Mai Khôi Sứ Giả - Chương 25: Huynh đệ huýnh tường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 25: Huynh đệ huýnh tường



Tư Đồ Úy kinh ngạc vô cùng, tự nghĩ trừ Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng ra, thì còn ai biết mình ở đây nữa.

Trong bụng vừa nghi nghi hoặc hoặc, vừa chạy ra cửa động nhòm, tiếng gọi cũng từ ngoài động truyền vào không ngớt, thốt nhiên Tư Đồ Úy rùng mình vội thi triển tuyệt đỉnh khinh công, chạy như bay ra khỏi động.

Thì ra càng đi gần tới nơi, tiếng gọi lại càng rõ hơn, Tư Đồ Úy đã nhận ra tiếng Lăng Ba Ngọc Nữ Sài Vô Cấu, người mà chàng vẫn ngày đêm thương nhớ, mộng hồn vơ vẩn không nguôi.

Chàng vừa ra tới cửa động, đưa mắt trông khắp bốn phía, quả thấy ý trung nhân ngọc dung gầy ốm, xiêm áo mong manh, đang đứng tựa bên gốc cây cổ tùng hình giống bông hoa sen.

Tư Đồ Úy trong lúc vừa trải qua thiên tận vạn khổ cửu tử nhất sinh, nên vừa trông thấy mặt người yêu lâu ngày xa cách, bất giác mủi lòng chua xót, nước mắt thánh thót tuôn rơi, nghẹn ngào gọi :

– Nhị muội, nhị muội! Tư Đồ Úy ở đây!

Vừa gọi vừa tung mình nhảy xuống, hai tay giơ ra định ôm chầm lấy nàng.

Sài Vô Cấu đang hướng về phía xa xa, truyền âm kêu gọi, thốt nhiên thấy Tư Đồ Úy từ trên đầu nhảy xuống, định chụp lấy mình, bất giác đỏ mặt tía tai, vội lùi lại mấy bước.

Tư Đồ Úy vồ trượt, tưng hửng, nghĩ bụng Sài Vô Cấu xưa kia đối với mình thân nhiệt thế nào, sao vừa xa cách chưa bao lâu, đã vội ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt?

Sài Vô Cấu thấy chàng tỏ vẻ thất vọng, liền mỉm một nụ cười buồn giơ tay trỏ về phía tay phải rồi nói :

– Tư Đồ tứ kha, chàng hãy tham kiến vị đương đại Thần Y Tái Hàn Khang đại hiệp đi đã.

Tư Đồ Úy nhân đứng vào hàng thứ tư trong phái Điểm Thương, nên Sài Vô Cấu gọi chàng là tứ kha. Khi nghe nàng nói chàng ngẩng đầu nhìn theo, quả thấy một vị lão nhân dáng người vừa cao, vừa gầy áo vải giày gai, đứng phía sau cây cổ tùng.

Tư Đồ Úy trông thấy Tái Hàn Khang, mới rõ tại sao Sài Vô Cấu lại cố ý lảng tránh cử chỉ âu yếm của mình vừa rồi, bất giác cũng thấy đỏ mặt chắp tay thi lễ, nói :

– Tái đại hiệp là một bực thần y danh tiếng lừng lẫy đương thời, Tư Đồ Úy này ngưỡng mộ đã lâu nay mới được vào gặp thật là hân hạnh.

Tái Hàn Khang cũng vái đáp lại, mỉm cười nói :

– Tư Đồ huynh nhân tâm hiệp cốt, với một bầu chính khí hạo nhiên, một mình cam đảm dám đứng lên chống đối quần ma. Rút cuộc được thượng thiên che chở, gặp dữ hóa lành, lại may mắn tìm được của báu ở bí động Nam Hoang…

Tư Đồ Úy ngạc nhiên, không đợi ông nói hết, nhìn Sài Vô Cấu hỏi :

– Nhị muội và Tái đại hiệp đã gặp Phong Trần Cuồng Khách ở đâu thế?

Trong khi hai người nói chuyện, Sài Vô Cấu vẫn đưa mắt nhìn Tư Đồ Úy thấy chàng không những vẫn giữ nguyên được vẻ anh tuấn tiêu sái như xưa, mục quang lại càng long lanh sáng quắc, tinh thần sung mãn, rõ ràng là mới gặp kỳ duyên, trong bụng lấy làm vui lắm. Nghe chàng hỏi, liền mỉm cười nói :

– Sao tứ kha lại hỏi thế? Tôi và Tái đại hiệp có gặp Lệ Thanh Cuồng bao giờ đâu?

Tư Đồ Úy lại càng kinh ngạc hỏi :

– Nếu nhị muội và Tái đại hiệp không gặp Lệ Thanh Cuồng thì sao lại biết tôi ở đây? Và nhất là lại biết tôi đã tìm được kỳ trân trong bí động?

Tái Hàn Khang cười nói :

– Trước hết xin Tư Đồ huynh thuật lại cho chúng tôi rõ sau khi huynh bị điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt ở Bộ Hư đạo quan rồi ra sao nữa?

Tư Đồ Úy bèn thuật lại suốt từ đầu đến đuôi câu chuyện tao ngộ của mình cho hai người nghe. Sài Vô Cấu nghe đến chỗ nào thương tâm lại đưa mắt nhìn Tư Đồ Úy, tỏ vẻ đau xót vô cùng.

Tái Hàn Khang lẳng lặng nghe xong, nhìn Sài Vô Cấu cười nói :

– Thì ra bông Chu Hồng Tuyết Liên bị Lệ Thanh Cuồng cướp mất, và đã giúp Tư Đồ huynh được một ích lợi rất lớn, như vậy thì cái công Trọng Tôn cô nương lặn lội lên Đại Tuyết sơn cũng không đến nỗi uổng phí!

