Mai Hương Và Lê Phong - Những Câu Chuyện Lạ Lùng Của Lê Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Mai Hương Và Lê Phong


Những Câu Chuyện Lạ Lùng Của Lê Phong



Lê Phong lùi lại mười bước, nép vào một chỗ, bụng bảo dạ:

– Có lẽ chúng nó lại trở về chắc?

Và toan tìm cách báo cho thằng Biên và bọn tay chân của anh biết mà đề phòng.

Nhưng ngay lúc ấy, một bóng người dưới cầu thang nhô lên đi thẳng vào: theo sau, còn một người nữa, tay cầm một cái máy ảnh nhỏ.

Lê Phong nhận được rõ mặt liền chạy ngay ra:

– Văn Bình?

Văn Bình và người kia reo lên:

– Anh Lê Phong! Lê Phong. Chúng tôi tưởng anh bị hại rồi?

Lê Phong cười:

– Tôi cũng vậy. Nhưng thế nào? Sao bây giờ anh mới đến đây

– Vì chúng tôi đợi ở nhà cô Tuyết Loan… Bọn hung thủ đã bị bắt cả rồi!

Lê Phong không tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ hỏi:

– Bị bắt cả rồi? Bị bắt ở nhà cô Loan?

– Ừ.

– Thế là cái kế hoạch của tôi hỏng phần thứ nhất, nhưng lại được phần thứ hai… Nhưng sao anh lại không đến đây lúc 12 giờ như lời tôi hẹn?

– Kìa, anh gọi điện thoại bảo đừng đến nữa kia mà!

Lúc đó, Lê Phong mới lấy làm lạ:

– Tôi, tôi gọi điện thoại cho anh?

– Ừ, anh lại dặn đi dặn lại rằng chớ có đến đây nữa, mặc anh chống cự với bọn chúng, vì đến thì thế nào cũng bị chúng bắt.

Lê Phong cau mày gắt:

– Quái lạ!… Phải, anh đến đây thì có lẽ bị bọn chúng bắt thực, nhưng tôi có đánh điện thoại cho anh bao giờ đâu?

– Ồ ! thế là nghĩa lý gì?

Lê Phong cũng nhắc lại:

– Ừ ! Nghĩa lý gì?

– Nhưng dẫu sao, bọn hung thủ hiện đã sa lưới cả. Ông T.Phụng đã trói cả tụi và đang làm biên bản… ông dặn tôi đến đây tìm thấy anh thì mời anh đến phố chợ Hôm ngay.

– Để làm gì?

– Để đối chứng. . .

Lê Phong cười gằn:

– Hừ? Đến lúc này mà ông T. Phụng vẫn còn chưa chịu tội hẳn. Ông vẫn ra vẻ một viên chức “nhà nước” làm việc theo ý mình. Ông bắt được hung thủ là theo những điều chỉ dẫn của tôi mà ông vẫn làm như không theo ai cả… Nhưng không hề gì. Đó là lòng tự ái của nhà nghề, việc quan hệ nhất đã xong,là hung thủ đã bị bắt…

Lúc đó thằng Biên và mấy người chân tay đã gỡ xong trói đi ra, Lê Phong cười:

– Giá tôi chu đáo hơn chút nữa thì chúng đã bị bắt ngay ở đây, không đợi đến ông T. Phụng nữa…

Chợt anh sực nghĩ ra một việc:

– Văn Bình!

– Gì?

– Anh lên đây lúc này có gặp ai xuống không ?

– Không. Sao?

– Thế cửa gác ai mở?

– Cửa này ấy à? Vẫn mở…

Lê Phong nắm cánh tay Bình:

– Hừ ! Vẫn mở… Thế ra… ồ, thế ra nó khóa lại, rồi lại chính nó mở.

– Nó là ai?

– Mai Hương? Mai Hương chứ còn ai! Mai Hương vẫn còn ở ngoài vòng? Chỉ còn có nó ở ngoài vòng thôi: nó vẫn còn trêu chọc tôi! Mà có lẽ nó còn nhiều thủ đoạn quỷ quyệt nữa. Người con gái kỳ dị này chưa bị bắt là tôi chưa có thể gọi là thắng trận được! Không! Bây giờ cả bọn gian ác bị bắt, còn nghĩa lý gì nữa, vì chúng để cho người ta tóm cổ được những thằng khốn nạn tầm thường khác, nhưng còn Mai Hương…

Anh bỗng ngừng bặt, cắn lấy môi, hai mắt nhìn xuống đất,phía cửa một căn phòng. Dưới mép tấm màn dầy buông trước phòng, anh thấy hai vật đen loáng, làm anh rợn người lên…Nhận kỹ thì thấy đó là một đôi giày, một đôi giầy đàn bà chỉ lộ ra ngoài một nửa trước. Sự cảm động làm cho anh nghẹn thở…

Lêê Phong biết rằng đôi giày kia là giầy của một người đứng nấp sau bức màn để nghe trộm, mà người nghe trộm ấy,anh cũng biết chắc là Mai Hương… Con người táo tợn đến thế là cùng!

Lê Phong đưa mắt nhìn thoáng một cái để liệu trước tình thế.

Trong cùng lối đi là cái cửa sổ gác, có chấn song sắt.Ngoài này thì anh, Văn Bình với bọn thằng Biên?Dẫu có cách, người thiếu nữ cũng không trốn đâu cho thoát.

Nghĩ thế, anh loền thong thả tiến lên hai bước dõng dạc gọi:

– Mời cô Mai Hương ra ngoài này!

Đôi mũi giầy đứng yên, Lê Phong lại nói thêm:

– Xin cô đừng phiền chúng tôi phải sấn đến bắt nữa, mời cô ra.

Đôi giầy vẫn không nhúc nhích, Lê Phong cười nhạt:

– Được lắm… Tôi muốn mời mọc cô tử tế, cô lại không muốn… Có lẽ cô ưa mạo hiểm hơn…

Rồi quay lại bảo mọi người:

– Hai anh đứng chắn lối ra. . . Hai anh nữa vào bật đèn trong buồng này, còn thằng Biên thì theo tôi vào “đón” cô Mai Hương. . . Nào xông vào đi !

Không ngờ, theo lệnh anh, khi ai nấy đã sẵn sàng, Lê Phong hốt nhiên hầm hầm quay bước đi, miệng lẩm bẩm mấy câu tiếng Tây:

– “C est ridicule! C est ridicule? (Rô lố! Rõ lố chưa? )

Khiến cho mọi người kinh dị không hiểu ra sao cả.

Văn Bình chạy theo hỏi:

– Cái gì thế

Lê Phong gắt:

– Lố bịch chứ sao?

– Ô hay? Nhưng thế nào? Thế còn. .. (Văn Bình đưa mắt về

đôi giày nói khẽ) còn Mai Hương?

Lê Phong lườm Văn Bình, tức run cả người lên, đứng lại

nói được có một câu:

– Chẳng có Mai Hương nào hết?

Rồi cắm đầu đi ra bực thang xuống gác.

Trên này, Biên kéo vội tấm màn lớn ra xem lại thì trong phòng om tối, không có một bóng người nào thực, mà đôi giày trông thấy lúc trước (một thứ giày đàn bà kiểu tối tân, gót cao,mũi nhọn), vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng lại là đôi giày không.

Lê Phong bực dọc xuống nhà, ra khỏi cổng và đến đứng đợi bọn kia bên chiếc xe hơi mà Văn Bình đem tới lúc nãy. Anh có vẻ suy nghĩ lung lắm và hình như căm giận hết thảy mọi người.

Nhưng năm phút sau, khi Văn Bình đến gần Lê Phong thì anh đã tươi cười quay lại nói:

– Xin thú thực tôi chưa thấy người con gái nào tinh quái,ranh mãnh đến thế.. . Cả một bọn đàn ông trai tráng, mà nó coi như một đứa trẻ con…

Rồi làm như quên các việc khó chịu vừa rồi, Lê phong giơ tay xem đồng hồ:

– Ba giờ kém hai mươi. Thôi bây giờ về thì vừa… Không còn

việc gì hết.

Văn Bình kinh ngạc:

– Thế nào? Về à?

– Về chứ còn ở đây làm chi nữa: “con chim xanh bay về tổ rồi”.

– Thế nghĩa là thế nào?

Lê Phong đủng đỉnh nói:

– Thế, nghĩa là thế.

– Kìa, lúc này không phải lúc nói giỡn! Thế còn bọn hung

– Bọn hung thủ? Thì chúng nó bị bắt cả rồi chứ sao. Bị ông T. Phụng bắt ở nhà cô Loan phải không?

– Phải rồi, nhưng…

– Nhưng nếu tôi không lầm , thì chúng. . . không còn mống nào ở đó hết.

Văn Bình sửng sốt:

– Hừ ! Cái gì? Anh nói cái gì?

– Tôi nói câu tôi vừa nói.

– Ồ ! thế ra Mai Hương gạt chúng mình ở đây để đánh tháo cho bọn kia rồi sao?

Lê Phong bật cười:

– Không.

– Thế sao… anh bảo không còn ai ở nhà cô Loan nữa.

– Thế nghĩa là ông T. Phụng dẫn chúng về sở mật thám rồi chứ gì?

Văn Bình trách:

– Thế mà cứ nói đùa mãi…

Lê Phong nghiêm mặt lại một cách khôi hài:

– Không, tôi không ưa nói đùa đến thế đâu…

– Vả lại .

Lê Phong lại bật cười rồi hỏi sang chuyện khác:

– À này, lúc nãy tôi nói đúng chứ ?

– Đúng cái gì?

– Mai Hương chỉ để lại đôi giầy của cô?

– Ừ

– Mà, trong đôi giày còn có mảnh giấy nào giữ riêng cho tôi

không?

– Không, không ai để ý.

– Thử tìm xem, đôi giầy đâu? Có đem xuống không ?

Biên đưa đôi giày cao gót ra, Văn Bình đưa ngón tay vào thì quả nhiên có một mảnh danh thiếp giắt trong đó. Trên danh thiếp, Bình đọc thấy mấy hàng chữ in lớn mới:

Henriette Mai Hương

144, Duvillier Hanoi

Lê Phong vẫn giữ vẻ khôi hài lúc nãy, bảo:

– Lật đằng sau xem có gì không?

– Có

– Đọc xem.

Văn Bình đọc:

“M. H. thành thực mừng ông Lê Phong đã thoát nạn,khuyên ông nên về nghĩ, trấn tĩnh lại tinh thần và kính tặng đôi giày này gọi là chút kỹ niệm tinh quái của một ngườii thiếu nữ tinh quái .

Trái với điều Văn Bình tưởng,Lê Phong không lấy những điều giễu cợt trên đây làm tức bực lại tỏ ra ý vui thích, cất tiếng cười lớn làm vang động cả quãng đường vắng vẻ bấy giờ.

– Văn Bình! Tiếng cười là một của báu trên đời. Nó làm tiêu tan biết bao nhiêu nỗi ưu phiền, nó là cơn gió thổi tan đám mây, nó là ánh nắng tươi trên vườn xuân, nó là biểu hiệu của sự vui sống ở trần gian . . . Không? Tôi không thể nào không cười được.

Rồi, như người hóa dại, anh lên trên xe hơi, giục mấy người lên theo, dận máy cho xe chạy và lại khanh khách cười,khiến cho Văn Bình ngẩn người ra chẳng biết tại sao Lê Phong lại lạ lùng đến thế.

Nhưng sự kinh ngạc của Văn Bình lại tăng lên gấp bội khi thấy sau tràng cười điên cuồng đó, Lê Phong lại im lặng, đôi mắt mở lớn trông thẳng, và cho xe chạy hết phố này sang phố khác, mà chạy rất nhanh.

– Kìa đi đâu thế này?

Lê Phong không trả lời, mở thêm tốc lực.

– Lê Phong! Đi đâu bây giờ?

Anh vẫn không đáp.

– Kìa sao đi đâu anh không bảo? Mà sao lại cho chạy nhanh thế?

Lê Phong không thèm nghe chi hết, cứ mỗi lúc một mở thêm tốc lực, mắt đăm đăm như để tâm trí tận đâu đâu.

Sau cùng, anh hãm xe, quay đầu hỏi Văn Bình một câu rất

kỳ quái:

– Anh có thể đi chơi ô- tô với tôi từ giờ đến sáng mai không?

– Thế nào anh có đi được không. Nếu không tôi đi một mình vậy.

– Nhưng đi đâu mới được chứ?

– Đi chơi mà.

– Đi chơi?

– Ừ! chỉ đi chơi thôi. Nếu không, anh xuống.

– Tôi thực không hiểu sao cử chỉ của anh lúc này lại lạ thế,có lẽ anh hóa điên…

Lê Phong nghiêm trang trả lời:

– Anh không hiểu, mặc anh, nhưng tôi không điên. Thế nào, đi hay xuống

– Ồ? Thế còn bọn hung thủ?

– Bọn hung thủ bị bắt rồi chứ sao?

– Thế còn anh?

– Tôi thì không phải đeo đuổi chúng nó nữa.

– Nhưng. . .

– Chẳng có nhưng gì hết. Bọn hung thủ bị bắt, và đã bị giải về sở mật thám rồi. Vì bọn hung thủ bị bắt nên báo”Thời Thế” sẽ được một bài tường thuật nhanh nhất, ngộ nhất, tường tận nhất, thế là công việc của tôi xong.

Văn Bình càng kinh dị hơn:

– Ồ! nhưng mà…

Lê Phong có vẻ cáu:

– Còn gì nữa? Thế các anh lúc nãy không ở nhà cô Loan sao?

– Sao lại không?

– Các anh đã chứng kiến rõ lúc chúng bị bắt chứ?

– Rõ.

– Phóng viên chụp ảnh cũng có đấy như lời tôi dặn chứ?

– Có

– Mà có chụp được cả ảnh chứ?

– Chụp được.

Lê Phong nhún vai:

– Thế thì anh còn muốn gì? Tôi đã lừa cho chúng vào tròng là công việc của tôi kết liễu rồi… Hay anh muốn cho tôi được thưởng mề đay? Cám ơn, tôi xin nhường chiến công và mề đay cho ông chánh mật thám…

văn Bình thấy Lê Phong cứ nói vẩn vơ mãi cũng đâm gắt:

– Anh thực không đứng đắn tí nào cả?

– Sao vậy?

– Một vụ án mạng nghiêm trọng đến như thế mà anh là người hoạt động nhất trong cuộc săn bắt chúng, bao nhiêu việc bí mật anh khám phá ra được…

Lê Phong vội ngắt:

– Ừ , thế rồi sao nữa? Ồ, Văn Bình! Văn Bình! Nhưng việc đó bây giờ không quan hệ gì lắm . Tôi tưởng nên xếp một nơi đã,rồi tôi dẫn anh về nhà báo, thúc mọi người làm việc để mai báo kịp ra sớm, còn tôi…

Lê Phong ngửa mặt nhìn trời:

– Còn tôi… tôi đi chơi… đi tìm gặp nhiều việc quan trọng gấp năm gấp mười thế, mà bí mật cũng gấp năm gấp mười vụ án mạng bí mật… Tôi đi… đi… tìm… cô Mai Hương ?

Lúc đó Văn Bình chợt hiểu ra rằng giọng nói của Lê Phong tuy bỡn cợt, nhưng có ẩn một vẻ chân thật ở trong, Văn Bình biết rằng anh mới tìm ra một điều khác thường, vừa vụt qua trí anh, nên mới có những cử chỉ ấy.

Văn Bình để cho Lê Phong đưa đến tòa báo « Thời Thế » rồi xuống cùng với người phóng viên phụ.

Lê Phong chỉ dặn qua máy câu:

– Bài tường thuật các anh viết. Còn bài điều tra thì tôi viết rồi. ở ngăn kéo ấy. Đến mai ông T. Phụng có cho người hỏi gì thêm thì bảo tôi đi vắng, ông cứ mua báo « Thời Thế » mà đọc…

– Bây giờ thì… chào các anh.

– Thế còn Mai Hương

– Mai Hương là một con chim xanh, là một sự bí mật thứ hai, là một người tôi đi tìm bây giờ đây. Nhưng về Mai Hương,các anh không cần nói đến vội.

Nói rồi, Lê Phong mở máy cho xe chạy liền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN