Mai Khôi Sứ Giả
Chương 23: Bể tình nổi sóng
Hạ Thiên Tường thò vào áo, lấy đôi vòng Tam Tuyệt Cương Hoàn cầm ở tay, rồi gật đầu cười nói :
– Được, được, Hạ Thiên Tường này xin kiến lĩnh một trăm chiêu tuyệt học của phái Nga Mi.
Hoắc Tú Vân sắc mặt nghiêm chỉnh, tay trái đưa lên ngang trán, tay phải cầm thanh trường kiếm, mở đầu một thế Cử Hỏa Thiêu Thân.
Hạ Thiên Tường cũng đưa đôi cương hoàn sang tay trái, tà áo xanh vừa tung lên, thân hình sẽ quay về bên phải.
Hoắc Tú Vân biết Hạ Thiên Tường tất giữ lễ, không khi nào chịu tấn công trước, bèn sẽ uốn lưng ong, chân bước theo bộ Thất Tinh Cương Vị vào thẳng đòn giữa, lưỡi kiếm Thanh cương vung lên, dùng ngón Lãnh Tống Xuân Yên điểm vào đầu vai Hạ Thiên Tường.
Lần đầu tiên gặp Hoắc Tú Vân trên núi Kinh Môn, Hạ Thiên Tường thật không biết nàng là một cường thủ đệ nhất trong Nga Mi tứ tú.
Sau lại nghe Uất Trì Xảo nói hôm đại hội Thiên Đô, nàng đã dùng thanh Liễu Diệp Miên Ty kiếm đấu với Tư Đồ Kính hàng trăm hiệp mà không phân hơn kém, nên chàng cũng không dám coi thường, phải thi triển ngón Chiêu Chiêu Nhật Nguyệt, tuyệt học của sư môn, để đối phó với chiêu Lãnh Tống Xuân Yên của nàng, hai tay cầm chéo đôi vòng đưa lên khóa mũi Thanh Cương trường kiếm lại.
Tú Vân thấy chàng dùng thế đó, bèn bĩu môi nói :
– Dùng loại chiêu thức ấy đối phó với những tay xoàng, thì hoặc giả còn có thể cho kỳ diệu vô song nhưng đối với tay cừ mà cũng dùng chiêu thức ấy, thì có khác gì tự mua lấy cái chết! Ngươi hãy cẩn thận coi chừng thử xem có kìm nổi chân lực của ta không?
Trong khi nói, tay nàng cầm thanh kiếm thẳng lên, chiêu thức vẫn giữ nguyên như cũ, mặc cho Hạ Thiên Tường dùng đôi vòng khóa lấy mũi kiếm.
Hạ Thiên Tường cũng cười một cách ngạo mạn nói :
– Hoắc cô nương đừng nên tự tin thái quá, chiêu Chiêu Chiêu Nhật Nguyệt của tôi có bao nhiêu phép biến hóa, đều không thi triển để xem sức rung kiếm của cô nương cao mình đến bực nào?
Hoắc Tú Vân nghiến răng, chân lực đã ngưng tụ ra mũi kiếm, cổ tay rung mạnh, làm cho tiếng kiếm càng vút lên trong vắt như tiếng rồng ngâm.
Hạ Thiên Tường từ bữa bị một mẻ ở Bộ Hư đạo quan, vẫn còn nhớ mãi, nên đã đề phòng cẩn thận, trên đôi vòng Tam Tuyệt Cương Hoàn chàng đã quán tụ mười một thành công lực.
Tiếng kiếm, tiếng vòng lanh canh va vào nhau vừa dứt, hai người cùng lùi lại phía sau một bước, Hạ Thiên Tường cầm đôi vòng đặt chéo ngang ngực, Hoắc Tú Vân cũng cầm kiếm đứng im.
Lúc này hai người cùng cảm thấy cổ tay đau buốt, trước khi chưa điều hòa chân khí khôi phục lại sức khỏe, không ai dám cậy mạnh ra tay lần nữa.
Một lúc sau, Hạ Thiên Tường chợt nhướng cao lông mày, cười nói :
– Hoắc cô nương…
Nói chưa dứt lời, Hoắc Tú Vân đã hừ một tiếng, rồi không đợi chàng nói hết, thanh trường kiếm vung lên, ba chiêu hồi hoàn Thiên Phong Cạnh Tú, Vạn Hốt Triều Âm, Thiên Phong Hải Vũ phóng ra cùng một lúc, khác nào như sấm vang chớp giật, kiếm quang sáng chói đầy trời.
Hạ Thiên Tường trong bụng cũng kinh sợ về những chiêu thức của đối phương dùng, uy lực quá mạnh, bèn thi triển thân pháp Thiên Long Chuyển là môn bí truyền tuyệt học của Hoàng Phủ Thúy, thân hành nhanh như một cơn gió lốc, quay phải quay trái liên tiếp ba vòng, sau đó dưới chân mới sẽ đi bộ đổi sang thế khác, uốn mình như một con rồng, lùi lại tám thước kế đó đôi vòng Tam Tuyệt Cương Hoàn lại vung lên, chiếc vòng bên tay trái đưa ngang ra, dùng chiêu Phân Thiên Giới Địa đánh trả lại.
Hoắc Tú Vân thấy Hạ Thiên Tường thi triển một thân pháp kỳ diệu xưa nay ít thấy, không những thung dung tránh nổi uy thế ba chiêu hồi hoàn của mình lại còn thừa thế trả đòn nữa, bất giác cũng thầm kính phục, nhưng với tính cách cương cường tự cao của nàng, trước khi Hạ Thiên Tường cúi đầu nhận thua khi nào nàng lại chịu đình chiến?
Lập tức lưng ong sẽ uốn, chân bước thoăn thoắt theo bộ cửu cung, thanh trường kiếm trong tay ám hợp ngũ hành bát quái, không những đã thi triển hết những cái tinh diệu của kiếm pháp Nga Mi lại còn thêm cả phép Âm Dương Sinh Khắc nữa.
Hạ Thiên Tường thấy Hoắc Tú Vân thân pháp đều phối hợp với nhau khác nào như mây bay nước chảy, định vây mình vào phương vị Cửu Cung mỗi bước một dồn về của Tử, bất giác mày kiếm xếch ngược, thay hẳn lối đánh, cầm hai chiếc vòng án theo áo lý tinh vị của Thái Cực, Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, gặp chiêu đánh chiêu, gặp thế đánh thế, lúc thì lấy tĩnh chế động, vững như Thái Sơn, lúc thì lấy động chế động thừa thế đánh luôn hai chiêu Bắc Minh tuyệt học.
Qua năm mươi chiêu chưa phận thắng phụ, một trăm chiêu vẫn thu sắc bình phân. Cho tới trăm sáu, trăm bảy chiêu, Hoắc Tú Vân sốt ruột mới vung kiếm hoa tít lên, gạt được Hạ Thiên Tường lùi xa tới hơn một trượng, rồi thốt nhiên cầm ngang thanh kiếm, thủ thế đứng yên.
Hạ Thiên Tường cũng đưa đôi cương hoàn sang tay trái, đăm đăm nhìn Hoắc Tú Vân mỉm cười khen :
– Cô nương thi triển kiếm pháp Nga Mi, sao mà hợp với bài thơ Kiếm Khí Hành của Đỗ Nhị Bộ thế?
Hoắc Tú Vân nghe chàng khen, trong bụng cũng vui vui, bèn mỉm cười, để lộ đôi má lúm đồng tiền, hỏi :
– Anh đã phục chưa?
Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, lắc đầu cười :
– Cô nương kiếm pháp tuy hay, nhưng chưa hề thắng tôi nửa chiêu, như vậy bảo tôi phục sao được?
Hoắc Tú Vân vừa nguôi giận lại bị Hạ Thiên Tường chọc tức, bất giác mặt nóng bừng bừng, đôi mắt quắc lên, thần quang long lánh, lạnh lùng nói :
– Ta nhân vì đôi bên chỉ có một chút xích mích nhỏ, không thù oán gì, nên trong khi động thủ không muốn quá tay, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu thế nào là thiên cao địa thấp, tự chuốc lấy nhục ư?
Hạ Thiên Tường cười ha hả, vừa toan trả lời, chợt nghe tiếng Uất Trì Xảo từ phía xa gọi lại :
– Hạ Thiên Tường lão đệ, Hạ Thiên Tường lão đệ!
Hạ Thiên Tường và Uất Trì Xảo hẹn nhau vào lúc mặt trời lặn sẽ hội hợp ở Khôn Linh đạo viện, nay đột nhiên nghe tiếng gọi, đoán chắc là tất có việc cần bèn vội đề khí trả lời :
– Cháu ở trên Kim Đỉnh, lão tiền bối có việc gì xin cứ lên!
Nói xong cất đôi Cương Hoàn đi, mỉm cười nói với Tú Vân :
– Tôi có chút việc cần không thể phụng bồi được, xin hãy tạm nhận thua, ngày khác sẽ xin lĩnh giáo nốt những chiêu tuyệt học mà cô nương bảo là còn nới tay, chưa muốn thi thố ra hết đó!
Tú Vân cũng thừa thế hạ đài, vừa tra kiếm vào vỏ, vừa nhìn Hạ Thiên Tường bằng một đôi mắt giận dữ nói :
– Ai khiến ngươi tạm nhận thua? Thế nào cũng có một ngày ta sẽ làm cho ngươi phải khẩu phục tâm phục!
Vừa nói tới đó, trên chót đỉnh núi đã thấy một bong người phóng như bay tới, người đó chính là Tam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo!
Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :
– Uất Trì lão tiền bối đã thấy tin tức gì về Tái lão tiền bối, Mộ lão tiền bối và Sài cô cô cháu chưa?
Uất Trì Xảo nhăn nhở cười nói :
– Hai bọn đều có tin tức cả!
Hạ Thiên Tường mừng rỡ hỏi :
– Tại sao họ chưa đến đây?
Uất Trì Xảo cười nói :
– Tái Hàn Khang và Sài cô nương đã tìm thấy tung tích Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy ở trên Cao Lê Cống Sơn nên đều theo lên đó để hộ vệ.
Hạ Thiên Tường hớn hở nói :
– Sài cô cô cháu và Long Phi kiếm khách tình ái thâm sâu, đã được biết tin ông ta ở trên Cao Lê Cống Sơn, cố nhiên phải lên ngay để giúp đỡ, không qua đây phó ước được là phải lắm. Nhưng còn Mộ Vô Ưu lão tiền bối thì vì cớ gì mà cũng chậm thế?
Uất Trì Xảo mặt chợt lộ vẻ buồn, lắc đầu thở dài nói :
– Về tin tức của ông bạn già ta, chỉ e dữ nhiều lành ít!
Hạ Thiên Tường nghe nói giật mình kinh sợ, Hoắc Tú Vân đứng bên cạnh cũng lấy làm ngạc nhiên, lắng tai nghe ngóng.
Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :
– Sao vừa rồi lão tiền bối lại nói đã nghe được tin tức của Mộ lão tiền bối?
Uất Trì Xảo cười một cách gượng gạo :
– Tin tức của họ đều nhờ người đưa đến. Nhất là Mộ Vô Ưu lại chỉ gửi tới một mảnh giấy vo tròn, trên viết có tám chữ: “Thân tảo hiểm nạn vô pháp phó ước” – (Thân đang mắc nạn, không thể đến chỗ hẹn được) thế thôi.
Hạ Thiên Tường tỏ vẻ đau xót, thở dài nói :
– Nếu vậy thì rất có thể Mộ lão tiền bối đã bị hại rồi thật!