Tư Đồ Úy kinh sợ hỏi :

– Thế ra bông Chu Hồng Tuyết Liên là của các vị sao?

Sài Vô Cấu lại thuật những chuyện từ bữa ở Thiên Đô đại hội cho Tư Đồ Úy nghe. Tư Đồ Úy nghe xong mới hiểu rõ tình hình biến chuyển của võ lâm lúc này, chàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, rồi cau mày hỏi :

– Nhị muội nói đến nửa ngày, mà rút cuộc có câu chuyện tại sao biết tôi ở Cống Sơn thì vẫn chưa nói tới.

Sài Vô Cấu cười nói :

– Tôi và Tái đại hiệp đang định lên Nga Mi hội họp với bọn Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường, thì thốt nhiên nhặt được một phong giản thiếp.

Vừa nói vừa thò tay vào bọc, lấy ra một phong giản thiếp đưa cho Tư Đồ Úy xem.

Tư Đồ Úy cầm lấy phong thư, mới xem ngoài bìa thấy đề một bài tứ tuyệt nét chữ như rồng bay, phượng múa, tươi tốt dị thường, thơ rằng:

“Long Phi kiếm khách ở xa gần?

Trải hết gian nguy được dị trân,

Cao Lê Cống Sơn Ngưng Thúy cốc.

Hoa tùng, trăng tỏ chứng tiền nhân”

Tư Đồ Úy xem xong liền nói :

– Phong giản thiếp này nhất định là của Lệ Thanh Cuồng viết, trừ ông ta ra, thì còn ai biết tôi ở đây? Và lại còn biết rằng tôi tìm được cuốn Bạch Vân kiếm phổ và Bạch Long thần kiếm nữa?

Tái Hàn Khang cười nói :

– Tôi và Sài nữ hiệp vừa tiếp được phong giản thiếp liền vội theo lời thơ chỉ thị đi ngay lên đây, chưa kịp xem bên trong thế nào. Tư Đồ huynh thử mở coi có phải của Phong Trần Cuồng Khách thật không?

Tư Đồ Úy theo lời, vội mở ra xem, bất giác kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, thì ra trong bức giản thiếp chỉ có bốn chữ đại tự “Mai Khôi nguyện toại”.

Tái Hàn Khang thấy thái độ của Tư Đồ Úy như vậy, cũng ngạc nhiên bèn liếc mắt nhìn phong thư, rồi thốt nhiên buột miệng kêu :

– Thì ra người ám trợ Tư Đồ huynh ở Vũ Lăng sơn, với người gửi bức giản thiếp này cũng là vị Mai Khôi sứ giả, người đã nguyện cho hoa thắm mãi, cho nguyệt tròn lâu, cho những kẻ hữu tình trong thiên hạ đều thành quyến thuộc!

Sài Vô Cấu đôi má ửng hồng vừa mừng, vừa sợ trong bụng khâm phục Mai Khôi sứ giả vô cùng, thở dài một tiếng, rồi nói :

– Vị Mai Khôi sứ giả này thực xứng đáng là một tuyệt đại kỳ nhân, Mai Khôi nguyện lực cũng linh nghiệm vô cùng! Tư Đồ tứ kha có biết rằng tôi chỉ vì trong một lúc uất phẫn, cho là Mai Khôi nguyện lực không thiêng một mình tìm lên Mân Sơn, định dùng Ban Thiền chưởng lực phá hủy mộ phần của Mai Khôi không?

Tư Đồ Úy cũng thấu hiểu mối thâm tình vô hạn của Sài Vô Cấu đối với mình, bèn cất phong thư vào túi, rồi ngậm ngùi nói :

– Nhị muội, đợi ta thanh lý môn hộ Điểm Thương, trừng trị tội nghịch luân của Chưởng môn sư huynh và kha kha ta, báo thù cho sư thúc, rồi chúng ta sẽ dắt nhau lên Mân Sơn, tới trước mộ phần Mai Khôi lần nữa, để tạ ơn Mai Khôi sứ giả.

Sài Vô Cấu vui vẻ vô cùng, mỉm cười hỏi :

– Tư Đồ tứ kha đã có Bạch Long thần kiếm, lại luyện thêm được mấy chiêu tuyệt kỹ, liệu sức có thắng nổi Thiết Quán đạo trưởng không?

Tư Đồ Úy trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Tôi ở trong bí động mấy tháng trời, đã nghiên cứu được những chỗ tinh diệu của Bạch Vân kiếm phổ và bảy mươi hai chiêu Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp cùng hòa hợp quán thông với nhau, may ra cũng đủ sức đối chọi với bọn họ. Nhị muội đừng lo!

Sài Vô Cấu gật đầu nói :

– Tôi cũng đoán như vậy. Nhưng theo ý tôi, lúc này ta hãy tạm ẩn nhẫn, đừng đến Bộ Hư đạo quan vội, kỳ đại hội Thiên Đô chính thức vào ngày mười sáu tháng chạp năm nay, trước mặt cử thế quần hùng ta sẽ công khai tuyên bố tội ác của chúng ra, nhân dịp thanh lý môn hộ phái Điểm Thương, như vậy mới danh chính ngôn thuận!

Tư Đồ Úy cũng cho là phải, bèn gật đầu :

– Nhị muội nói phải lắm, nhưng từ nay đến kỳ đại hội còn xa, ta biết làm gì cho qua thời gian ấy?

Sài Vô Cấu mỉm một nụ cười duyên dáng nói :

– Chúng ta nên tới ngay núi Nga Mi, hội họp với bọn Hạ Thiên Tường, xem họ lên Côn Luân có kết quả gì không, rồi sẽ liệu.

Tư Đồ Úy gật đầu tán thành, thế là một bọn ba người cùng rời khỏi Cao lệ Cống Sơn đi về phía đông, định lên Khôn Linh đạo viện tìm Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường.

Khi tới gần địa phận Điểm Thương, Sài Vô Cấu mua một bộ áo dài màu vàng, và tự tay khâu lấy vuông khăn đen, đưa cho Tư Đồ Úy, rồi cười nói :

– Đây đã tới gần Điểm Thương, mấy vị sư huynh của chàng bộ hạ vây cánh rất nhiều, ta không muốn để chúng biết chàng đã khôi phục võ công, và đã xuất hiện ra chốn giang hồ sớm quá.

Tư Đồ Úy mỉm cười đỡ lấy áo, mặc vào mình, đeo khăn lên mặt, rồi lại tiếp tục lên đường.

Vừa ra khỏi Điểm Thương một quãng, chợt thấy Huyền Huyền Tiên Lỗ Chưởng môn phái Nga Mi đang phơi phới từ xa đi lại.

Tái Hàn Khang thốt nhiên thấy Huyền Huyền Tiên Lỗ xuất hiện ở nơi này, thì đoán chắc có nguyên nhân gì lạ, bèn bước lên chào hỏi, hàn huyên vài câu, đoạn mỉm cười nói :

– Dám hỏi Tiên Lỗ, Tái Hàn Khang có một bạn nhỏ là Hạ Thiên Tường, tới Nga Mi phó ước với lệnh đồ là Hoắc Tú Vân, không biết đã…

Huyền Huyền Tiên Lỗ đã nghe Uất Trì Xảo và Hạ Thiên Tường nói chuyện, biết bọn Tái Hàn Khang không phải là người ngoài, bèn mỉm cười đáp :

– Hạ Thiên Tường hiền điệt đã tới Nga Mi, nhưng vì việc Chưởng môn nhân phái Côn Luân Tri Phi Tử bị hại, nên đã cùng với Lãnh Bạch Thạch, Uất Trì Xảo và tiểu đồ Hoắc Tú Vân cùng sang Kỳ Liên tìm cách cứu còn tôi cũng định sang Bộ Hư đạo quan thăm dò động tĩnh.

Tái Hàn Khang nghe nói, kinh sợ vội hỏi :

– Chưởng môn phái Côn Luân thần công tuyệt thế, sao lại bị người ám hại được?

Huyền Huyền Tiên Lỗ lắc đầu than :

– Tri Phi Tử không những bị người ám toán, mà lại còn ám toán bằng một mũi Thiên Kinh độc thích đặc sản trên núi Côn Luân thế mới kỳ chứ!

Nói xong bèn thuật qua những điều mình đã được biết cho bọn Tái Hàn Khang nghe.

Tái Hàn Khang cũng bùi ngùi than thở. Sau đó lại chỉ Tư Đồ Úy giới thiệu với Huyền Huyền Tiên Lỗ, và thuật qua những sự tao ngộ của chàng cho Tiên Lỗ nghe.

Huyền Huyền Tiên Lỗ vừa lắc đầu, đoạn thở dài nói :

– Ta nghĩ chỉ có bọn gian tặc Kỳ Liên cùng hung cực ác, bạo thiên nghịch địa, nào ngờ đâu phái Điểm Thương cũng có cái tội nghịch luân, phạm thượng đáng giận như thế!

Nói tới đây lại nhìn Long Phi kiếm khách, nghiêm sắc mặt mà rằng :

– Xem tình hình như vậy, thì hai bên khác nào như nước với lửa, không thể còn dung nhau được, chi bằng cứ đường hoàng vào hẳn Bộ Hư đạo quan, nếu Tri Phi Tử quả bị giam trong đó thì ta cùng hợp lực lại mà cứu ra.

Tư Đồ Úy ngẫm nghĩ một lúc rồi xin vâng.

Sài Vô Cấu nhìn chàng mỉm cười nói :

– Tư Đồ tứ kha, chúng ta tuy đã định đường hoàng vào Bộ Hư đạo quan, nhưng chàng cũng cứ để nguyên quần áo như vậy mà đi, khi nào tới phút cuối cùng, bấy giờ sẽ cho chúng biết, để chúng phải hoảng!

Kế hoạch xong xuôi, cả bọn liền theo Huyền Huyền Tiên Lỗ đi thẳng lên núi Điểm Thương.

Hồi này Thiết Quán đạo trưởng, Lôi Hóa, Tư Đồ Kính đều có mặt trong Bộ Hư đạo quan, khi nghe tin Chưởng môn phái Nga Mi là Huyền Huyền Tiên Lỗ tới thăm, Thiết Quán đạo trưởng bèn cười nói với Lôi Hóa và Tư Đồ Kính :

– Lão bà tử này thốt nhiên đến đây, không biết có ý gì. Ta cũng nể mặt mụ là Chưởng môn một phái, nên ra ngoài Bộ Hư đạo quan nghênh tiếp cho hợp lý.

Nhưng khi hai bên gặp nhau ở ngoài cửa quan, bọn Thiết Quán đạo trưởng trong bụng lại thấy băn khoăn, vì đối phương trừ Huyền Huyền Tiên Lỗ, lại còn thêm những ba người, trong đó có một vị hán tử mặc áo bào rộng, mặt bịt khăn đen, trông cử chỉ tầm vóc có vẻ quen lắm mà không sao đoán được là ai.

Hai bên tiến vào đại điện, an toàn đâu đấy Tư Đồ Kính lúc này đã thay quần áo, mặc đạo trang và cạo bỏ nốt ruồi ở trên mi tâm.

Sài Vô Cấu vì đã mấy phen bị hắn hãm hại, nên không sao nén được lửa giận, đôi mắt lóng lánh thần quang thỉnh thoảng lại nhìn trừng trừng vào mặt hắn làm cho một kẻ hung ác trần đời như Tư Đồ Kính cũng phải lạnh toát xương sống, luôn luôn lảng tránh, không dám nhìn vào mắt nàng.

Mấy tên tiểu đạo dâng trà xong, Thiết Quán đạo trưởng mỉm cười hỏi Huyền Huyền Tiên Lỗ :

– Tiên Lỗ pháp giá giáng lâm, quả thực làm cho Bộ Hư đạo quan chúng tôi vẻ vang không ít, bần đạo nghênh tiếp hơi chậm, xin Tiên Lỗ miễn trách!

Huyền Huyền Tiên Lỗ chở Tái Hàn Khang và Sài Vô Cấu cười nói :

– Đạo trưởng bất tấp phải quá khiêm, hai vị này là…

Thiết Quán đạo trưởng không đợi Huyền Huyền Tiên Lỗ dứt lời, liền mỉm cười nói :

– Một vị là cái đại thần y, một vị là La Phù hiệp nữ, bần đạo đã biết từ lâu, mới đây hai vị cũng có quang giáng Bộ Hư đạo quan chúng tôi đã được thừa tiếp.

Tái Hàn Khang và Sài Vô Cấu đã nghe rõ cái giọng châm biếm của Thiết Quán đạo trưởng, nhưng vẫn lờ như không biết.

Thiết Quán đạo trưởng dừng lại một lúc, không thấy Huyền Huyền Tiên Lỗ giới thiệu nốt vị khách lạ, bèn không nén nổi tò mò, buột miệng hỏi :

– Còn vị bằng hữu đây là ai? Đã quá bộ tới đây, sao còn giấu không cho chúng tôi được chiêm ngưỡng tôn nhan?

Đối phương càng tỏ ý muốn biết, Huyền Huyền Tiên Lỗ càng cố ý để lên, kiếm cách nói lảng sang chuyện khác :

– Đạo trưởng có biết lão bà tử này tới đây có dụng ý gì chăng?

Thiết Quán đạo trưởng lắc đầu cười nói :

– Bần đạo không dám lấy kiến thức hẹp hòi mà đo lòng biển rộng xin Tiên Lỗ chỉ thị rõ ràng cho.

Huyền Huyền Tiên Lỗ nghiêm sắc mặt nói :

– Đạo trưởng có biết chuyện Tri Phi Tử Chưởng môn phái Côn Luân bị người ám toán, rồi mất tích một cách kỳ lạ không?

Tư Đồ Kính nhướng cao lông mày vừa toan nói, Thiết Quán đạo trưởng vội đưa mắt cho hắn, rồi mỉm cười trả lời :

– Tri Phi Tử dung túng môn hạ, lạm dụng Thiên Kinh độc thích, gây tai họa cho phái giang hồ, không ngờ trời xanh có mắt, báo ứng không lầm, tới nay lại bị người ám toán, đó là lẽ tự nhiên, có gì là lạ?

Huyền Huyền Tiên Lỗ thấy đối phương cố tạo ra bộ mặt đứng đắn, lại còn trơ trẽn nói đến thiên lý, quả báo, thì giận lắm bèn cười khẩy mấy tiếng mà rằng :

– Lão bà tử này và Tri Phi Tử là chỗ thân tình quen biết đã lâu năm, nên vừa nghe tin dữ cũng cảm thấy bàng hoàng lo sợ, phải cất công tới đây, để hỏi thăm đạo trưởng, xem ông ta có bị giam giữ ở trong Bộ Hư đạo quan không? Chớ không có chuyện gì khác cả?

Thiết Quán đạo trưởng sầm mặt, có vẻ không bằng lòng nói :

– Tiên Lỗ đường đường là một vị Chưởng môn ăn nói nên phải thận trọng một chút! Tiên Lỗ bằng vào đâu mà nghi ngờ Tri Phi Tử bị lạc vào tay phái Điểm Thương?

Huyền Huyền Tiên Lỗ cười nhạt, chưa kịp nói, thì Sài Vô Cấu đã xếch ngược lông mày, đỡ lời :

– Nhân vì Chưởng môn phái Côn Luân đã bị trúng Thiên Kinh độc thích, sau đó lại bị điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt.

Thiết Quán đạo trưởng không ngờ đối phương đã biết rõ thực tình nên hơi biến sắc mặt, nhưng chỉ một thoáng, hắn đã lấy lại được bình tĩnh, còn làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi :

– Tri Phi Tử trúng Thiên Kinh độc thích, rồi lại bị điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt thì có liên quan gì đến phái Điểm Thương?

Sài Vô Cấu thấy hắn chối biết, bất giác bĩu môi cười nhạt :

– Sao lại không liên can? Trong động Giáng Tuyết núi Kỳ Liên có trồng một cây Thiên Kinh Kỳ Thụ, chuyên để giá họa cho phái Côn Luân, còn lối điểm Ngũ Âm Trọng Huyệt lại là một thủ pháp riêng của phái Điểm Thương, ngày trước đã dùng để hãm hại Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy! Mà vì thế chúng ta mới phải chia người ra làm hai toán để đi tìm, một toán lên Kỳ Liên, và một toán lên đây.

Nghe Sài Vô Cấu nói xong, Thiết Quán đạo trưởng, Lôi Hóa Tư Đồ Kính đều biết là những việc của mình đã bị đối phương khám phá ra hết.

Im lặng giây lâu, Thiết Quán đạo trưởng thẹn quá hóa giận, đôi mắt trợn trừng, hung quang tỏa ra bốn phía, cười khẩy một tiếng rồi nói :

– Sài nữ hiệp đoán hoàn toàn sai hết! Tri Phi Tử không hề ở trong Bộ Hư đạo quan! Các ngươi đừng có nói bậy!

Sài Vô Cấu lạnh lùng hỏi :

– Ngươi cứ tưởng nói vậy mà chúng ta tin ư?

Thiết Quán đạo trưởng cười hềnh hệch, quắc mắt nhìn Sài Vô Cấu rồi nói :

– Thế nào mới tin? Có lẽ Sài nữ hiệp cậy vào môn tuyệt học La Phù, định khám xét Bộ Hư đạo quan chăng?

Sài Vô Cấu thấy đối phương đã giở mặt, liền ngầm tụ công lực, đề phòng bị đột kích bất ngờ, vừa định trả lời, chợt thấy Huyền Huyền Tiên Lỗ xua tay cười nói :

– Sài nữ hiệp đừng giận, Thiết Quán đạo trưởng địa vị là Chưởng môn một phái, khi nào lại nói dối? Chúng ta không nên bàn đến việc ấy nữa. Bây giờ ta lại xin thỉnh giáo đạo trưởng chuyện khác!

Thiết Quán đạo trưởng vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng hỏi :

– Tiên Lỗ còn ngờ phái Điểm Thương điều gì nữa?

Huyền Huyền Tiên Lỗ cười nói :

– Việc này không can dự gì đến tôi, đã có vị này thỉnh giáo đạo trưởng.

Nói xong giờ tay chỉ Tư Đồ Úy, lúc này vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh Huyền Huyền Tiên Lỗ.

Thiết Quán đạo trưởng cau mày ngắm kỹ Tư Đồ Úy một lượt, rồi quay lại hỏi Huyền Huyền Tiên Lỗ :

– Vị bằng hữu này là ai?

Sài Vô Cấu tỏ vẻ đắc ý, hỏi lại Thiết Quán đạo trưởng bằng một giọng kiêu ngạo :

– Đây là người quen cũ của các ngươi đã lâu năm, chả lẽ chỉ vì chiếc áo hoàng bào, và vuông khăn che mặt, mà ngươi không nhận ra cố nhân ư?

Bọn Thiết Quán đạo trưởng đều chú mục nhìn Tư Đồ Úy một lát vẫn không sao nhận ra là ai. Thiết Quán đạo trưởng chợt cười nhạt nói :

– Chúng ta làm gì có người quen cũ nào mà lại phải che che đậy đậy, không dám nhìn mặt ai thế kia?

Sài Vô Cấu cười khanh khách, nhìn Tư Đồ Úy nói :

– Tứ kha hãy cởi áo ngoài và bỏ khăn bịt mặt ra, cho mọi người trông rõ thử xem chàng không dám nhìn mặt họ, hay họ không dám nhìn mặt chàng?

Tư Đồ Úy theo lời đứng lên, từ từ cởi bỏ chiếc áo ngoài.

Tấm áo bào vừa rơi xuống, để lộ cái thân hình khôi vĩ cân đối với hai cánh tay vượn rắn chắc của Tư Đồ Úy, làm cho Thiết Quán đạo trưởng và Lôi Hóa, Tư Đồ Kính đều giật mình đứng phắt cả dậy.

Bọn Huyền Huyền Tiên Lỗ thấy thế cũng đều ngầm tụ nội lực, ngưng thần phòng bị, sợ bọn kia thừa lúc bất ngờ lại giở thủ đoạn gì ám hại Tư Đồ Úy chăng.

Thiết Quán đạo trưởng nhìn trừng trừng vào mặt Tư Đồ Úy lúc ấy vẫn còn chưa bỏ chiếc khăn đen ấp úng hỏi :

– Ngươi… ngươi là Tư… Tư Đồ…

Tư Đồ Úy không đợi hắn nói hết, thình lình giơ tay dựt chiếc khăn đen xuống, đôi mắt sáng như điện, sắc như nước, long lanh nhìn ba vị sư huynh một lượt, rồi chắp tay cười nói :

– Tiểu đệ chính là Tư Đồ Úy, ba vị sư huynh lâu nay vẫn được vô sự chứ?

Bọn Thiết Quán đạo trưởng thấy Tư Đồ Úy xuất hiện một cách bất ngờ, đã lấy làm kinh ngạc vô hạn, lại thấy cặp mắt chàng vẫn long lanh ngời sáng, rõ ra người đã khôi phục được công lực, thì lại càng hoảng sợ.

Sau một hồi cục diện đã căng thẳng tới cực độ, Thiết Quán đạo trưởng không biết làm gì hơn, chỉ trầm giọng nói :

– Tư Đồ Úy, trước kia ngươi không tuân lệnh dụ của Chưởng môn đáng lý phải chém đầu, nhưng ta vì nghĩ tình sư huynh đệ, nên mới ra đặc ân, hãy tạm để ngươi sống sót, bây giờ ngươi còn mặt mũi nào trở về Bộ Hư đạo quan nữa?

Tư Đồ Úy thở dài nói :

– Chưởng môn sư huynh đừng chấp mê nữa! Hôm nay Tư Đồ Úy cùng ba vị sư huynh họp mặt, tình nghĩa đã hết, cái thù các vị hãm hại tôi, từ nay không kể đến nữa, nhưng còn cái tội đại nghịch bất đạo, chặt tay cắt lưỡi sư thúc, thì không thể tha thứ được! Ngày gặp mặt các vị lần thứ hai, cũng sẽ là ngày mà Tư Đồ Úy này báo thù cho Quản sư thúc, và thanh lý môn hộ phái Điểm Thương!

Thiết Quán đạo trưởng lẳng lặng nghe xong, cười một cách độc ác, bĩu môi nói :

– Tư Đồ Úy, ngươi đừng quá mơ hồ! Quản Tam Bạch đã chết, phái Điểm Thương hiện do ta làm chủ, các vị tiền bối không còn ai, và cũng không còn vật gì gọi là di vật của các vị ấy truyền lại. Ngươi bằng vào đâu mà đòi thanh lý môn hộ phái Điểm Thương và trừng trị tội nghịch luân của ta?

Tư Đồ Úy xếch ngược lông mày, chỉnh sắc nói :

– Tư Đồ Úy bằng vào thiên lý lương tâm, bằng vào giang hồ đạo nghĩa, với một tấm hạo nhiên chính khí ở trong lòng! Huống chi Quản sư thúc tuy bị hại nhưng thanh Bạch Long thần kiếm của người vẫn còn.

Mấy câu nói đó thất là từ nghiêm nghĩa chính, làm cho bọn Huyền Huyền Tiên Lỗ cũng phải gật đầu thán phục, Thiết Quán đạo trưởng lúc đầu cũng hơi hoảng, nhưng chỉ một lát sau hắn lại lấy lại được thái độ hung ác bình thường, cười nhạt nói :

– Hừ, trời đất mông mênh, tìm đâu cho ra thanh Bạch Long thần kiếm?

Tư Đồ Úy chẳng nói chẳng rằng, với tay ra sau vai, vút một tiếng, lưỡi kiếm Bạch Long đã nằm gọn trong tay, ánh thép sáng ngời chói lòa cả mắt. Bọn Thiết Quán đạo trưởng thấy Tư Đồ Úy quả có thanh Bạch Long thần kiếm của Quản Tam Bạch ngày trước thật, bèn đưa mắt nhìn nhau, yên lặng. Thốt nhiên Tư Đồ Kính vùng cười ha hả nói :

– Ngươi định chỉ dùng thanh kiếm Bạch Long ấy là đủ để báo thù cho lão quỷ già Quản Tam Bạch ư?

Tư Đồ Úy đôi mắt sáng quắc như tỏa thần quang, cất to tiếng nói :

– Tư Đồ Úy chỉ bằng vào một tấm lòng và anh linh Quản sư thúc, dầu không có thanh kiếm này, ta cũng dám chống chọi với các ngươi!

Tư Đồ Kính bĩu môi nói :

– Được rồi, nếu ngươi có giỏi, chúng ta sẽ thử sức ngay bây giờ khỏi cần đợi ngày nào khác. Nào lại đây, chúng ta thử ra sau vườn tỷ thí xem sao!

Tư Đồ Úy cũng tự biết trước sau gì cũng không sao tránh khỏi được một trận quyết đấu với bào huynh, bèn không ngần ngừ lập tức cầm thanh Bạch Long theo ra.

Huyền Huyền Tiên Lỗ, Tái Hàn Khang, Sài Vô Cấu và bọn Thiết Quán đạo trưởng cũng đều đứng lên đi theo.

Tư Đồ Kính cầm Thanh Mang kiếm đã bị Hoắc Tú Vân chém mẻ một miếng dạo nọ, khoa lên vù vù như gió bão, đánh thẳng vào chính giữa, liên tiếp ba chiêu.

Tư Đồ Úy lần thứ nhất mới cùng bào huynh giao thủ, trong bụng không khỏi áy náy không yên, chỉ thuận đà cầm thanh kiếm Bạch Long dùng một chiêu Liễu Tuyết Giáo Thanh, nhẹ nhàng hóa giải công thế của đối phương.

Tư Đồ Kính cười ha hả nói :

– Ta nghĩ ngươi dám đi theo người ngoài, chống lại bản phái tất nhiên cũng phải học được chút tuyệt nghệ gì ghê gớm, té ra ngươi cũng phải dùng phép Hồi Phong Vũ Liễu kiếm cũ rích của phái Điểm Thương!

Tư Đồ Úy cũng cao tiếng đáp :

– Tư Đồ Úy là đệ tử phái Điểm Thương, đã từng tắm gội thâm ân của lịch đại tổ sư, tại sao ta không dám dung kiếm pháp Điểm Thương?

Tư Đồ Kính lạnh lùng nói :

– Hừ, ngươi đã dùng kiếm pháp Điểm Thương, thời đừng có hòng thắng nổi cây Thanh Mang thần kiếm ở trong tay Tư Đồ Kính này!

Nói chưa dứt lời kỳ chiêu thi triển luôn luôn, bóng kiếm trập trùng loang loáng, vây Tư Đồ Úy vào giữa, Hắn còn luôn luôn ngưng tụ công lực vào ngón tay trái nhằm vào mấy đại huyệt trên người Tư Đồ Úy mà tập kích.

Tình thế trước mắt tuy Tư Đồ Kính hơi chiếm thượng phong, nhưng Thiết Quán đạo trưởng là một tay dùng kiếm lão luyện có tiếng sau khi đã quan sát rõ ràng, chợt cau mày nói nhỏ với Lôi Hóa :

– Nhị đệ thử coi Tư Đồ Úy tuy vẫn dùng Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp nhưng có hơi thay đổi những chỗ lăng lệ vẫn như cũ, còn về phần chắc chắn nhẹ nhàng thì lại hơn trước rất nhiều, chỉ sợ qua hai, ba chục chiêu trở lên không khéo tam đệ sẽ bị hắn chiếm mất ưu thế.

Lôi Hóa cũng nhận thấy Thiết Quán đạo trưởng nói đúng, bèn gật đầu sẽ đáp :

– Sư huynh đã nhận rõ như vậy, thì hà tất phải chờ đến lúc tam đệ thua, chúng ta nên tìm cách thay tay trước đi là hay hơn!

Huyền Huyền Tiên Lỗ trông thấy hai người ghé ghé, nghiêng nghiêng thì thào, to nhỏ trong bụng đã sinh nghi, bèn tụ nội gia chân lực vào hai tay chú ý lắng nghe.

Tới lúc thấy Lôi Hóa bàn cách thay tay, bèn đằng hắng một tiếng, nghiêm sắc mặt nhìn hai gã hung ác phái Điểm Thương rồi nói :

– Cuộc chiến đấu của anh em Tư Đồ Kính, lão bà tử này nhất định không can thiệp, nhưng nếu bất cứ người nào nửa chừng muốn xông vào đánh hôi, thì trước hết hãy thử sức với ta đã!

Thiết Quán đạo trưởng nghe nói toan trả lời, nhưng chợt nghĩ lại Huyền Huyền Tiên Lỗ không phải tay vừa, trêu vào chỉ bị thiệt, nên đành cố nhịn, chỉ mỉm cười nói với Lôi Hóa :

Nhân vật võ lâm đấu sức, thua được là thường, việc gì phải để ý thái quá! Và Tư Đồ tam đệ đã thua đâu, mà dẫu có thua nữa ta cũng không muốn phái người ra thay thế!

Sài Vô Cấu lúc này chú hết tinh thần vào cặp anh em đang quyết liều sinh tử, thấy Tư Đồ Úy vẫn vừa đánh vừa nhường nhịn, không muốn quá tay bèn cất cao tiếng nói bâng quơ một câu, cố cho Tư Đồ Úy nghe tiếng :

– Thời gian quá muộn, không nên kéo dài…

Tư Đồ Úy bản tính trung hậu tuy đã bị bào huynh hãm hại nhiều lần, nhưng nghĩ đến tình thủ túc vẫn không nỡ hạ độc thủ, nay nghe Sài Vô Cấu nói câu đó, tựa như có ý thúc giục mình mau mau kết thúc bèn xếch ngược lông mày, nắm chặt đốc kiếm, thi triển luôn mấy tuyệt chiêu đắc ý, dung hợp tinh túy cả hai phép trong Bạch Vân kiếm phổ và Hồi Phong Vũ Liễu kiếm pháp, dồn Tư Đồ Kính phải lùi lại năm bước.

Tư Đồ Kính thấy chiêu thức của Tư Đồ Úy đã hơi biến, mình đang chiếm ưu thế bây giờ lại bị dồn vào liệt thế, trong bung không phục, bèn nhướng cao lông mày, dùng một chiêu Xuân Thành Phi Thức và một chiêu Bá Ngạn Khiên Sầu kiếm quang rợp trời lại nhắm vào Tư Đồ Úy tấn công tới tấp.

Tư Đồ Úy nhân mới luyện được mấy chiêu tuyệt nghệ nên trước hết cũng muốn nhân dịp thử tài với Tư Đồ Úy xem sao, nhưng khi vừa qua một trăm chiêu chàng đã nhận thấy mình đủ sức đối địch với Thiết Quán đạo trưởng.

Lúc này lại thấy Tư Đồ Kính không biết lui tới gì hết, chỉ mải sấn lên tấn công, bèn quyết chí thi triển chiêu “Tùng Hoa chỉ lộ” để khắc địch.

Trong bụng đã định, đôi chân liền đứng thật vững, thanh Bạch Long thần kiếm đâm chéo đi, xuyên qua làn kiếm quang gạt phăng chiêu Xuân Thành Phi Thức của Tư Đồ Kính.

Tư Đồ Kính không hiểu chàng đánh lối thế là có dụng ý gì, bèn múa Thanh Mang kiếm lên thành một đường kiếm quang tròn, định chém đứt cánh tay phải của Tư Đồ Úy.

Tư Đồ Úy cười ha hả, toàn thân chân lực đều tụ lên đầu mũi kiếm, thốt nhiên chàng rung mạnh cổ tay, thanh Bạch Long thần kiếm biến thành những bông kiếm hoa, đón lấy kiếm quang của Tư Đồ Kính.

Tư Đồ Úy đã nổi cơn hung định chặt cánh tay Tư Đồ Úy, không dè lộng xảo thành huyết, lập tức thân bị ham vào thế nguy, vòng kiếm quang xanh biếc, cùng với những bông hoa kiếm vừa tiếp xúc, Tư Đồ Kính liền cảm thấy cánh tay như bị điện giật, hổ khẩu cứng đờ lanh canh mấy tiếng kinh hồn, cây Thanh Mang kiếm đã bị bật ra khỏi tay, bắn xa đến sáu bảy thước.

Thanh kiếm vừa rơi xuống, Tư Đồ Kính tự biết số mình đã hết, mắt trông thấy mũi kiếm Bạch Long của Tư Đồ Úy khí lạnh ghê người, ánh thép lóng lánh chĩa thẳng vào tim, bất giác thở dài một tiếng, nhắm mắt chờ chết.

Trước tình thế đó, mặc dù là người tính tình trầm tĩnh như Thiết Quán đạo trưởng cũng không khỏi kinh sợ thất sắc, vội cùng Lôi Hóa song song nhảy ra, bốn cánh tay áo rộng cùng tung lên, phóng ra một luồng kình phong rất mạnh, nhằm vào Tư Đồ Úy lăng không cuốn tới, định cứu Tư Đồ Kính.

Bọn họ vừa ra tay, bên này Huyền Huyền Tiên Lỗ, Tái Hàn Khang, Sài Vô Cấu, khi nào lại chịu ngồi yên, người thì phóng chưởng, người thì phất ống tay áo, cũng nhảy ra đón lại.

Huyền Huyền Tiên Lỗ và Thiết Quán đạo trưởng công lực cũng ngang nhau, nhưng Tái Hàn Khang và Sài Vô Cấu hợp lực chống Lôi Hóa thì sức còn cao hơn nửa bậc, nên khi chưởng phong của họ dồn tới, Lôi Hóa chỉ kịp hự một tiếng, thân hình lảo đảo bước lại phía sau hai bước.

Lúc này Tư Đồ Úy đã cầm mũi kiếm chỉ đúng vào ngực Tư Đồ Kính, nhưng không chém chỉ ứa nước mắt nghẹn ngào gọi :

– Kha kha mở mắt ra tiểu đệ muốn nói với kha kha một câu!

Tư Đồ Kính quả không thẹn với hai chữ “gian hùng” hắn quắc đôi mắt hung dữ lên, cười một cách độc ác kêu :

– Ngươi có muốn giết thì cứ giết, đừng có làm cái lối mèo già khóc chuột, giả bộ từ bi, ngươi nên nhớ rằng, nếu hôm nay ngươi không giết ta cũng băm ngươi ra làm trăm ngàn mảnh!

Bọn Thiết Quán đạo trưởng và bọn Huyền Huyền Tiên Lỗ lúc này đều dừng tay, lẳng lặng đứng im, chờ xem Tư Đồ Úy sẽ đối xử thế nào với ông anh quí hóa nọ.

Tư Đồ Úy khóe mắt vẫn còn long lanh ngấn lệ đăm đăm nhìn Tư Đồ Kính, sắc mặt lộ vẻ thiết tha, trầm giọng nói :

– Tiên hiền đã dạy rằng “Anh thời thương yêu, em thời cung kính”. Anh tuy dùng trăm phương nghìn kế hại tôi, không còn nghĩ gì đến tình thân yêu, nhưng tôi làm em, tình nghĩa tuy chỉ đến đây là hết, nhưng tôi vẫn một niềm kính nhường, không nỡ tuyệt tình hạ thủ…

Tư Đồ Kính mặt vẫn trơ trơ không hề cảm động, miệng vẫn còn cười một cách nham hiểm :

– Tư Đồ Kính này không còn tình nghĩa anh em gì với ngươi hết! Ta không dám kính lĩnh tấm lòng tử tế của ngươi!

Tư Đồ Úy bất giác càng nổi giận cười nhạt :

– Kha kha đã chấp mê không tỉnh nhưng ta vẫn tha cho kha kha lần này, ngày khác gặp nhau trên chốn giang hồ, ta sẽ dùng thanh Bạch Long thần kiếm này, vì Quản sư thúc báo cừu tuyết hận!

Nói xong sắc mặt thê thảm, tỏ ra xúc động vô cùng, cầm thanh thần kiếm tra luôn vào vỏ.

Huyền Huyền Tiên Lỗ thấy chuyện đã kết thúc, bèn đưa mắt cho mọi người, rồi hướng về Thiết Quán đạo trưởng cáo từ nói :

– Chúng tôi xin tạm cáo biệt, việc ân oán hai bên, xin đợi đến kỳ đại hội Hoàng Sơn, sẽ cùng thanh toán!

Thiết Quán đạo trưởng thấy âm mưu của mình và phái Kỳ Liên đã bị bại lộ, cũng không cần giấu giếm, chỉ cười nhạt nói :

– Hai phái Kỳ Liên và Điểm Thương không bao lâu nữa sẽ hợp thành một, và cũng không cần phải dự Hoàng Sơn đại hội các vị võ lâm cao thủ nào muốn chỉ giáo điều gì, xin mời đến Kỳ Liên Giáng Tuyết nham, bần đạo cùng Thích Đại Chiêu huynh xin tận lực tiếp đón.

Tư Đồ Úy nghe nói giật mình kinh sợ, đôi mắt sáng quắc như điện trừng trừng nhìn Thiết Quán đạo trưởng trầm giọng hỏi :

– Ngươi lại dám làm cái việc giết chúa phản đảng, định tiêu diệt phái Điểm Thương hay sao?

Thiết Quán đạo trưởng cười ha hả nói :

– Kỳ Liên, Điểm Thương hai phái hợp làm một, thực lực càng mạnh có thế mới có thể tranh hùng được với các môn phái vũ lâm khác chứ? Đó là ta nhìn xa thấy rộng, đâu có như ngươi lúc nào cũng giữ gìn qui củ, con mắt chỉ bằng hạt đậu.

Tư Đồ Úy giận quá, giẫm mạnh hai chân xuống đất, làm cho mấy viên gạch dưới chân vỡ làm ba bốn mảnh.

Sài Vô Cấu ghé vào tại chàng sẽ nói :

– Tứ kha đừng giận, chúng ta sẽ đem mưu gian kế độc của họ tuyên bố cho các phái khác cùng biết, để cùng hợp lực tiêu trừ họ, rồi sẽ thanh lý lại môn hộ phái Điểm Thương, lúc này không nên nóng nảy.

Huyền Huyền Tiên Lỗ và Tái Hàn Khang cũng hết sức khuyên giải, chàng mới im lặng không nói gì nữa.

Ba người vừa ra khỏi Bộ Hư đạo quan hết một đường vòng núi, thì thốt nhiên từ phía sau lưng, một đám lửa bốc lên ngùn ngụt, khói đen kịt trời.

Tư Đồ Úy biết Thiết Quán đạo trưởng đã đốt phá Bộ Hư đạo quan, để biểu thị chí cương quyết sáp nhập vào phái Kỳ Liên. Chàng bèn đứng lại cung kính hướng lên trời vái một vái, lẩm nhẩm khấn rằng :

– Lịnh đại tổ sư phái Điểm Thương có khôn thiêng xin phù hộ cho đệ tử là Tư Đồ Úy tiễn trừ được hai vị sư huynh nghịch luân thí thượng bại hoại gia môn và trùng hưng cơ nghiệp của tổ tiên để lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN