Mai Khôi Sứ Giả - Chương 6: Giang hồ lắm chuyện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 6: Giang hồ lắm chuyện



Giọng của Mai Khôi sứ giả từ trên trời rơi xuống, ngắt ngang câu nói của Hạ Thiên Tường :

– Ngươi đoán có lẽ đúng, Côn Luân nếu trông xa thì quả giống Khóa Hồ Lam hoặc Ngô Câu kiếm thật!

Hạ Thiên Tường cau mày nói tiếp :

– Nhưng nếu căn cứ về ngựa, thì lại hình như chính là con Thanh Phong Ký của Tái lão tiền bối bị thua cuộc về tay Trọng Tôn Phi Quỳnh.

Mai Khôi sứ giả cười ha hả nói :

– Ta cũng biết bên trong tất còn nhiều chuyện mâu thuẫn! Nhưng nếu công việc quá dễ dàng, thì Mai Khôi nguyện lực đâu còn là tâm dược trị bệnh tương tư rất tốt nữa?

Tái Hàn Khang, Sài Vô Cấu và Hạ Thiên Tường nghe xong đều cảm thấy nóng tai. Mai Khôi sứ giả lại nói :

– Bây giờ ta còn phải đi điều tra mấy việc khả nghi. Trong chốn giang hồ, bất cứ nơi nào ta cũng có thể gặp nhau được. Tái đại hiệp cũng nên tạm thời gác bỏ việc làm thuốc ít lâu, quay ra làm ông mối, vì hai vị si nam si nữ này tác hợp cho thành việc tốt đẹp.

Nói xong cười ha hả một tràng dài, rồi thốt nhiên im bặt. Làm cho Tái Hàn Khang và Sài Vô Cấu, Hạ Thiên Tường cứ nghểnh cổ trông lên mỏm núi cao, toàn thân khuynh chú cả vào tiếng cười kỳ dị đó.

Mai Khôi sứ giả đã có lời dặn, lại đưa cho nửa bông sen đỏ, Tái Hàn Khang bèn hỏi Hạ Thiên Tường lấy một giọt Thiên Niên Chi Dịch, rồi lập tức khai lò nấu thuốc sửa soạn để chữa vết thương ở trên má của Sài Vô Cấu, khôi phục lại dung mạo cho nàng.

Đã có thánh dược, lại có thần y, nên chỉ trong mấy hôm Sài Vô Cấu lại lấy lại được vẻ dung nhan tươi tốt như cũ. Trong thời gian đó, Hạ Thiên Tường đối với nàng trở nên thân mật. Nhân Sài Vô Cấu là sư muội của Băng Tâm thần ni, kể về bề thế thì nàng còn là bậc trên, nên chàng phải gọi nàng là Sài cô cô.

Sài Vô Cấu đã khôi phục được nhan sắc, bèn bỏ chiếc khăn ra không dùng nữa. Hạ Thiên Tường trông thấy nhướng cao lông mày, mỉm cười nói :

– Sài cô cô không nên bỏ khăn che mặt vội, chờ khi nào Tư Đồ Úy đã được Mai Khôi sứ giả dùng Mai Khôi nguyện lực hóa giải rồi, lúc ấy sẽ cho vị bạc hạnh lang quân bất ngờ được trông thấy cái dung mạo thiên tiên của cô cô, thử coi hắn có xấu hổ không?

Sài Vô Cấu buồn bã nói :

– Tư Đồ Úy không những đã phụ ta, lại còn sa ngã vào lưới tình của Cận Lưu Hương bố trí nữa. Cho nên mặc dầu Mai Khôi sứ giả có khổ tâm vun đắp, Mai Khôi nguyện lực có thánh khiết vô biên đến đâu nữa, chỉ sợ cũng khó lòng làm cho trăng khuyết lại tròn, hoa tàn lại thắm được. Nhưng lão đệ đã nói vậy thời ta cũng theo lời, không bỏ khăn che mặt vội.

Hạ Thiên Tường vừa định nói, thì cả ba người cùng một lúc đều nghe thấy một tiếng động lạ, Tái Hàn Khang chú ý nhìn xuống dưới Thiên Tâm bình, mỉm cười gọi to :

– Ai đến đó? Có phải ăn mày Tam Hủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo vì nhớ mấy hủ rượu nho của ta mà định đến ăn trộm đó chăng?

Dưới Thiên Tâm bình chợt nổi lên một trận cười quái gở rồi một cái bóng nhảy vụt lên trên. Đó là một lão ăn mày người gầy gò, râu bạc trắng, mình mặc một chiếc áo vá hàng trăm mảnh, trỏ vào mặt Tái Hàn Khang nói to :

– Lão lang vườn bán thuốc giả kia, sao ngươi chỉ biết đoán là ta thích uống rượu? Phải nên biết rằng giang hồ đa sự, kiếp số những kẻ cần nhờ ngươi trị thương, giải độc rồi đây sẽ nối gót nhau mà đến, lúc ấy dẫu muốn uống rượu cũng không chắc có thì giờ nữa là.

Tái Hàn Khang mỉm cười nói :

– Lão ăn mày đừng có nhe nanh vuốt vội, để ta giới thiệu với các vị khách quí đã.

Nói xong, vừa giơ tay chỉ Sài Vô Cấu, Uất Trì Xảo đã chắp tay cười nói :

– Vị này là Lăng Ba Ngọc Nữ Sài cô nương cao thủ phái La Phù, tôi đã được biết. Còn vị thiếu niên bằng hữu này là ai?

Hạ Thiên Tường biết Tam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo cũng là một vị kỳ hiệp trong giới võ lâm, tính thích khôi hài ngạo thế, trong chốn giang hồ đã nổi danh là Thần Thâu lại nổi danh là Xảo Lượng bèn chắp tay cung kính vái một vái, thưa rằng :

– Tại hạ là Hạ Thiên Tường môn hạ phái Bắc Minh, gia sư là Hoàng Phủ Thần Bà…

Chàng nói chưa dứt lời, Uất Trì Xảo đã giơ tay với lấy bình rượu nho để trên bàn tu một hơi cạn hết, rồi vẫy tay cười :

– Sài cô nương là La Phù kỳ nữ, Hạ lão đệ là Bắc Minh cao đồ, hân hạnh, hân hạnh! Nhất là rượu nho của ngươi, càng ngày càng ngon quả thực bất tục!

Sài Vô Cấu và Hạ Thiên Tường thấy bộ dạng ông ta như vậy đều cố nín cười không được. Tái Hàn Khang cũng mỉm cười mắng :

– Lão ăn mày, đã bao nhiêu ngày chưa cho sâu rượu ăn hay sao mà trông bộ tịch thèm khát đến thế kia? Ngươi vừa nói: giang hồ đa sự, kiếp số… (…) , tại sao đang nói nửa chừng lại bỏ dở?

Uất Trì Xảo lườm Tái Hàn Khang một cái rồi kêu gầm lên :

– Đem rượu ra đây, đem rượu ra đây! Lão hoa tử chạy lên được đến Thiên Tâm bình của ngươi, đã khát cháy cả cuống họng, nếu không có rượu nhấp giọng, thì làm sao cho cái lưỡi nó mềm được.

Tái Hàn Khang lắc đầu cười, vào trong nhà lấy ra nửa bình rượu nho và một chén lớn, đặt trước mặt Uất Trì Xảo rồi nói :

– Có ông khách tồi như ngươi giáng lâm, quả thật Thiên Tâm bình của ta đã đến ngày kiếp số… (không rõ mất 1 câu)! Đây là nửa bình trần tửu cất đã mười năm, quý lắm! Bây giờ ngươi vừa đổ rượu cho những con sâu rượu trong bụng ngươi, vừa kể cho chúng ta nghe những gì ngươi được nghe thấy, tại sao trong chốn giang hồ tự nhiên lại sinh ra lắm chuyện?

Uất Trì Xảo bưng hồ rượu lên rót đầy một chén, cầm lên tay, đưa mắt nhìn ba người, rồi mỉm cười hỏi :

– Ba vị có biết ngày mười sáu tháng chạp năm nay, trên đỉnh chót Thiên Đô ở Hoàng Sơn có một thịnh hội của võ lâm, vô cùng nhiệt náo không?

Bọn Tái Hàn Khang nghe xong đều sửng sốt kinh ngạc, Sài Vô Cấu cất tiếng hỏi trước :

– Ai là chủ động đề xướng ra thịnh hội đó? Và mời những ai tham dự?

Uất Trì Xảo nâng chén rượu lên môi, tợp một cái hết nửa chén, giơ tay áo lên chùi mép, đăm đăm nhìn Sài Vô Cấu rồi cười nói :

– Lệnh sư tỷ là Băng Tâm thần ni, một trong ba nhân vật khởi xướng ra việc ấy. Còn hai vị nữa là Hoằng Pháp Chân Nhân Chưởng môn phái Võ Đang, và Thiết Quán đạo trưởng Chưởng môn phái Điểm Thương. Còn các nhân vật đối phương, được ước hẹn đến dự lễ hội hè.

Hạ Thiên Tường nghe đến đấy, biết ngay cuộc hội này tất có liên can đến việc có kẻ dùng Tử Hắc Tam Lăng độc thích ám toán mấy vị Chưởng môn bèn ngắt lời hỏi :

– Xin hỏi Uất Trì Xảo tiền bối, ba vị Chưởng môn nhân ba phái La Phù, Điểm Thương, Võ Đang có phải ước hẹn với Tri Phi Tử, Chưởng môn phái Côn Luân không ạ?

Uất Trì Xảo ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên Tường chằm chặp rồi gật đầu nói :

– Hạ lão đệ đoán đúng lắm! Bọn họ quả ước với Tri Phi Tử thật! Nhưng Tri Phi Tử khi nào dám lấy sức một phái chống lại ba phái nên hắn lại mời cả Huyền Huyền sư thái Chưởng môn phái Nga Mi, là bạn chí hữu của hắn, cùng với Băng Phách Thần Quân Thân Đồ Hợi, Chưởng môn phái Tuyết Sơn trợ trận. Ba vị thử nghĩ xem kỳ định là ngày mười sáu tháng chạp, đại hội cử hành trên đỉnh ngọn Thiên Đô Hoàng Sơn dự hội là sáu môn phái lớn trong tám đại môn phái võ lâm đương thời.

Ấy là chưa kể các nhân vật trong tam sơn ngũ nhạc nghe tin kéo đến chiêm ngưỡng nữa. Như thế có phải là một đại hội vô cùng sôi nổi khiếp quỷ kinh thần, mà từ thuở khai thiên phá thạch đến giờ, chưa từng thấy không?

Nói đến đấy ông chợt ngừng lại, sắc mặt lộ vẻ cẩn thận ngậm ngùi nói tiếp :

– Trong tám đại môn phái trừ những sự tranh giành, hiếu thắng không thể tránh được, ngoài ra hai phái La Phù, Điểm Thương vẫn có mối thù sâu xa từ trước, Kỳ Liên gần đây lại mới cấu kết với Điểm Thương thành một tử đảng. Nay lại thêm Thiên Đô đại hội Côn Luân, Nga Mi, Tuyết Sơn đã thành thù địch của ba phái La Phù, Điểm Thương, Võ Đang. Trong giới võ lâm từ nay chắc gió tanh mưa máu liên miên không lúc nào ngừng.

Nói đến đấy sắc mặt lại càng lộ vẻ đau thương ực một tiếng, nửa chén rượu còn lại đã dốc cả vào miệng, đoạn chỉ mặt Tái Hàn Khang cười liền mấy tiếng thật quái gở rồi nói :

– Những chuyện ta vừa nói chẳng phải giang hồ đa sự, kiếp số là gì? Một lão quái vật như ngươi đã mang tiếng là Đương Đại Thần Y đừng có lên mặt cao ngạo, cứ nằm khểnh trên Thiên Tâm bình, keo lận linh đan, giấu giếm tài nghệ nữa. Nên phải mau xuống núi mà giúp đời, chữa chạy cho bọn võ lâm sắp bị thương vong, may ra cũng cứu vãn được phần nào kiếp số.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi nghe, nghe xong lại cười nói với Sài Vô Cấu :

– Đại hội Thiên Đô đã có Băng Tâm thần ni, thì Sài cô cô chắc thế nào cũng phải đến. Hay là chúng ta đi ngay bây giờ, dọc đường dò la tin tức xem có cái gì khả nghi, hoặc giả có phát hiện được đầu mối gì chăng, cũng chưa biết chừng!

Sài Vô Cấu mỉm cười gật đầu, Hạ Thiên Tường lại hỏi Tái Hàn Khang :

– Tái lão tiền bối có thể cùng đi với chúng cháu được không?

Tái Hàn Khang xua tay cười nói :

– Khi nào tới kỳ, ta sẽ đi thẳng đến Thiên Đô, xem cho rộng tầm con mắt. Nhưng ngay lúc này thì chưa thể cùng đi với Sài nữ hiệp và lão đệ được.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi tại sao, ông nói :

– Lão hoa tử nói cũng có lý, ta cũng muốn nhờ thuật làm thuốc của ta, thể theo lòng trời, vì các nhân vật võ lâm vãn hồi kiếp nạn. Vậy ta còn phải thu thập mấy món diệu dược hiếm có ngày thường không mấy khi dám đem dùng nhảm và luyện thêm một ít linh đan mang đi để phòng sẵn.

Hạ Thiên Tường nghe nói liền thò tay vào bọc lấy chiếc bình ngọc nhỏ trong còn một giọt chi dịch, đưa cho Tái Hàn Khang mỉm cười nói :

– Tái lão tiền bối, trong lọ này còn một giọt Thiên Niên Chi Dịch, lão tiền bối đem hòa vào bình linh đan, công hiệu chắc phải mạnh hơn.

Tái Hàn Khang cầm chiếc lọ ngọc trong tay, nhìn Hạ Thiên Tường nghiêm sắc mặt nói :

– Lão đệ không nên khẳng khái quá như vậy! Giọt Chi Dịch này, công hiệu có thể làm cho người chết sống lại, xương khô mọc thịt, nếu trong khi lão đệ hành hiệp giang hồ, chẳng may gặp tai bay vạ gió bất ngờ, mà có thứ linh dược này ở trong mình cũng đủ cứu được tính mạng.

Hạ Thiên Tường không đợi Tái Hàn Khang nói hết, đôi mày nhướng cao sắc mặt rạng rỡ, cất tiếng nói sang sảng :

– Hạ Thiên Tường nhờ được sư môn truyền dạy, ra chốn giang hồ du hiệp, chỉ nói thị phi, không cần nói đến họa phúc. Lão tiền bối xin cứ dùng giọt thuốc này điều hòa với linh đan, luyện thuốc để cứu thế, cũng có thể làm cho đức trạch từ bi của Nhất Bát thần tăng – người khảng khái tặng giọt linh dược này – phổ cập tới chúng sinh.

Uất Trì Xảo nghe xong, buông rơi chiếc chén lớn xuống mặt bàn đánh cạch một tiếng, giơ hai ngón tay lên nhìn Hạ Thiên Tường cười :

– Ha ha! Người ta có câu rằng: Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên (xưa nay chỉ trong bọn thiếu niên mới sản xuất được những vị anh hùng). Lão hoa tử bữa nay mới biết câu nói ấy thật không sai mấy. Hậu sinh khả úy thật! Hạ lão đệ tặng thuốc, lão quái vật luyện thuốc, ta xin ngồi bên quạt lò để chia sẻ với các ngươi một chút công đức!

Tái Hàn Khang phì cười nói :

– Lão hóa tử bao giờ cũng muốn chiếm phần hơn! Nhưng kỳ thực ngươi đâu có muốn quạt lò, chỉ là vì thấy hủ rượu của ta ngon quá, đi không dứt, nên mới tạo sự quạt lò cho đỡ ngượng chứ gì? Ta còn lạ gì nữa.

Uất Trì Xảo trợn tròn đôi mắt nhìn Tái Hàn Khang thét to :

– Tái lão quái vật, đừng khinh người! Lão hoa tử này đã quyết định lập một công đức rất lớn trên đại hội Hoàng Sơn Thiên Đô cho ngươi mở mắt ra mà coi!

Tái Hàn Khang nhếch mép cười hỏi :

– Mấy miếng võ nghệ quèn của ngươi và ta so với các nhân vật trong Bát đại môn phái, khác nào một trời một vực? Ta còn nhờ biết làm nghề thầy thuốc, chỉ đứng ngoài giữ việc cứu thương thì được chứ còn ngươi có tài gì, mà dám khoác lác?

Uất Trì Xảo hừ một tiếng rồi nói :

– Tái lão quái vật đừng vội tự phụ nghề làm thuốc của ngươi là cao minh hơn đời! Không tin thử coi việc làm của ta sau này xem có thắng hơn ngươi gấp trăm lần không? Cái việc giải độc, trị thương chỉ có thể chữa được khi nó đã phát ra, nhưng còn mưu hay chước giỏi ở trong bụng ta đây còn có thể ngăn ngừa không cho nó phát ra nữa cơ.

Tái Hàn Khang hơi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi :

– Tên ăn mày này khoác lác quá sức! Kỳ hạn người ta đã được định hẳn hoi rồi, ngươi làm thế nào ngăn cản được sáu vị Chưởng môn nhân sáu phái thôi đừng cử hành đại hội Thiên Đô Hoàng Sơn nữa?

Uất Trì Xảo đắc ý cười xằng sặc :

– Ta có bảo sẽ ngăn cản không cho họ cử hành đại hội Thiên Đô đâu? Nhưng ta có thể tìm cách làm cho một đại hội đầy vẻ chết chóc nguy hiểm này, thu hẹp họa hoạn, giảm bớt thương vong…

Tái Hàn Khang vẫn tỏ ý không tin, nhìn Uất Trì Xảo trừng trừng, rồi thủng thẳng hỏi :

– Nếu quả ngươi làm được đúng như lời nói, thì công đức cũng đã vô lượng lắm rồi! Diệu kế của ngươi thế nào, sao không nói toạc ra cho chúng ta nghe thử, xem có hợp lý không?

Uất Trì Xảo xua tay cười nói :

– Thiên cơ không nên tiết lộ, nếu không thì cái trò đùa của lão sẽ mất thiêng!

Sài Vô Cấu, Hạ Thiên Tường nghe hai vị võ lâm kỳ hiệp đối đáp với nhau bằng một giọng hài hước, cũng cảm thấy hứng thú. Khi thấy câu chuyện đã kết thúc, bèn cùng đứng lên cáo từ.

Tái Hàn Khang biết hai người ngoài việc phó hội ra, mỗi người đều còn vướng một tâm sự riêng, nên không tiện giữ, chỉ đinh ninh hẹn đến ngày đại hội sẽ gặp nhau ở Hoàng Sơn, rồi hai người từ biệt xuống núi.

Hạ Thiên Tường vừa ra khỏi Thiên Tâm bình, liền hỏi Sài Vô Cấu :

– Sài cô cô nhận thấy hành vi của phái Côn Luân bình nhật thế nào? Sao nghe giọng nói của Tái lão tiền bối thì hình như ông không tin rằng bọn họ có thể làm việc bậy được?

Sài Vô Cấu gật đầu nói :

– Chưởng môn nhân phái Côn Luân là Tri Phi Tử, xưa nay vẫn là người biết tự ước thúc, đạm bạc với danh lợi trong chốn giang hồ, ít gây ân oán!

Hạ Thiên Tường lại cau mày hỏi :

– Nếu Sài cô cô và Tái lão tiền bối đều cùng một ý nghĩ như thế thì sao hôm ở trong núi Chung Nam, tôi thấy hai đệ tử phái Côn Luân đi hái thuốc môn ám khí Thiên Kinh độc thích của họ dùng, độc lực và hình thức giống hệt như mấy mũi ám khí của gian phi dùng ám toán hai vị Chưởng môn ở trong tử cốc?

Sài Vô Cấu nghe nói, liền bảo Hạ Thiên Tường thuật lại câu chuyện gặp gỡ đó cho nghe. Nghe xong nàng cau mày ngẫm nghĩ một chút rồi nói :

– Nếu lão đệ đã trông thấy hai mũi châm độc đó giống hệt như nhau, thì rất có thể phái Côn Luân chỉ có cái bề ngoài đạm bạc, mà kỳ thực bên trong vẫn có hùng chí định ngấm ngầm tiêu diệt thế lực của các phái khác, hòng làm bá chủ võ lâm, cũng chưa biết chừng! Nếu không thì sư tỷ tôi và Chưởng môn hai phái Võ Đang, Điểm Thương trước khi tìm được bằng cớ xác thực, khi nào lại đột nhiên mời Tri Phi Tử đến Thiên Đô phó hội? Khi không sinh chuyện làm chi?

Hạ Thiên Tường nói :

– Ít nhất ta cũng có một bằng chứng xác thực là hai đệ tử phái Côn Luân là Triệu Ngọc và Phan Sa đã dùng mũi châm Thiên Kinh độc thích, hình thức, màu sắc giống hệt mũi kim châm Từ Hắc Tam Lăng độc thích, để giết con rắn Tuyết Giáp Kê Quan ở núi Chung Nam. Chỉ trừ khi họ tìm được bằng cớ gì phản chứng lại vụ ám sát mấy nhân vật trọng yếu của ba phái Điểm Thương, La Phù, Võ Đang, không thì khó lòng gỡ được tội danh.

Đứng về phương diện niên tuế, thứ bậc và kinh nghiệm thì Sài Vô Cấu so với Hạ Thiên Tường còn hơn một bậc, tất nhiên nàng còn hiểu biết hơn Hạ Thiên Tường nhiều, nàng nhận thấy vụ nghi án này nếu quả do phái Côn Luân chủ động, thời ba phái Điểm Thương, La Phù, Võ Đang cất quân hỏi tội, tự nhiên là danh chính ngôn thuận, cờ trống đường hoàng. Bằng ngược lại thì phái Côn Luân hàm oan bất phục, Nga Mi và Tuyết Sơn trượng nghĩa giúp Côn Luân, như vậy lại thành một cuộc hỗn chiến, không những làm cho ngọn Thiên Đô trên Hoàng Sơn biến thành một trường thảm sát, trời sầu, đất thảm, mây ám, trăng mờ, mà rồi còn di họa cho giới võ lâm, không biết bao giờ hết?

Vì thế nên nàng nghĩ từ nay đến mười sáu tháng chạp, thời gian còn những ba tháng, ta có thể ung dung du lâm các nơi thắng cảnh, dọc đường may ra tìm được đầu mối gì có thể rửa sạch được mối hiềm nghi cho phái Côn Luân khôi phục lại danh dự cho họ, và cứu vãn được một trường hạo kiếp cho võ lâm, thì chẳng cũng hay lắm sao?

Hạ Thiên Tường cũng đồng một ý. Từ đấy hai người vừa ngao du thưởng ngoạn phong cảnh, vừa để ý xem có gặp gỡ gì lạ không. Nhưng rồi rốt cục vẫn chẳng tìm được gì hơn.

Hai người từ Thiểm sang Dự, lại sang An Huy. Mãi khi đến địa giới Thiểm Tây, vào tới Phục Ngưu sơn tỉnh Hà Nam, đi lần mò khắp các nơi hang cùng, vực thẳm mấy ngày, mới gặp sự lạ.

Trước mặt họ là núi cao chót vót, Sài Vô Cấu nhân ghét mấy nơi động huyệt đã đi qua, bẩn thỉu hôi hám, bèn cùng Hạ Thiên Tường leo lên sườn núi, ngồi dưới gốc một cây cổ thụ hành công thổ nạp để chờ sáng.

Hai người hành công một lượt vừa xong, lúc này mảnh trăng thượng huyền mùng tám vằng vặc giữa trời. Hạ Thiên Tường tinh thần khoái sảng mở mắt nhìn Sài Vô Cấu mỉm cười, vừa định cất tiếng nói, chợt thấy cách đấy vài chục trượng về phía Tây bắc, dưới chân một ngọn núi cao khác, có một đám hình như ngọn đèn, ánh lửa xanh lè, bay lên không chừng hai trượng, nhưng chỉ nhấp nháy một lúc rồi vụt tắt ngấm, không trông thấy gì nữa.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi Sài Vô Cấu :

– Sài cô cô có biết đốm lửa đó là cái gì không? Có phải ám hiệu của các nhân vật giang hồ, hay là chất lân tinh do những bộ khô cốt trong khe núi phát ra?

Sài Vô Cấu vừa toan trả lời, chợt lại thấy một ngọn lửa nữa cũng từ dưới chân núi đó phóng lên không trung. Hai người không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi rình. Tất cả lần lượt bay lên tới chín đốm lửa rồi thôi không thấy gì nữa.

Hạ Thiên Tường lúc này không cần hỏi cũng biết ngay đó là do bọn nhân vật giang hồ phóng ra, quả nhiên Sài Vô Cấu ghé vào tai chàng, nói khẽ :

– Đây là ám khí rất độc của phái Kỳ Liên vẫn dùng, và cũng là ám hiệu của bọn họ gọi nhau trong đêm tối, tên là Cửu U Lân Hỏa, còn con số ám khí phóng ra nhiều hay ít là đại biểu cho địa vị cao hay thấp, thấp nhất là ba đốm, cao nhất là chín đốm.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

– Vừa rồi tất cả phóng lên chín đốm, chẳng lẽ Chưởng môn phái Kỳ Liên là Thích Đại Chiêu lại ở dưới chân ngọn núi kia làm gì?

Sài Vô Cấu gật đầu nói nhỏ :

– Thích Đại Chiêu đang dùng ám hiệu triệu tập đệ tử trong phái, không biết họ định tập hợp bí mật gì ở đây?

Nói đến đấy chợt ngừng một lát, như vừa nhớ tới chuyện gì rồi lại tiếp :

– Kỳ đại hội Thiên Đô Hoàng Sơn này, chỉ có sáu phái, trong số đó không có Kỳ Liên, Thiếu Lâm, dẫu Thích Đại Chiêu có muốn đến xem, cũng không cần phải đi sớm thế? Không hiểu tại sao hắn xuất lĩnh đệ tử Kỳ Liên xa xôi như thế đến tụ họp ở Phục Ngưu sơn này là có ý gì? Nghĩ cũng lạ thật!

Hạ Thiên Tường cười nói :

– Bọn họ đã tụ họp ở dưới chân ngọn núi kia, thì chúng ta việc gì phải nghĩ ngợi suy đoán cho thêm mệt? Chi bằng lên ngay đầu đó, dò xét xem sao, có phải đỡ tốn bao nhiêu tâm trí?

Vừa dứt lời đã đứng lên toan đi, Sài Vô Cấu vội ngăn lại nói :

– Thích Đại Chiêu triệu tập môn hạ mà phóng ám khí cao như thế, đủ thấy nhân số của họ cao thủ rất đông, và không ở gần đây. Nếu ta ra mặt ngay bây giờ, lỡ chạm trán họ, thì hỏng bét mọi việc.

Hạ Thiên Tường lại ngồi xuống, cười nói khẽ :

– Ý Sài cô cô muốn để họ tề tụ đông đủ rồi mới lẻn đến dò xét chăng?

Sài Vô Cấu ngẩng lên trời trông sao, rồi gật đầu :

– Bây giờ vừa qua canh hai, chúng ta đợi đến canh ba sẽ đi cũng không muộn.

Nàng chỉ tay về phía Tây bắc nói tiếp :

– Đã có hồi âm kia rồi! Người này cũng là một nhân vật cao cấp trong Kỳ Liên!

Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn theo, quả thấy từ phía xa xa, trong đêm tối có bảy đốm lửa xanh lần lượt phóng lên không, rồi lại theo chiều gió bay tản đi, rồi tắt ngắm.

Tiếp theo đó, các phương khác cũng có những đốm lửa nổi lên hưởng ứng nơi thì sáu đốm, nơi thì bảy không nhất định. Tuy nhiên không thấy nơi nào dưới sáu đốm cả.

Sài Vô Cấu giật mình, lầm bầm nói khẽ :

– Toàn là cao thủ phái Kỳ Liên, có lẽ họ đem cả sào huyệt đến đây chắc? Lạ thật!

Hạ Thiên Tường nghĩ bụng: càng nhiều cao thủ càng hay, đêm nay tình cờ mình được xem một trận tranh đấu vô cùng sôi nổi và đẹp mắt, thật là may mắn!

Sài Vô Cấu trầm ngâm một lúc rồi nói :

– Bọn cao thủ đến đã đông, độ chừng thổi chín nồi cơm, ta có thể lẻn đến xem được. Ta biết lão đệ có tính cao ngạo, quật cường, mà Sài Vô Cấu này từ bé đến giờ cũng không biết nhường nhịn. Nhưng đêm nay có một nguyên tắc cần phải nhận định, và hai việc trọng yếu, cần phải chú ý.

Hạ Thiên Tường thấy Sài Vô Cấu nói có vẻ trịnh trọng, bất giác cười thầm, khẽ hỏi :

– Sài cô cô, những nguyên tắc và việc trọng yếu đó là gì? Sao cô cô không nói rõ ra? Nếu nói có lý, Hạ Thiên Tường này xin theo ngay!

Sài Vô Cấu đối với anh chàng thiếu niên tính tình kiêu ngạo, giảo hoạt này quả lắm lúc cũng cảm thấy nhức đầu, liền đưa mắt nhìn chàng cau mày đáp :

– Vì ta nhận thấy Kỳ Liên phái có bao nhiêu tay cao thủ xuất loại bạt tụy, đều tụ họp ở đây cả, dụng ý của họ quả thật đáng nghi! Vì vậy nên đêm nay chúng ta phải nhận định lấy một nguyên tắc: là chỉ cần thám thính chuyện bí mật, hơn là khoe tài tranh đấu!

Hạ Thiên Tường gật đầu cười, nhận là nàng nói có lý, Sài Vô Cấu lại nói tiếp :

– Nhưng đối phương đã tụ tập toàn những tài ba lỗi lạc, ngộ lỡ chúng ta để lộ tung tích cho họ trông thấy, tất nhiên không tránh được sự giao thủ, chừng đó ta sẽ phải chú ý tới hai điểm quan trọng.

Hạ Thiên Tường nghe nói đến hai chữ “giao thủ” cặp mắt chợt sáng hẳn lên, lắng tai nghe Sài Vô Cấu nói tiếp :

– Điểm thứ nhất như ta vừa nói, đó là môn ám khí riêng của phái Kỳ Liên, mỗi người trong phái họ đều có giắt trong mình. Loại ám khí này rất độc, nhúng nước không tắt, hễ chạm vào người là bị cháy da phỏng thịt, chất độc thấm vào cơ thể, không sao chữa được nữa.

Hạ Thiên Tường gật đầu, Sài Vô Cấu lại nói tiếp :

– Còn điểm thứ hai là cây gậy sắt Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải của Chưởng môn nhân phái Kỳ Liên vẫn dùng, cây gậy này nặng trên một trăm năm mươi cân. Thích Đại Chiêu không những đã sáng chế ra phép Phi Bằng quải pháp chuyên phá bình nhân của đối phương, và có thể điểm được một trăm linh tám đường đại huyệt, lại được trời phú cho sức khỏe như thiên thần, dũng mãnh vô định, tài nghệ của hắn kể ra thực đáng đứng đầu tám vị Chưởng môn trong tám phái.

Hạ Thiên Tường cũng biết rõ bốn chữ Lăng Ba Tiên Tử danh tiếng lừng lẫy trong giới võ lâm, nàng đã luyện được chín thành hỏa hầu môn Ban Thiền chưởng lực là một môn tuyệt nghệ của phái La Phù. Võ học của nàng so với mình chỉ có phần hơn, không có phần kém, vậy mà đối với chiếc gậy sắt của Thích Đại Chiêu và môn ám khí của phái Kỳ Liên, nàng còn tỏ ra dè dặt kiêng nể, ân cần dặn mình phải hết sức chú ý. Vậy mình cũng không nên kiêu cường mà phải họa và làm mất cả uy phong của sư môn.

Sài Vô Cấu ngẩng mặt lên trông trăng, thấy đã tới canh ba, liền toan ra hiệu cho Hạ Thiên Tường cùng đi dọ thám xem phái Kỳ Liên hội họp để làm gì, thốt nhiên lại nghe thấy trong đáy thiên cốc phía Đông nam cách đáy chừng mươi trượng có mấy tiếng lanh canh như tiếng gõ vào thanh kiếm văng vẳng đưa lại.

Mấy tiếng gõ kiếm đó không làm cho người ta chú ý lắm, nhưng riêng với Sài Vô Cấu, thì hình như lại có một uy lực rất mạnh, làm cho nàng thốt nhiên rùng mình.

Thì ra Sài Vô Cấu không những đã nghe ra tiếng gõ kiếm của đệ tam kiếm Tư Đồ Úy, lại còn nhận ra mấy tiếng đó chính là ám hiệu của hai bên khi còn tình ái mặn nồng vẫn dùng để hẹn hò nhau nữa.

Hạ Thiên Tường đâu có hiểu rõ những sự huyền diệu ở bên trong, chỉ thấy nàng ngẩng mặt trông trời, sắp sửa định đứng lên, rồi thốt nhiên lại thấy nàng ngồi ngây người ra không động, thì ngạc nhiên giục :

– Sài cô cô, nhân vật Kỳ Liên đã đến đông đủ, mà bây giờ cũng đã tới canh ba rồi, ta không đi ngay, còn chờ gì nữa?

Sài Vô Cấu mới chợt tỉnh cơn mơ mộng, bất giác đỏ mặt, ngượng nghịu cười nói :

– Ta có một người quen cũ, đột nhiên cũng thấy xuất hiện ở đây, và vừa ra ám hiệu hẹn gặp…

– Sài cô cô cứ việc đi đến chỗ hẹn đi. Tôi sẽ đợi cô cô ở mé trái chân ngọn núi cao đằng kia, và cam đoan không làm chuyện gì lỗ mãng để chuốc tai họa vào mình, và làm hỏng việc lớn. Cô cô đừng sợ.

Sài Vô Cấu gật đầu nói :

– Nếu vậy thì được, ngươi đi về phía Tây bắc, ta đi về phía Đông nam. Hai bên xong việc rồi sẽ chờ nhau ở đó.

Hạ Thiên Tường đang nóng lòng sốt ruột, bèn lập tức đứng lên phơi phới bay đi, bên tai còn nghe văng vẳng mấy câu dặn dò của Sài Vô Cấu :

– Đừng có quên cây gậy sắt của Thích Đại Chiêu và môn ám khí Cửu U Lân Hỏa.

Hạ Thiên Tường nhàn hạ đã lâu, mấy khi vớ được một cuộc vui hiếm có như vậy. Nên chàng cao hứng vô cùng, chẳng buồn để ý đến Sài Vô Cấu tại sao bỗng dưng lại đổi ý, và ai đã hẹn ước với nàng? Mãi tới khi chàng đã đi xa được chừng mười trượng, mới chợt nghĩ ra, vội quay đầu nhìn lại, thì đã không thấy bóng nàng đâu cả.

Hạ Thiên Tường tuy cũng hỏi là sao mình không hỏi Sài Vô Cấu xem nàng có việc gì cần đến nỗi phải bỏ qua một chuyện quan trọng như thế. Nhưng chàng tuyệt không hề ngờ rằng nàng đi tìm Tư Đồ Úy, bèn cứ thản nhiên tìm đến chỗ phái Kỳ Liên hội họp.

Vừa đến chân núi, Hạ Thiên Tường nhớ lời dặn của Sài Vô Cấu không dám lỗ mãng sấn vào, trước hết hãy dừng lại xem xét tình thế xung quanh. Tự nghĩ sao mình không leo lên sườn núi, lợi dụng những sợi dây mây bám chặt trên vách đá mà leo xuống may ra có thể tránh được sự chú ý của đối phương.

Nghĩ vậy, chàng bèn rón rén vòng sang bên cạnh, rồi vận đề chân khí nhảy phắt lên lưng chừng núi. Sau đó chàng mới tìm đến chỗ chín mũi Cửu U Lân Hỏa của đối phương vừa phóng lên ban nãy, lần theo những sợi dây mây bền chắc, từ từ tuột xuống.

Hạ Thiên Tường cũng biết bám vào dây mây mà leo, không phải không có tiếng động, nhưng may được cái trời lúc đó bóng trăng bị che khuất, thỉnh thoảng lại được một cơn gió rừng ào ào cuốn tới, làm cho cây cối cành lá xào xạc khua ran. Nên cứ mỗi lần có cơn gió mạnh, Hạ Thiên Tường lợi dụng những tiếng động của cây cối, tuột xuống thêm được vài bước.

Phương pháp đó quả tạm thời che mắt được bốn năm tên cao thủ phái Kỳ Liên ở dưới chân núi. Hạ Thiên Tường rón rén bò xuống còn cách mặt đất chừng gần mười trượng. Nhờ mục lực tinh tường, chàng nhận rõ một bọn bốn năm người, đang nghểnh cổ nhìn về phía Tây nam, có vẻ như đang chờ đợi.

Hai bên cách nhau chỉ còn ngần ấy đường tắt, nếu lại bò xuống mỏm đá nhô lên, vừa cỡ người đứng, bên ngoài dây mây rườm rà che kín, chính là một chỗ núp rất tốt. Chỉ tiếc vì trên dưới cách nhau hơi xa quá, tiếng nói tuy có thể nghe được bập bõm, nhưng nếu mặt trăng bị che khuất, thì cảnh tượng bên dưới chỉ còn trông thấy lờ mờ.

Không bao lâu, mặt trăng đã rời khỏi đám mây, tức thì toàn thể ngọn núi cảnh vật lại bao trùm một ánh sáng dìu dịu man mát. Lúc này Hạ Thiên Tường mới trông rõ mặt bốn người ngồi dưới chân núi. Trừ một ông già tinh thần quắc thước, vóc dáng cao lớn, trên trán lồi ra chín cục thịt, tay cầm một cây gậy sắt vừa thô vừa nặng, hình thù rất lạ, khiến chàng vừa thoạt trông đã đoán ngay ra ông già này chính là Cửu Thủ Phi Bằng Thích Đại Chiêu, Chưởng môn phái Kỳ Liên, danh tiếng vang lừng thiên hạ. Còn ba người kia, chàng không biết là ai cả.

Trong số ba người lạ mặt đó có hai người đàn ông, một người đàn bà. Người đàn bà đã cao tuổi, đầu tóc bạc phơ phơ, một người đàn ông tuổi trạc gần năm mươi, miệng rộng, râu quai nón, mắt lớn, mũi sư tử, lại thêm bộ mặt xanh lè dài như mặt ngựa, hình dạng trông thật đáng sợ, còn một người nữa mình mặc áo bào đỏ, tay cầm bút sắt, thần sắc quỷ quyệt, vẻ mặt hớn hở.

Thích Đại Chiêu đưa mắt nhìn về phía Tây nam, rồi ngoảnh lại lạnh lùng nói với hai người đàn ông ngồi bên cạnh :

– Đông tam đệ và Ngô tứ đệ, ta dùng ám hiệu Cửu U Lân Hỏa triệu tập người hội họp. Cận Lưu Hương có thể nói là vì bận việc không đến, chớ còn Tiêu ngũ đệ thì vì cớ gì mà bây giờ vẫn chưa thấy?

Hạ Thiên Tường nghe họ gọi nhau, mới hoàn nhiên tỉnh ngộ biết rằng ông già mặt xanh râu quai nón kia là Thiết Diện Quỷ Vương Đông Cư, còn người mặc áo đỏ cầm bút tức là Âm Ty Tiếu Phân Ngô Vinh, hai người này đồng mưu với Cận Lưu Hương, chặt gãy chân phải của Xung Vân Gia Kỳ phái Nga Mi, nên Nga Mi đệ tử đang đi tìm để báo thù. Còn người đàn bà tóc bạc kia là ai? Không lẽ lại là Bạch Đầu La Sát Tam Cô, sư tỷ của Thích Đại Chiêu người mà mười mấy năm nay đã bế quan tĩnh tu trong băng động trên ngọn Sơn Tuyết núi Kỳ Liên, không hỏi gì đến chuyện đời chăng?

Lúc này Đông Cư và Ngô Vinh nghe Thích Đại Chiêu hỏi có vẻ giận dữ, đều cau mày lại chưa kịp trả lời. Người đàn bà tóc bạc đảo nhanh đôi mắt, phóng ra những tia sáng lạnh lẽo ghê hồn, nhìn khắp bốn phía một lượt rồi thủng thẳng đáp :

– Chưởng môn nhân đừng vội sốt ruột. Lạt Thủ Tang Môn Tiêu ngũ đệ xưa nay làm việc gì cũng cẩn thận, hắn đến muộn, tất có nguyên cớ gì đây!

Thích Đại Chiêu đối với người đàn bà tóc bạc hình như có vẻ kính nể, nghe bà ta nói thế thì cung kính mỉm cười đáp :

– Bào sư tỷ…

Vừa nói đến đây, chợt nghe Ngô Vinh cười nói :

– Xin Chưởng môn nhân coi kìa, chẳng phải ám hiệu của Tiêu ngũ đệ phóng ra là gì kia?

Thích Đại Chiêu ngẩng đầu trông lên, quả thấy về phía Tây nam có bảy đốm Cửu U Lân Hỏa phóng lên trên không, chỉ nháy mắt đã tan biến.

Hạ Thiên Tường nghe Thích Đại Chiêu gọi người đàn bà là Bào sư tỷ, mới biết mình đoán không sai. Bất giác chàng cảm thấy kinh dị, tự nghĩ ngày đại hội Thiên Đô chỉ có sáu phái tham dự, còn hai phái Kỳ Liên và Thiếu Lâm không liên can gì tới, cho dù họ có muốn đi xem, cũng không khi nào lại đem tất cả bọn cao thủ trong phái vượt hàng ngàn dặm, lặn lội tới đây dụng ý để làm gì?

Hạ Thiên Tường còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, chợt một bóng người từ phía Tây nam, vùn vụt chạy đến, nhanh như một luồng điện.

