Mai Khôi Sứ Giả - Chương 38: Phong Trần Cuồng Khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 38: Phong Trần Cuồng Khách



Hạ Thiên Tường được cưỡi long câu, kề bên người đẹp, khác nào như người lên cung tiên. Dọc đường vừa đi vừa thủ thỉ kể hết những chuyện sau khi ly biệt cho Phi Quỳnh nghe, duy có câu chuyện hoang đường trong động Bà Sơn với Lộc Như Ngọc thì giấu giếm.

Thần mã long câu ngày đi ngàn dặm, chỉ trong vài hôm đã tới khu vực Kỳ Liên.

Vừa tới Kỳ Liên, Trọng Tôn Phi Quỳnh lập tức sai Đại Hoàng và Tiểu Bạch chia nhau đi các ngả tìm kiếm Lệ Thanh Cuồng. Con Thanh Phong Ký cũng thả cho tự do, muốn đi đâu thì đi. Còn mình và Hạ Thiên Tường thì nắm tay nhau thủng thỉnh dạo xem phong cảnh.

Khi qua một sườn núi, Hạ Thiên Tường chợt trông thấy dưới chân núi có một ông già mặt xanh râu quai nón, bất giác nhướng cao đôi lông mày, ngầm đề chân khí, cất tiếng ngâm to:

“Màn che trướng phủ Mạc Sầu đường,

Tỉnh giấc canh khuya khặc lậu trường,

Thần nữ quanh năm ôm mộng ảo,

Tiểu cô ngày tháng thiết tình thương…”

Phi Quỳnh lẳng lặng nghe chàng ngâm xong, mỉm cười hỏi :

– Sao tự nhiên chàng lại ngâm bài thơ “Vô đề” của Lý Thương Ẩn, lại còn dùng công lực Truyền Âm Nhập Mật như thế để làm gì?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Vừa rồi có một người quen cũ của tôi đi qua dưới chân núi, tôi muốn làm cho hắn giật mình, để hắn phải lên đây tìm tôi. Còn cái cớ mà tôi phải dùng công lực Truyền Âm Nhập Mật, là vì Lệ lão tiền bối rất thích ngâm bài thơ đó, nếu ông ta quanh quẩn đâu đây, mà nghe tiếng ngâm thì thế nào cũng tự động tìm đến, có phải đỡ mất công mình đi tìm kiếm không?

Phi Quỳnh bật cười nói :

– Chàng thật lắm trò! Nhưng người quen cũ ở dưới chân núi là ai? Nghe tiếng chân hắn đi, công lực cũng không phải là tầm thường, hình như hắn đã lên gần đến đây rồi thì phải.

Hạ Thiên Tường hạ thấp giọng cười nói :

– Tỷ tỷ hãy lánh mặt một lát, người này đối với tôi quan hệ trọng đại, để tôi biểu diễn một trò vui cho tỷ tỷ coi.

Phi Quỳnh mỉm cười gật đầu, thân mình hơi động, thoắt cái đã lẩn vào những tảng đá lớn.

Hạ Thiên Tường làm ra vẻ ung dung nhàn hạ, chắp tay sau lưng, một mình đứng trên sườn núi trông ngắm bông lông, miệng ngâm thơ sang sảng.

Tiếng ngâm vừa dứt, thốt nhiên từ phía sau lưng nổi lên một trận cười ha hả, tiếp theo là giọng một ông già ồm ồm nói :

– Ta đang không biết tìm mi ở đâu, không ngờ mi lại tự dẫn xác đến đây. Thật đúng như câu: “Chẳng phải oan gia chẳng đối đầu”.

Hạ Thiên Tường từ từ quay lại, nhìn ông già mặt xanh, râu quai nón, thân thể cao lớn, tướng mạo trông rất đáng sợ mỉm cười nói :

– À thì ra là Thiết Diện Quỷ Vương Đông Cự bằng hữu.

Đông Cự lạnh lùng nói :

– Hạ Thiên Tường ngày mười sáu tháng hai sang năm mới là ngày khai hội của phái Chấn Thiên, bây giờ mi đã tới đây để làm gì?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Tòa núi Kỳ Liên này không phải của riêng phái Kỳ Liên. Hạ Thiên Tường muốn đến thì đến, miệng đi thì đi. Đông bằng hữu cấm thế nào được?

Đông Cự cười nhạt nói :

– Ngươi đến Kỳ Liên, ta không cấm ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tấm lưới Hồng Vân Thù Ty võng ngươi có giắt theo trong người không?

Hạ Thiên Tường cũng cười đáp :

– Tấm lưới ấy là vật phòng thân chí bảo của ta, sao lại không giắt theo?

Đông Cự cười ha hả :

– Mi còn nhớ chuyện đánh cuộc ở núi Phục Ngưu không? Bây giờ đã gần hết một năm, hai đùi Đông mỗ vẫn còn nguyên vẹn, tấm lưới Hồng Vân Thù Ty võng đâu? Giờ lấy đem ra đây nộp cho ta.

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Ta nhớ hình như chúng ta đánh cuộc với nhau vào ngày mùng tám tháng mười năm ngoái, phải không?

Đông Cự ngẫm nghĩ một lát rồi nói :

– Mi nhớ đúng đây, chỉ còn vài hôm nữa là mãn kỳ, mi còn chờ gì mà không nhận thua cuộc?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Đã biết còn vài ngày nữa mới hết hạn, sao ngươi dám quyết là ta thua? Ta còn định vào Chúng Diệu đường đòi Thích Đại Chiêu phải nộp ta con ngựa Thiên lý long câu đây.

Đông Cự ngửa mặt lên trời cười sằng sặc :

– Chẳng lẽ trong vòng vài hôm nữa, tự nhiên ta bị chặt đứt một chân hay sao, mà còn phải chờ?

Hạ Thiên Tường nói :

– Nếu ta muốn thắng, thì ngay lúc này ta chặt luôn một chân của ngươi đi, có phải là tiện bao nhiêu không?

Đông Cự nổi giận hét lên một tiếng, tụ nội gia chân lực tới tám thành hỏa hầu nhằm trúng ngực Hạ Thiên Tường lăng không phóng ra một chưởng.

Hạ Thiên Tường đã có ý muốn thí nghiệm xem từ khi được Mai Khôi sứ giả chuyền chú công lực thì chân khí nội lực của mình đã tiến được đến đâu, nên chỉ dùng một chiêu rất tầm thường là chiêu Cự Hổ Đương Môn, hai chân đứng vững, tay phải vung lên tiếp đón lai thế.

Một bên cậy cao tuổi, không coi đối phương vào đâu, chỉ dùng có tám thành công lực. Một bên cố ý khảo nghiệm xem công lực của mình đã tiến tới bực nào, nên chỉ ung dung vung chưởng đón đỡ. Chưởng phong, kinh khí lăng không chạm vào nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tách rời ra, không phân thắng phụ.

Đông Cự thấy đối phương chỉ hơi vung tay, đã hóa giải được công thế của mình, thần thái vẫn ung dung dường như không phải dùng sức, bất giác ồ một tiếng, trong bụng cũng hơi gờm gờm.

Hạ Thiên Tường thấy nội lực của mình quả đã tiến được một bước khá dài, lại càng vững bụng, bèn nhìn Đông Cự xua tay :

– Thong thả, thong thả. Để ta thương nghị với ngươi một việc đã.

Đông Cự chính đang ngâm công lực định đánh nữa, nghe chàng nói vậy bèn quát to :

– Hai bên đánh nhau chỉ bằng vào tài nghệ, ai giỏi thì thắng, còn phải thương nghị gì nữa?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Đã cuộc bằng con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh, một loại dị chủng long câu, ai mà không thích, không muốn lợi? Nhưng thắng lợi mà phải đổ máu, mà phải bắt buộc chặt đứt một chân của ngươi trước ngày mùng tám tháng mười thì quả tình ta cũng không muốn…

Đông Cự lạnh lùng ngắt lời :

– Mi nói sao mà dễ dàng thế? Biết điều thì cứ nhận thua, rồi nộp tấm lưới nhện đó ra đây là xong.

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười :

– Ta không muốn thắng, nhưng cũng không muốn thua, vì vậy mới định thương nghị với ngươi thủ tiêu vụ đánh cuộc ấy đi, có được không?

Đông Cự lại ngỡ là Hạ Thiên Tường sợ, không dám đấu thủ với mình, bèn vênh bộ mặt xanh lên, cười ha hả :

– Nhân vật võ lâm rất trọng chữ tín, một lời đã nói ra, bốn ngựa khó theo, lúc này ngươi dẫu muốn xí xóa, cũng không phải xí xóa như thế là xong.

Hạ Thiên Tường thấy hắn ngoan cố ương ngạnh, chỉ mỉm cười hỏi :

– Đông bằng hữu chấp mê như vậy, thì chúng ta nhất định phải đấu nhau để phân thắng bại phải không?

Đông Cự cười sằng sặc nói :

– Nhân vật võ lâm muốn phân thắng bại, hình như chỉ có một đường đó thôi.

Hạ Thiên Tường lắc đầu than :

– Người ta có câu rằng: “Thuốc chữa bệnh không hết, Phật độ người hữu duyên”! Hạ Thiên Tường này dẫu cho có chút điểm nhân từ cũng không thể độ cho những kẻ chấp nộ bất mê như ngươi được.

