Mai Khôi Sứ Giả - Chương 14: Lòng như rắn rết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 14: Lòng như rắn rết



Tái Hàn Khang trông sắc mặt sửng sốt của Hạ Thiên Tường liền gật đầu nói :

– Nó chỉ hay ở chỗ hai người dung mạo hoàn toàn giống nhau, chỉ cần tạo thêm một cái tật đỏ ở giữa mi tâm nữa, là tài thánh cũng không nhận ra vị Long Phi kiếm khách ấy là thật hay giả.

Hạ Thiên Tường à một tiếng, rồi lại nói :

– Nếu đúng như lời lão tiền bối nói thì vị Long Phi kiếm khách giả này tức là người anh sinh đôi của Long Phi kiếm khách thật tên gọi Lạt Thủ Thuần Dương Tư Đồ Kính phải không? Nhưng cháu đã được nghe Sài cô cô cháu đã nói chuyện, thì hai năm về trước Tư Đồ Kính đã bị Băng Tâm thần ni dùng Ban Thiền chưởng lực dìm xuống sông chết đuối rồi cơ mà?

Tái Hàn Khang đáp :

– Tư Đồ Kính rất giỏi bơi lặn, dẫu bị chìm xuống nước, cũng chẳng hề gì, nhưng từ đó, hắn giấu cái tên thật của hắn đi, đội tên em hắn là Tư Đồ Úy để lại xuất hiện chốn giang hồ!

Uất Trì Xảo hỏi :

– Còn Tư Đồ Úy thật thì hiện nay ở đâu?

Tái Hàn Khang vì đi vội đã lâu nên khát nước quá, bèn mở bầu nước đeo bên mình ra, tu một hơi, rồi nói :

– Đây là một câu chuyện bí mật của giới vũ lâm, nói ra còn dài lắm. Nếu Uất Trì lão quái và Hạ lão đệ có khứng nghe, thì để lão kể lại từ đầu.

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Đi đường xa đang buồn, được nghe chuyện lạ, còn gì khoái hơn. Lão tiền bối cứ kể.

Tái Hàn Khang cất bầu nước đi, rồi đem câu chuyện Sài Vô Cấu nói với mình thuật lại cho hai người nghe.

Thì ra hai phái Điểm Thương, La Phù có túc cừu với nhau đã lâu, cuộc tranh đấu hết năm này sang năm khác không bao giờ ngừng, đến đỗi Thiết Quán đạo trưởng và Băng Tâm thần ni lên làm Chưởng môn, thì trong hai phái lại nẩy ra một đôi anh hùng hiệp nữ chí đồng đạo hợp, thương yêu nhau bằng một tấm chân thành, cùng định đem cái tình yêu của tư nhân khoáng trương ra đến tình yêu đoàn thể tìm phương pháp hóa giải mối thâm cừu đại hận khó tiêu trừ giữa hai phái.

Đôi anh hùng hiệp nữ ấy, tức là Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy phái Điểm Thương, và Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu phái La Phù.

Chí nguyện của họ tuy rất cao khiết, nhưng trong giữa chỗ ao bùn, ai cho phép được trong sạch? Vậy nên sau khi đã giãi bày lợi hại trước mặt sư huynh rồi, Tư Đồ Úy bị Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa mắng cho một trận, và còn bắt chàng phải tương kế tựu kế ô nhục Sài Vô Cấu, cưỡng ép nàng phải quy thuận phái Điểm Thương, hoặc làm nội ứng, dò xét tình hình bí mật của phái La Phù, báo cáo cho họ biết.

Tư Đồ Úy tính tình cương trực, quang minh, khi nào lại chịu làm những việc hèn hạ vô sỉ như vậy, bèn hết sức cự tuyệt, giữa sư huynh đệ vì thế mà gây mối bất hòa.

Vừa hay lúc ấy Tư Đồ Kính đã chữa khỏi vết thương bị Băng Tâm thần ni dùng Ban Thiền chưởng lực đánh ngã xuống nước, trở về, nghe thấy em đang cố gắng bênh vực cái thuyết giảng hòa với phái La Phù, thì cơn giận sôi lên, thốt nhiên hạ độc thủ, dùng Thiết chỉ thần công, điểm luôn mấy điểm vào Ngũ Âm Trọng Huyệt của Tư Đồ Úy.

Tư Đồ Úy bị điểm huyệt, một thân võ công tuyệt thế, tạm thời bị phá, Tư Đồ Kính cũng tự biết mình quá lỗ mãng, bèn xin thỉnh tội với Thiết Quán đạo trưởng.

Không ngờ Thiết Quán đạo trưởng chẳng những đã không giận, lại còn lấy thế làm mừng, một mặt sai người tìm chỗ kín đáo giam Tư Đồ Úy lại, một mặt bảo Tư Đồ Kính tự tạo thêm một nốt ruồi đỏ ở giữ mi tâm, và lấy thanh kiếm Thanh Mang của Tư Đồ Úy, đội tên Long Phi kiếm khách xuất hiện khắp nơi, tìm cách phá trinh của Sài Vô Cấu và dụ nàng phản La Phù, gia nhập phái Điểm Thương.

Sài Vô Cấu đâu có rõ ẩn tình đó, trong khi gặp mặt Tư Đồ Kính vẫn chàng chàng thiếp thiếp, tình ý mặn nồng, tuyệt không nghi ngờ gì cả.

Tư Đồ Kính và Tư Đồ Úy tuy cùng một bọc sinh ra nhưng tà, chính bất đồng tập nhiễm cũng khác. Tư Đồ Kính là một kẻ tham dâm hiếu sắc, huống chi lại được lệnh của sư huynh, tự nhiên phải hết sức dụ hoặc Sài Vô Cấu.

Cũng may Sài Vô Cấu tính tình cao khiết, không bị tình dục lôi cuốn, nên cảm thấy ngay bữa nay ý trung nhân tự nhiên đổi tính, có thái độ lả lơi khinh bạc, bèn vội nghiêm sắc mặt, đem những lời chính đáng thành khẩn khuyên can trách móc.