Đó là một người đàn ông vừa cao vừa gầy, lông mày chữ bát, mắt gà chọi, mặt lừa, môi dày, mình mặc áo dài màu nguyệt bạch. Mái tóc rẽ ra hai bên, tết lại thành bím, trên bím tóc còn đeo lủng lẳng một quan tiền giấy, bị gió thổi tạt về phía sau, phát ra những tiếng xoàng xoạc, bộ dạng y hệt như vị tang môn điếu khách, mà người đời thường truyền thuyết.

Thích Đại Chiêu vừa trông thấy, đã sẵn giọng hỏi :

– Tiêu ngũ đệ bận việc gì mà bây giờ mới đến?

Người mới tới khom lưng thi lễ, rồi cười hềnh hệch mấy tiếng, nghe thật quái gở, nói :

– Khải bẩm Chưởng môn nhân, Tiêu Càn đã tìm được một cái xác Kim Bằng, ở trong tòa cổ động núi Phục Ngưu.

Thích Đại Chiêu lập tức nguôi giận, vui vẻ nói :

– Thật à? Vậy lão đệ có trông thấy cái vật chúng ta đang cần, ở bên trái cái xác Kim Bằng không?

Tiêu Càn cười một cách đắc ý, nói :

– Tiểu đệ chính vì phải kiếm vật đó, nên mới đến họp chậm! Chỉ tiếc rằng có lẽ vì tại khí hậu hoặc vì đất xấu nên so với thứ sản xuất ở Côn Luân, có thể không linh diệu bằng.

Nói xong thò tay vào bọc, như định lấy ra vật gì, Bào Tam Cô thốt nhiên xua tay gằn giọng nói :

– Mé bên trái núi có người lạ, Tiêu ngũ đệ chớ có tiết lộ.

Hạ Thiên Tường đang chú hết tinh thần chờ xem Tiêu Càn lấy vật gì trong bọc ra, chợt nghe Bào Tam Cô nói vậy, bất giác giật mình, biết rằng hình tích của mình đã bị lộ.

Thích Đại Chiêu còn kinh sợ hơn Hạ Thiên Tường, hắn giận dữ thét lên một tiếng, rồi cùng bọn Đông Cư, Ngô Vinh, Tiêu Càn tám cánh tay cùng vung lên mỗi người cầm hai đốm Cửu U Lân Hỏa, nhắm những bóng tối trên vách núi và đám cây cối um tùm xung quanh ném tới.

Chu vi dưới chân núi địa thế rộng, mấy nhân vật phái Kỳ Liên vì không trông thấy gian tế nấp ở đâu, nên chỉ nhắm mắt ném bừa. May sao không đốm nào trúng phải mình Hạ Thiên Tường.

Tuy nhiên mấy đốm lửa đó uy lực thật khủng khiếp, rơi vào cỏ thì cỏ cháy, rơi vào cây thì cây cháy, thậm chí có đốm rơi vào vách đá, làm cho đá lở ra rơi rào rào xuống khe. Hạ Thiên Tường thấy thế, lạnh toát cả người, đôi lông mày chợt cau rúm lại.

Thích Đại Chiêu thấy ném tới bấy nhiêu đốm Cửu U Lân Hỏa lên, làm chuyển động cả cây cối, mà vẫn không thấy đối phương hiện thân, bất giác tỏ vẻ nghi ngờ, đưa mắt nhìn Bào Tam Cô.

Bào Tam Cô cười khẩy mấy tiếng, giơ tay chỉ về phía sau Thích Đại Chiêu. Thì ra chỗ vách núi Hạ Thiên Tường nấp, có một lỗ hổng, lúc này bóng trăng từ lỗ hổng đó chiếu ra ngoài, chênh chếch soi xuống dưới, nên cả cái thân hình Hạ Thiên Tường nấp ở trong đám dây mây đều bị ánh trăng hắt xuống phía sau lưng Thích Đại Chiêu.

Thích Đại Chiêu quay lại trông thấy thế, bất giác xếch ngược đôi mày, cười một hồi dài như người điên, Hạ Thiên Tường biết không thể trốn được nữa, bèn đành liều dùng ngón Phi Ưng Quắc Thỏ, đứng trên vách núi sẽ ấn bàn chân xuống, chuyển thành ngón Nhạn Lạc Sa Đinh phơi phới bay xuống.

Hạ Thiên Tường vừa đứng xuống đất, lập tức ba nhân vật phái Kỳ Liên là Đông Cư, Tiêu Càn, và Ngô Vinh chia ra đứng làm ba góc, vây Hạ Thiên Tường vào giữa, người nào cũng ngưng tụ thần công, chỉ chờ lệnh là hạ thủ.

Hạ Thiên Tường đã nhận rõ tình thế lúc này thật vô cùng nguy hiểm. Trong bọn năm người, nếu cứ lấy một chọi một thì sức mình may ra cũng chỉ gắng gượng cầm cự nổi với bọn Đông, Ngô và Tiêu mà thôi, tuyệt nhiên không phải là đối thủ của vị Chưởng môn và lão bà tóc bạc kia được.

Vả lại hành tung của họ hết sức bí ẩn, hình như đang mưu đồ một sự gì ghê gớm, thốt nhiên bị mình bắt gặp, tất không khi nào họ chịu buông tha.

Trong bụng tuy biết là nguy, nhưng chợt nhớ lời ân sư ngày thường vẫn căn dặn: “Lúc yên thời chớ có lười, lúc nguy thời đừng có nản”. Chàng bèn cố lấy dáng điệu bình tĩnh, hướng vào Thích Đại Chiêu và Bào Tam Cô vòng tay thi lễ, nói bằng một giọng rắn rõi :

– Võ lâm mạt học là Hạ Thiên Tường tham kiến Thích lão tiền bối, và xin đừng lầm…

Nói chưa dứt lời Thích Đại Chiêu đã cầm cây gậy sắt gõ vào đá chan chát mấy tiếng, tia lửa lóe lên, thái độ lạnh lùng, lắc đầu nói :

– Núp vào xó tối, dò thám bí mật của người khác là một điều tối kỵ trong giới võ lâm, ngươi không cần phải giải thích, ta cũng không cần phải chất vấn!

Nói đến đây, thốt nhiên đôi mắt to như mắt trâu quắc lên những tia sáng hung dữ, gọi to :

– Ba vị lão đệ còn chưa phóng Cửu U Lân Hỏa ra siêu độ cho vị Hạ bằng hữu đây sớm về tiên cảnh, còn chờ gì nữa?

Đông Cư, Ngô Vinh, Tiêu Càn đều đồng thanh hừ một tiếng, mỗi người búng ra ba đóa Cửu U Lân Hỏa theo hình chữ phẩm đóa trước, đóa sau từ từ bay về phía Hạ Thiên Tường.

Chín đóa lân hỏa ấy, chỉ cần trúng phải một đóa, Hạ Thiên Tường cũng đủ cháy thành than, huống hồ chín đóa do ba phương hợp lại, thì dù có tránh được phía này, cũng trúng phía khác.

Cho nên cái đòn quỷ quyệt bá đạo ấy, phái Kỳ Liên gọi là Tam Tài Cửu U Thôi Mệnh Hỏa mặc dầu đối phương anh hùng đến bậc nào, một khi đã bị nhân vật phái Kỳ Liên chiếm thế tam tài vây vào chính giữa, thời thật là vạn tử nhất sinh, khó lòng thoát chết.

Nhưng Hạ Thiên Tường đã thông minh lại lớn mật, luôn luôn gặp sự may mắn, vừa nghe Thích Đại Chiêu không cho mình giải thích, giở mặt ra lệnh tấn công liền. Chàng bèn lấy hai món dị bảo của vũ lâm giật trong túi ra, tay phải cầm chiếc Hồng Văn Thu Ty Võng của Hoa Như Tuyết tặng, tay trái cầm quả Càn Thiên Tích Lịch của ân sư Hoàng Phủ Thúy, đã khét tiếng trong đám giang hồ từ lâu.

Cửu U Lân Hỏa do ba phía đông, tây, nam vừa phóng ra, Hạ Thiên Tường thân thể nhanh như một luồng điện xoay đi một vòng tròn, rồi thi triển ngón Toàn Phong Vũ Điệp, tung ra một đám mây đỏ, quơ hết chín đốm lân hỏa vào trong.

Sự biến hóa nhanh như chớp đó quả ra ngoài ý liệu của mấy nhân vật chúa trùm phái Kỳ Liên. Làm cho Thích Đại Chiêu xách ngược đôi mày sâu róm, trừng mắt nhìn cái lưới nhện đỏ trong tay Hạ Thiên Tường, lúc này vẫn còn sót một hai đốm lân hỏa đang nhấp nháy bên trong, nhưng cũng sắp tắt. Lão kinh ngạc hỏi Hạ Thiên Tường :

– Ngươi là đồ đệ của Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh phải không?

Hạ Thiên Tường mới thí nghiệm chiếc lưới nhện đỏ lần đầu tiên, không ngờ thấy nó linh hiệu đến thế, bất giác mừng, khi nghe Thích Đại Chiêu hỏi, chàng vừa toan trả lời, chợt lại thấy Bào Tam Cô nói với Thích Đại Chiêu, bằng một giọng cực kỳ am hiểu :

– Chưởng môn nhân, mưu kế của chúng ta không nên để người ngoài này nghe thấy, truyền khắp giang hồ lại sinh lắm chuyện rắc rối! Vậy nên mặc dầu hắn là đồ đệ của Trọng Tôn Thánh ta cũng phải trừ đi! Hồng Vân Thủ Ty Võng tuy khắc chế được Cửu U Lân Hỏa, nhưng chống sao nổi cây gậy Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải của sư đệ?

Thích Đại Chiêu nghe sư tỷ nhắc, liền cười lên mấy tiếng gian ác, thân hình nhẹ như mây, nhanh như chớp, tiến tới gần Hạ Thiên Tường, chiếc gậy sắt trong tay vung lên, kèm theo một luồng kình phong cực kỳ mãnh liệt, nhắm đầu Hạ Thiên Tường giáng xuống.

Thích Đại Chiêu thân danh đứng đầu một phái, nhất thân tuyệt nghệ đã tới bậc nhập thánh siêu phàm, lại thêm cố ý giết kỳ được Hạ Thiên Tường để diệt khẩu, nên gậy đầu tiên, hắn đã dùng chiêu tuyệt học Triển Dực Thùy Vân trong phép Phi Bằng quải pháp do hắn sáng tạo, sức không những có thể khai sơn phá thạch, uy mãnh vô cùng, trong đó lại còn có nhiều lối biến hóa huyền diệu, không ai có thể lường được.

Hạ Thiên Tường đã gờm về cái tiếng Chưởng môn của đối phương đã được Sài Vô Cấu đinh ninh căn dặn, nên không dám khinh thường, chỉ dùng lối tả hữu hồi hoàn tránh đi ba vòng, rồi sau đó mới dùng lối hoán vị di hình, chỉ trong nháy mắt đã lùi xa tới tám thước, tránh thoát luồng kình phong mãnh kiệt của đối phương.

Cây gậy của Thích Đại Chiêu đi chỉ còn cách đầu Hạ Thiên Tường có hơn một thước, chợt thấy đối phương dùng thân pháp bộ pháp cực kỳ nhanh nhẹ linh diệu, đã tránh ra ngoài tới bảy tám thước thì sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, rút gậy về cầm ngang trên tay sửng sốt nhìn trừng vào mặt Hạ Thiên Tường.

Bào Tam Cô, người có một thần thái âm hiểm lạnh lẽo, đứng trong bóng tối trên vách núi, tựa hồ cũng có vẻ kinh dị, khe khẽ nói với Thích Đại Chiêu :

– Đấy là thân pháp Thiên Long Chuyển của Hoàng Phủ Thúy. Thằng bé này vừa biết phép Thiên Long Chuyển, lại có cả cái lưới nhện đỏ, vậy thì nó là…

Hạ Thiên Tường nghe Bào Tam Cô nói thế, liền xếch ngược lông mày, ngắt lời :

– Bào Tam Cô, mặc dầu ta là môn hạ Bắc Minh, hay là đồ đệ Trọng Tôn Thánh, hoặc giả ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử trong đám giang hồ, bọn Kỳ Liên các ngươi không nên ỷ thế đông người hiếp kẻ cô thế, và lấy địa vị cao quý của một Chưởng môn nhân cầm gậy đánh bừa vào người ta như thế!

Thích Đại Chiêu bị Hạ Thiên Tường nói cho một hồi, bất giác đỏ mặt tía tai, không biết trả lời thế nào, Bào Tam Cô hừ một tiếng rồi nói :

– Nếu là bình thường, thì không khi nào chúng ta lại đối đãi với ngươi như vậy! Nhưng đêm nay ngươi dám lẻn đến đây, dò thám sự bí mật quan trọng của bổn phái, không thể lấy cảm tình mà dung thứ được.

Hạ Thiên Tường không đợi đối phương nói hết, giận dữ quát to :

– Ta bất quá đi ngang qua đây, tình cờ nghe lọt câu chuyện Tiêu Càn tìm thấy di cốt Kim Bằng ở trong cổ động núi Phục Ngưu, thì có gì lạ! Kim Bằng tuy là một giống linh cầm hiếm có, nhưng đã gọi là di cốt thì chẳng qua chỉ là một cái xác chim, có giá trị gì mà cũng gọi là việc bí mật quan trọng?

Thích Đại Chiêu thấy chàng nói vậy, biết là việc bí mật của mình chưa bị tiết lộ, bèn quay lại nói khẽ với Bào Tam Cô :

– Chúng ta phải đối xử với thằng ranh con họ Hạ này thế nào bây giờ? Nên tha hay nên giết?

Hạ Thiên Tường nghe thế, cái khí cao ngạo lại bốc lên ngùn ngụt, cất cao giọng quát to :

– Ai cần ngươi tha? Tại ta đến đây, thì lại tự ta muốn đi lúc nào thì đi! Không ai cấm được!

Tiêu Càn cười một cách nham hiểm rồi nói :

– Nếu không có lệnh của Chưởng môn nhân thì ta thách ngươi đi nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN