với ông ta, chúng mình cần phải chịu lui đi vài bước, đừng để lộ cho ông ta trông thấy.
Âu Dương Bình chợt nghĩ ra, liền nói :
– Cốc đạo trưởng nói đúng lắm, cộng sự với một nhân vật như Đỗ tiên sinh thật khó khăn hết sức, nếu không tỏ tài mình ra, thì bị ông ta khinh thường, mà tỏ tài ra, thì lại bị ông ta ghen ghét không còn biết đằng nào mà xét đoán nữa.
Cốc Trường Thanh chú ý nhìn Âu Dương Bình, trên mặt thoáng hiện một nét cười kỳ lạ, đoạn gật đầu nói :
– Âu Dương huynh đừng nên quá khiêm, tại hạ tưởng về phương diện đó Âu Dương huynh đã xét đoán rõ lắm rồi chớ, thế nào cuộc đại chiến ở Đan Tâm giáp, huynh đài chả lập được đại công.
Âu Dương Bình mặt hơi biến sắc, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn lại lấy được vẻ mặt bình tĩnh như thường, mỉm cười nói :
– Cốc đạo trưởng chớ quá khen, tạ hạ còn mong được đạo trưởng hết lòng dẫn dắt, và đừng tiếc những lời dạy bảo cho.
Cốc Trường Thanh nhướng mày nói :
– Âu Dương huynh đừng nói thế, chúng ta chí đồng đạo hợp, lợi hại cùng chia, lẽ nào lại không chiếu ứng lẫn nhau.
Đây lại nói về bọn chí sĩ, nghiệt tử cô thần đang hội họp ở Đan Tâm giáp.
Bên ngoài Đan Tâm giáp tuy địa thế hiểm trở, không mấy người qua lại, nhưng bên trong Đan Tâm giáp lại là một cảnh giới đào nguyên, phong cảnh hữu tình, đất cát phì nhiêu, sản vật rất là phong phú.
Khắp mặt trai gái già trẻ trong giáp đều ăn mặc theo lối nhà Minh, Nhật Nguyệt Thần Phan Chu Nhuận Ba là một vị bạch y lão tẩu tuổi trạc dưới sáu mươi, diện mạo hiền hòa, vóc người thanh tú.
Người đến Đan Tâm giáp cầu kiến Chu Nhuận Ba trước nhất là Phù Vân Tử và Hàn Nguyệt sư thái.
Chu Nhuận Ba vừa nghe tên Phù Vân Tử và Hàn Nguyệt sư thái, liền thân hành ra của giáp đón.
Phù Vân Tử và Hàn Nguyệt sư thái thấy Đan Tâm giáp chủ ra tận cửa ngoài nghênh tiếp bất giác đều thấy áy náy không yên, Phù Vân Tử cúi đầu ngang ngực, chắp tay mỉm cười nói :
– Chu giáp chủ là dòng dõi Thiên hoàng, bọn Phù Vân Tử chúng tại hạ chỉ là dân quê mùa, đâu dám…
Chu Nhuận Ba không đợi Phù Vân Tử nói hết, vội xua tay ngắt lời :
– Phù Vân đạo trưởng, xin đừng nhắc tới bốn chữ “dòng dõi Thiên hoàng” nữa, sơn hà đổi sắc đã lâu, Chu Nhuận Ba này đã không tuẫn tiết theo đức Tiên hoàng đế xuống suối vàng, lại cũng chưa tẩm máu chinh bào, bọc thây da ngựa, chỉ lẩn tránh chỗ biên thùy này, cầu toán tính mệnh còn mặt mũi nào dám cuồng vọng nhận mình là người hoàng tộc nữa.
Hàn Nguyệt sư thái chắp tay niệm một câu “A di đà Phật” rồi mỉm cười nói :
– Chu giáp chủ không nên quá khiêm! Người đã phái Nhạc Long Phi lão đệ du hiệp bốn phương kết giao với những bậc nhân thân chí sĩ trong nước nên cái khí tiết dân tộc ẩn nanh giấu vuốt để mưu đồ quang phục giang sơn đó là một chiến lược rất cao minh cho đại nghiệp lâu dài, há phải sự nghĩa phẩm nhất thời sánh kịp được!
Chu Nhuận Ba nghiêng mình né tránh về một bên mời khách vào giáp, rồi nói :
– Tị Trần am chủ, tại hạ tuy vẫn định nghĩ mưu lược quang phục nhưng bọn giặc Mãn khi nào chịu để cho ta ẩn nanh giấu vuốt mãi được.
Hàn Nguyệt sư thái ngạc nhiên hỏi :
– Chu giáp chủ nói thế là ý thế nào? Hẳn là bọn ưng khuyển Thanh đình đã động rạng gì chăng?
Chu Nhuận Ba mỉm cười đáp :
– Thanh đế đã ban mật chỉ sai Quỷ Trượng Tiên Ông Đồ Viễn Trí xuất lĩnh bọn giang hồ nhân vật cam tâm làm mã tràng cho hổ, và bọn Tạng phái tam tăng là Hồng Vân tôn giả, Hắc Sát đầu đà, Kim La Hán và Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ Thiết Tam Thắng, thừa dịp mười chín- ba tới hướng về Bắc tế điện Đức tiên hoàng, dốc toàn lực sang phẳng Đan Tâm giáp thành bình địa.
Phù Vân Tử “ồ” lên một tiếng rồi nói :
– Thiên hạ sao lại có những chuyện xảo hợp như thế. Thật đúng như…
Chu Nhuận Ba ngắt lời cười nói :
– Có phải cũng đúng như lời các vị đã bàn nhau ở trong thuyền sau khi vừa thoát hiểm ở đảo Độc Long không?
Phù Vân Tử và Hàn Nguyệt sư thái đều giật mình kinh sợ tự nhủ thầm không hiểu sao Chu Nhuận Ba không hề bước ra khỏi Bắc Thiên sơn, mà lại biết cả câu chuyện bí mật ở đảo Nam Hải?
Hàn Nguyệt sư thái kính phục vô cùng, mỉm cười hỏi :
– Chu giáp chủ tĩnh tu trong Bắc Thiên sơn, mà biết cả nội dung trong tờ mật chỉ của Thanh đế, đủ thấy người thâm mưu viễn lự.
Chu Nhuận Ba lắc đầu cười gượng :
– Tại hạ đã kiệt tâm tận lực đặt sẵn người bên cạnh bọn Đồ Viễn Trí, mấy nước cờ nhàn, nhưng biết đâu đối phương không nghĩ cách bố trí bên trong Đan Tâm giáp này cũng như tôi đã bố trí họ.
Phù Vân Tử giật mình kinh sợ nói :
– Chu giáp chủ nói thế là ý thế nào? Chẳng lẽ trong Đan Tâm giáp này cũng có gian tế của Thanh đình ẩn náu sao?
Chu Nhuận Ba gật đầu nói :
– Trước kia tạ hạ cũng không biết, vẫn cho là trong Đan Tâm giáp này toàn là những nghiệt tử cô thần, một lòng một dạ với nhà Minh, nhưng gần đây mới nhận ra là có mấy việc bí mật trọng yếu đã bị tiết lộ ra ngoài, thế mới biết đối phương tâm kế quá độc, không một kẽ hở nào mà không lọt vào, quả nhiên họ đã cho gian tế mai phục sẵn ở bên mình.
Hàn Nguyệt sư thái cau mày nói :
– Cái tụi cõng rắn cắn gà nhà đó, không thể tha thứ được, Chu giáp chủ nên tra xét rõ ràng, rồi trừ ngay đi mới được!
Chu Nhuận Ba gượng cười nói :
– Tại hạ đã bí mật để ý tra xét từ lâu, nhưng không hề thấy có người nào, hoặc chỗ nào khả nghi hết.
Phù Vân Tử thủng thỉnh bước, vừa chú ý ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ nên thơ trong Đan Tâm giáp, vừa nói với Chu Nhuận Ba :
– Chu giáp chủ, bọn Tạng phái tam tăng, Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ, Quỷ Trượng Tiên Ông Đồ Viễn Trí và Nam Hải Độc Long Lê Phóng Hạc, đều là những tay cao thủ xuất loại bạt tụy cả, lại thêm một bọn cường nô trợ trụ vi ngược, xem chừng đối phương thực lực mạnh lắm, không phải dễ đối phó đâu.
Chu Nhuận Ba gật đầu nói :
– Tại hạ cũng biết thế địch mạnh lắm, tại hạ có hai người võ nghệ tinh tuyệt là Diệu Nhất vũ sĩ và Đại Trí thiền sư thì lại sang Miêu chơi, không có mặt trong giáp.
Phù Vân Tử đã được nghe tiếng Diệu Nhất vũ sĩ và Đại Trí thiền sư do Nhạc Long Phi kể lại, liền mỉm cười nói :
– Diệu Nhất đạo trưởng và Đại Trí thiền sư tuy đi chơi xa, nhưng đến ngày mười chín tháng này cũng trở về tham dự đại lễ Bắc tế cúng Tiên hoàng chớ?
Chu Nhuận Ba mỉm cười nói :
– Chiếu lý thì hai vị tất phải trở về, nhưng đường xá xa xôi, việc đời trắc trở không lường, ngộ nhỡ dọc đường có xảy ra sơ sót gì, thì chúng ta lại mất đi hai tay trợ lực tuyệt vời.
Trong khi nói chuyện, trước mắt đã hiện ra một cái hồ, nước trong leo lẻo, rộng ước lên tới trên một mẫu, giữa hồ có một tòa thủy các rộng rãi, trong các đã bầy sẵn một bàn tiệc thịnh soạn, Chu Nhuận Ba chắp tay mời khách lên lầu, rồi mỉm cười nói :
– Dám hỏi Tị Trần am chủ và Phù Vân đạo trưởng có vị nào kiêng rượu không?
Hàn Nguyệt sư thái mỉm cười nói :
– Chúng ta tuy là những kẻ xuất gia, nhưng nhiều lúc còn phải giết người phóng hỏa, đâu có kiêng rượu thịt, chỉ giận một điều là chưa được ăn thịt bọn giặc Mãn cho đỡ đói lòng, uống máu bọn ưng khuyển cho đỡ ráo cổ thôi.
Phù Vân Tử thấy trong bàn tiệc có mấy món ăn lạ, không phải trong lúc vội vàng có thế làm được, mà chắc là phải dự bị từ trước, bất giác nhướng mày hỏi :
– Chu giáp chủ tại mắt thật bá đạo, có lẽ lúc bần đạo và Tị Trần am chủ vừa vào tới Bắc Thiên sơn nhất thiết hành động cử chỉ đều không lọt qua mắt Giáp chủ?
Chu Nhuận Ba cười nói :
– Đạo trưởng không nên trách, không phải Chu Nhuận Ba này cố ý vô lễ đối với quý khách, nhưng vì con đường này không khác gì cái gai trong con mắt bọn sài lang không thể không luôn luôn đề phòng cẩn thận từng tí, không dán sơ hở một lúc nào.
Nói đến đây, nâng chén mời khách, lại trở mấy mấy món nấu ngon lành tinh khiết, mỉm cười nói :
– Đan Tâm giáp là một chỗ biên giới nghèo nàn hẻo lánh không vật gì quý để khoản đãi thượng tân, chỉ có tên đầu bếp là Tiền Tứ nấu bếp rất khéo, không kém gì Dịch Nha ngày trước, còn biết chết biến các món ăn cho tăng thêm giai vị, nên cũng không đến nỗi kém lắm, xin mời đạo trưởng và am chủ nếm thử.
Phù Vân đạo trưởng nếm qua mấy món, quả nhiên món nào cũng thơm ngon đặc biệt, nấu nướng vừa vặn, rượu cũng chế bằng một thứ gạo riêng, thế gian hiếm có.
Hàn Nguyệt sư thái cười nói :
– Vị đầu bếp này, chắc là ngự trù ngày xưa, quả nhiên tài nấu nướng không kém gì Dịch Nha thật!
Chu Nhuận Ba ngậm ngùi :
– Thân phụ Tiền Tứ nguyên là một đầu bếp có tiếng nhất trong đại nội, thân phụ hắn mất thì hai anh em hắn kế nghiệp, chỉ đáng tiếc là Tiền Tứ tuy theo tôi trốn về đây, còn em hắn là Tiền Thất vẫn ở lại Bắc Kinh, phục vụ cho giặc Mãn.
Phù Vân Tử cười nói :
– Rồng sinh chín con, mỗi con một khác, Ngô Tam Quế, Hồng Thừa Trù quan cao cực phẩm, chịu bao ơn nặng đức dày của Tiên đế, mà còn không biết xấu hổ, đem thân hàng giặc, nói gì một tên đầu bếp, chức phận con con.
Vừa nói đến đây, Chu Nhuận Ba chợt dừng chén, sắc mặt tỏ vẻ âu sầu buồn bã.
Phù Vân Tử biết mình nhắc đến bọn gian tặc vô sỉ Ngô Tam Quế lại làm cho Chu Nhuận Ba chạnh lòng nhớ đến quân vương bèn nâng chén mỉm cười :
– Chu giáp chủ, bần đạo nhỡ lời, nay xin mượn hoa cúng Phật, kính dâng Giáp chủ ba chén để chuộc lỗi.
Chu Nhuận Ba mỉm cười đỡ lấy chén rượu, uống hết ba chén, lại lắc đầu than rằng :
– Nằm gai nếm mật đâu dám quên cái nhục của non sông, giấc ngủ bữa ăn cũng phải nhớ đến cái thù của Quân thượng, đạo trưởng có lỡ lời gì đâu? Chỉ vì Chu Nhuận Ba này vừa chợt nghĩ đến câu chuyện năm xưa, nếu Tiên hoàng không nghe lời gian nịnh, giết lầm Hùng Đình Bật, đem thủ cấp rêu rao khắp bốn phương làm cho sĩ khí dân tâm đều ngã lòng nản chí, thời bọn giặc Thanh dẫu mạnh, cũng chưa chắc đã giày xéo giang sơn ta được.
Nói đến đây chợt lộ vẻ sượng sùng, mỉm cười nói tiếp :
– Nghĩ đến chuyện Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật khi khôi phục giang sơn, dụng tâm khổ sở như thế, Chu Nhuận Ba này thân mang món nợ máu, mà lại lẩn trốn chốn biên thùy, lại còn nghĩ tới chuyện “ăn ngon mặc đẹp” so với cố nhân, xấu hổ đến chết!
Hàn Nguyệt sư thái niệm Phật một câu, rồi nói :
– Chu giáp chủ nói thế cũng không đúng, bọn Mãn nô vừa chiếm được non sông của ta, khí thế đương thịnh, lại dùng đủ mọi thủ đoạn để thống trị quân ta, không thể ví với Ngô vương Phù Sai là một ông vua chỉ ham mê tửu sắc được, Chu giáp chủ đã nhìn xa thấy rộng, cho Nhạc Long Phi lão đệ du hiệp giang hồ, quảng kết bọn di dân chí sĩ, nêu cao chí sĩ khí tiết dân tộc, bồi dưỡng căn bản, chờ dịp khởi sự, quả thực hiển minh không ai sánh kịp. Hoàn cảnh mỗi thời mỗi khác, muốn thành công ngay cũng khó lắm, nếu lại bắt chước cái lối nằm gai nếm mật như Vương Câu Tiễn ngày xưa, thì chẳng qua cũng tự làm khổ mình mà không có lợi gì cả.
Chu Nhuận Ba nghe Hàn Nguyệt sư thái nhắc đến ái đồ Nhạc Long Phi, bất giác mỉm cười nói :
– Tị Trần am chủ, tiểu đồ Nhạc Long Phi tư chất cũng khá, chỉ phải cái chưa có kinh nghiệm giang hồ, chẳng biết trong lúc nói năng ứng xử có điều gì thất thố không?
Hàn Nguyệt sư thái mỉm cười nói :
– Bần ni bận chút việc, không đến dự Nam Hải Anh Hùng hội, nên chưa gặp Nhạc Long Phi lão đệ, nhưng cứ theo lời Phù Vân Tử đạo trưởng nói thì Nhạc lão đệ là người thành thực cẩn thận, anh tuấn phong lưu, lại được Chu giáp chủ chân truyền, võ công cái thế, thật là một con phượng trong loài người, hiếm có, hiếm có lắm!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!