Song lời nói phải, làm sao lọt tai những kẻ táng tâm bệnh cuồng Tư Đồ Kính lửa dục đang bốc cao ngùn ngụt, khi nào chịu bỏ qua cơ hội tốt, bèn giở ngay trò vô sỉ, túm lấy nàng toan làm dữ.

Sài Vô Cấu kinh hoảng, vội thưởng cho hắn hai cái bạt tai, trong khi ấy, hắn cũng phóng ra một nắm Tử Diệm thần sa, làm cho dung nhan của nàng bị hư hại, vì thế mới có chuyện lên Thiên Tâm bình nhờ Thần Y Tái Hàn Khang điều trị, và cầu Mai Khôi sứ giả đem nguyện lực Mai Khôi giúp cho nàng được trăng khuyết lại tròn, hoa tàn lại thắm…

Hạ Thiên Tường nghe tới đấy, ngạc nhiên hỏi :

– Sài cô cô cháu tại sao lại biết được những bí ẩn ấy?

Tái Hàn Khang cười nói :

– Hôm ở núi Phục Ngưu, Sài cô nương gặp Tư Đồ Kính, và lại trúng phải mê hương, suýt chút nữa thì bị hắn làm nhục, may được Mai Khôi sứ giả đến cứu kịp, rồi cũng lại do vị sứ giả thần kỳ đó, bảo cho biết mọi chuyện, Sài cô nương mới rõ nội tình, nàng đoán là Tư Đồ Úy thật chắc đã bị chúng giam ở trên Bộ Hư đạo quan, một căn cứ quan trọng của phái Điểm Thương. Nên sau khi đại hội Thiên Đô giải tán, nàng vội đi suốt ngày đêm sang Điểm Thương cứu người yêu, bất đồ khi đến trước Bộ Hư hạ viện lại gặp Tư Đồ Kính, nói trắng âm mưu của hắn ra và mắng hắn là kẻ vô sỉ độc ác hãm hại em ruột, giả danh lừa đời, hai người bèn ác chiến suốt một ngày, kết cục hắn bị ba chưởng, còn nàng cũng trúng bảy kiếm.

Hạ Thiên Tường dừng lại, giậm chân nói :

– Lần này Sài cô cô lên Điểm Thương chỉ uổng công, Long Phi kiếm khách có bị giam trong Bộ Hư đạo quan đâu!

Lần này đến lượt Tái Hàn Khang ngạc nhiên ngẩn mặt nhìn chàng. Hạ Thiên Tường bèn thuật lại những việc mắt trông thấy ở Bộ Hư hạ viện cho ông nghe. Tái Hàn Khang lẳng lặng nghe xong, cau mày hỏi :

– Nếu vậy thì người được Huyền Thanh đem ở trong địa huyệt Hạ viện ra chính là Tư Đồ Úy thật rồi! Chỉ đáng tiếc là lão hoa tử và Hạ lão đệ không theo hút hắn ngay lúc ấy, bây giờ còn biết hắn giấu người vào đâu mà tìm?

Uất Trì Xảo quắc đôi mắt quái, lạnh lùng hỏi :

– Lão quái vật đừng có làm cái lối bỏ gốc tìm ngọn! Tình thế trước mắt lúc này không phải là lúc chúng ta đi tìm Tư Đồ Úy!

Tái Hàn Khang gật đầu nói :

– Lão hoa tử nói cũng phải! Việc trước hết bây giờ là chúng ta phải di mau, tiếp ứng cho Sài cô nương, kẻo không kịp!

Cả ba người đều nóng lòng sốt ruột, hai chân gia thêm công lực, trông thẳng phía Tây nam, đi nhanh vùn vụt.

Chuyến đi này của họ thật là nguy hiểm tuyệt luân, đến đây bút già hãy tạm gác lại để thuật tiếp một câu chuyện khác.

* * * * *

Địa điểm – Trong một bãi tha ma, khu vực núi Vũ lăng.

Thời gian – Giữa đêm bọn Hạ Thiên Tường dời khỏi Bộ Hư hạ viện đi sang Tây nam.

Đã gọi là bãi tha ma, thì cảnh sắc xung quanh chỉ toàn là những cỗ áo quan hư nát, xương trắng ngổn ngang, cây hoang cỏ dại, mấy nấm mồ cao thấp không đều nhau, lại thêm vừa có một trận mưa, mây che bóng nguyệt nên quang cảnh đã quạnh hiu, lại càng thêm tịch mịch.

Nhưng trong khung cảnh đó, trên một nấm gò cao, tự nhiên thấy xuất hiện một đôi thanh niên nam nữ, nữ tức là Đào Hoa Nương Tử Cận Lưu Hương, phái Kỳ Liên, nam tức là Lạt Thủ Thuần Dương Tư Đồ Kính phái Điểm Thương, mà hiện đương mạo danh Tư Đồ Úy.

Hai người bước đến một ngôi mồ hoang cao ngất, mà đã lâu ngày không ai cúng tế sửa sang. Tư Đồ Kính đang đi chợt dừng bước cau mày nói với Cận Lưu Hương :

– Tôi từ nhỏ đến giờ, hai bàn tay không biết đã từng giết bao nhiêu nhân mạng, nhưng không hiểu sao đối với việc ngầm điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt của em tôi, trong bụng vẫn lấy làm ân hận, rút cục vẫn không dám gặp mặt hắn! Hương tỷ bảo thế có kỳ không?

Đôi mắt lẳng lơ của Cận Lưu Hương chợt ánh nên những tia sáng hung dữ, nhìn Tư Đồ Kính bĩu môi, cười nhạt nói :

– Thế mà cũng dám tự nhận ngoại hiệu Lạt Thủ Thuần Dương! Đến nỗi bỏ thương, vương tội lúng túng không biết xử thế nào! Bây giờ Bộ Hư hạ viện đã cháy rồi, anh còn định vượt hàng ngàn dặm đưa hắn về Điểm Thương cho lộ chuyện ra hay sao?

Tư Đồ Kính bị nàng nói khích, bất giác nhướng cao đôi mày rậm, chưa kịp nói gì, Cận Lưu Hương lại như lửa đổ dầu thêm, cười khanh khách nói :

– Anh em tuy là đồng bào cốt nhục, nhưng kể về tình nghĩa thì thân sao bằng vợ chồng? Chàng có nhớ tôi vì muốn gần chàng, nên đã dùng Tiêu Hồn Đoạn Trường tửu đổ cho chồng tôi uống không?

Tư Đồ Kính đôi mắt sáng lên hung dữ, cười một cách nanh ác, gật đầu nói :

– Hương tỷ nói đúng lắm! Độ lượng hẹp không phải là quân tử, không độc ác không phải là trượng phu! Phiền nàng vào trong hang chồn đem Tư Đồ Úy ra đây, để tôi khuyên nó mấy câu sau cùng.

Cận Lưu Hương cười một cách nham hiểm, quay lưng tung mình nhảy ra ngoài ba trượng, vào tới một hang chồn bên ngoài có bụi cỏ rậm che lấp, ẵm xốc Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy ra ngoài cửa động đặt ngồi trước một cái mộ chí.

Tư Đồ Kính thấy em tuy bị mình điểm vào Ngũ Âm Trọng Huyệt, võ công mất hết, không khác gì người thường, nhưng dung mạo vẫn anh tuấn như xưa, nhất là đôi mắt long lanh nghiêm chính biểu lộ một tinh thần bất khuất. Nhỡn quang vừa chạm phải đôi mắt ấy, Tư Đồ Kính bất giác lạnh tóc gáy, lúng túng không biết nói làm sao.

Cận Lưu Hương thấy thế, cau đôi mày liễu, khẽ ơ một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ lên vai Tư Đồ Kính, cười nói :

– Chàng định nói chuyện với em chàng câu gì, sao không nói đi?

Tư Đồ Kính bị Cận Lưu Hương vỗ nhẹ lên vai như khuyến khích lòng hung ác bèn đưa mắt nhìn Tư Đồ Úy cười gằn hỏi :

– Huynh đệ bị ta điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt mất hết võ công có giận ta không?

Tư Đồ Úy nhìn vị huynh trưởng bụng dạ độc như rắn rít, khe khẽ lắc đầu tỏ ý không oán hận gì cả.

Tư Đồ Kính thấy em không giận cũng có ý mừng, gật đầu nói :

– Huynh đệ cũng biết điều đấy! Huynh đệ không giận ta là phải, nên biết rằng tuy lúc này huynh đệ tạm thời bị phế võ công, nhưng nếu biết nghĩ lại, đồng tâm nhất trí với anh em thì ta sẽ nói với Chưởng môn sư huynh xin cho một viên Cửu Chuyển Vạn Linh Đan là một thứ thuốc chí bảo của bản phái, uống vào sẽ lại hồi phục như cũ!

Tư Đồ Úy lạnh lùng trả lời :

– Thứ thuốc Cửu Chuyển Vạn Linh Đan cả thảy chỉ có hai viên khi nào đến phần tôi? Vả tôi dù thịt nát xương tan, chí này vẫn không bao giờ thay đổi. Nếu may mắn không chết, lại khôi phục được võ công thì cũng xin thề không đội trời chung với Chưởng môn sư huynh và kha kha!

Tư Đồ Kính ngạc nhiên hỏi :

– Huynh đệ xưa nay vẫn không chịu nói hai lời, sao vừa rồi đã tỏ ý không giận ta mà bây giờ lại nói thế?

Tư Đồ Úy đáp :

– Kha kha là anh ruột tôi, dù có đẻo xương róc thịt tôi, tôi cũng không giận, huống chi là điểm huyệt! Tư Đồ Úy này sở dĩ giận, chỉ là giận việc kha kha và Chưởng môn sư huynh thí thượng nghịch luân, diệt hết nhân tính, đang tay thi cực hình với sư thúc Quản Tam Bạch, mà không thẹn với lương tâm!

Mấy câu nghĩa chính từ nghiêm đó lại làm cho Tư Đồ Kính giật mình, nhưng chỉ lướt qua giây lát, hắn lại cười khẩy mấy tiếng, nhìn Tư Đồ Úy rồi nói :

– Quản Tam Bạch tự tôn tự đại, đã cáo lão đi ẩn rồi còn không chịu yên thân, cứ can thiệp vào đại sự của phái ta, lại còn vô lễ với Chưởng môn sư huynh, tự chuốc lấy tai vạ giết đi còn oan gì nữa, Nhưng trước khi hắn bị sư huynh cắt lưỡi, chặt tay, còn nhìn huynh đệ kêu to hai câu: “Tùng hoa chi lộ, minh nguyệt đương đầu” là ý gì vậy?

Tư Đồ Úy thấy thái độ ông anh như vậy thì biết rằng không sao hoán cải được nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi nói :

– Quản sư thúc sinh bình trừ võ công tuyệt thế ra, lại còn là một người túc trí đa mưu, nhưng có một điều ông không ngờ được là trong phái Điểm Thương lại có kẻ dám nghịch luân phản thượng, nên mới bị kha kha và sư huynh ám toán một cách vô sỉ như vậy! Còn hai câu “Tùng hoa chi lộ, minh nguyệt đương đầu” tất nhiên là có hàm một thâm ý gì, nhưng trong lúc ấy tiểu đệ cũng bị hại, còn bụng dạ nào mà suy đoán được nữa?

Tư Đồ Kính cười một cách độc ác :

– Nếu huynh đệ còn giở những giọng vô lễ ra, và giấu giếm điều gì không chịu nói thực, thì chỉ chóng chết mà thôi!

Tư Đồ Úy lạnh lùng nói :

– Từ bữa bị điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt ở trước bàn thờ lịch đại sư tổ trên đại diện Bộ Hư đạo quan đến giờ, hai chữ sống chết đối với tôi thật không còn nghĩa lý gì nữa! Nhưng tiểu đệ cũng lấy tình anh em xin khuyên kha kha một câu, là những chuyện có hại đến tiểu đệ không nói làm gì, nhưng còn việc hạ độc thủ cắt tay cắt lưỡi sư thúc cũng nên coi chừng chờ ngày tiếp nhận, sự báo ứng tuần hoàn trong cõi u minh!

Tư Đồ Kính thẹn quá hóa giận, sầm mặt quát to :

– Ngươi hãy câm mồm đi! Thế nào gọi là “Báo ứng tuần hoàn”? Tư Đồ Kính này không khi nào sợ những chuyện đó! Ta chỉ hỏi ngươi một câu là ngươi có chịu dẹp bỏ thành kiến, cùng anh em đồng lòng chung sức, làm rạng uy danh phái Điểm Thương, và cũng tiêu diệt phái La Phù không?

Tư Đồ Úy nghiêm sắc mặt nói :

– Người ta có câu “Oan gia nên giải bất nghi kết” mối hiềm khích giữa hai phái Điểm Thương và La Phù hàng trăm năm nay luôn luôn chiến đấu, gây cho giang hồ biết bao nhiêu cơn sóng gió máu tanh? Kha kha đừng nên khuyên tiểu đệ dẹp bỏ thành kiến, chung sức tiêu diệt phái La Phù! Nếu tiểu đệ còn sống ngày nào, cũng hết sức vì hai phái mà giải trừ oan kết!

Tư Đồ Kính nhướng cao lông mày quát to :

– Huynh đệ vẫn còn dám quật cường phải không? Nên biết rằng ta muốn giết ngươi lúc nào, cũng dễ như trở bàn tay!

Tư Đồ Úy vẫn không tỏ vẻ sợ hãi, ngạo nghễ đáp :

– Xin kha kha cứ việc hạ thủ, có thể làm cho tiểu đệ nhắm mắt không trông thấy gì nữa, càng hay! Khỏi sau này tôi báo thù cho Quản sư thúc, lại nghĩ đến tình anh em, càng thêm khó xử!

Tư Đồ Kính thấy nói mãi mà vẫn không chuyển được bụng Tư Đồ Úy, thì thú tính lại nổi lên, bèn cười nhạt một tiếng rồi nói :

– Người đừng định đem cái “tình anh em” ra hòng làm mềm lòng sắt đá Tư Đồ Kính này! Đêm nay ta sẽ cho ngươi được xương tan thịt nát, như lời mong ước của ngươi! Nhưng trước khi ngươi chết, ta còn muốn hỏi một câu ngươi phải nói cho thực nếu không chớ có trách ta tàn nhẫn.

Nói dứt lời, một cái vung tay, hoa máu phun ra, một mũi Tý Ngọ Vấn Tâm đinh đã cắm ngập vào đùi Tư Đồ Úy. Đoạn hắn ngẩng mặt lên trời cười sằng sặc như người điên :

– Đấy mới gọi là “tình anh em”! Để cho ngươi biết rằng trêu vào tay ta thì sẽ được nếm thử cái mùi vị như thế đấy!

Tư Đồ Úy quả không hổ danh là người có can trường sắt đá, tuy bị một mũi ám khí ngập vào thịt, máu tươi chảy lai láng, mà sắc mặt vẫn thản nhiên, chỉ nhìn vị đồng bào huynh trưởng sẽ cau mày nói :

– Kha kha muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, và muốn hỏi câu gì, nếu tôi biết, cũng quyết không giấu diếm. Nhưng trước khi chết, tôi chỉ yêu cầu kha kha một điều nho nhỏ, mong kha kha nghĩ tình cùng mẹ mà chấp thuận cho!

Lúc này Tư Đồ Kính đã lấy thêm hai mũi Tý Ngọ Vấn Tâm đinh ra, cầm sẵn trên tay, nghe Tư Đồ Úy nói vậy, bèn lạnh lùng hỏi :

– Ngươi muốn xin điều gì cứ nói, nhưng giữa hai ta từ nay đừng nên nhắc đến hai chữ “đồng bào” nữa!

Tư Đồ Úy tuy đã bị ông anh quý hóa hành hạ đủ điều, song không bao giờ chàng thấy đau đớn bằng khi nghe câu: “Từ nay đừng nên nhắc đến hai chữ ‘đồng bào’ nữa” do chính miệng người anh ruột thịt đó nói ra, chàng chợt thấy đau nhói trong tim, rồi hai hàng nước mắt không biết từ đâu đã tuôn ra ướt đầm đôi má.

Chàng nghiến hai hàm răng, ngước đôi mắt thương hại nhìn Tư Đồ Kính, thủng thỉnh nói :

– Kha kha, mặc dầu anh đành tâm dứt tình thủ túc, nhưng tiểu đệ chỉ trừ có bổn phận phải báo thù cho Quản sư thúc, không thể khoan thứ cho kha kha được, còn ngoài ra…

Tư Đồ Kính lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt, hắn không đợi chàng nói hết, lập tức quát to :

– Ngươi sắp chết rồi đến nơi rồi, mà vẫn còn mơ hồi đòi báo thù cho lão già Quản Tam Bạch ư? Cám ơn ngươi còn nghĩ đến nghĩa đồng bào, Tư Đồ Kính này cũng xin ở cho hết tình thủ túc. Mũi ám khí vừa rồi, đã ném vào chân trái ngươi, còn mũi này ta ném vào cánh tay phải, ngươi muốn yêu cầu gì, thì nói ngay đi!

Nói vừa dứt lời, ngón tay đã búng ra một luồng gió mạnh, mũi Tý Ngọ Vấn Tâm đinh biến thành một điểm hàn tinh, nhằm cánh tay phải của Tư Đồ Úy phóng tới.

Tư Đồ Úy võ công tuy bị phế, nhưng không phải là không tránh nổi một mũi ám khí, song chàng tự biết đêm nay khó lòng thoát chết khỏi độc thủ của thân huynh, trước sau gì cũng chết, thì thà chết sớm còn hơn, nên cứ ngồi im không tránh.

Nhưng rõ ràng mắt đã trông thấy những mũi ám khí bay tới, Tư Đồ Úy chợt thấy nách bên phải như bị con gì cắn đau buốt, bất giác cánh tay hạ thấp xuống chừng hai tấc, khiến mũi ám khí chỉ xẹt qua ống tay áo, bay vụt vào đám cỏ rậm bên cạnh ngôi mộ mất hút.

Tư Đồ Úy cũng nhận thấy việc này không phải là ngẫu nhiên, rất có thể có người nào đứng ngoài ngầm giúp, lại sợ Tư Đồ Kính nghi ngờ, bèn vội cất tiếng nói lấp đi :

– Tôi muốn yêu cầu một việc, là xin kha kha nghĩ đến bốn chữ Long Phi kiếm khách của tôi, không phải dễ dàng mà được, từ nay trở đi, xin kha kha khôi phục lại cái tên chính là Lạt Thủ Thuần Dương Tư Đồ Kính cho, thời tiểu đệ dẫu thác xuống suối vàng, cũng được yên lòng nhắm mắt!

Tư Đồ Kính nghe xong cười ha hả, gật đầu nói :

– Ta sở dĩ mượn cái tên Long Phi kiếm khách chỉ vì định tìm cách chiếm đoạt Sài Vô Cấu, khiến cho cô ta lấy chồng thì phải theo chồng, bỏ phái La Phù mà gia nhập phái ta chứ không thì ta mượn tên ngươi làm gì?

Tư Đồ Úy nghe xong lạnh toát cả người, run run hỏi :

– Nàng… nàng… có…!

Cận Lưu Hương từ nãy vẫn lẳng lặng ngồi nghe, không hề xen vào một tiếng, lúc này chợt cắn chặt lấy môi, sắc mặt giận dữ nguýt Tư Đồ Kính một cái thật dài.

Tư Đồ Kính vội nói tiếp :

– Nhưng hiện giờ Sài Vô Cấu không biết tại sao, đã khám phá ra câu chuyện bí mật đó, nên ta dẫu có mượn tên ngươi cũng vô ích, ta vui lòng trả lại cho ngươi.

Tư Đồ Úy nghe giọng nói của Tư Đồ Kính biết rằng Sài Vô Cấu vẫn được vô sự, trong bụng khác nào như cất được gánh nặng, bèn mỉm cười nói :

– Đa tạ mỹ ý của kha kha! Còn kha kha định hỏi tôi về việc gì, nếu tôi biết tôi xin nói ngay.

Tư Đồ Kính đôi mắt quắc lên một cách hung dữ, sẵng giọng nói :

– Lão quỷ già Quản Tam Bạch rất quý trọng ngươi, cây Bạch Long kiếm năm xưa lão dùng để đấu với Chưởng môn ba phái La Phù, Kỳ Liên, Thiếu lâm và một cuốn sách tinh diệu dị thường, tên gọi Bạch Vân kiếm phổ cách vận dụng có thể phối hợp với phép Hồi Phong Vũ Liễu kiếm, hiện nay ở đâu? Lão có bảo cho ngươi biết không?

Tư Đồ Úy lắc đầu đáp :

– Quản sư thúc lãng du khắp danh lam thắng cảnh, mỏi gót trở về, vừa đến Bộ Hư đạo quan chưa được bao nhiêu, liền bị các người hạ độc thủ hãm hại, chưa kịp nói chuyện với tôi câu nào, làm sao có thể cho tôi biết cuốn Bạch Vân kiếm phổ của người soạn, và thanh Bạch Long kiếm người cất ở đâu được?

Tư Đồ Kính vốn đã biết tính Tư Đồ Úy không bao giờ nói dối, nay đã nói vậy, tất là không biết thật, bèn lại thò tay vào bọc lấy ra ba mũi Tý Ngọ Vấn Tâm đinh cầm ở tay, quắc đôi mắt hung ác, nhìn trừng trừng vào mặt Tư Đồ Úy quát to :

– Lạt Thủ Thuần Dương xưa nay giết người không hề biết gớm tay, nhưng bữa nay ta đặc biệt mở cho ngươi một con đường sống, ngươi có chịu…

Tư Đồ Úy không đợi hắn nói dứt lời, đã lắc đầu đáp :

– Kha kha không cần phải nghĩ đến tình khuyên can, vô ích! Tư Đồ Úy lòng như sắt đá…

Vừa nói đến đấy, mấy đạo tinh quang lóe sáng, xé không khí rít lên thành tiếng, ba mũi Tý Ngọ Vấn Tâm đinh đã bị Tư Đồ Kính ngưng tụ nội lực phóng ra, nhằm thẳng huyệt Thất Khảm và hai huyệt Kỳ Môn giữa ngực Tư Đồ Úy đánh tới.

Tư Đồ Úy đã cầm chắc cái chết, không ngờ ba mũi ám khí không biết vì Tư Đồ Kính dùng sức quá mạnh, hay là tại ngắm không trúng đích, nên đều lạc cả về mé tay trái, sượt qua cạnh sườn Tư Đồ Úy.

Mũi tên trước không đánh trúng cánh tay Tư Đồ Úy, Tư Đồ Kính còn cho là đối phương né tránh, nên không để ý, nhưng lần này hắn đã nhận thấy có sự lạ, lập tức đôi mắt hung dữ quắc lên, trừng trừng nhìn vào bụi cỏ rậm cao quá đầu người ở phía sau lưng Tư Đồ Úy, ngờ là có người nấp trong đó, cố ý trêu ghẹo.

Cận Lưu Hương nhận thấy có sự lạ, nhưng lại giả vờ như không biết chỉ đưa mắt cho Tư Đồ Kính, cười một cách lẳng lơ nói :

– Chàng vừa khỏi nội thương, lại đi lại vất vả suốt cả đêm, nên ném có mấy mũi ám khí, cũng không đúng, thực chết cười! Nhưng nếu chàng có ý muốn siêu độ cho em chàng sớm thoát lu khổ hải, thời nên dùng thủ pháp Loạn Sái Thiên Tinh, thử ném hẳn một nắm Tý Ngọ Vấn Tâm đinh xem nào!

Tư Đồ Kính hiểu ý, lại lấy ra một nắm đến sáu bảy mũi ám khí, cầm sẵn ở tay, Cận Lưu Hương cũng cấm giấu hai đóa Cửu U Lân Hỏa, để ý rình bụi cỏ trước mặt, hễ thấy có sự lạ thì lập tức phóng ngay ra.

Trong lúc Cận Lưu Hương và Tư Đồ Kính cười nói chuyện trò, thì Tư Đồ Úy chợt cảm thấy hai luồng gió lạnh thổi vào hai đùi, khiến chàng bắt rùng mình. Lại nghe thấy một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nhưng trong trẻo rõ ràng như rót vào tai :

– Đường huyệt đạo huyết mạch ở hai bên đùi ngươi bị người ta chặn tắc, hiện đã giải được rồi, ngươi phải đứng lên ngay, chạy vào trong bụi cỏ phía sau lưng, nếu Tư Đồ Kính có dùng ám khí ném theo, thì cứ giả vờ như đã khôi phục võ công rồi, vung tay áo ra mà đỡ tự nhiên sẽ có kiến hiệu!

Tư Đồ Úy đã bị điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt mất hết võ công lại bị Tư Đồ Kính triệt đoạn mạch máu hai bên đùi, làm cho không đi đứng được, nay nghe tiếng nói vẫn nửa tin nửa ngờ, bèn cũng đứng thử lên xem sao, quả thấy huyết mạch đã thông, hai chân đã đứng được như thường.

Tư Đồ Kính vừa cầm sáu bảy mũi ám khí trên tay, chợt thấy Tư Đồ Úy đã tự đứng lên được, thì kinh sợ tái mặt, đôi mày nhướng cao, thét to một tiếng, rồi thi triển thủ pháp Loạn Soái Thiên Tinh nhằm Tư Đồ Úy tuôn ra như mưa.

Thủ pháp Loạn Soái Thiên Tinh và Mãn Hoa Thiên Vũ tuy cũng là một môn tuyệt học thượng thừa trong phép ám khí, nhưng phần nhiều người ta chỉ dùng những loại ám khí như Nguyệt Nha Đao, Kim Tiền Phiêu hoặc Bồ Đề Tử là những loại ám khí tiểu xảo. Hiện thời Tư Đồ Kính dùng loại ám khí cực kỳ bá đạo như loại Tý Ngọ Vấn Tâm đinh mà vẫn thi triển được thủ pháp ấy, thực là hiếm có, và uy lực cũng mạnh vô cùng.

Tư Đồ Úy lúc này tuy đã đi được, nhưng võ công đã mất, đành phải theo lời người trong bóng tối, giơ cao ống tay áo đón đầu sáu bảy mũi phi tiêu phất tới.

Một luồng khí vô hình cũng theo đúng động tác phất tay áo của Tư Đồ Úy bao trùm khắp một khoảng không, quả nhiên gạt được mấy mũi ám khí bay tạt cả ra bốn phía.

Hai động tác của hai bên một tối một sáng, phối hợp vô cùng khéo léo, khiến cho Tư Đồ Kính không sao nhận ra được một chút sơ hở nào, làm cho hắn nghi thần nghi quỷ, kinh hãi vô cùng.

Tư Đồ Úy gạt được mấy đốm hàn tinh, mừng rỡ vô cùng, bèn quay mình chạy vào bụi cỏ.

Lúc này trong bụi cỏ rậm thốt nhiên thấy hiện ra một cái đầu lâu lớn bằng cái thúng, hình thù thật quái dị, mà hai đốm Cửu U Lân Hỏa của Cận Lưu Hương cũng đã hóa thành hai ngọn lửa xanh bay đến.

Cửu U Lân Hỏa vừa phóng tới, chiếc đầu lâu kỳ dị cũng lăng không bay lên, vừa vặn trúng vào hai ngọn lửa.

Ngọn lửa bốc lên sáng rực, mới trông rõ chiếc đầu quái dị thì ra đó chỉ là cái xác của con trâu. Cái xác bị Cửu U Lân Hỏa ném trúng liền vỡ thành từng mảnh nhỏ bắn vung ra tứ phía, lửa độc bốc cháy khắp nơi, làm cho Tư Đồ Kính và Cận Lưu Hương kinh hoảng, vội thi triển khinh công tuyệt kỹ tránh ra thật xa, mới khỏi bị ngọn lửa Cửu U đốt cháy thành than.

Một con dâm phụ, một gã hung nhân tâm địa rắn rết, khi nào vị thế mà chịu thôi, cả hai đồng thời cũng hú lên một tiếng, sửa soạn định xông về phía Tư Đồ Úy, lúc này còn chưa chạy tới bụi cỏ rậm.

Nhưng giữa đêm khuya tĩnh mịch, thốt nhiên từ trên không nổi lên mấy tiếng lạ, nghe như tiếng sấm dậy, vang vang bên tai, rõ ràng từng tiếng :

– Thiên… lương… để… đâu…?

Bốn tiếng quái gở đó vừa lọt vào tai, Tư Đồ Kính chợt nhớ hôm ở núi Phục Ngưu, giữa lúc định hãm hại Sài Vô Cấu, cũng nghe thấy mấy tiếng nhiếc móc như tiếng ma tiếng Phật đó, làm cho hắn hết vía rụng rời, còn bụng dạ nào mà đi tìm Tư Đồ Úy nữa, bèn vội nắm lấy tay Cận Lưu Hương, song song chạy trốn.

Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy ngơ ngác chạy vào bụi cỏ rậm, trong bụi cỏ yên lặng không một bóng người, chỉ thấy một phong giản thiếp, và một viên linh đan đỏ vứt ở dưới đất. Ngoài phong bì đề tám chữ lớn:

“Uống linh đan trước, xem giản thiếp sau!”

Tư Đồ Úy lúc này chỉ biết cắm đầu tuân theo mệnh lệnh, cầm viên linh đan bỏ vào miệng nuốt ực, chợt cảm thấy Đan Điền ấm áp, khắp mình thư thái dễ chịu. Kế đó, chàng giở phong giản thiếp, thấy trong có mười bốn chữ:

“Cao Lê Cống Sơn, Ngưng Thúy cốc,

Tùng hoa chỉ lộ, nguyệt đương đầu!”

Đem mười bốn chữ suy ngẫm kỹ, thời hình như bảy chữ trên dễ hiểu, còn bảy chữ dưới ý nghĩa lờ mờ khó hiểu. Vì “Cao Lê Cống Sơn, Ngưng Thúy cốc” rõ ràng là chỉ tên đất, còn “Tùng hoa chỉ lộ, nguyệt đương đầu”, không những đã không hiểu ý, mà lại còn trùng với câu của Quản sư thúc nói với mình trước khi ông bị nạn!

Tư Đồ Úy bóp trán suy nghĩ một lúc lâu, chợt lại nhớ tới câu Tư Đồ Kính căn vặn mình có biết thanh Bạch Long kiếm và cuốn Bạch Vân kiếm phổ của Quản Tam Bạch sư thúc giấu đâu không, chàng tự nghĩ: “Rất có thể hai câu ẩn ngữ đó là sư thúc bảo ý cho mình biết chỗ giấu hai món bảo vật đó để mình báo thù tuyết hận cho người và trị cái tội nghịch luân của sư huynh chăng?”

Suy đi nghĩ lại, chàng thấy câu ấy cũng có một vài phần hợp lý. Điều cần nhất là lúc này phải đi ngay đến Cống sơn mà tìm. Nhưng Tư Đồ Úy từ lúc uống viên linh đan tinh thần tuy cảm thấy phấn chấn, nhưng vì Ngũ Âm Trọng Huyệt bị điểm, vẫn không vận đè được chân khí nội lực, lại thêm chân trái bị một mũi ám khí cắm vào thịt, chỉ sợ chưa ra khỏi khu vực này đã bị Chưởng môn sư huynh và bào huynh hãm hại.

Trong lúc chàng mày chau mặt ủ, chưa biết tính cách gì, thốt nhiên một trận cuồng phong cuốn sạch những đám mây đen bao phủ khắp nền trời, để lộ một vầng minh nguyệt, vằng vặc chiếu thẳng xuống đỉnh đầu.

Vừa trông thấy mảnh chăn chiếu giữa đỉnh đầu khiến một hùng tâm đã gần nguội lạnh của Tư Đồ Úy lại thấy phấn chấn, nghĩ bụng: “Nếu đêm nay không nhờ được vị kỳ nhân nào đó giải cứu, thì cái thân này đã bị chết vì tay bào huynh rồi! Sao bằng cứ theo lời dặn trong thiếp, tìm lên Cao Lê Cống Sơn xem sao, nhân tiện cũng là một cách thử thời vận!”

Nghĩ vậy bèn nghiến chặt hai hàm răng, nhổ phắt mũi ám khí cắm bên chân trái ra, rồi xé mảnh vạt áo buộc vết thương lại, đoạn đứng lên rảo bước đi về phía Cống Sơn.

* * * * *

Bọn Điểm Thương tam kiếm sau khi xong công việc ở Hoàng Sơn, Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa lập tức trở về Vân Nam, còn Tư Đồ Kính thì vì cớ lưu luyến Cận Lưu Hương, nên tạm thời chưa về vội.

Thiết Quán đạo trưởng cứu xét tình hình, đã đoán biết hung mưu của mình và Thích Đại Chiêu Chưởng môn phái Kỳ Liên rất có thể bị bại lộ, nên vừa về tới Bộ Hư đạo quan, liền lập tức triệu tập những tay hảo thủ trong phái, chia cho mỗi người một gói Tử Diệm thần sa và đốc thúc bộ hạ phải ráo riết luyện tập mấy môn Phi Hoa chưởng pháp và bảy mươi hai đường Hồi Phong Vũ Liễu kiếm.

Bữa ấy, Thiết Quán đạo trưởng chính đang thân hành đốc xuất mấy tên đệ tử luyện kiếm, chợt nghe có tin mật báo: “Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu phái La Phù, hình như định một mình tới thăm Bộ Hư đạo quan, hiện đã tới chân núi”.

Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa đưa mắt nhìn nhau, cau mày hỏi :

– Sài Vô Cấu dám xông vào Điểm Thương một mình, chắc là không muốn sống nữa! Tuy nhiên ta còn muốn tìm cách lợi dụng nàng, chớ chưa muốn hại vội, Lôi nhị đệ cứ chiếu theo quy củ giang hồ, ra đón nàng vào Quan, rồi sẽ liệu.

Lôi Hóa gật đầu đứng lên, đem theo hai tên tiểu đạo, thủng thỉnh bước ra đón.

Sài Vô Cấu vì tình thâm nghĩa trọng, muốn cứu Tư Đồ Úy, nên mạo hiểm một mình lên núi Điểm Thương, cũng tự biết mình cô thế, không thể đối địch với các nhân vật phái Điểm Thương, bèn quyết định theo đúng quy củ của giới vũ lâm, đường hoàng đến bái yết, nói thẳng cái âm mưu hiểm độc của họ ra, xem họ trả lời thế nào?

Vì vậy nên khi thấy Lôi Hóa ra đón, nàng cố nén giận, vòng tay thi lễ nói :

– Sài Vô Cấu đường đột đến bái yết, xin Lôi thiên tôn thứ lỗi cho!

Lôi Hóa cúi đầu đáp lễ, mỉm cười nói :

– Sài nữ hiệp không quản xa xôi tới thăm, thật vẻ vang cho Bộ Hư đạo quan nhiều lắm. Lôi Hóa vâng lệnh Chưởng môn nhân ra đón, xin mời nữ hiệp vào trong quan xơi nước.

Nói xong liền đứng tránh sang bên, nhường khách đi trước.

Hai phái Điểm Thương và La Phù đã là kẻ thù không đội trời chung, thời tòa Bộ Hư đạo quan đối với nàng thật không khác gì long đàm hổ huyệt nhưng lúc này Sài Vô Cấu chỉ nghĩ đến sự an nguy của Tư Đồ Úy, dẫu có phải nhảy qua rừng đao núi kiếm, cũng coi như đi trên đất bằng nên không hề do dự, cứ việc đường hoàng bước vào.

Thiết Quán đạo trưởng đứng trên chính điện tiếp khách, Sài Vô Cấu vào trước bàn thờ Tam thanh đạo tổ thắp hương, sau đó mới ung dung ngồi xuống ghế, trước những con mắt ngờ vực của môn hạ phái Điểm Thương.

Tiểu đạo dâng trà thơm, Thiết Quán đạo trưởng bưng lên một chén mời khách, rồi mỉm cười hỏi :

– Sài nữ hiệp quan lâm tệ Quan, chẳng hay có điều gì dạy bảo?

Sài Vô Cấu đưa mắt nhìn Thiết Quán đạo trưởng rồi nói :

– Đạo trưởng đã biết rồi, hà tất còn phải hỏi! Sài Vô Cấu này xưa nay không hề nói dối, tôi đến đây là cốt để tìm Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy!

Thiết Quán đạo trưởng không ngờ nàng đã biết rõ chân tướng, lại tưởng nàng muốn hỏi thăm Tư Đồ Úy giả, bèn mỉm cười nói :

– Sau khi đại hội Thiên Đô giải tán, Tư Đồ tứ đệ tôi nhân mắc chút việc, nên chưa trở về Quan.

Sài Vô Cấu cười nhạt nói :

– Không phải tôi muốn tìm vị Tư Đồ Úy hôm đến họp ở Thiên Sơn đâu, tôi chỉ định tìm vị Tư Đồ Úy bị đạo trưởng giam ở trong Bộ Hư đạo quan này cơ!

Thiết Quán đạo trưởng nghe nói cau mày hỏi :

– Sài nữ hiệp nói thế là ý thế nào? Tư Đồ tứ đệ tôi không phạm quy luật bản môn, tại sao lại bị giam? Vả tôi đã nói rõ với nữ hiệp là tứ đệ tôi hiện chưa trở về, chẳng lẽ nữ hiệp không tin lời tôi hay sao?

Sài Vô Cấu đôi mắt long lanh, lạnh lùng nói :

– Đạo trưởng nói vậy là cố ý che đậy sự thực! Người cặp đôi với yêu phụ Cận Lưu Hương phái Kỳ Liên, còn ở ngoài chưa về, là Tư Đồ tam đệ chứ không phải là tứ đệ của đạo trưởng.

Thiết Quán đạo trưởng bất giác giật mình kinh sợ vì một việc bí mật quan trọng như vậy, tại sao đối phương khám phá ra được? Nhưng vì danh phận một vị Chưởng môn, không lẽ nói đi nói lại, đã chót chối thì phải chối đến cùng, hắn nhướng cao lông mày, cười nhạt nói :

– Sài nữ hiệp bữa nay lấy lễ tiết giang hồ tới thăm chúng tôi, tức là một bực thượng khách, nên bần đạo không tiện nói những câu vô lễ! Nhưng cũng xin nữ hiệp tự trọng, đừng ăn nói hàm hồ! Tư Đồ tam đệ tôi ba năm trước chẳng đã bị lệnh sư tỷ dùng Ban Thiền chưởng lực dìm xuống sông chết đuối rồi ư?

Sài Vô Cấu nghe giọng lưỡi của Thiết Quán đạo trưởng, biết không khi nào hắn chịu thẳng thắn thừa nhận, mình cũng không có chứng cớ đích xác, nếu hai bên cố tranh chấp, tất phải đi tới chỗ động thủ mà động thủ thời phần thiệt hẳn về mình, và cũng chẳng ích lợi gì cho việc cứu Tư Đồ Úy. Nghĩ vậy, bèn cố nén giận, làm ra vẻ ngượng nghịu mỉm cười nói với Thiết Quán đạo trưởng :

– Sài Vô Cấu đi đường nghe người ta nói chuyện, cũng chưa dám tin lắm, nên mới đường đột đến đây hỏi đạo trưởng. Đạo trưởng đã nói vậy, tất nhiên không sai, vậy xin thứ cho cái tội lỗ mãng! Tôi còn vâng lệnh sư tỷ đi khắp nơi điều tra về những chuyện khả nghi có liên can đến vụ Thiên Kinh độc thích. Vậy xin đạo trưởng cho phép cáo từ!

Lôi Hóa thấy Sài Vô Cấu đã biết rõ chuyện Tư Đồ Kính giả mạo Long Phi kiếm khách, liệu không còn cách gì lợi dụng được nàng nữa, chi bằng dịp này nàng mạo hiểm một mình xông hổ huyệt, nên tiêu trừ ngay đi, ít nhất cũng phải cho phái La Phù bớt đi một hảo thủ.

Nên khi Sài Vô Cấu xin cáo từ, liền đưa mắt cho Chưởng môn sư huynh, nhưng Thiết Quán đạo trưởng cứ lờ đi, giả bộ không trông thấy, tươi cười đứng lên nói :

– Những việc có dính líu đến vụ Thiên Kinh độc thích chính bần đạo cũng thấy băn khoăn, nên đã sai mấy tay đắc lực đi các nơi thám thính. Sài nữ hiệp nếu nghe được tin gì, xin nghĩ tình đồng cừu, tìm đến nơi nào thuận tiện nhất, báo cho đệ tử phái Điểm Thương một tiếng, bần đạo được cảm thịnh đức vô cùng.

Sài Vô Cấu vái chào lui ra, Thiết Quán đạo trưởng thân hành tiễn ra cửa Quan, lễ ý thật ân cần chu đáo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN