Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
Chương 6: Ergometrine
“Trúc Ngải Mạch, tên tôi, nhớ cho kĩ! Đợi ngày tôi gặp được cậu tôi nhất định sẽ xé xác cậu ra!”
Đấy là câu đầu tiên Sở Hàn nghe Trúc Ngải Mạch nói. Khi ấy, anh còn chưa gặp mặt cô. Vậy mà, vì một câu ấy, dù không cố ý, lại vẫn khắc ghi cái tên ấy. Khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên nổi.
Thế nhưng, ấy là chuyện sau nay. Hiện tại không bàn tới.
Chỉ rõ, lúc ấy, nghe Trúc Ngải Mạch nhắc lại nửa câu đầu kia, không hiểu sao Sở Hàn lại thấy buồn cười.
Cách tạo ấn tượng của con gái bây giờ cũng thật là phong phú. Nhưng kiểu làm quen ẩn ý và tốn thời gian như này, Sở Hàn không hề thích.
Trúc Ngải Mạch không biết hành động căm thù của bản thân trong mắt Sở Hàn lại là hành động muốn móc nối làm quen. Nếu biết, nhất định cô sẽ nhổ vào mặt anh không do dự. Đáng tiếc, cô không hề biết.
Lục Duệ ngồi trên bàn Sở Hàn, thấy Trúc Ngải Mạch cứ nhìn về phía này, cho rằng cô nhìn trúng mình, vội ném mị nhãn qua. Lại tỏ vẻ thông tuệ hiểu biết, ra vẻ thơ văn hỏi:
“Ồ, Ngải là Ngải xinh đẹp đó ư? Có phải là Ngải trong “Tri hiếu sắc tắc mộ thiếu ngải”* không? Ý tên cậu là Lúa mạch xinh đẹp hả?”
(Câu dịch là: “Biết hiếu sắc thì thích gái tơ” (Mạnh Tử)=> Ngải ở đây là chỉ người xinh đẹp tươi tắn)
Đám bạn học nghe Lục Duệ nói suýt nữa thì phun nước miếng. Đến cả thầy Lâm Khải cũng không giữ được bình tĩnh.
Lúa mạch xinh đẹp? Ai là người nghĩ ra được thế hả?
Chỉ có Sở Hàn phía sau không kiêng dè gì cười ra tiếng.
Trúc Ngải Mạch mỉm môi nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười kia của Sở Hàn, thật muốn tiến lên đánh một trận.
Còn chưa kịp hành động, người kia cười đủ rồi lại thản nhiên nhìn cô, nhàn nhạt đáp lại lời Lục Duệ: “Cậu sai rồi. Chữ “Ngải” này đơn giản chỉ là cây ngải cứu thôi. Ý tên đơn giản chỉ là Lúa mạch trộn rau ngải thôi mà!”
Mọi người nghe Sở Hàn nói lại càng cảm thấy kì quái.
Lúa Mạch trộn rau ngải? Có phải là…
Bỗng, Hạ Khuyên lên tiếng: “Ý, hiểu rồi. Tên của Ngải Mạch chính là ý lấy ba loại cây khác nhau đúng không? Trúc làm dụng cụ, Ngải làm thuốc cứu người, Mạch lại để làm lương thực. Ý nhất định đều là cứu người giúp đời làm việc tốt rồi.”
Nghe Hạ Khuyên nói, đám bạn trong lớp cũng bắt đầu nhao nhao lên mổ xẻ cái tên của cô. Bầu không khí bắt đầu trở nên hòa dịu kì lạ.
Trúc Ngải Mạch khó tin nhìn đám người đang đàm luận sôi nổi kia. Ai cũng nếu ra mấy ý xoay quanh cây cỏ gì gì đó.
Rốt cuộc, Sở Hàn lại lên tiếng, lạnh nhạt nhìn người vẫn đang đứng trên bục kia: “Không phải tất cả đều để ăn sao? Gấu trúc ăn, rồi lại người ăn.”
Trúc Ngải Mạch nhìn bản mặt đáng ghét kia. Lần đầu cảm thấy năng lực chịu đựng của bản thân hóa ra tốt hơn mình tưởng nhiều. Lúc này, thế mà cô vẫn cười được.
Cô nở một nụ cười, lập tức trăm hoa xung quanh đua nở. Mọi người im lặng, đám nam sinh là bị mất hồn, đám nữ là vì hơi ngẩn người ngạc nhiên.
Trúc Ngải Mạch mắt đảo nhìn một vòng, nói: “Mọi người nghĩ quá nhiều. Cái tên này thật ra là do bố mẹ mình ghép lại theo ý muốn của bản thân mà thôi. Chữ “Trúc” là theo họ, chữ “Ngải” trong Issac Newton, chữ “Mạch” trong Ergometrine.*”
(Issac Newton và Ergometrine khi phiên âm Hán sẽ có chữ đó nhé:
Ergometrine: Mạch Giác Tân Giảm
Issac Newton: Ngải Tát Khắc Ngưu Đốn)
Lục Duệ ngạc nhiên hỏi trước: “Ergometrine là gì?”
Issac Newton thì cậu ta còn biết, chứ cái này thì chịu.
Đám bạn bè xung quanh cũng mơ hồ. Ngay cả thầy Lâm Khải cũng không rõ lắm.
Trúc Ngải Mạch biết rõ sẽ ít người để ý đến loại thuốc này, nhất là lứa học sinh như các cô.
Cô cười cười; đáp: “Là một thuốc, rất cần cho những người giống như bạn học ngồi sau cậu vậy đó. Nên không, sợ mất nhiều máu quá sẽ chết mất.”
Mọi người mơ hồ.
Rất cần cho những người như Sở Hàn? Lại còn “mất máu”?
Cả bọn đều mông lung.
Thuốc cầm máu à?
Đại Nhất không chịu nổi tò mò đã cầm điện thoại lên tra rồi. Cậu ta lướt nhanh, sau đó không hề lắp não, đọc oang oang: “Ergometrine còn được gọi là ergonovine, là một loại thuốc được sử dụng để gây co bóp tử cung để điều trị chảy máu âm đạo nặng sau khi sinh con. Nó có thể được sử dụng bằng miệng, bằng cách tiêm vào cơ bắp hoặc tiêm vào tĩnh mạch. Nó bắt đầu hoạt động trong vòng 15 phút khi uống và nhanh hơn khi khởi phát khi sử dụng bằng cách tiêm. Hiệu ứng kéo dài từ 45 đến 180 phút.”
Hạ Khuyên: “Ặc. Thuốc co bóp tử cung? Sau khi sinh?”
Lục Duệ: “Vậy liên quan gì đến lão đại nhà tui chứ?”
Mọi người lại có chút mù mờ.
Trúc Ngải Mạch nhếch môi khẽ cười, sảng khoái nhìn khuôn mặt đang đen lại của Sở Hàn.
A, hắn ta hiểu là được rồi!
Bỗng nhiên, “bộp” một tiếng. Điềm Nhi đã vỗ bàn đứng bật dậy, nâng tay chỉ thẳng vào Trúc Ngải Mạch: “Cậu…. cậu…. cậu dám chửi Sở Hàn là phụ nữ sao?”
Trúc Ngải Mạch miệng đã muốn cười toét cả ra, trong lòng hung hăng gật đầu, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô tội nói: “Bạn học này, là bạn tự nói, mình chưa hề nói vậy đâu.”
Nói rồi, lại nhìn gương mặt xám xịt của người nào đó, bồi thêm một câu: “Còn có, nếu thật sự là so sánh cậu ta với phụ nữ, vậy thì không phải là chửi. Đấy phải là khen mới đúng.”
“Cậu….”, ngón tay Điềm Nhi chỉ vào Trúc Ngải Mạch đã run run.
Ngược lại, cô vẫn thản nhiên mỉm cười, ánh mắt châm biếm nhìn Sở Hàn.
A Lỵ thì thầm với cô bạn Tiểu Hoa bên cạnh: “Có gian tình!”
Tiểu Hoa gật đầu phụ họa.
Lục Duệ cũng phát hiện ra mùi lạ, hơi nghiêng người dựa lưng vào bàn sau hỏi Sở Hàn: “Đại ca, hai người quen nhau à?”
Sở Hàn không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn cô gái kia. Khuôn mặt đen kịt đã dần dần trở lại vẻ hòa nhã dễ gần.
Thầy Lâm Khải cũng tinh ý nhận ra có chút sai sai gì đó. Nhưng còn chưa kịp nói gì, tiếng báo vào tiết đầu đã vang lên. Chỉ có thể vội vàng chỉ tạm chỗ cho Trúc Ngải Mạch.
“Ngải Mạch, em ngồi chỗ trống phía sau Sở Hàn nhé! Vị trí không tốt lắm nhưng cứ 2 tháng lớp sẽ đổi chỗ một lần. Em cứ yên tâm!”
Nói rồi cũng vội và thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời lớp: “Các em ngày mới học vui nhé!”
Thầy Lâm Khải vừa đi, Trúc Ngải Mạch cũng đi về phía chỗ mình.
Lục Duệ ngả ngớn huýt mấy tiếng sáo. Lũ con trai kế bên cũng bắt đầu học theo. Trúc Ngải Mạch không bận tâm lắm.
Có một vài chuyện, đợi qua mấy ngày, sợ rằng cũng chẳng ai dám làm nữa. Vậy, tạm thời cứ để bọn họ chơi đủ đi.
Lúc bước gần đến chỗ Sở Hàn, cô có chút buồn cười nhìn cái chân nhỏ của Điềm Nhi hơi thò ra bên ngoài.
Đây lại là chơi trò gì? Mỹ nhân bảo vệ anh hùng à?
Không đúng! Rõ ràng là tên bỉ ổi!
Trúc Ngải Mạch lại nhìn đôi giày trắng tinh của kẻ nào đó. Trong lòng hơi cười trộm.
Cô vừa bước đến, Điềm Nhi đã thò chân ra. Trúc Ngải Mạch lập tức tránh sang, sát lại bên Sở Hàn. Cực kì chuẩn xác dẫm lên đôi giày trắng vốn chả làm gì lên tội. Sau đó, cô còn cắn răng di di mấy cái, trên mặt lộ vẻ vô tội nhìn Điềm Nhi: “Ai nha, bạn học này, sao bạn lại vô ý vô tứ bỏ chân ra ngoài lối đi như thế? Có biết có thể làm cho người khác bị thương không hả? Lỡ chẳng may có người ngã xuống, nếu tốc độ đi nhanh, cộng thêm độ cứng của sàn nhà có thể khiến cho người ta hủy dung, tỉ lệ thương tật có thể vượt hơn 13%, như vậy, cậu có thể bị khởi kiện đó!”
Nghe cô nói, khuôn măt Điềm Nhi đã có chút trắng. Còn đám người còn lại lại có chút mở rộng tầm mắt.
Cô gái này….. đúng là cực phẩm!
Vừa mắng người không thô tục, lại có thể nói vòng vo một hồi ra dọa người ta như thế, quả không tầm thường.
Trúc Ngải Mạch hài lòng nhìn vẻ mặt Điềm Nhi. Bấy giờ, cô mới quay đầu nở nụ cười thân thiện nhất có thể thốt lên: “Ôi, ngại quá! Bạn học này, mình không cố ý dẫm lên giày của bạn đâu. Thật là, lại làm bẩn đôi giày của bạn mất rồi. Hay là, để bạn nữ kia đền đi! Coi như là để bạn ý bồi thường tổn thất do việc để chân ra ngoài lối đi của mình!”
Sở Hàn cúi đầu nhìn đôi giày thể thao đen vẫn đang cố nghiền thêm mấy cái trên giày mình, khuôn mặt sớm đã xám như tro tàn nay lại chuyển sang như đít nồi.
Anh rít lên: “Xuống ngay!”
Lục Duệ ngồi trên nhìn thái độ của Sở Hàn lập tức biết sắp có biến lớn.
Tên biến thái Sở Hàn này, mặc dù không đến mức là cuồng sạch sẽ, nhưng lại có hai đam mê cuồng nhiệt là sưu tầm xe và sưu tầm giày. Đấy là hai loại bảo bối mà không bao giờ Sở Hàn cho phép người khác tổn thương đến. Hôm nay, Trúc Ngải Mạch chẳng những dẫm lên giày của Sở Hàn lại còn cố ý nghiền thêm mấy cái.
Trong lòng Lục Duệ thầm kêu: Thôi rồi! Thôi rồi!
Quả nhiên, sau đó xảy ra chuyện! Hơn nữa còn là chuyện lớn!
Trúc Ngải Mạch muốn chọc tức Sở Hàn nhưng vẫn biết điểm dừng. Cô nghe anh quát lên một tiếng như thế, cũng rất thành thật thu chân lại.
Thế nhưng, Sở Hàn lại vô ý nhếch chân lùi ra ngoài, chắn ngay lúc Trúc Ngải Mạch muốn bước đi.
Thật sự anh cũng chỉ là vô ý thôi. Dù sao, Sở Hàn cũng cảm thấy bản thân mình chưa đến mức muốn đi so đo quá mức với một đứa con gái.
Nhưng Trúc Ngải Mạch không nghĩ là vậy.
Lúc cô vấp chân chuẩn bị vồ một con ếch thiệt bự, trong đầu ý niệm đầu tiên léo lên là: Sở Hàn, tên khốn ấy cố ý!
Sau đó, cô mới nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho màn tiếp đất hoành tráng nhất lịch sử cuộc đời mình.
Đúng lúc này, lại có một vòng tay quấn lấy eo cô, kéo lại phía sau. Ngay sau đó, cả người Trúc Ngải Mạch nặng nề rơi xuống một cái đệm người.
Sở Hàn là hoàn toàn theo bản năng kéo cô lại, không hề có ý kéo cô vào lòng mình. Ai ngờ, dáng người Trúc Ngải Mạch rất nhỏ, vừa khít chui vào lòng anh.
Có một mùi hương chanh nhè nhẹ xộc lên mũi. Thơm mát!
Trúc Ngải Mạch biết rõ người đỡ mình là ai. Vì thế, trong lòng lại sinh ra ý niệm muốn trả thù.
Vốn dĩ cô ngã vào lòng Sở Hàn, rất an ổn bình yên. Nhưng lần này, Trúc Ngải Mạch tức giận nghĩ anh cố ý gạt chân khiến mình ngã nên mới cắn răng, dùng sức, đập đầu ra phía sau.
Sở Hàn chỉ cảm thấy cái mũi mình muốn hỏng rồi. Cô gái này sao mà lại độc ác thế không biết.
Còn chưa kịp kêu được tiếng nào đã nghe thấy tiếng người ngồi trong lòng mình kêu trước.
Trúc Ngải Mạch dồn sức đập vào mũi Sở Hàn, lại bị đập ngược lại, do cô hơi nghiêng đầu, đập thẳng vào cạnh bàn. Một cảm giác tê tái truyền ra khắp cơ thể.
Thậm chí, ngay lập tức cô đã cảm thấy trán mình u lên.
Cả đám người trong lớp đều đần ra.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Phải mất tầm 1s, Lục Duệ mới hốt hoảng kêu: “Đại ca!”
Đám con gái cũng nhao nhao: “Sở Hàn!”
Mọi người có xu thế túm lại góc chỗ này.
Không ai kêu Trúc Ngải Mạch cả, cô cũng chẳng quan tâm. Bị đập đau, Trúc Ngải Mạch theo bản năng hơi nghiêng đầu ra sau, vô ý gối đầu lên vai Sở Hàn mà không hay biết.
Đúng lúc, giáo viên bộ môn vào lớp thấy cả lũ ồn ào, hơi quát lên: “Các cô các cậu có về chỗ không?”
Mọi người vẫn cứ nhao nhao: “Sở Hàn, Sở Hàn, cậu có sao không?”
Giáo viên bộ môn: “….”
Trúc Ngải Mạch cũng bị bao vây giữa vòng quanh đó, có chút váng đầu, không nhìn rõ mấy bóng người lung lay trước mặt.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy, có một dòng chất lỏng ấm nóng nào đó đang bắt đầu chảy dọc từ mày xuống mắt. Rất khó chịu. Cô đưa tay, khẽ chạm rồi kéo tay xuống nhìn.
Một thứ chất lỏng hơi sệt sệt, ấm nóng, màu đỏ.
Trúc Ngải Mạch nhìn chằm chằm ngón tay dính máu của mình. Mắt nhìn vốn hơi mờ giờ càng thêm mông lung. Hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Sau đó, dần dần, mất đi ý thức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!