Đông Cự nổi giận, tay phải dùng một chiêu Quỷ Vương Bát Phiến, tay trái dùng một chiêu Ngũ Chỉ Trảo Hồn, đồng thời phóng luôn hai chiêu thức khác nhau, kình lực cũng một cương một nhu, không cùng một loại, nhằm thẳng Hạ Thiên Tường đánh tới, thế nhanh như luồng điện.

Lối đánh này quả thực hung hiểm vô cùng, rất khó đối phó. Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, chờ cho hai luồng kình lưc một cương một nhu của Đông Cự sắp sửa chạm vào mình chỉ còn cách khoảng nháy mắt, mới đột nhiên thi triển một chiêu Mai Khôi Phi trong Mai Khôi tam thức, đôi vai sẽ xoay nhẹ một vòng, thân hình đã nhanh như cắt bay ra khỏi ngoài ba trượng.

Đông Cự đã nắm chắc tơi chín phần mười là chỉ một chiêu đó đủ hạ được đối phương, không ngờ lại thành đánh hụt, trong bụng còn đang kinh hoàng, không ngờ Hạ Thiên Tường vừa nhảy ra ngoài ba trượng, bàn chân vừa chấm đất lại vụt quay trở lại, một chiêu Văn Quân Địch Cẩm, đầy đủ uy lực công kích, trong Mai Khôi tam thức bóng chưởng phơi phới, gió mạnh ào ào, kèm theo một chuỗi cười kiêu ngạo giòn tan, lăng không ùa tới.

Lần đầu tiên khi Hạ Thiên Tường thi triển chiêu Văn Quân Địch Cẩm đã làm cho Hạ Hầu Tốn phải giật mình kinh sợ, không muốn trả đòn, đủ biết uy lực của nó mạnh thế nào, biến hóa hay thế nào? Cứ tưởng tượng cũng rõ. Huống chi lần này chàng dùng tới mười hai thành công lực, thời một nhân vật đệ tam phái Kỳ Liên như Đông Cự làm sao có thể cự nổi?

Đông Cự không rõ chiêu thuật của đối phương biến hóa thế nào, đành chỉ gắng gượng dùng chiêu Thối Nguyệt Bài Vân, dốc toàn lực vào hai chưởng chặn giữ lấy lại thế.

Đôi bên chưởng ảnh vừa giao nhau, lập tức tiếng kêu rú thảm thiết nổi lên, cái thân hình cao lớn của Đông Cự bị bắn lên không cao tới tám thước.

Hạ Thiên Tường cũng nhảy lên theo, nhẹ nhàng dùng một chiêu Tiến Chỉ Thiên Nam điểm vào Vựng huyệt của Đông Cự, khiến cho hắn phải ngã gục xuống ngất lịm.

Đông Cự vừa ngã, Hạ Thiên Tường hớn hở nhìn về phía Trọng Tôn Phi Quỳnh nấp mỉm cười gọi to :

– Trọng Tôn tỷ tỷ trông tôi thi triển Mai Khôi tam thức có thần diệu không? Nay mai đại hội Chấn Thiên tôi dám chính thức đầu với Bạch Cốt tam ma một keo, cho thiên hạ biết tay.

Mấy câu cười cười nói nói đắc ý vô cùng đo không ngờ chỉ rơi vào khoảng không, phía sau tảng đá, tuyệt không nghe có tiếng ai đáp lại.

Hạ Thiên Tường kinh ngạc, vội vòng chạy ra phía sau mấy tảng đá, nào ngờ bóng hồng đã khuất, còn chăng chỉ là một chút hương thừa còn phảng phất trong không gian, cây cỏ…

Giữa lúc chàng đang bàng hoàng ngơ ngẩn, không biết vì cớ gì Phi Quỳnh lại giận dỗi bỏ đi? Hay là nàng đã gặp sự gì nguy hiểm? Thì một bóng trắng chợt hiện ra, linh viên Tiểu Bạch đã nhảy lên tới sườn núi, tay cầm một chiếc lá cây rất lớn.

Hạ Thiên Tường trông thấy lá cây có nét chữ, vội đỡ lấy xem, quả là nét chữ của Phi Quỳnh, nàng viết:

“Thư gửi Tường đệ,

Ngu tỷ tình cờ gặp Lệ lão tiền bối nên đã cùng tiền bối cùng lên Cao Lê Cống Sơn, đem cả Đại Hoàng đi theo, còn để lại Tiểu Bạch bầu bạn với hiền đệ. Mong Tường đệ tìm cách mời cho được Giáng Tuyết Tiên Nhân và Cửu Thiên Ma Nữ cùng lên Ngưng Thúy cốc họp mặt đừng quên!”

Hạ Thiên Tường đọc thư xong, thấy lời lẽ cực kỳ thân thiết mới được yên tâm. Bèn cúi xuống cắp Đông Cự lên tay, rồi cùng Tiểu Bạch song song thi triển thân pháp, chạy như bay về động Giáng Tuyết.

Đây lại nói về sự gặp gỡ tình cờ giữa Phi Quỳnh và vị Phong Trần Cuồng Khách.

Thì ra Trọng Tôn Phi Quỳnh nấp sau đống đá đang lắng tai nghe Hạ Thiên Tường ngâm thơ, chợt nghe có mấy tiếng thú văng vẳng từ xa đưa tới.

Nghe tiếng thú làm cho Trọng Tôn Phi Quỳnh chợt cau mày lại, vì nàng đã nhận ra tiếng con Đại Hoàng đang kêu la một cách giận dữ tức tối dường như đang bị ai chọc ghẹo. Nàng tưởng nó bị một nhân vật nào trong phái Kỳ Liên đón đường gây sự, cần phải cứu ngay mới được.

Nàng thấy Hạ Thiên Tường đang mắc bận, nên không muốn kinh động chàng, chỉ một mình len lén lẻn xuống núi, định bụng cứu Đại Hoàng xong, trở lại tiếp ứng cho chàng cũng vừa. Hạ Thiên Tường đang mãi đối đáp với Đông Cự, nên không hay biết gì cả.

Phi Quỳnh vừa vượt qua một ngọn núi, xa xa trông thấy trên một khu đá phẳng có hai cái bóng vàng đang đuổi theo, thân pháp đều như mây bay gió cuốn, linh diệu vô cùng.

Cái bóng vàng chính là Đại Hoàng, còn cái bóng chạy trước vì xa quá nên trông không rõ diệm mạo, nhưng nàng cũng nhận thấy người ấy tuyệt không có ác ý, chỉ dùng thân pháp tuyệt thế linh diệu hơn Đại Hoàng cố ý rỡn con thú chơi.

Phi Quỳnh vừa suy đoán, vừa chạy đuổi theo, tới khi nàng trông rõ cái bóng vàng đó là một vị quái khách râu quai nón, mặc áo vàng, liền cất cao tiếng gọi to :

– Đại Hoàng không được vô lễ! Vị này chình là Lệ lão tiền bối, ta đang sai mi đi tìm đó.

Đại Hoàng thấy chủ nhân chạy đến, quát mắng không cho đuổi, đành phải dừng lại, nhưng đôi mắt vẫn trợn trừng, hầm hầm nhìn ông khách, miệng luôn rít lên những tiếng nho nhỏ.

Lệ Thanh Cuồng nhìn kỹ Trọng Tôn Phi Quỳnh một lát, rồi mỉm cười hỏi :

– Con khỉ lông vàng hung dữ quá! Nó là con vật của cô nương nuôi đấy à? Nó nói cái gì thế?

Phi Quỳnh đưa mắt nhìn Đại Hoàng, mỉm cười đáp :

– Nó nói bữa nọ lão tiền bối cướp bông Chu Hồng Tuyết Liên do cháu giao cho nó đem đi cứu một người, làm cho nó suýt bị cháu trừng phạt nặng.

Mấy câu đó làm cho một vị thanh cuồng tuyệt thế như Lệ Thanh Cuồng bất giác cũng cảm thấy đôi má nóng bừng, nhìn Đại Hoàng một lúc, như chợt nhớ ra, gật đầu nói :

– Đúng, đúng, ta quả có làm chuyện vô lý ấy thật, hèn nào mà hôm nay nó vừa trông thấy ta liền lăn xả ra đuổi!

Nói đến đây lại hỏi Phi Quỳnh :

– Cô nương phòng thần tuyệt thế, lai lịch tất cũng không phải tầm thường? Sao cô nương lại biết đúng tên tôi?

Phi Quỳnh nghiêng mình cung kính đáp :

– Vãn bối là Trọng Tôn Phi Quỳnh, gia phụ và lão tiền bối cùng Hoàng Phủ Thần Bà đều tề danh đương thế.

Lệ Thanh Cuồng nghe nói, mặt lại đỏ thêm, ông cố cất tiếng cười to để chữa thẹn :

– À thì ra là Trọng Tôn hiền điệt nữ, không ngờ điệt nữ lại có tài hàng long phục hổ, khéo dạy dỗ các loài thú vật như vậy.

Nói xong bộ mặt ngượng nghịu, thiết tha hỏi :

– Hiền điệt nữ vừa nói bông Chu Hồng Tuyết Liên bữa đó là cốt đem đi cứu người. Vậy người mà điệt nữ định cứu đó là ai? Có phải vì bị ta cướp đi mà làm hỏng việc lớn chăng? Bông hoa ấy ta đã dùng một nửa, còn một nửa nữa hiện hãy còn đây, để ta xin hoàn lại.

Vừa nói vừa thò tay vào trong áo toan lấy bông hoa, Phi Quỳnh vội xua tay nói :

– Lão tiền bối không cần phải trả lại, cháu xin tặng tiền bối để cứu thế độ nhân cũng vậy.

Lệ Thanh Cuồng thấy nàng nói một cách thành khẩn, bèn cũng không từ chối, chỉ mỉm cười hỏi :

– Nghe hiền điệt nữ nói thì có lẽ người chờ Chu Hồng Tuyết Liên cứu mệnh, đã thoát chết rồi phải không?

Phi Quỳnh gật đầu cười :

– Người ấy đối với lão tiền bối cũng không xa lạ gì đâu, hắn chính là Hạ Thiên Tường, người đã được lão tiền bối thưởng thức.

Lệ Thanh Cuồng à một tiếng rồi cười nói :

– Thì ra là thằng quỷ con ranh quái ấy?

Phi Quỳnh nói :

– Hạ Thiên Tường bị Thiết Quán đạo trưởng thi triển môn Thiết Tụ Cương Phong, đánh cho phủ tạng bị thương, nếu không có Chu Hồng Tuyết Liên thì không thể cứu được vì thế cháu mới phải lên Huyền băng nguyên trên Đại Tuyết sơn cầu lấy vị linh dược hãn thế ấy. Tới khi thấy Đại Hoàng trở về tay không, báo cáo là bông tuyết liên đã bị mất ở dọc đường, bọn Tái Hàn Khang, Uất Trì Xảo và Sài Vô Cấu đều yên trí là Hạ Thiên Tường thế nào cũng chết, không ngờ hắn lại gặp một cơ duyên may mắn khác, thân đã nằm trong áo quan, lại được kỳ ngộ.

Lệ Thanh Cuồng ngạc nhiên hỏi :

– Kỳ ngộ gì mà lại ở trong áo quan?

Phi Quỳnh bèn đem câu chuyện trong ngôi chùa nát bên bờ sông Nhị Hải kể lại từ đầu cho Lệ Thanh Cuồng nghe.

Lệ Thanh Cuồng lẳng lặng nghe nàng thuật câu chuyện có tính cách truyền kỳ đó xong bèn cười ha hả nói :

– Câu chuyện càng ngày càng ngày càng kỳ diệu. Trọng Tôn điệt nữ thử đoán coi, nửa bông Chu Hồng Tuyết Liên kia ta dùng cho việc gì?

Phi Quỳnh chỉ lắc đầu cười, Lệ Thanh Cuồng lại tiếp :

– Hôm đó ở Cao Lê Cống Sơn ta đã dùng nửa bông Chu Hồng Tuyết Liên đó giúp Long Phi kiếm khách Tư Đồ Úy khôi phục được công lực.

Phi Quỳnh nghe nói cũng mừng thay cho Sài Vô Cấu, kế lại xin Lệ Thanh Cuồng kể ra cho nghe. Ông liền đem chuyện gặp Tư Đồ Úy và giúp chàng khôi phục võ công thế nào, thuật lại tỷ mỷ một lượt.

Phi Quỳnh nghe ông nhắc đến Cao Lê Cống Sơn, lại chợt nhớ đến kế hoạch của Hạ Thiên Tường nói với mình bữa nọ, bèn vờ làm như không biết, hỏi Lệ Thanh Cuồng :

– Lệ lão tiền bối có biết Mạc Sầu thạch thất ở đâu không? Sao mới rồi cháu nghe có người muốn tới chỗ đó để ôn lại giấc mộng năm xưa?

Lệ Thanh Cuồng sắc mặt chợt tái mét, hấp tấp hỏi dồn :

– Hiền điệt nữ nghe thấy bao giờ? Ai nói câu ấy?

Phi Quỳnh cười nói :

– Buổi sáng hôm qua, cháu nghe Âm Ty Tiếu Phán Ngô Vinh phái Kỳ Liên nói. Hắn nói hai vị hộ pháp áo vàng của phái Kỳ Liên sắp tới Mạc Sầu thạch thất để ôn lại mộng cũ.

Mấy câu nói dối đó, thật là khéo léo, không lộ một chút sơ hở nào làm cho Lệ Thanh Cuồng tưởng thật, bèn cảm khái cất tiếng ngâm:

“Màn che trướng phủ Mạc sầu đường,

“Tỉnh giấc canh khuya khặc lậu trường…”

Phi Quỳnh ngẫm nghĩ cười thầm, mặc cho Lệ Thanh Cuồng cảm khái ngâm nga, nàng không khuyên giải cũng không căn vặn, chỉ đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, thái độ cực kỳ tự nhiên.

Lòng con người ta phần nhiều hay giống nhau, những người có chuyện đau buồn như Lệ Thanh Cuồng, nếu có ai hỏi đến, thường giấu giếm không chịu nói ra, nhưng cứ để mặc họ, thì nhiều khi họ lại tự ý muốn cho mình biết. Chính Lệ Thanh Cuồng cũng không thoát ra ngoài lệ đó. Vậy nên ông ta ngâm nga một lúc, không thấy Phi Quỳnh hỏi gì, lại quay lại hỏi nàng :

– Hiền điệt nữ vậy ra lệnh nghiêm chưa nói chó điệu nữ nghe câu chuyện bí mật của ta năm xưa à?

Phi Quỳnh mỉm cười lắc đầu, Lệ Thanh Cuồng lại thở dài nói :

– Chuyện này nói ra còn dài lắm, lúc này ta cần phải đến ngay Mạc Sầu thạch thất Ngưng Thúy cốc, không có thì giờ kể cho hiền điệt nữ nghe…

Phi Quỳnh ngắt lời cười nói :

– Phi Quỳnh lúc này vô sự, muốn theo lão tiền bối cùng sang Vân Nam có được không?

Lệ Thanh Cuồng ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu :

– Hiền điệt nữ muốn đi với ta cũng được, dọc đường ta sẽ tường thuật câu chuyện cũ cho điệt nữ nghe. Và lần này ta lên Mạc Sầu thạch thất họp mặt với hai vị hộ pháp phái Kỳ Liên xong, hoặc hòa hoặc chiến, hoặc sống hoặc chết, ta cũng định từ nay tuyệt tích giang hồ, lúc ấy còn một vài việc chưa hoàn tâm nguyện, sẽ nhờ điệt nữ giúp hộ.

Phi Quỳnh mỉm cười xin vâng, rồi ngầm tụ công lực, hú lên mấy tiếng nho nhỏ.

Lệ Thanh Cuồng nhìn nàng, mỉm cười hỏi :

– Hiền điệt nữ quả nhiên công lực tốt lắm! Cháu ngưng khí truyền thanh định gọi ai thế?

Phi Quỳnh cười nói :

– Cháu gọi con vượn trắng và con ngựa xanh của cháu.

Vừa nói dứt lời, tiếng chân ngựa đã lộp cộp vang rền, chỉ trong chốc lát, con Thanh Phong Ký đã nhanh như mũi tên lao đến trước.

Lệ Thanh Cuồng buột miệng khen :

– Thật là loài thần câu long chủng, đẹp quá…

Giữa lúc ấy lại thấy một bóng trắng bay nhanh vùn vụt tới, thì ra là con Tiểu Bạch cũng vừa nghe tiếng tìm đến.

Phi Quỳnh cấu một chiếc là cây thật lớn, lấy móng tay viết chữ để lại cho Hạ Thiên Tường, rồi đưa cho Tiểu Bạch, dùng tiếng nói của loài thú, dặn dò mấy câu, đoạn xuất lĩnh Đại Hoàng, cưỡi ngựa long câu, theo Lệ Thanh Cuồng sang Vân Nam.

Lúc này bút giả lại xin thuật tiếp câu chuyện vị phong lưu tiểu hiệp Hạ Thiên Tường cùng Tiểu Bạch đem Thiết Diện Quỷ Vương Đông Cự đã bị điểm được vào động Giáng Tuyết.

Chàng sai Tiểu Bạch kéo Đông Cự giấu vào sau đống đá lớn, rồi mới ngoảnh về phía cửa động, sẽ ngừng chân khí, cất tiếng gọi to :

– Hai vị lão tiền bối Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song, cùng Chưởng môn phái Kỳ Liên có ở trong động không? Xin mời ra đây hội kiến.

Ước chừng nguội một chén trà, mới thấy trong động có bốn người bước ra. Bốn người này, Hạ Thiên Tường đều quen mặt cả, đó là Thích Đại Chiêu, Thiết Quán đạo trưởng, Lôi Hóa và Ngô Vinh.

Thích Đại Chiêu thấy người gọi là Hạ Thiên Tường, bất giác kinh ngạc hỏi :

– Hạ Thiên Tường, ngươi đã chết ở trong núi Ai Lao rồi cơ mà? Làm sao linh hồn chưa tan, vẫn còn mò về đến đây được?

Hạ Thiên Tường đứng sừng sững, vênh mặt cười ha hả :

– Hai viên Cửu Hàn đan của Bào Tam Cô chẳng lẽ đủ giết chết được ta hay sao?

Ngô Vinh bằng một giọng âm hiểm :

– Hôm nay mới là mùng sáu tháng mười, còn cách bốn tháng nữa mới tới ngày hẹn, ngươi tới đây làm chi?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Vì ngày mùng sáu tháng mười, nên ta mới phải tới đây cho đúng hẹn. Nếu để đến mùng chín mới tới thì chẳng hóa ra bội tín à?

Thích Đại Chiêu chợt nghĩ ra, liền cười ha hả :

– Thì ra ngươi đền đây vì việc đánh cuộc ở Phục Ngưu sơn dạo nọ? Không ngờ một đứa trẻ con như ngươi mà cũng biết thủ tín, kể cũng hiếm có. Thôi ngươi nên đem tấm lưới Hồng Vân Thù Ty võng ra nộp đi, ra sẽ tha cho ra khỏi đây được bình an vô sự.

Hạ Thiên Tường cười hỏi :

– Hồng Vân Thù Ty võng, ta đã đem theo đây còn con long mã của ngươi đâu?

Thích Đại Chiêu chúm môi hú lên một tiếng thật dài, rồi nói :

– Con long mã yêu của ta sắp tới bây giờ…

Vừa nói tới đây, chợt từ trong động Giáng Tuyết lại thấy ba người nữa bước ra, đó là Lăng Diệu Diệu, Đổng Song Song và Bào Tam Cô. Cả ba người này đều yên trí là Hạ Thiên Tường đã chết, nay lại thấy chàng vẫn còn ở trên trần thế, thì không khỏi kinh ngạc đều dương cặp mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt chàng.

Thích Đại Chiêu đang tươi cười vui vẻ, chợt nhớ ra một việc, vội quay lại hỏi Ngô Vinh :

– Ngô tứ đệ, tam sư huynh ngươi có ở trong Chúng Diệu đường không?

Ngô Vinh sắc mặt vẫn lạnh như tiền, cười nói :

– Xin Chưởng môn sư huynh cứ yên tâm. Đông tam sư huynh chắc vẫn ở trong Chúng Diệu đường, vả lại công lực của tam sư huynh, dẫu đến ba Hạ Thiên Tường cũng chưa phải là địch thủ.

Thích Đại Chiêu gật đầu, rồi nói với Hạ Thiên Tường :

– Hiện nay Ngô tứ đệ của ta tuy bị ngươi ám toán chặt mất một chân, nhưng Đông tam đệ ta vẫn bình yên vô sự, như vậy là ngươi thua cuộc rồi, còn đợi gì mà không đem tấm lưới nhện đỏ ra nộp cho ta?

Chưa nói dứt lời, đã nghe tiếng ngựa hí vang trời rồi con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh đã tự động chạy đến, Hạ Thiên Tường trông thấy con ngựa mừng lắm, lại hỏi Thích Đại Chiêu :

– Người lấy gì chứng minh rằng hai cẳng chân Đông Cự vẫn còn nguyên vẹn?

Thích Đại Chiêu nhìn Lôi Hóa đứng bên cạnh, cười nói :

– Phiền Lôi thiên tôn cưỡi con long câu của ta sang Chúng Diệu đường đón Đông tam đệ về đây, cho thằng tiểu quỷ này thấy mặt.

Lôi Hóa mỉm cười, vừa bước tới bên con ngựa, Hạ Thiên Tường chợt ngẩng mặt lên trời cười sằng sặc, Tiểu Bạch nấp sau đống đá bèn vận hết lực ôm cái thân thể to lớn của Đông Cự lăng không ném ra.

Hạ Thiên Tường vươn hai cánh tay vượn đỡ lấy, nhìn Lôi Hóa cười ha hả nói :

– Lôi bằng hữu đừng sang Chúng Diệu đường làm gì cho mất công. Thử nhìn xem đây có phải là Đông Cự không?

Bọn Thích Đại Chiêu, Bào Tam Cô, Ngô Vinh thấy Đông Cự quả nhiên đã lọt vào tay Hạ Thiên Tường, thì đều đưa mắt nhìn nhau, kinh sợ thất sắc…

Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song sắc mặt vẫn lạnh lùng như phủ một lớp băng, đứng im không nói gì cả.

Hạ Thiên Tường đăm đăm nhìn Thích Đại Chiêu, nhướng mày, ngạo nghễ hỏi :

– Thích chưởng môn nhân, bữa nay mới là mùng sáu tháng mười tam sư đệ ngươi đã lọt vào trong tay ta, nếu ta muốn thắng cuộc, thì chỉ cần chặt một chân của y, đánh đổi lấy con ngựa long câu của ngươi, có gì là khó?

Thích Đại Chiêu sắc mặt tái ngắt, không biết trả lời thế nào. Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh nhìn khắp mọi người một lượt, rồi lại cười nói :

– Nhưng nếu chỉ vì muốn thắng cuộc, mà phải làm cho đổ máu, phải chặt một chân của người ta, Hạ Thiên Tường này thật không nỡ, và cũng không thèm làm nên ta lại đem Đông Cự, không hề bị hao tổn một sợi tóc, kính hoàn lại Chưởng môn nhân. Nay đứng trước mặt hai vị tiền bối Lăng, Đổng đây, nếu ngươi chịu nhận thua thì đem con Thiên lý long câu đưa cho ta cưỡi, còn nếu bảo là ta thua, thì ta cũng tình nguyện hai tay nâng tấm lưới nhện đỏ này dâng nộp cho ngươi.

Nói xong quả nhiên nâng cao Đông Cự lên, ném về phía Thích Đại Chiêu.

Cử chỉ của Hạ Thiên Tường thật là quang minh lỗi lạc, tận nghĩa tận tình. Mấy câu nói vừa rồi lại đầy những ý nghĩa mỉa mai châm chọc, lưỡi sắc như nước, làm cho Thích Đại Chiêu, một vị Chưởng môn nhân phải đỏ mặt tía tai, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Ngô Vinh biết ý Chưởng môn sư huynh của mình không khi nào lại chịu mất không con ngựa quý, bèn cười nhạt một tiếng rồi nói :

– Hạ Thiên Tường không biết ngươi dùng thủ đoạn ty bỉ hèn hạ nào ám toán tam sư huynh ta, rồi lại còn dám đến đây khua môi mua mép? Thật là thiên đường không lên, lại muốn xuống Địa ngục. Chẳng qua chỉ làm cho động Giáng Tuyết của ta, lại thêm một cỗ Hàn Băng Tố Tượng nữa.

Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Ngô Vinh bĩu môi nói :

– Ngươi nói vậy là lầm, Hạ Thiên Tường đã dám đến đây, tất không coi cái động Giáng Tuyết của các ngươi vào đâu hết, chỉ trừ khi hai vị lão tiền bối Lăng, Đổng ra tay…

Lăng Diệu Diệu nghe tới đây, chợt ngắt lời cười nói :

– Hạ Thiên Tường cứ yên tâm, ngươi không cần phải nói khích, hai chúng ta xưa nay không bao giờ ra tay với bọn hậu bối. Ta chỉ chờ ngươi và Thích chưởng môn nhân thanh toán mọi việc xong xuôi, rồi trả lời cho ta một câu: Hiện giờ Lộc Như Ngọc ở đâu?

Hạ Thiên Tường hướng vào hai vị lão nhân áo vàng, nghiêng mình thi lễ, vừa toan trả lời, Thích Đại Chiêu đã nghĩ được một kế, vội nói :

– Ngươi còn nhớ hôm cưỡi thử ngựa ở trên Hoàng Sơn, ngươi đã bị con long câu của ta hất xuống đất hai lần không?

Hạ Thiên Tường chợt nhớ lại hôm bị ngã ngựa ở Hoàng Sơn, bất giác hai má đỏ bừng, đưa mắt nhìn còn thần mã ngạo nghễ đáp :

– Việc đó ngươi khỏi lo, nếu ta không có cách trị được ngựa thì cố nhiên ta không thể đem được nó đi. Ngươi còn muốn cớ gì để thoái thác nữa, cứ việc nói ra?

Thích Đại Chiêu cười ha hả :

– Hôm nay mới là mùng sáu, còn hai hôm nữa mới hết hạn đánh cuộc. Trong vòng hai ngày nữa, ngươi có dám cam đoan là ngươi còn giữ được nguyên vẹn hai cẳng chân của ngươi không?

Hạ Thiên Tường cũng cười nói :

– Nếu ta giữ được thì sao?

Thích Đại Chiêu đáp :

– Nêu ngươi giữ được hai chân nguyên vẹn cho tới ngày mùng tám, và con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh chịu ngoan ngoãn theo ngươi, ta sẽ giao ngựa cho ngươi ngay trước mặt hai vị Lăng, Đổng lão nhân gia quyết không thoái thác.

Hạ Thiên Tường gật đầu nói :

– Được rồi, ta vui lòng. Nào ai muốn chặt hai chân Hạ Thiên Tường này, thì xin mời ra đây, ta xin thừa tiếp.

Lôi Hóa thấy Hạ Thiên Tường anh phong ngạo cốt đã có ý ghét, lại nhân hôm ở Bộ Hư đạo quan, hắn mới bị Thiết Quán đạo trưởng đánh cho một chiêu đã bị bại ngay, nên trong bụng khinh thường, bèn tuốt kiếm, thủng thỉnh bước ra. Hạ Thiên Tường cau mày, vật lại hỏi Thích Đại Chiêu :

– Thích chưởng môn nhân, các ngươi định phái đạo hữu định phái dồn thủ với ta hay là làm cái lối lần lượt tiếp chiến?

Thích Đại Chiêu cười ha hả đáp :

– Tùy ý ngươi muốn chọn ai giao đấu cũng được, chỉ cần khi nào đã phân chia thắng phụ, mà hai chân ngươi vẫn còn nguyên vẹn, thì kể là ngươi thắng cuộc.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng nghe xong, liền xua tay cười, nói với Lôi Hóa :

– Xin mời Lôi bằng hữu về, ta không muốn đánh nhau với ngươi.

Lôi Hóa vẫn định nhân dịp phô trương tài nghệ trước mặt phái Kỳ Liên để lấy uy tín, nhưng Thích Đại Chiêu đã nói thế, không biết tính sao, đành gượng hỏi :

– Vì cớ gì ngươi không dám đánh nhau với ta?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Sao ngươi kiêu ngạo tự lượng? Tài nghệ của ngươi, bất quá cũng chỉ ngang với Đông Cự, mà Đông Cự thì vừa giao đấu với ta có một chiêu là cùng. Ta muốn tìm một đối thủ mạnh hơn, mới có thể làm cho vị Chưởng môn nhân có chín cái cục thịt trên má kia, tâm phục khẩu phục được chứ?

Lăng Diệu Diệu nghe xong, ghé tai Đổng Song Song đứng bên cười nói :

– Hèn nào mà Như Ngọc tỏ ý ngưỡng mộ Hạ Thiên Tường lắm! Kể ra thằng bé này quả cũng bướng bỉnh quật cường đáng yêu đấy chứ.

Đổng Song Song chỉ mỉm cười gật đầu. Lúc này Lôi Hóa bị Hạ Thiên Tường nói những câu rẻ rúng khinh khi thì ức lắm, mặt đỏ bừng bừng, múa kiếm định xông ra đánh, nhưng Thiết Quán đạo trưởng đã vội ngăn lại, nói :

– Lội nhị đệ đừng nóng. Thích chưởng môn nhân đã bằng lòng cho Hạ Thiên Tường tuyển lựa lấy đối thủ, ta hãy để mặc hắn, xem hắn chọn ai.

Lôi Hóa đành phải tra kiếm vào vỏ, hậm hực lui ra. Thích Đại Chiêu nhìn Hạ Thiên Tường lạnh lùng hỏi :

– Ngươi đã tìm được tay đối thủ lý tưởng nào chưa?

Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh, hào quang sáng chói, đăm đăm nhìn Thích Đại Chiêu, cười nói :

– Người địch thủ lý tưởng nhất của ta ở đây, không ai ngoài tôn giá?

Mấy câu đó làm cho quần ma thảy đều biến sắc, không ai ngờ một đứa trẻ con chưa ráo máu đầu đã có cái đảm lượng tầy trời, dám ngang nhiên thách đấu với Thích Đại Chiêu, một tay kiệt xuất trong tám vị Chưởng môn tám môn phái lớn thật là một chuyện động trời.

Thích Đại Chiêu lắc đầu cười nhạt :

– Sao ngươi lại muốn đấu với ta?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Vì ngươi là chủ con Thiên lý long câu, lý ưng ngươi phải tự tay nộp nó cho ta, hoặc giành nó lại mới là hợp lẽ.

Thích Đại Chiêu tức quá đến bật phì cười, rung tinh cả chín cái núm thịt trên đầu, cau mày hỏi :

– Ngươi định đấu với ta bằng gì? Quyền chưởng, binh nhân, huyền công, hay ám khí?

Hạ Thiên Tường kiêu ngạo đáp :

– Ta đã thách chiến với ngươi, lẽ tất nhiên chỉ muốn đấu với cây Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải uy danh lừng lẫy giang hồ…

Thích Đại Chiêu không đợi chàng nói hết, bất giác ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, Hạ Thiên Tường cau mày hỏi :

– Ta nói như vậy có gì sai lầm mà ngươi cười như con cú rúc vậy?

Thích Đại Chiêu cầm cây gậy sắt gõ xuống đất chan chát mấy tiếng làm cho những đốm lửa bắn tóe lên, rồi cất to tiếng nói :

– Sáu vị Chưởng môn sáu môn phái lớn như: La Phù. Nga Mi, Côn Luân, Võ Đang, Thiếu Lâm, Tuyết Sơn trông thấy cây gậy sắt này của Thích Đại Chiêu còn phải kiêng nể vài phần, ngươi lại còn cuồng vọng đến nỗi lấy trứng trọi với đá, lấy bọ ngựa chống xe, ai mà không phải tức cười.

Hạ Thiên Tường nhướng mày nói :

– Chỉ nói khoác suông thì có ý gì? Hễ thắng được ta mới gọi là tay có bản lĩnh. Thôi có muốn động thủ thì động thủ ngay đi, ta còn nhiều việc khác, không thể chờ đợi lâu được.

Thích Đại Chiêu cười nói :

– Việc gì phải vội? Ta chỉ cần ba chiêu là đủ làm cho ngươi xương tan thành cám.

Hạ Thiên Tường cười cười nói :

– Nếu trong vòng ba trăm chiêu mà ngươi thắng ta, thời không những ta sẽ nhận thua cuộc, vui lòng dâng nộp ngươi tấm lưới nhện đỏ này, mà còn tự chặt hai chân đi nữa.

Thích Đại Chiêu thấy Hạ Thiên Tường đại ngôn quá sức tưởng tượng trong bụng cũng hơi gờm, không dám quá kiêu cuồng, chỉ hỏi :

– Ngươi dùng binh khí gì?

Hạ Thiên Tường lấy trong mình ra một chiếc túi da mềm, do Phi Quỳnh đặc chế, mở lấy chiếc Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao của Thiên vũ thượng nhân cho, cầm sẵn ở tay.

Thích Đại Chiêu thấy Hạ Thiên Tường chỉ dùng một cái lông chim để đối kháng với cây gậy sắt nặng một trăm năm mươi cân của mình, thì rất lấy làm lạ, nên không những không dám coi thường, mà còn cẩn thận nhìn kỹ món binh khí kỳ dị của đối phương vài lượt. Sau khi xem kỹ, mới biết chiếc lông ngũ sắc đó quả nhiên màu sắc bóng bảy phi thường, càng biết không phải là phàm phẩm, nhưng nhất thời không sao nghĩ ra tên chiếc lông cũng như lai lịch của nó xuất phát từ đâu.

Đổng Song Song chợt ồ một tiếng, sẽ nói với Lăng Diệu Diệu :

– Chiếc lông chim trong tay Hạ Thiên Tường giống như chiếc Thiên Cầm Ngũ Sắc Vũ Mao một trăm năm về trước đã từng khét tiếng giang hồ, không biết hắn lấy ở đâu ra? Hay là Thiên Vũ đại sư Đường Nhất Mộng vẫn còn sống và đã truyền cho thằng bé này Thiên Cầm Thất Xảo thủ pháp một môn võ công tuyệt thế vô song chăng?

Mấy câu đó lọt vào tai Thích Đại Chiêu, làm cho hắn giật mình kinh sợ đoán chắc Hạ Thiên Tường đến đây hẳn phải tin tưởng vào gì, mới dám liều lĩnh như vậy. Dầu sao ta cũng không nên lỗ mãng mà mua nhục.

Hắn nghĩ bụng mình đường đường Chưởng môn nhân lại đi giao đấu với một đứa bé con thắng cũng chẳng vinh hạnh gì, mà thua thì nửa kiếp anh danh đành phó theo dòng nước chảy. Nhưng vì trước đã chót hứa là cho đối phương tự ý chọn lựa địch thủ, đối phương lại chỉ đích danh mình, bây giờ còn biết nói sao?

Thích Đại Chiêu vốn là một tay giang hồ lão luyện hắn chỉ nghĩ một lát đã nảy ra một ý.

Hạ Thiên Tường thấy Thích Đại Chiêu đăm đăm nhìn chiếc lông chim trong tay mình lẳng lặng hàng giờ không nói bất giác ngạc nhiên hỏi :

– Thích chưởng môn nhân vẫn cho rằng Hạ Thiên Tường này không đáng thừa giáo hay sao?

Thích Đại Chiêu cười ha hả :

– Thích Đại Chiêu đường đường là Chưởng môn một phái, dẫu có dùng cây Cửu Bằng Triển Dực này đập nát ngươi ra thành tương, cũng bị nhân vật võ lâm cười là cậy lớn lấn bé, cậy khỏe lấn yếu, há chẳng dại lắm ru?

Hạ Thiên Tường hỏi :

– Vậy theo ý Chưởng môn nhân phải giao đấu thế nào, cho ngươi khỏi mang tiếng?

Thích Đại Chiêu thấy Hạ Thiên Tường đã bị mình cho vào vòng, bèn cười một cách nham hiểm :

– Ngươi có dám để ta ra đề mục không?

Hạ Thiên Tường cũng biết hắn định giăng bẫy gài mình, nhưng vẫn thản nhiên, nhướng mày cười nói :

– Thích chưởng môn dẫu đặt sắm một vạc dầu ra đây, tôi cũng dám nhảy vào trước.

Lăng Diệu Diệu lại nghé tai Đổng Song Song cười nói :

– Thằng bé đáng yêu thật! Tôi đồng ý gả Như Ngọc cho hắn!

Đổng Song Song mỉm cười, ngầm vận công lực Truyền Âm Nhập Mật đáp lại :

– Thư thư đừng mơ tưởng làm bà nhạc vội, theo ý tôi xem thì cậu con rể của thư thư cũng sính cường quá. Thế nào cũng bị Thích Đại Chiêu lừa cho mà coi. Đêm nay hắn khó lòng thoát ra khỏi cửa quan này.

Lăng Diệu Diệu vừa hừ một tiếng, đã nghe Thích Đại Chiêu cười ha hả nói :

– Hạ lão đệ quá nặng lời, chuyện đánh cuộc hôm nay thua được gì có quan trọng, mà ta phải giăng cạm bẫy đánh lừa lão đệ? Ta chỉ dùng cây gậy sắt này bày trò đùa với lão đệ một lúc cho vui, tránh cho đôi bên khỏi phải động thủ mà thôi.