Tú Vân nghe đến đấy, nghi nghi hoặc hoặc, không sao dừng được, vội hỏi Hạ Thiên Tường :
– Mộ Vô Ưu vì sao mà bị hại?
Hạ Thiên Tường than rằng :
– Mộ lão tiền bối đã biến thành Hàn Băng Tố Tượng trong động Giáng Tuyết của phái Kỳ Liên!
Tú Vân càng nghe càng thêm mù mịt, không hiểu ý ra sao, lại hỏi :
– Thế nào gọi là Hàn Băng Tố Tượng?
Uất Trì Xảo nhìn Hạ Thiên Tường cười nói :
– Những gì chúng ta được biết về việc hai phái Kỳ Liên, Điểm Thương thông đồng với nhau, dấy loạn giang hồ, tưởng cũng nên lần lượt yết phá ra cho thiên hạ biết. Bất nhược tiện đây, ta cũng nên vào bái kiến Huyền Huyền Tiên Lỗ, Chưởng môn phái Nga Mi, để tham khảo ý kiến, lão đệ nghĩ sao?
Hạ Thiên Tường gật đầu đồng ý. Uất Trì Xảo lại nói với Hoắc Tú Vân :
– Nhân quả việc này nói ra dài lắm, nếu có thể, xin phiền cô nương đưa lão phu và Hạ lão đệ qua Khôn Linh đạo viện yết kiến Huyền Huyền Tiên Lỗ, chúng tôi sẽ xin nói rõ.
Hoắc Tú Vân nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói :
– Được, để tôi đưa hai vị sang gặp sư phó tôi.
Nói xong liền lập tức đưa hai người sang Khôn Linh đạo viện.
Sau khi đã tham kiến Huyền Huyền Tiên Lỗ, Uất Trì Xảo bèn đem những chuyện mắt thấy tai nghe từ khi ở Hoàng Sơn đến giờ, thuật lại tỉ mỉ từ đầu chí cuối cho Tiên Lỗ nghe.
Huyền Huyền Tiên Lỗ vừa nghe vừa lắc đầu. Hoắc Tú Vân đứng bên nghe thấy những tình tiết ly kỳ nguy hiểm đó cũng thấy rùng mình.
Hai phái Nga Mi, Côn Luân vốn vẫn có giao tình thâm hậu từ lâu, nên khi nghe tin môn hạ phái Côn Luân có người bội phản, và Bạch Y Côn Luân Tiêu Dịch thảm tạo độc thủ, biến thành Hàn Băng Tố Tượng, Huyền Huyền Tiên Lỗ không khỏi ngậm ngùi thở dài nói :
– Việc này đành phải đợi Trọng Tôn cô nương lên Côn Luân thám thính trở về xem thế nào, mới có thể đoán định chân giả được. Nếu cái cảnh tượng Hạ lão đệ trông thấy là thực, thì chúng ta phải liên hiệp các phái đồng đạo, và tìm biện pháp ngăn ngừa trước đi, kẻo để đến lúc đã gây thành kịch biến võ lâm rồi, có muốn thu thập cũng không sao được nữa.
Nói xong, ngừng lại một chút, trỏ vào tảng đá Thính Kinh Thạch mỉm cười nói với Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường :
– Câu chuyện Hạ lão đệ trông thấy ở Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng cũng bị chết thảm biến thành Hàn Băng Tố Tượng trong động Giáng Tuyết núi Kỳ Liên, thật quả khó tin hết sức! Xin hai vị thử xem ngày nọ Lệ Thanh Cuồng biểu diễn huyền công trên tảng Thính Kinh Thạch này, thì đủ biết công lực của ông ta cao siêu tới bực nào!
Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường theo tay Huyền Huyền Tiên Lỗ trông ra, chỉ thấy trên khối Thính Kinh Thạch có đặt hai chiếc bồ đoàn, một chiếc đã phẳng ngang với mặt đá, còn một chiếc vẫn còn trồi lên khỏi mặt đó chừng ba bốn phân nữa.
Hạ Thiên Tường tuy hôm ở núi Đại Biệt đã được nghe Hoắc Tú Vân kể chuyện, nhưng lúc này mới được trông tận nơi, bất giác cũng cảm thấy bàng hoàng không ngờ thần công của vị tiền bối này quả đã tới bực lư hỏa thuần thanh, sức mình không sao theo kịp được.
Uất Trì Xảo xem xong, thở dài một tiếng rồi nói :
– Tiên Lỗ nói dẫu phải, nhưng người ta có câu rằng: “Ngọn sóng trước mặt dễ tránh, mũi tên trong tối khó ngừa”. Lệ Thanh Cuồng dẫu có thần công tuyệt đỉnh, nhưng trong lúc vô tình, cũng khó long tránh khỏi độc thủ của bọn hung ác phái Kỳ Liên. Việc này còn phải nghiên cứu tường tận mới được, không nên đoán mò. Còn đối với thân thế vị hoàng y lão nhân, núp sau lưng phái Kỳ Liên và Điểm Thương để điều khiển họ, Tiên Lỗ có đoán được là ai không?
Huyền Huyền Tiên Lỗ ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu cười nói :
– Bốn bể mông mênh, tám phương bát ngát, không biết trong đó còn ẩn chứa bao nhiêu kỳ nhân kỳ sự mình chưa trông thấy nghe thấy bao giờ, làm sao có thể đoán được? Hôm nay xin mời Uất Trì đại hiệp và Hạ lão đệ hãy tạm ở lại Khôn Linh đạo viện vài bữa chờ Trọng Tôn cô nương tới đây, thử xem có thâu lượm thêm được tin tức gì không, rồi sẽ liệu.
Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường đều cung kính vâng lời.
Chỉ trong chốc lát, màn đêm đã bao trùm khắp tòa núi Nga Mi. Hoắc Tú Vân nhìn Hạ Thiên Tường cười nói nhỏ :
– Để Uất Trì đại hiệp ở đây uống rượu nói chuyện với sư phó tôi, chúng ta lên Kim Đỉnh chơi một lát đi!
Hạ Thiên Tường theo nàng bước ra khỏi Khôn Linh đạo viện vừa đề khí phi thân, vừa cười hỏi Hoắc Tú Vân :
– Lại lên Kim Đỉnh để làm gì? Hay là cô nương muốn đánh cho đến bao giờ tôi tâm phục khẩu phục mới thôi.
Hoắc Tú Vân đỏ mặt, lườm chàng một cái rồi nói :
– Bây giờ anh đã là khách quý của Khôn Linh đạo viện, khi nào tôi còn đánh nhau với anh nữa! Tôi chỉ định đưa anh lên Kim Đỉnh xem Phật quang, Thần đăng với cảnh trăng sáng tuyệt đẹp trên núi Nga Mi.
Hạ Thiên Tường vẫn từng ao ước bữa nào được lên Nga Mi Kim Đỉnh thưởng lãm Phật quang, Thần đăng, nay nghe Hoắc Tú Vân nói vậy thì mừng rỡ cảm ơn, Hoắc Tú Vân cười nói :
– Anh đừng cảm ơn tôi vội, tôi còn muốn nhờ anh đưa tôi lên động Giáng Tuyết xem Hàn Băng Tố Tượng và vị lão nhân áo vàng của phái Kỳ Liên, xem mặt mũi hắn thế nào. Anh bằng lòng đưa tôi đi không?
Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn Hoắc Tú Vân, lúc này nàng đang đứng trước ngọn gió, áo quần bay phất phới, phong thần tứ dật, diễm lệ tuyệt trần, lại chợt nhớ tới mối nghi ngờ vẫn canh cánh bên lòng bấy lâu, bèn ấp úng hỏi :
– Hoắc cô nương, có bao giờ cô nương cưỡi con long câu lông xanh lên Cửu Nghi sơn Hồ Nam, một mình giết chết Kỳ Lân Tứ Quỷ không?
Hoắc Tú Vân lắc đầu :
– Tôi chưa lên Cửu Nghi sơn Hồ Nam bao giờ, anh hỏi để làm gì?
Hạ Thiên Tường như lại vừa rơi xuống đám mây mù, nghĩ bụng: “Thế là có ba thiếu nữ Mộ Vô Ưu mách mình, đều đã gặp mặt, và hỏi thăm khắp lượt cả rồi, mà cả ba người đều phủ nhận, không lẽ lại còn thiếu nữ áo đen nào khác mà mình đã vì nàng lên Mân Sơn cầu Mai Khôi nguyện lực nữa chăng?”
Hoắc Tú Vân thấy chàng cứ đứng ngây người ra, thì lấy làm lạ, hỏi :
– Anh nghĩ gì thế?
Hạ Thiên Tường đỏ mặt, vì không muốn cho nàng biết, bèn nói lảng sang chuyện khác :
– Tôi đang nghĩ không biết cảnh sắc đêm trăng trên núi Nga Mi đẹp đến thế nào?
Hoắc Tú Vân hình như cao hứng quá, quên cả giữ gìn, nắm tay Hạ Thiên Tường chỉ lên trời, mỉm một nụ cười rất tươi, rồi nói :
– Lúc này bóng nguyệt bị mây che, chờ lát nữa mây tan, chúng ta sẽ được hân thưởng một cảnh sắc tuyệt mỹ vô cùng.
Hạ Thiên Tường bị nàng nắm tay, ngượng quá, đang lúng túng không biết làm thế nào, Hoắc Tú Vân chợt nhận ra là mình quá vô lý vội buông tay ra, đôi má đỏ bừng nhìn Hạ Thiên Tường bẽn lẽn cười nói :
– Tôi vui quá quên cả giữ gìn, anh đừng cười nhé!
Hạ Thiên Tường nguyên là một giống đa tình, lại thấy nàng phong thần uyển chuyển tình tứ đáng yêu nên cũng không cự tuyệt, bèn cùng nàng sóng vai cùng đứng, mỉm cười hỏi :
– Hôm nay nàng có điều gì mà vui thế?
Tú Vân đột nhiên rơm rớm nước mắt, cúi đầu lặng lẽ chẳng nói chẳng rằng.
Hạ Thiên Tường thấy thế lấy làm lạ quá, vội hỏi :
– Cô nương đang vui cười, sao tự nhiên lại buồn như vậy?
Tú Vân nghe nói lại càng thương cảm, hạt châu thánh thót tuôn rơi, buồn bã nói :
– Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ bé được nhờ ơn sư phó nuôi dưỡng. Mười bảy mười tám năm nay, trừ khi ngẫu nhiên ra giang hồ hành hiệp, còn thì chỉ một mình thui thủi cả ngày trên đỉnh chót Kim Đỉnh này, thậm chí đem những cảnh sắc Phật quang, Thần đăng và Nga Mi dạ nguyệt mà người đời coi là tiên cảnh nhân gian, tự mình trông quen mắt quá đến nỗi sinh chán…
Nói đến đây nước mắt lại chảy ròng ròng. Hạ Thiên Tường không biết an ủi thế nào, chỉ lẳng lặng đứng im lại nghe tiếng nàng nói tiếp :
– Cha mẹ tôi là ai, tôi cũng không biết, thậm chí muốn tìm một người để sớm khuya tâm sự, mà cũng không sao tìm được…
Hạ Thiên Tường ngắt lời hỏi :
– Cô nương chẳng có sư huynh sư tỷ là gì?
Tú Vân lắc đầu nói :
– Tôi không có sư huynh, chỉ có sư tỷ, đại sư tỷ và nhị sư tỷ tôi đều là đạo cô, đã lớn tuổi cả rồi, còn tam sư tỷ tôi thì đã có chồng và đối với tôi cũng không thân lắm.
Hạ Thiên Tường lại hỏi :
– Trong khi cô nương hành đạo giang hồ, há lại không kết giao được vài vị tri kỷ hay sao?
Tú Vân ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hạ Thiên Tường, mỉm cười một cách buồn bã :
– Nhân vật giang hồ phần nhiều đều là những kẻ dung tục không sao kham nổi. Tôi chưa thấy người nào đáng phục cả…
Nói đến đấy đôi má chợt đỏ ửng, nhưng vẫn nhìn chàng nói tiếp :
– Sáng nay kết quả cuộc tranh đấu của chúng ta đã đổi thù thành bạn, vì thế tôi rất lấy làm vui, không biết anh có vui lòng coi tôi là một người bạn không?
Người không phải là bực thái thượng, ai có thể quên được tình? Huống hồ được một vị tuyệt đại giai nhân như Hoắc Tú Vân để mắt xanh tới, thì còn gì vinh hạnh hơn nữa?
Hạ Thiên Tường tuy trong bụng cũng hơi lo, biết rằng đối phương đã gián tiếp tỏ ý với mình, nhưng ngoài miệng vẫn không nỡ cự tuyệt, chỉ mỉm cười nói :
– Được kết giao với một vị nữ hiệp phẩm mạo võ công như cô nương, còn gì hận hạnh cho Hạ Thiên Tường hơn nữa, khi nào tôi lại không muốn?
Tú Vân sắc mặt đang âu sầu, khóe thu ba vẫn còn long lanh ngấn lệ, nghe Hạ Thiên Tường nói thế, bất giác trên môi lại nở một nụ cười, đôi má hồng hào trông chẳng khác gì một bông hoa xuân đang hàm tiếu.
Giữa lúc đó, đột nhiên một trận gió rừng ào ào cuốn tới, hai người bất giác rùng mình, trước mặt tự nhiên cũng tối sầm lại, thì ra trên trời đã hiện ra một đám mây đen, che kín cả bóng trăng, hình như sắp mưa to.
Tú Vân bực mình giậm chân xuống đất nói :
– Trời ác quá, tự nhiên lại giáng cơn mưa! Đêm nay chúng ta không được ngắm cảnh trăng đẹp, thật đáng tiếc!
Hạ Thiên Tường thấy đêm đã gần khuya, liền cau mày nói :
– Không hiểu sao tới bây giờ mà Trọng Tôn tỷ tỷ tôi vẫn chưa thấy đến? Con Thanh phong ký của nàng là giống thần câu không khi nào lại đi chậm đến thế? Hay dọc đường đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Hoắc Tú Vân nghe chàng nói vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức lại mỉm cười nói :
– Việc gì anh phải nóng ruột? Có khi Trọng Tôn tỷ tỷ của anh giờ này đã về tới Khôn Linh đạo viện rồi cũng chưa biết chừng? Chúng ta thử về xem đi?
Hạ Thiên Tường chỉ băn khoăn lo lắng cho Phi Quỳnh, nên cũng chẳng nhận thấy câu nói của Tú Vân có hàm ý gì, bèn gật đầu đáp :
– Phải đấy, chúng ta nên đi về thôi! Cô nương không biết bọn Kỳ Liên này ghê gớm lắm, ngộ chẳng may Trọng Tôn tỷ tỷ tôi…
Vừa nói tới đây chợt im bặt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Tú Vân rồi hỏi :
– Sao tự nhiên cô nương lại buồn thế?
Tú Vân đỏ mặt sẽ nói :
– Tôi thấy Trọng Tôn tỷ tỷ của anh có một cậu em luôn thiết tha lo lắng cho nàng, lại chợt nghĩ tới thân mình trong lúc trượng kiếm giang hồ, chỉ một mình thui thủi, không bạn bè, không thân thích…
Hạ Thiên Tường lúc ấy mới biết câu nói của mình hơi quá bộc lộ, bất giác sắc mặt đỏ bừng, ấp úng nói :
– Tôi chỉ gọi nàng là tỷ tỷ thôi chứ có gì đâu…
Tú Vân gạt nước mắt, nói bằng một giọng hết sức buồn thảm :
– Anh đã gọi nàng là tỷ tỷ, thì gọi tôi là muội muội có được không?
Hạ Thiên Tường đối với cái diễm phúc trời cho ấy quả thật không dám tiếp nhận, nhưng cũng không biết từ chối thế nào, chỉ lắp bắp được vài tiếng :
– Tôi, tôi…
Hoắc Tú Vân nước mắt lại lã chã tuôn xuống ướt đầm cả vạt áo đen trước ngực, nghẹn ngào nói :
– Chàng gọi Trọng Tôn Phi Quỳnh là tỷ tỷ thì được, mà tôi chỉ xin chàng gọi là muội muội chàng cũng không muốn! Thế mới biết số kiếp Hoắc Tú Vân này khổ thật, chẳng ai coi ra gì cả! Chẳng bằng xin sư phó tôi thế phát cho quy y cửa Phật, cắt đứt trần duyên, từ nay chỉ biết niệm Phật tụng kinh, hương đăng cúng Phật…
Nước mắt mỹ nhân có một ma lực rất mạnh, Hạ Thiên Tường thấy nàng nước mắt đầm đìa, chẳng khác gì bông hải đường đượm mấy giọt nước mưa, dẫu gan sắt đá cũng phải yếu mềm. Lại thấy nàng nói xong quày quả định bỏ về, Hạ Thiên Tường vội nắm tay áo nàng kéo lại, sẽ cười nói :
– Hoắc cô nương sao hay khóc thế? Tôi đã nói là tôi không nhận đâu?
Tú Vân theo đà quay lại, dựa vào vai Thiên Tường, nói một giọng giận dỗi :
– Anh còn bảo tôi hay khóc à? Hoắc Tú Vân xưa nay tính vốn cao ngạo quật cường, trước khi gặp chàng tôi có khóc với ai bao giờ đâu.
Câu nói ấy thật chứa chan tình tứ, làm cho Hạ Thiên Tường vừa cảm thấy tiêu hồn lạc phách, lại vừa cảm thấy sợ hãi bàng hoàng!
Tú Vân nói đến đấy, lại ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt dịu dàng trìu mến, mỉm cười nói :
– Tường ca ca, nếu anh đã bằng lòng, thì từ nay phải nhớ gọi Tú Vân là muội muội nghe không?
Hạ Thiên Tường không sao kháng cự nổi cái ma lực vô biên lúc khóc lúc cười, lúc mềm mỏng lúc cứng rắn của vị tuyệt thế giai nhân đang kề bên cạnh, chàng quên hết mọi chuyện, chỉ âu yếm nói nhỏ :
– Ba chữ Hoắc muội muội nghe chướng tai lắm, từ nay tôi gọi cô là Vân muội có vẻ thân hơn!
Hoắc Tú Vân bằng lòng lắm, hai tay vịn vào vai Hạ Thiên Tường reo lên :
– Tường ca ca nói phải lắm, từ bé đến giờ, tôi chưa được ai gọi bằng một giọng thân mật như thế bao giờ!
Hạ Thiên Tường thấy nàng ngây thơ như vậy thì nghĩ thầm: “Có thể vì Hoắc Tú Vân cô đơn từ bé, thiên chân thuần khiết, thâm tâm muốn nhận mình làm ca ca thật, chớ không phải có tình ý trai gái như những người khác. Mình được một vị hiệp nữ võ công cao tư dung tuyệt mỹ như nàng làm muội muội, còn gì hơn nữa?”
Chàng vừa nghĩ tới đấy, chợt nghe có một luồng gió mạnh ù ù cuốn tới phía sau lưng, hình như có người dùng ám khí đánh lén. Hạ Thiên Tường tay phải đẩy Tú Vân đứng xa ra, thân hình bước lùi về phía trái ba thước, tránh thoát luồng gió mạnh, chỉ thấy một cục đá lớn bằng nắm tay, rơi xuống đất đánh bộp một tiếng, tia lửa bắn tóe ra bốn phía, đủ biết thủ lực của người ném đá không phải tầm thường.
Hạ Thiên Tường, Hoắc Tú Vân đều giật mình kinh sợ, quay lại xem chỉ thấy con bạch viên mặc bộ Hộ Giáp Long Lân đang đứng trên một mỏm đá ở sườn núi phía sau hai người.
Hạ Thiên Tường nửa mừng nửa sợ, vừa định cất tiếng gọi, Tiểu Bạch đã vươn hai cánh tay dài, ném luôn xuống hai cục đá nữa.
Nhưng hai cục đá sau này, làm cho Hạ Thiên Tường chợt tỉnh ngộ bất giác đôi mày cau lại, vừa thi triển khinh công né tránh, vừa cất tiếng gọi to :
– Tiểu Bạch đừng lầm, hãy nghe ta nói đã…
Vừa nói tới đấy, thân hình nhanh nhẹn của Tiểu Bạch đã bay xuống Kim Đỉnh, đôi mắt vượn đỏ hồng quắc lên một cách giận dữ, nhìn Hạ Thiên Tường rồi lại ném vào chàng một vật trăng trắng.
Hạ Thiên Tường biết thuật khinh công của mình so với bạch viên còn kém xa lắm, không thể đuổi theo kịp được. Còn đang cuống lên, vò đầu bứt tóc, không biết làm cách gì, Hoắc Tú Vân đã nhặt được một phong thư của Tiểu Bạch ném lại lần cuối cùng, đưa cho Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
– Tường ca ca, có phải con bạch viên vừa rồi là của Trọng Tôn tỷ tỷ nuôi, mà hôm ở trên Đại Biệt sơn mình đã gặp nó không? Nó đã đến đây đưa tin, tại sao còn ném đá vào ca ca?
Hạ Thiên Tường biết ý con vượn nhận thấy mình và Hoắc Tú Vân thân mật quá độ, nên mới ghen thay cho chủ, giận dữ dùng đá ném mình, nhưng không tiện nói rõ cho Tú Vân biết, chỉ gượng cười đỡ lấy phong thư mở ra đọc.
Trong thư đại ý nói Phi Quỳnh đến Côn Luân thì bọn Tri Phi Tử vẫn chưa về, bèn lẻn vào Thiên trì do thám đã thông thấy lá cây Thiên Kinh, so với chiếc lá Hạ Thiên Tường nhặt được, bị Lộc Như Ngọc xé đi bữa nọ, cũng có ba ngạnh, cũng màu hồng nhạt đúng như thế, không sai một ly. Ngoài ra lại còn được một điểm đáng ngờ quan trọng nữa, nên nàng trở về núi Kỳ lân, nấp ở quanh khu động Giáng Tuyết, tra xét cho rõ ràng, vì thế cho nên không kịp lên Nga Mi mà chỉ sai bạch viên đến đưa tin, và dặn Thiên Tường mời thêm mấy tay cao thủ nữa cùng đến Kỳ Liên để bàn cách đối phó.
Hạ Thiên Tường xem xong, vừa lo cho Trọng Tôn Phi Quỳnh một mình đến thám thính ở quanh động Giáng Tuyết, nguy hiểm vô cùng, lại vừa lo con bạch viên thế nào cũng báo cáo với chủ nó về những hành động của mình ban nãy. Bất giác đôi mày cau lại lẩm nhẩm một câu :
– Hỏng rồi, hỏng rồi…
Hoắc Tú Vân đâu có hiểu tâm trạng chàng như vậy, chỉ mở to cặp mắt nhung đen ngơ ngác hỏi :
– Tường ca ca, có chuyện gì mà ca ca tỏ vẻ lo lắng thế?
Hạ Thiên Tường chỉ cười gượng, đưa phong thư cho Tú Vân xem, Tú Vân đọc kỹ một lượt đoạn nhướng mày hỏi :
– Thế này thì có gì quan hệ? Trọng Tôn tỷ tỷ muốn ca ca mời thêm mấy cao thủ thì để tiểu muội bẩm với sư phó cho Nga Mi tứ tú theo ca ca cùng đi, xem thanh thế có lớn không nào!
Nói tới đó, ngừng một chút, đoạn lại cười hỏi :
– Tường ca ca gọi Trọng Tôn Phi Quỳnh là tỷ tỷ, tiểu muội cũng gọi nàng là tỷ tỷ có được không?
Hạ Thiên Tường trả lời như một cái máy :
– Được, được.
Giữa lúc ấy sắc trời đã biến, mây đen kéo lên mù mịt, chớp dâng loang loáng, sấm nổ ầm ầm.
Hoắc Tú Vân kéo áo Hạ Thiên Tường cuống quýt kêu lên :
– Tường ca ca, trời sắp mưa rồi, chúng ta chạy đi, mau lên, có chuyện gì về tới Khôn Linh đạo viện sẽ bàn với sư phó tôi và Uất Trì lão tiền bối sau.
Hạ Thiên Tường lòng buồn rười rượi, vừa cùng Hoắc Tú Vân đi được vài bước, chợt một tiếng sét nổ rầm trời, rồi những hạt mưa lớn bằng hạt đậu đã thi nhau trút xuống. Hai người thân pháp khinh công tuy nhanh nhẹn, nhưng khi về tới Khôn Linh đạo viện cũng đều ướt như chuột lột.
Hoắc Tú Vân vội gọi Hạ Thiên Tường :
– Tường ca ca chạy vào trong viện đi, tôi vào nhà trong thay áo và kiếm bộ đạo bào cho ca ca.
Hạ Thiên Tường tự nghĩ chẳng lẽ mình cứ mặc bộ quần áo ướt thế này bước vào đạo viện tham kiến Huyền Huyền Tiên Lỗ thì coi sao được. Còn đang trù trừ, chợt nghe tiếng Huyền Huyền Tiên Lỗ cười, gọi to :
– Hạ hiền điệt đi chơi núi gặp mưa phải không? Xin cứ vào trong này thay áo, đừng câu nệ gì cả!
Hạ Thiên Tường đành vâng lời bước vào, vừa đi vừa nghĩ không hiểu sao Huyền Huyền Tiên Lỗ đang gọi mình là “lão đệ” tự nhiên lại đổi là “hiền điệt”? Hay là vị Tiên Lỗ này có linh căn tuệ giác, đã biết trước việc mình đính giao với Hoắc Tú Vân ở trên Nga Mi Kim Đỉnh vừa rồi chăng?
Vừa nghĩ vừa bước vào trong viện, đưa phong thư của Phi Quỳnh cho Uất Trì Xảo xem, đoạn cau mày nói :
– Uất Trì lão tiền bối coi thư xem, có lẽ chúng ta phải trở lại Kỳ Liên lần nữa!
Uất Trì Xảo xem qua một lượt, đưa cho Huyền Huyền Tiên Lỗ rồi hỏi Hạ Thiên Tường :
– Ai đem thư này cho lão đệ?
Hạ Thiên Tường đáp :
– Tiểu Bạch…
Vừa nói tới đấy, Hoắc Tú Vân đã thay xong áo ướt, tay còn cầm một bộ áo bào và áo lót đưa cho Hạ Thiên Tường, mỉm cười nói :
– Tường ca ca hãy vào trong nhà thay áo, rồi đưa bộ áo ướt ra đây để tôi hong cho khô.
Hạ Thiên Tường cầm lấy cảm ơn, đoạn vào nhà trong thay áo. Một lát sau chàng bước ra, nói với Uất Trì Xảo :
– Uất Trì lão tiền bối nghĩ sao về lá thư của Trọng Tôn Phi Quỳnh?
Uất Trì Xảo chớp chớp đôi mắt, mỉm cười nói :
– Hạ lão đệ, Lộc Như Ngọc đã vò nát “tang chứng” lại dùng Thiên Kinh độc thích ám toán lão đệ, hành động thực khả nghi quá. Hay nàng chính là tên môn hạ phản bội của phái Côn Luân, như lời Mai Khôi sứ giả nói đó?
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu :
– Lão tiền bối đoán như vậy tuy cũng có lý, nhưng sợ không đúng thực tình! Lộc Như Ngọc đã là học trò đắc ý của Tri Phi Tử, không lẽ lại đi cấu kết với quân ma phái Kỳ Liên để làm hại Côn Luân là nghĩa gì?
Uất Trì Xảo cau mày nói :
– Ta cũng nghĩ không có thể lại là Lộc Như Ngọc, nhưng trừ nàng ra, thì không còn nhân vật nào khả nghi nữa. Trong thư Trọng Tôn cô nương nói còn phát hiện được một điểm đáng ngờ quan trọng nữa, vậy thì ta hãy chờ xem điểm đáng ngờ đó có liên quan đến việc này thế nào mới có thể phán đoán được.
Hạ Thiên Tường nói :
– Vậy thì ta phải lập tức sang ngay Kỳ Liên, gặp Trọng Tôn tỷ tỷ tôi, sẽ biết rõ mọi chuyện.
Uất Trì Xảo gật đầu cười :
– Trọng Tôn cô nương một mình phục ở Kỳ Liên, tuy có long câu dị thú hộ vệ, nhưng cũng nguy hiểm lắm, chúng ta phải tức tốc đi ngay mới kịp. Nhưng trong thư Trọng Tôn cô nương còn dặn ta phải mời thêm mấy cao thủ nữa…
Vừa nói tới đó, Hoắc Tú Vân đang đứng bên cạnh lò thuốc hong bộ quần áo của Hạ Thiên Tường cho khô, đã quay lại mỉm cười nói với Huyền Huyền Tiên Lỗ :
– Sư phó, vừa rồi con đã cùng Tường ca ca kết nghĩa huynh muội ở trên Kim Đỉnh.
Tiên Lỗ giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng, trên môi thoáng nở một nụ cười hiền hậu, nói :
– Vân nhi, con thân thế cô khổ, môn hạ Nga Mi lại không có ai niên kỷ phảng phất, ý hợp tâm đầu với con, lý ưng con phải kết giao với một người bạn tốt tâm địa quang minh, phẩm cách đoan chính, sau này hành đạo giang hồ, cùng an ủi chiều ứng lẫn nhau, mới không đến nỗi tịch mịch.
Nói đến đây nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười tiếp :
– Hạ hiền điệt đã đính giao với Vân nhi, mai sau đối với đứa con gái ngây thơ trong sạch chưa hiểu thế thái nhân tình, mong hiền điệt tận tâm chỉ bảo, che chở cho, thì may cho Vân nhi lắm.
Hạ Thiên Tường cung kính xin vâng, trong bụng nghĩ thầm: “Mình với Hoắc Tú Vân đã nhận nhau là anh em một cách quang minh chính đại trước mặt mọi người, sau này cũng dễ giải thích với Phi Quỳnh”.
Hoắc Tú Vân thấy sư phó nói xong, lại nũng nịu cười một cách duyên dáng nói :
– Sư phó với Chưởng môn phái Côn Luân là chỗ chí giao, đệ tử và Tường ca ca lại vừa kết nghĩa anh em, nay Trọng Tôn tỷ tỷ vì việc phái Côn Luân, cần người giúp đỡ, sao sư phó không sai Nga Mi tứ tú cùng xuống Kỳ Liên?
Huyền Huyền Tiên Lỗ không đợi nàng nói hết, lập tức cười đáp :
– Trận Tứ Tượng Truy Hồn kiếm của bọn Nga Mi tứ tú các ngươi, nếu cho xuống Kỳ Liên, tiếp tay nhau thi triển thì còn nói gì nữa, nhưng hiện nay ba sư tỷ con là Tú Viên, Tú Tăng và Thịnh Tú Chi còn chưa về núi, mà Trọng Tôn cô nương thì lúc này đang ở trong hang hổ, tình thế nguy cấp vô cùng, tất phải tiếp ứng ngay mới kịp…
Nói chưa dứt lời, chợt nghe phía ngoài Khôn Linh đạo viện nổi lên một tiếng hú thật dài, không khác gì tiếng rồng ngâm, tiếp theo đó, là một giọng nói ồm ồm, từ ngoài cửa đưa vào :
– Nga Mi chưởng môn Huyền Huyền Tiên Lỗ có ở trong đạo viện không thế? Tuyết Sơn Băng Cô Lãnh Bạch Thạch có việc muốn xin xin vào bái yết đây!
Hạ Thiên Tường mừng rỡ nói :
– A, Lãnh đại ca đã đến, vậy thì chúng ta có một trợ thủ rất tốt rồi!
Huyền Huyền Tiên Lỗ thấy Hạ Thiên Tường kêu Lãnh Bạch Thạch là đại ca thì hơi có vẻ ngạc nhiên bèn bảo Hoắc Tú Vân rằng :
– Vân nhi ra mời Lãnh đại hiệp vào đan thất ngồi chơi!
Hoắc Tú Vân vâng lời, ra ngoài một lát rồi đưa Lãnh Bạch Thạch vào. Lãnh Bạch Thạch vừa trông thấy Hạ Thiên Tường cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau khi thi lễ với Huyền Huyền Tiên Lỗ xong, liền nắm lấy hai vai chàng cười ha hả hỏi :
– Hạ lão đệ từ hôm biệt nhau ở Hoàng Sơn, cả hai đều lãng tích giang hồ, chưa có dịp nào gặp gỡ, lão đệ có nhớ Lãnh đại ca chăng?
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Tiểu đệ không những chỉ nhớ đại ca mà thôi, lại còn có việc muốn nhờ đại ca nữa đây!
Lãnh Bạch Thạch lại cười ha hả :
– Có chuyện gì cứ nói đi, nói mau! Lão đệ có việc gì khó khăn tày trời Lãnh Bạch Thạch cũng nhất định giúp lão đệ đến cùng, quyết không từ chối!
Hạ Thiên Tường cười nói :
– Lãnh đại ca có việc cầu kiến Nga Mi chưởng môn xin hãy cứ nói đi đã. Lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Lãnh Bạch Thạch nghe xong, liền quay lại vái Huyền Huyền Tiên Lỗ một cái, rồi mỉm cười nói :
– Lãnh Bạch Thạch tính nết rất lỗ mãng, không quen bó buộc, mong Tiên Lỗ xá cho cái tội nhân lâu ngày được gặp vị vong niên tiểu hữu Hạ lão đệ, mừng quá đến quên cả lễ phép.
Huyền Huyền Tiên Lỗ cười nói :
– Lãnh đại hiệp đừng quá khiêm như vậy! Những người có huyết tính đối với bạn bè ai không thế?
Lãnh Bạch Thạch chợt thu nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm trang nói :
– Lãnh Bạch Thạch sở dĩ hôm nay tới đây, là cốt để báo với Tiên Lỗ một tin buồn!
Huyền Huyền Tiên Lỗ giật mình vội hỏi :
– Trời có gió mưa bất trắc, người có họa phúc sớm khuya, Lãnh đại hiệp xin cứ nói thẳng, phái Nga Mi tôi có tin buồn gì vậy?
Lãnh Bạch Thạch lắc đầu nói :
– Tin buồn này tuy đáng sợ thật, nhưng không liên can gì đến các nhân vật Nga Mi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!