Hạ Thiên Tường nghe nói cũng hơi yên tâm, bèn cười nói :

– Thích chưởng môn muốn thế nào, Hạ Thiên Tường cũng xin theo lệnh. Chúng ta nên tiết kiệm thì giờ, bắt đầu ngay đi thôi.

Thích Đại Chiêu cười một cách nanh ác, trong tay ngầm vận sức mạnh, cầm cây gậy sắt cắm vào đá sâu tới ba thước.

Sau đó hắn mới ngưng tụ thần công, nhằm đúng đầu gậy có chín con chim bằng xòe cánh bay, đinh, đinh, đinh đánh luôn mấy chưởng làm cho cây gậy sắt ngập hẳn vào trong đá, chỉ còn chừa có chín con chim bằng ra ngoài.

Thích Đại Chiêu đóng gậy xong, mới nhìn Hạ Thiên Tường tỏ vẻ đắc ý cười ha hả :

– Hạ Thiên Tường, chỉ cần ngươi rút được chiếc gậy này ra, mà không cần phải dùng sức ngoài, là vụ đánh cuộc ở núi Phục Ngưu dạo nọ ta xin nhận thua, và giao trả ngươi con Thiên lý long mã.

Ý kiến của Thích Đại Chiêu quả thật cao minh, hắn nghĩ dù cho Hạ Thiên Tường có may mắn được gặp Thiên Vũ đại sư Đường Nhất Mộng cũng chẳng qua chỉ học được mấy tuyệt chiêu tinh diệu là cùng, còn về mặt chân khí nội lực quyết không thể vượt bực mà đọ sức với mình được, phần thắng hẳn phải về mình? Và dù cho đối phương có rút nổi chiếc gậy thì mình dẫu thua cũng không đến nỗi mất thể diện.

Hạ Thiên Tường thấy Thích Đại Chiêu đóng gập chiếc gậy vào đá, mới tự hối là mình đã quá sính cường, đến nỗi mắc lừa. Phen này thì không những không chiếm được con long mã, lại còn mất luôn cả tấm lưới nhện đấy chớ không chơi.

Chàng còn đang băn khoăn lo lắng, thì Thích Đại Chiêu đã nhơn nhơn đắc ý, cười ha hả nói :

– Hạ Thiên Tường, vừa rồi ngươi bảo ta không nên kéo dài mất thì giờ, sao lúc này ngươi lại trùng trình như vậy? Mau rút gậy ra, rồi cưỡi long mã đi ngay cho được việc.

Hạ Thiên Tường đã bị dụ đến trước tình thế ấy, không thể lui được nữa, dầu được hay thua cũng phải giữ lấy thể diện, chàng bèn vênh mặt dõng dạc bước tới bên chiếc gậy cúi xuống hai tay nắm chắc lấy chỗ tay cầm có khắc chín con chim, ngưng đủ chân lực mắm môi rút mạnh.

Mai Khôi sứ giả chuyển chú công lực cho chàng quả thật đáng sợ, sau khi Hạ Thiên Tường vận hết sức bình sinh rút chiếc gậy ra tuy cây gậy sắt sức nặng vô cùng nhưng kết quả cũng bị chàng rút ra được ba tấc.

Điều đó không những làm cho quần ma phái Kỳ Liên hoảng vía mà cả hai vị lão nhân Lăng Diệu Diệu, và Đổng Song Song cũng phải kinh ngạc, tất cả đều xum lại xung quanh Hạ Thiên Tường, chú ý xem.

Thích Đại Chiêu chỉ lẳng lặng đứng một bên, miệng vẫn nở nụ cười đắc chí nhân vì hắn đã biết từ bắt đầu từ chỗ đầu gậy đó tới chỗ một thước bẩy, hai thước mốt, hai thước rưỡi, đều có một cái móc sắt cắm ngược, dùng để móc binh khí của đối phương vì vậy nên muốn rút gậy ra khỏi đá, còn khó hơn là cắm vào. Hạ Thiên Tường dẫu có sức khỏe ngang với mình, cũng chỉ rút chiếc gậy ra khỏi tảng đá chứng một thước là cùng.

Hắn tính liệu quả thực chuẩn xác, Hạ Thiên Tường rút chiếc gậy ra được tới chín tấc, hai cánh tay đã tê dại, quả tim đập thình thịch. mắt nẩy đom đóm, hai tai ù ù.

Chàng tuy biết sức đã kiệt, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu nhận thua, lại mắm môi ráng sức lực rút thật mạnh một lần nữa. Lần này chàng cảm thấy cây gậy sắt nặng tới ngàn cân, một đầu chàng đã ráng hết sức bình sinh mà nó vẫn đứng chơ chơ, không hề nhúc nhích.

Hạ Thiên Tường đã nản lòng, vừa toan thở dài một tiếng, cúi đầu nhận thua cho xong, chợt nghe tiếng Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đứng phía sau, cùng cất tiếng cười nói :

– Hạ Thiên Tường, ngươi đã năm bảy lượt đến động Giáng Tuyết quẫy nhiễu, thực là khả ố! Nhưng lúc nãy ngươi đã đánh cuộc với Thích chưởng môn nhân, phải cố nhổ cho bằng được cây gậy sắt ấy, còn may mắn chiếm được long mã mà ra khỏi đây, nếu không, chẳng những đã mất tấm lưới nhện đỏ, mà chúng ta còn muốn giữ cả hai cẳng chân của ngươi lại đây nữa.

Hạ Thiên Tường giận lắm, nói lại, nhưng chợt nhận thấy Lăng Diệu Diệu giọng nói tuy khắc bận, xong đôi mắt lại rất hiền từ, nhìn mình một cách âu yếm.

Giữa lúc ấy lại nghe có người dùng Nghi Ngữ Truyền Âm là một môn tuyệt đỉnh thần công, nói vào tai :

– Ngươi cứ cố sức nhổ gậy đi, chúng ta sẽ giúp ngươi, ta cam đoan thế nào ngươi cũng rút được chiếc gậy này ra khỏi tảng đá.

Hạ Thiên Tường nghe nói hiểu ý, bèn đưa mắt nhìn Lăng Diệu Diệu ngạo nghễ đáp :

– Các ngươi đứng vội kiêu cuồng. Hạ Thiên Tường này đã rút được cây gậy ra khỏi gần một thước, cố nhiên là có thể rút ra hết được.

Vừa nói tới đó, phía sau lưng chợt nhận thấy một luồng gió lạnh, từ từ nhập vào mình liên miên không dứt, dần dần biến thành một luồng hơi nóng, truyền đi khắp thân thể, làm cho Hạ Thiên Tường cảm thấy tinh thần phấn chấn, bao nhiêu mệt nhọc biến mất, chân tay và các khớp xương, dễ chịu thư thái vô cùng.

Hạ Thiên Tường biết rằng hai vị lão nhân áo vàng quả đã giúp mình, chàng không muốn để Thích Đại Chiêu sinh bụng nghi ngờ, giả cách hỏi :

– Thích chưởng môn nhân, tôi có thể uống một viên thuốc hỗ trợ lực không?

Thích Đại Chiêu gật đầu, mỉm cười, nói một cách chế diễu :

– Được lắm chứ? Để ta thử coi thứ thuốc tiên nào có thể giúp cho ngươi thêm được ngàn cân thần lực nữa.

Hạ Thiên Tường vừa toan làm bộ lấy thuốc ra uống, thốt nhiên nghe mấy tiếng vượn kêu, rồi con linh viên Tiểu Bạch từ phía sau đống đá khệnh khạng bước ra.

Hạ Thiên Tường thấy Tiểu Bạch tự nhiên chạy ra, đoán chắc tất có chuyện gì, bèn mỉm cười hỏi :

– Tiểu Bạch, mi định ra đây giúp ta chăng? Nhưng ta đã hứa với Thích chưởng môn là chỉ tự lực rút gật một mình, không được nhờ người ngoài giúp sức, vậy mày ra đây làm gì?

Tiểu Bạch chít, chít kêu mấy tiếng, tay phải cầm viên Độc Xà Đan Nguyên của con vượn đen tặng cho nó ngày trước, nhét vào miệng Hạ Thiên Tường, hình như muốn bảo chàng nuốt đi.

Lăng Diệu Diệu thấy Tiểu Bạch cầm trong tay viên Độc Xà Đan Nguyên, bất giác đưa mắt nhìn Đổng Song Song đôi môi hơi mấp máy.

Lập tức bên tai Hạ Thiên Tường nghe tiếng người dùng Nghi Ngữ Truyền Âm nói :

– Cái ở trong tay con vượn trắng cầm, hình như là Ngô Công Mãng Đan Nguyên, một thức thuốc rất hiếm có, ngươi nên nuốt ngay đi, rồi điều khí vận hành, tất sẽ có ích lợi không nhỏ. Chúng ta dẫu có thể giúp ngươi nhổ được cây gậy sắt ra, nhưng cái lối đó chỉ là vạn bất đắc dĩ, dẫu có nhổ được gậy, nhưng chân khí của ngươi cũng bị hao tổn ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hàng nửa năm mới hồi phục lại được. Nay may có thứ thuốc này, trong ngoài tương trợ thì không ngại gì nữa.

Hạ Thiên Tường nghe nói mừng lắm vội nuốt ngay viên Ngô Công Mãng Xà Đan Nguyên vào bụng, rồi theo lời Lăng Diệu Diệu điều nguyên chân khí, biến đan nguyên thành ngọc dịch, tản đi khắp bách huyệt trong cơ thể.

Thích Đại Chiêu thấy Hạ Thiên Tường nhắm mắt ngồi im, điều tức vận nguyên hành công lâu quá, bất giác sốt ruột, ngẩng đầu trông trời, rồi hỏi :

– Hạ Thiên Tường, lúc này đã gần cuối giờ Hợi, ngươi còn làm bộ làm dạng, có kéo dài thời gian ra tới bao nhiêu nữa?

Hạ Thiên Tường mở mắt, mỉm cười đứng lên, lại chạy tới bên cây gậy sắt, đã được chàng kéo ra gần một thước, nhìn Thích Đại Chiêu cười nói :

– Thích chưởng môn cứ sắp sẵn con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh ra đền cuộc đi thì vừa, lần này ta nhất định rút hẳn chiếc gậy ra ngoài cho mà xem.

Thích Đại Chiêu chỉ hừ một tiếng, mặt như phủ một lợp băng, bĩu mồm đứng im.

Hạ Thiên Tường có cái cảm giác như sau lưng mình lại có một luồng gió lạnh từ từ len vào cơ thể, bèn dùng hai tay nắm chắc lấy thân cây gậy sắt, ráng sức nhổ thật mạnh.

Lần này Thích Đại Chiêu và khắp mặt quần ma phái Kỳ Liên đều há mồm trợn mắt, kinh ngạc vô cùng.

Thì ra cây gậy sắt đã bị Hạ Thiên Tường kéo dài ra thêm chín tấc nưa.

Chàng nhìn kỹ thân cây gậy sắt, thấy khoảng chỗ thước bảy có một chiếc móc sắt cắm ngược, bèn à một tiếng mỉm cười nói :

– Thì ra cây gậy sắt của Thích chưởng môn nhân còn có móc ngược, hèn gì mà nhỏ khó thế?

Sắc mặt Thích Đại Chiêu chợt đỏ bừng, rồi lại tím ngắt, tỏ ra luống cuống vô cùng.

Giữa lúc đó, Hạ Thiên Tường hú lên một tiếng trong vắt như rồng ngâm, nhờ sức đan nguyên trong cơ thể và luồng gió lạnh sau lưng trợ lực, đã rút bật được cây gậy sắt ra khỏi tảng đá, hai tay nâng lên trước mặt Thích Đại Chiêu, thái độ cực kỳ nhũn nhặn.

Thích Đại Chiêu quẩn quá, không biết làm thế nào, giận mà không thể trút vào đâu được, bèn cầm lấy cây gậy sắt bất thình tình vung lên, quật thật mạnh vào một tảng núi đá lớn bên cạnh, tia lửa bắn tóe lên như pháo bông, tảng đá lập tức vỡ ra làm bốn mảnh.

Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ cười thầm, nhưng vẫn cố làm điệu bộ nghiêm trang, cung kính vái Thích Đại Chiêu một vái, mỉm cười nói :

– Võ lâm mạt học Hạ Thiên Tường, kính xin Thích chưởng môn nhân y ước ban cho con Thiên lý thần mã.

Trước tình hình đó, lại thêm Lăng Diệu Diệu, Đổng Song Song và bọn Thiết Quán đạo trưởng, Lôi Hóa chứng kiến. Thích Đại Chiêu dù có mặt dày đến đâu, cũng không thể thoái thác được nữa, đành chỉ nghiến chặt hai hàm răng, hậm hực nói :

– Nếu ngươi có thể cưỡi được con ngựa ấy, thì cứ việc đem đi.

Hạ Thiên Tường rất tự tin mấy câu thần chú của Phi Quỳnh truyền cho dạo nọ, bèn đường hoàng bước đến bên con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh dùng cặp mắt thành khẩn, thân thiện, nhìn thẳng vào mắt con ngựa, rồi một tay vỗ nhẹ vào bờm ngựa, mà kề sát má, tỏ vẻ âu yếm ân cần sẽ nói :

– Ha ky lý ma, ma ky lý ha, ha ky ma ma cổ long!

Con ngựa quả nhiên tỏ vẻ hiền lành, mặc cho Hạ Thiên Tường vỗ về âu yếm, nhưng trong khóe mắt nó chợt long lanh mấy giọt lệ sắp sửa tràn ra ngoài.

Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, chợt nhớ hồi nọ ở trên núi Đại Ba, con ngựa này đã hai lần kêu lên những tiếng thảm thiết báo nguy cho Lộc Như Ngọc, mà vì nàng sơ ý không đề phòng, đến nỗi trúng phải ám toán. Nay nó lại ứa nước mắt thế này, có lẽ bọn Kỳ Liên thẹn quá hóa giận, lại định mưu toan ngầm hại mình chăng?

Nghĩ vậy chàng càng phải lưu ý đề phòng không dám sơ hốt. Nhưng trong khi chàng nhảy lên mình ngựa, chưa kịp dong cương, chợt nghe Thích Đại Chiêu nghiến răng hừ một tiếng kèm theo là một tiếng vút xé luồng không khí bay tới.

Hạ Thiên Tường biết có biến, vừa toan cất tiếng hỏi, chợt đã nghe thấy con ngựa run bắn lên, rồi thốt nhiên ngã phục xuống.

Hạ Thiên Tường vội nhảy xuống đấy, đưa mắt nhìn, chỉ thấy tai bên trái con ngựa đã bị một mũi Thiên Kinh độc thích cắm ngập vào gần tới óc. Thế là một con Thiên lý long câu hiếm có trên đời đã chết dưới bàn tay độc ác tàn nhẫn của chính chủ nhân nó.

Hạ Thiên Tường giận quá, máu nóng bốc lên ngùn ngụt, trỏ mặt Thích Đại Chiêu thét lớn :

– Thích Đại Chiêu, ngươi chẳng gì cũng là thân phận Chưởng môn nhân một phái, sao lại làm những việc khốn nạn vô sỉ như vậy?

Thích Đại Chiêu sắc mặt tái xanh, sát khí ngùn ngụt lớn tiếng đáp lại :

– Hạ Thiên Tường, ngươi đừng khinh cuồng mà mua lấy cái chết ăn nói không biết chọn lời. Ta giết con ngựa của ta, sao lại gọi là vô sỉ, là khốn nạn?

Hạ Thiên Tường đau đớn, nhìn con ngựa nằm chết trên mặt đất, nghiến răng nói :

– Ngươi giết con ngựa của ngươi, cố nhiên không ai nói được, nhưng lúc này nó đâu còn phải là ngựa của ngươi nữa?

Thích Đại Chiêu bĩu mồm nói :

– Tay tuy có hứa nếu có thua cuộc sẽ trả ngươi con ngựa ấy, nhưng có nói là ngựa sống hay ngựa chết đâu?

Hạ Thiên Tường nghiến răng nói :

– Ta được cuộc trước, ngươi giết ngựa sau, rõ ràng là ngươi cố tình che đậy tội lỗi. Ta thề sẽ báo thù cho con ngựa vô tội.

Thích Đại Chiêu cười ha hả :

– Nếu không có mi đến đây quấy rối, thì con ngựa quý của ta khi nào bị chết? Mi mới chính là hung thủ giết ngựa, ta phải giết ngươi để thường mạng cho nó.

Nói xong cầm cây gậy sắt múa một vòng tròn dùng chiêu Lôi giáng cửu tiêu kèm theo một luồng gió ào ào như vũ bão, nhằm lưng Hạ Thiên Tường giáng xuống, Thích Đại Chiêu khét tiếng là hảo thủ trong số tám Đại chưởng môn, lại nhân trong lúc nóng giận phát chiêu, uy thế mạnh mẽ tưởng như có thể chuyển được cả nùi rừng, cây gậy còn cách xa mấy thước mà luồng kình phong tưởng chừng như bốc cả thân hình đối phương bay lên.

Hạ Thiên Tường thấy uy thế quá mạnh, không dám khinh thường, trong khi luồng quái phong vừa cuồn tới, chàng đã thi triển công lực Thiên Long Chuyển, là một chiêu tuyệt học dùng để thoát thân trong khí cấp nạn của sư môn, ung dung lách xa hai trượng.

Thích Đại Chiêu vừa định thừa thế truy kích, chợt nghe Giáng Tuyết Tiên Nhân Lăng Diệu Diệu sẽ hừ một tiếng, rồi lạnh lùng nói :

– Thích chưởng môn nhân hãy xin dừng lại, nghe ta nói một câu đã.

Thích Đại Chiêu thu gậy về, nhìn Lăng Diệu Diệu tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi :

– Lăng hộ pháp ngăn không cho tôi giết tên tiểu tặc này là có ý gì?

Lăng Diệu Diệu đưa mắt nhìn khắp quần ma, mỉm cười nói :

– Trước động Giáng Tuyết, bên ta đã tụ tập đủ các tay hảo thủ, đối phương chỉ có một mình Hạ Thiên Tường, thắng cũng chẳng ai khen mà thua thì bị người ta cười, dầu Chưởng môn nhân có hạ được hắn dưới cây gậy sắt này, cũng không tránh khỏi được những lời đồn đại truyền khắp giang hồ làm một trò cười cho thiên hạ.

Thích Đại Chiêu đôi má nóng bừng, hậm hực nói :

– Vậy theo ý Lăng hộ pháp thì tôi đành phải tha cho thằng nhãi con này hay sao?

Lăng Diệu Diệu cười nói :

– Ngày đại điểm khai phái của phái Chấn Thiên, quần hùng sẽ tệ tựu tại đây, lúc ấy Chưởng môn nhân có thể đêm câu chuyện hôm nay nói với sư phó hắn là Bắc Minh Thần Bà để bà ta nghiêm trị hắn thì hơn.

Thích Đại Chiêu nhướng cao đôi lông mày chổi xể, mắt tóe ra những tia lạnh như thép, nhìn Hạ Thiên Tường, dằn mạnh cậy gậy xuống đất, giận dữ nói :

– Lăng hộ pháp nói cũng có lý, tôi không sợ Bắc Minh Thần Bà nào hết. Chỉ đáng tiếc con ngựa quý của tôi bỗng dưng chết oan, mà chưa thể bằm văm thằng quỷ con này thành tăm ngàn mảnh…

Vừa nói tới đây, Đổng Song Song chợt mỉm cười ngắt lời :

– Thích chưởng môn nhân đừng giận! Đổng Song Song nói thẳng việc ngươi dùng Thiên Kinh độc thích ám toán con Thiên lý long câu, hình như có hơi thiếu suy xét một chút. Theo ý tôi thì cứ để cho Hạ Thiên Tường cưỡi đi, sau này còn có cơ hội chiếm lại được có phải khỏi phí mất con ngựa quý không?

Thích Đại Chiêu thây hai vị hộ pháp của mình, đều có ý bênh vực Hạ Thiên Tường, bất giác cảm thấy bất mãn, nhưng việc giết ngựa quả là do một lúc nóng giận làm bừa, nên cũng có ý hối. Tự mình làm trái, còn biết nói sao, đành chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi lẳng lặng đứng im.

Hạ Thiên Tường biết đêm nay mình sở dĩ không đến nỗi mất mặt toàn là nhờ công hai vị tiền bối giúp ngầm. Bây giờ việc tư đã xong, mới chợt nhớ đến nhiệm vụ chính, bèn hướng vào hai vị lão nhân áo vàng cung kính thưa :

– Hạ Thiên Tường đến đây hôm nay, không phải là vì việc đánh cuộc, mà là vì vâng lệnh của một vị lão tiền bối, đến mời hai vị.

Lăng Diệu Diệu chỉ hừ một tiếng, rồi nói :

– Ai mà kiêu cuồng như vậy? Hắn đã muốn gặp bọn ta, sao không thân hành đến động Giáng Tuyết, mà lại phải sai ngươi truyền tin?

Hạ Thiên Tường nghiêng mình cười đáp :

– Vị lão tiền bối đó nói là không tiện đến đây, nên mới sai Hạ Thiên Tường tới đây kính mời hai vị dời gót ngọc…

Đổng Song Song cười, ngắt lời :

– Người nào mà hách dịch vậy? Ngươi có biết tên hắn là gì không?

Hạ Thiên Tường đáp :

– Người ấy họ Lệ tên Thanh Cuồng, trong giới vũ lâm gọi là Phong Trần Cuồng Khách, tề danh với gia sư và Trọng Tôn lão tiền bối.

Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song nghe nói đều rùng mình, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc. Lăng Diệu Diệu vội hỏi :

– Ngươi đã gặp Lệ Thanh Cuồng ở đâu? Hắn mời bọn ta đến đâu họp mặt?

Hạ Thiên Tường thuận miệng nói bịa :

– Hạ Thiên Tường nhân vào uống rượu trong một tửu điếm tình cờ gặp Lệ lão tiền bối đang ngồi uống rượu. Người sai vãn bối mời hai vị lão nhân gia, đến tửu điếm nói chuyện.

Đổng Song Song hỏi :

– Tửu điếm đó ở đâu?

Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :

– Vãn bối không biết địa điểm đó tên là gì chỉ biết rằng từ đây tới đó phải mất khoảng hai ngày đường. Hạ Thiên Tường xin dẫn đường cho hai vị.

Lăng Diệu Diệu vừa gật đầu, Thích Đại Chiêu đứng bên đã cười nhạt nói :

– Có cái địa điểm nào mà lại không biết tên bao giờ? Lăng hộ pháp phải cẩn thận, đứng để thằng ranh con diệu ác này lừa vào khuôn sáo.

Lăng Diệu Diệu cười khanh khách :

– Thích chưởng môn nhân đừng ngại, trên đời này ai dám thi quỷ kế với Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song? Chúng ta theo Hạ Thiên Tường tới gặp Lệ Thanh Cuồng cũng liễu kết tâm nguyện bao nhiêu năm nay, rồi sẽ trở về đây tức khắc. Ngươi hãy chôn cất con ngựa Thiên Lý Cúc Hoa Thanh đi, không cần phải lo gì cho chúng ta cả.

Nói xong lại bảo Hạ Thiên Tường :

– Thôi chúng ta đi, ngươi và con vượn trắng đi trước dẫn đường.

Hạ Thiên Tường nhìn con ngựa, rồi lại nhìn Thích Đại Chiêu nhướng mày kêu to :

– Thích Đại Chiêu, tới ngày khai phái của phái Chấn Thiên, ta sẽ báo thù cho con ngựa đáng thường này, ngươi khó lòng tránh khỏi công đạo.

Nói dứt lời, lập tức cùng Tiểu Bạch song song nhảy ra khỏi động Giáng Tuyết, trông về hướng nam thẳng tiến. Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song cũng nhún mình nhảy theo, bỏ mặc Thích Đại Chiêu mặt mày xám ngoẹt, không biết trút giận vào đâu, lại vung cây gậy sắt đập vào đá lớn làm vỡ tan ra thành cám.

Ra khỏi hai ngọn núi, Hạ Thiên Tường mới chấp tay mỉm cười nói với Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song :

– Hạ Thiên Tường xin đa tạ thâm ân của hai vị tiền bối đã ám trợ chân lực nên Hạ Thiên Tường mới nhổ được cây gậy sắt vừa rồi.

Lăng Diệu Diệu cười nói :

– Việc nhỏ mọn hà tất phải nhắc đến. Ta nghe Bào Tam Cô nói ngươi bị mụ cho uống hai viên Cửu Hàn đan, xương cứng lại thành đá mà chết, sao bây giờ vẫn còn sống?

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Bào Tam Cô tuy nham hiểm độc ác, nhưng Hạ Thiên Tường ở hiền lại gặp lành, may mắn được Trọng Tôn lão tiền bối cứu giúp, nên xương mới khỏi đông thành băng, lại nhờ hai viên Cửu Hàn đan chữa được hai bàn tay khỏi bị hỏa độc.

Lăng Diệu Diệu à một tiếng, rồi hỏi :

– Thì ra ngươi gặp Trọng Tôn Thánh, cái lão già hiếu sự, chỉ thích vọc vào chuyện người khác. Nhưng Lộc Như Ngọc có biết là ngươi còn sống không? Bây giờ nó ở đâu?

Hạ Thiên Tường cau mày nói :

– Trọng Tôn lão tiền bối đã nói cho Ngọc muội nghe là vãn bối chưa chết, kế lại thấy vãn bối đang dần dần hồi tỉnh, liền lập tức bỏ đi, còn nói là từ nay nàng sẽ tìm nơi âm thanh cảnh vắng, tu cho hết kiếp sống thừa, không muốn gặp mặt vãn bối nữa.

Lăng Diệu Diệu và Lộc Như Ngọc vì mẫu tử tình thâm, nên nghe chàng nói, bất giác buột miệng thở dài một tiếng, sắc mặt buồn bã, bâng khuâng.

Hạ Thiên Tường biết ý vội nói :

– Lão tiền bối cứ việc yên tâm chờ ngày kết liễu đại hội Chấn Thiên xong cháu sẽ đi khắp chân trời góc biển tìm cho kỳ được Ngọc muội mới nghe.

Lăng Diệu Diệu nghe nói cũng hơi yên tâm bèn lại hỏi :

– Ngươi đã tìm thấy Lộc Như Ngọc rồi liệu còn cô phụ tấm chân tình của nó đối với ngươi hay không?

Hạ Thiên Tường chỉ đỏ mặt lắc đầu không đáp.

Lăng Diệu Diệu cười nói :

– Không phụ là phải, nếu ngươi bội ước, thì chớ trách ta bụng dạ độc ác, bắt ngươi biến làm Hàn Băng Tố Tượng cho coi.

Hạ Thiên Tường tính tình kiêu ngạo, xưa nay không chịu khuất phục ai bao giờ, nên vừa nghe Lăng Diệu Diệu nói vậy, chàng đã xách ngược lông mày, mắt tóe lửa, nói :

– Lăng lão tiền bối đừng nói thế, cháu sở dĩ không phụ Lộc Như Ngọc là vì lương tâm đạo đức của cháu, và trước kia cháu đã vì nàng mò mẫn tìm lên mộ Mai Khôi trên Mân Sơn cầu Mai Khôi nguyện lực, chớ không phải vì khiếp sợ thần uy của lão tiền bối. Hạ Thiên Tường này trời sinh tâm tính bướng bỉnh, xưa này chưa hề biết sợ…

Lăng Diệu Diệu cười ngắt lời :

– Nếu ngươi không cao ngạo quật cường, thì khi nào Lộc Như Ngọc nó thèm để ý đến? Vừa rồi ngươi nói thế có phải ngươi bảo đã từng vì Lộc Như Ngọc lên mộ Mai Khôi, cầu xin Mai Khôi nguyện lực phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN