Mai Khôi Sứ Giả - Chương 66: Chuyển nguy thành an
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Mai Khôi Sứ Giả


Chương 66: Chuyển nguy thành an



Vừa nói tới đây, chợt lại nghe tiếng cười khành khạch của Mạc Tử Kính từ dưới chân núi đưa lên.

– Hạ Thiên Tường nếu ngươi không chịu nói rõ cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch, ta sẽ phát động tất cả các cơ quan trong gian mật thất, đánh ngã Hoa Như Tuyết, khiêng nàng ra đây để cho bọn đệ tử Côn Luân mặc sức lăng nhục, cho các ngươi coi.

Hạ Thiên Tường tuy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng không biết làm sao được đành phải nén giận nói :

– Mạc Tử Kính, ngươi hãy để ta nghĩ kỹ ít lâu đã.

Mạc Tử Kính biết rằng mình đã nắm được nhược điểm của đối phương rồi, trước sau gì rồi hắn cũng khuất phục bèn cười ha hả, đắc ý nói :

– Được rồi, ta lại cho ngươi nghĩ thêm một ngày nữa. Nếu đúng giờ ngọ ngày mai mà ngươi vẫn không chịu nói, đừng oán ta độc ác.

Nói xong, hắn bỏ đi luôn. Hạ Thiên Tường nhìn Phi Quỳnh lắc đầu thở dài :

– Hoa tỷ tỷ đã lọt vào tay bọn ma đầu, chỉ sợ mình không sao giữ bí mật cách sử dụng trái Tích Lịch được lâu hơn nữa.

Phi Quỳnh cau mày nói :

– Nhất Bát thần tăng đến đây kịp thì hay, bằng không thì ta đành phải bảo họ vậy. Sau này rồi ta tìm cách lấy về.

Hạ Thiên Tường thở dài nói :

– Trái Càn Thiên uy lực mạnh lắm, nếu để họ dùng gây nên tội ác tày trời, thì đó tức là cái nhục cho môn hộ Bắc Minh, tôi còn mặt mũi nào đối với vong linh ân sư ở dưới suối vàng nữa.

Phi Quỳnh cười nói :

– Sao Tường đệ không bịa ra một phương pháp giả, mà bảo họ có được không? Được cái tất cả chỉ có một trái Càn Thiên Tích Lịch, họ có muốn thử xem mình nói đúng hay sai cũng không có cách gì thử được kia mà.

Hạ Thiên Tường cười gượng :

– Tôi cũng đã nghĩ đến cách ấy, nhưng lại sợ sau khi mình bảo họ, họ tưởng thật, lúc ấy mới tính cách nhổ cỏ tận gốc, hạ độc thủ trừ luôn bọn mình và Hoa tỷ tỷ cho tuyệt hậu hoạn thì sao?

Phi Quỳnh lúc ấy mới tỉnh ngộ, giật mình nói :

– Ờ nhỉ! Tường đệ lo xa như vậy cũng có lý. Nếu vậy thì chúng ta chỉ còn nước ngồi chờ Nhất Bát thần tăng đến tiếp cứu nữa thôi.

Vừa nói đến đây đã thấy một bóng trắng nhô lên đỉnh núi, thì ra linh viên Tiểu Bạch đã lấy được đầy một túi sữa xách về.

Phi Quỳnh vừa lấy sữa cho đứa trẻ bú, vừa dặn Tiểu Bạch xuống núi tìm Nhất Bát thần tăng, lại bảo Hạ Thiên Tường lấy cây đốt thành than viết thư kể hết tình cảnh cho ông ta nghe.

May mắn làm sao, Tiểu Bạch vừa xuống tới chân núi đã trông thấy một bóng xám và một bóng vàng từ phía xa xa, nhanh như một luồng điện bay lại.

Bóng vàng chính là con dị thú Đại Hoàng, còn cái bóng xám là Nhất Bát thần tăng, người mà Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường đều đang đặt hết niềm hy vọng vào đó.

Tiểu Bạch mừng rỡ reo lên một tiếng, rồi chạy ra đón, lại đưa bức thư của Hạ Thiên Tường cho Nhất Bát thần tăng xem.

Nhất Bát thần tăng xem thư xong, bất giác cau mày nghĩ bụng: “Bọn ma đầu phái Côn Luân người đông thế mạnh, mình thì chỉ có hai con thú giúp sức, làm sao giải cứu được nguy cơ ghê gớm này?”

Hoàn cảnh thật hết sức khó khăn, Nhất Bát thần tăng đành phải gạt bỏ mọi sự lo lắng, ngồi nhắm mắt tĩnh tọa.

Nhất Bát thần tăng quả không hổ là một vị kỳ tăng trong võ lâm đương thời, chỉ trong giây phút tĩnh tâm, Thần tăng đã nghĩ ra được một diệu kế.

Thoạt đầu ông quyết định một nguyên tắc, cho là những điều lo lắng của Hạ Thiên Tường rất hợp lý, bọn Côn Luân chỉ chờ chàng bảo cho biết cách sử dụng trái Càn Thiên xong, là sẽ lập tức hạ độc thủ sát hại cả bốn nhân mạng, để trừ hậu hoạn.

Điều thứ hai Nhất Bát thần tăng tự lượng sức mình, thêm cả hai con dị thú nữa, cũng chỉ cứu được Hoa Như Tuyết là cùng, còn hai người trên đỉnh núi, tuyệt đối không sao chiếu cố được xiết.

Nội trong hai việc đó, không sao có thể lưỡng toàn được, mà nhất định lại cần phải lưỡng toàn, như vậy thì chỉ còn một cách là mạo hiểm.

Thần tăng sai hai con thú đi hái rất nhiều dây mây, rồi ông tự tay tạo thành một cái sọt rất lớn.

Sau đó ông mới chọn lấy mười sợi dây thật tốt, dài độ ba trượng rồi bỏ tất cả vào sọt, lại viết một phong thư, sai Tiểu Bạch, Đại Hoàng vòng ra sau núi, đưa lên đỉnh Côn Luân.

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh xem thư xong, rất lấy làm bội phục, bèn lấy mười sợi dây mây buộc vào đầu sọt, mỗi đầu năm sợi.

Xong đâu đó mới đem ra sau núi, chọn một cây cổ tùng bên sườn núi, cách chỏm núi ước hơn một trượng, buộc năm sợi dây vào cây tùng, còn năm sợi buộc vào một khe đá, chiếc sọt được buông thõng xuống, cách xa đỉnh núi chừng hơn ba trượng, trên đầu là một khoảng không bao la vạn trượng, còn dưới chân thì là một vực sâu thăm thẳm ngàn trùng.

Thì ra Nhất Bát thần tăng đã dặn Hạ Thiên Tường cứ đợi đến giờ ngọ ngày mai, vào đúng giây phút cuối cùng, hạn kỳ đã mãn, bọn ma đầu phái Côn Luân đem Hoa Như Tuyết tới chân đỉnh núi mượn cớ dọa dẫm bọn Hạ Thiên Tường thì mới chịu thua bịa ra một phương pháp láo, chỉ dẫn cho chúng cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch. Sau khi đã được thỏa mãn, tất họ sẽ lập tức hạ độc thủ giết hại bọn Hạ Thiên Tường và cả Hoa Như Tuyết.

Về phần Hoa Như Tuyết đã có Nhất Bát thần tăng và hai con thú mai phục ở phía sau núi, đến lúc ấy sẽ đổ ra tiếp cứu.

Còn Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh ở trên núi, bọn ma đầu tất sẽ đốt địa lôi và các chất dẫn hỏa. Nhưng địa lôi chôn ở dưới núi đá, tất cũng không lấy gì làm sâu lắm, và đứng ở dưới chân núi đốt lửa, do một sợi dây dẫn lửa truyền lên, tất cũng phải mất một thời gian lâu mới có thể phát nổ được.

Nếu Nhất Bát thần tăng tính không sai, thì trong khi trên đỉnh núi Côn Luân nổ lên một tiếng lớn, rung chuyển cả tòa núi, đá vụn bay mù trời. Hạ Thiên Tường, Phi Quỳnh và đứa trẻ đã ngồi yên trong chiếc sọt mây, lơ lửng giữa trời, dưới đỉnh núi tới hơn ba trượng rồi.

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh đều nhận thấy Nhất Bát thần tăng an bài như thế, quả thật là một diệu sách có một không hai.

Nhưng sau khi buột xong sọt mây, Hạ Thiên Tường lại muốn sai Tiểu Bạch, Đại Hoàng đem đứa bé xuống núi trước. Phi Quỳnh kinh ngạc hỏi, Thiên Tường cười một cách buồn bã nói :

– Tiếng địa lôi nổ ở trên đầu, sức mạnh vô cùng ghê gớm, ngộ không may những sợi dây chịu không nổi sức rung chuyển mà bị đứt sọt mây rơi xuống vực thẳm thì tôi và Quỳnh tỷ chịu chết đã đành, hà tất phải phí thêm mạng một đứa trẻ nữa.

Phi Quỳnh lắc đầu nói :

– Tường đệ nghĩ tuy phải, nhưng vách núi này vừa trơn vừa dốc, hai con thú tuy giỏi leo trèo, song chúng leo một mình thì được, chớ bắt chúng cõng một đứa con nít, ngộ nhỡ trượt chân, có phải là cầu an mà lại thành mang họa không?

Hạ Thiên Tường nghe nàng nói có lý, cũng thôi không nghĩ tới điều ấy nữa, chỉ sai Tiểu Bạch, Đại Hoàng xuống núi chờ lệnh Nhất Bát thần tăng sai khiến.

Sáng hôm sau đã nghe tiếng Mạc Tử Kính léo nhéo trong ống truyền âm :

– Thế nào Hạ Thiên Tường? Ngươi nghĩ một đêm, đã quyết định xong chưa?

Hạ Thiên Tường cười nhạt, chỉ đáp gọn lỏn có mấy tiếng :

– Xin thứ cho Hạ Thiên Tường không thể nói được.

Mạc Tử Kính giận lắm, chỉ hừ một tiếng nhưng một lát sau, hắn lại cười hềnh hệch nói :

– Hạ Thiên Tường, ngươi đã cứng đầu, cứng cổ như vậy thì để ta đem Hoa Như Tuyết ra đây, thử xem ngươi có thể cứ ngồi đó, giương mắt xem nàng bị lăng nhục được không?

Nói xong lại thấy dưới chân núi yên lặng như tờ, không nghe động tịnh gì nữa. Hạ Thiên Tường biết là lúc này hai bên đã đi đến giai đoạn quyết liệt, bèn cười nói với Phi Quỳnh :

– Quỳnh tỷ bế con ngồi vào sọt trước đi. Chúng ta cần phải chuẩn bị ngay mới được.

Phi Quỳnh gật đầu khen phải, bế đứa nhỏ đi trước. Hạ Thiên Tường chờ cho nàng ngồi vào sọt đâu vào đấy, thì mới ra mặt trước đỉnh núi hiên ngang đứng đợi.

Đứng trên cao nhìn xuống, chàng nhận thấy một bóng vàng, một bóng xám và một bóng trắng thấp thoáng, nửa ẩn nửa hiện sau những đám quái thạch nguy nga.

Cái bóng xám hình như đang giơ tay ra hiệu cho chàng. Hạ Thiên Tường biết cái bóng đó chính là Nhất Bát thần tăng, bèn cũng vẫy tay đáp lại, tỏ ý đã sẵn sàng hết cả rồi.

Một lát sau, trong cung Côn Luân đã lũ lượt kéo ra một bọn, những người này là Mạc Tử Kính, Hướng Phiêu Nhiên, Bào Nhất Phi, Ngưu Nguyên Lăng, và mấy tên đệ tử phái Côn Luân, duy có Không Không Hòa Thượng là vắng mặt.

Hoa Như Tuyết không biết bị trúng ám khí gì, chỉ thấy nàng nằm mê man trên chiếc chõng tre, do mấy tên đệ tử khiên ra. Bọn Mạc Tử Kính tuy gian giảo, nhưng cũng sao ngờ được là xung quanh dãy đá đã có mai phục, chúng bèn đặt chiếc chõng tre ngay phía trước đám quái thạch, chỉ còn cách Nhất Bát thần tăng nấp chừng sáu bảy thước.

Mạc Tử Kính thấy Hạ Thiên Tường vẫn ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn xuống, bèn cười ha hả, đắc ý gọi to :

– Hạ Thiên Tường nghe đây, bây giờ ta sai người cởi bỏ quần áo của Hoa Như Tuyết ra, trước hết hãy để nàng khỏa thân đã, nếu ngươi vẫn ương ngạnh không nói rõ cách sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch, thì ta sẽ cho phép bọn đệ tử tha hồ làm nhục nàng, cho ngươi coi.

Nhất Bát thần tăng bản tính vốn rất bình tĩnh ôn hòa, vậy mà lúc này nghe mấy câu hèn hạ vô sỉ của Mạc Tử Kính, bất giác cũng giận lên, đôi mắt như nảy lửa. Nghĩ bụng không trách năm xưa, các nhân vật hai phái hắc bạch trong võ lâm, nghe nói đến tên Mạc Tử Kính ai cũng căm giận, chỉ muốn phân thây hắn ra làm trăm mảnh.

Mạc Tử Kính nói xong, liền vẫy tay một cái, lập tức có hai tên đệ tử lừ lừ tiến về phía Hoa Như Tuyết nằm.

Nhất Bát thần tăng hốt hoảng vừa định liều mạng nhảy ra tiếp cứu thì chợt nghe Hạ Thiên Tường quát to :

– Khoan đã!

Mạc Tử Kính cả mừng, vội xua tay ra hiệu cho hai tên đệ tử hãy dừng lại, rồi cất cao tiếng hỏi :

– Ngươi nói gì thì nói mau đi! Nên biết rằng lần này không thể tìm cách hoãn binh được nữa đâu.

Hạ Thiên Tường hỏi :

– Nếu ta nói ra, các ngươi có thể để cho bọn ta an nhiên vô sự rời khỏi nơi đây không?

Mạc Tử Kính đưa mắt cho Hướng Phiêu Nhiên rồi gật đầu cười nói :

– Nếu ngươi chịu nói thật, ta sẽ đảm bảo cho các ngươi, đừng sợ!

Hạ Thiên Tường cố ý tỏ vẻ nghi ngờ nói :

– Ngươi hãy thề đi đã, mà phải thề thật độc, ta mới tin.

Mạc Tử Kính bĩu môi, rồi làm bộ trịnh trọng cất cao tiếng thề :

– Sau khi ngươi chỉ cho ta phương pháp bí mật sử dụng trái Càn Thiên Tích Lịch rồi, nếu ta bội tín không tha cho các ngươi ra thì ta sẽ bị chết dưới móng sắc nanh nhọn của giống thú vật.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng nghe xong, lại hỏi :

– Bên dưới trái Càn Thiên Tích Lịch, có bảy cái trâm đen nho nhỏ, các ngươi có trông thấy không?

Bào Nhất Phi vội đáp :

– Có, có, bảy cái trâm đó là bày theo hàng bảy ngôi sao Bắc Đẩu.

Hạ Thiên Tường nói :

– Trước khi sử dụng trái đó, các ngươi hãy dùng chỉ lực kim cương nhổ bỏ một mũi trâm đi, tự nhiên sẽ có linh diệu. Nhưng vật này uy lực mạnh lắm, sức có thể lay chuyển rừng núi. Nên sau khi ném trái đó đi, phải chạy ngược trở lại, mà trốn đi thật xa, nếu không thì người ném cũng tan xác.

Hạ Thiên Tường nói mấy câu đó bằng một giọng hết sức tự nhiên, y hệt như thật, làm cho Mạc Tử Kính không nghi ngờ gì cả. Hắn chợt ngửa cổ lên trời buông ra một chuỗi cười sằng sặc, tiếng cười nghe chẳng khác gì tiếng cú rúc, làm cho mấy người đứng xung quanh cũng phải rợn gai ốc.

Hạ Thiên Tường cau mày quát to :

– Mạc Tử Kính, ta đã nói hết những bí mật trong trái Càn Thiên Tích Lịch rồi, sao ngươi chưa thả chúng ta ra, còn cười gì nữa?

Mạc Tử Kính lại cười ha hả như điên, rồi nói :

– Hạ Thiên Tường, sao ngươi ngây thơ quá thế? Ngươi còn muốn sống nữa ư?

Hạ Thiên Tường thấy mình dự liệu quả không sai, bèn nghiến răng thét lên :

– Mạc Tử Kính, ngươi đã quên lời thề ban nãy rồi sao?

Mạc Tử Kính lại cười một cách nanh ác :

– Trời cao mù mịt, hơi đâu mà để ý đến những việc cỏn con dưới nhân gian. Thề bồi chẳng qua chỉ là chuyện trẻ con, ăn nhằm gì? Bây giờ ta hãy cho ngươi xem một màn kịch vui, ấy là kịch “Hoa Như Tuyết với bọn đệ tử Côn Luân”, rồi sau đó ta mới làm cho các ngươi phải tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi này coi.

Nói dứt lời hắn giơ tay trỏ Hoa Như Tuyết, quát bảo bọn thủ hạ :

– Các ngươi mau cởi bỏ quần áo cô bé kia ra, rồi ta sẽ cho các ngươi được luân lưu hưởng thụ tấm thân ngà ngọc của nàng.

Hai tên đệ tử Côn Luân miệng cười toe toét, vừa bước tới bên nàng, chưa kịp giơ tay, thì thấy từ phía sau đám quái thạch bay ra hai đốm phi tinh, một vàng một trắng xông thẳng về phía hai tên đó.

Hai đốm đó chính là Đại Hoàng và Tiểu Bạch, chúng núp sau đống đá, thấy những hành động dã man của lũ hung đồ, đã giận đến thấu xương, nên lúc này không hề biết gớm tay, chỉ nghe chúng rít lên một tiếng, bốn con ngươi của hai tên côn đồ đã bị chúng móc hết.

Nhất Bát thần tăng lại càng nhanh hơn nữa, ông dùng thủ pháp cực kỳ thần tốc ấn luôn một viên linh đan chế luyện bằng Thiên Niên Chi Dịch vào miệng Hoa Như Tuyết.

Mạc Tử Kính và Hướng Phiêu Nhiên thật không sao ngờ tới sự việc chuyển biến một cách quá đột ngột như vậy, nên sau khi hoảng hốt bàng hoàng giây lát, Hướng Phiêu Nhiên vội phất ống tay áo lập tức có bảy tám mũi Thiên Kinh độc thích bay ra nhằm bọn Nhất Bát thần tăng phóng tới.

Mạc Tử Kính thì phóng một chưởng vào hòn đột thạch trên vách núi, tức thì sao lửa lóe ra, rồi có những tiếng nổ ầm ầm đưa dần lên đỉnh núi.

Hạ Thiên Tường biết hắn đã châm ngòi địa lôi, bèn vội tung mình nhảy về phía sau ngọn núi dùng thuật Du Long, tuột xuống trước bích, nhảy vào trong sọt mây, cùng Phi Quỳnh lẳng lặng ngồi chờ biến chuyển.

Lúc này, dưới chân núi, bọn Nhất Bát thần tăng không những vẫn được bình an mà Hoa Như Tuyết cũng đã hồi tỉnh, đang từ từ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh.

Thì ra Nhất Bát thần tăng đã biết hai con dị thú tuy được trời phú cho da thịt cứng như sắt, những loại đao kiếm, ám khí tầm thường không hại nổi chúng, nhưng còn thứ gai độc của cây Thiên Kinh là một loại ám khí rất mạnh, quyết không thể cho chúng chạm phải. Nên khi thấy Hướng Phiêu Nhiên vung ống tay áo lên, ông cũng mở rộng vạt áo tăng bào thi triển môn Tu Di Kim Cương thần công là một môn tuyệt học thượng thừa của Phật gia, phẩy mạnh một cái, tức thì bảy tám mũi ám khí bay tản ra bốn phía biến mất.

Hoa Như Tuyết nhờ sức linh dược, nên lúc này đã tỉnh táo hẳn, nàng trông thấy Nhất Bát thần tăng và hai con dị thú đều đứng bên cạnh, còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã nghe tiếng Hướng Phiêu Nhiên cười một cách nanh ác :

– Hoa Như Tuyết, ngươi tỉnh rồi cũng hay, chờ đấy mà xem bọn Hạ Thiên Tường sắp sửa tan xương trên đỉnh núi kia kìa.

Hắn vừa nói dứt câu, Hoa Như Tuyết chợt nhanh như luồng điện, tung mình nhảy ra, tay phải dùng chiêu Kiếm Điêu Phiên Chảo đánh Hướng Phiêu Nhiên, tay trái một chiêu Thiết Bát Ti Huyền dùng chỉ lực Thiết Tỳ Bà đánh Mạc Tử Kính, miệng thì nói :

– Nếu các ngươi dám chạm vào cái tóc của Phi Quỳnh hoặc cha con Hạ Thiên Tường, thì ta sẽ lột da các ngươi để bồi thường vào đó.

Miệng thì nói, tay trái, tay phải thì dùng chưởng lực, chỉ lực tấn công hai gã ma đầu, nhưng chân nàng cũng chẳng để không, nhân dịp tung mình lên cao, nàng lại dùng chiêu Túy Thích Kim Cương bất thình lình đá vào ngực Ngưu Lăng Nguyên, lúc này đang đứng bên tay phải Mạc Tử Kính.

Mạc Tử Kính dùng ngón Cương Thi Bái Nguyệt tránh thoát chỉ lực của Hoa Như Tuyết, còn Hướng Phiêu Nhiên thì ngưng tụ Hắc Sát Huyền Âm Thủ là một thủ pháp hắn mới luyện được hồi ở trong cung Tịch Diệt, tiếp đón chưởng lực của nàng.

Khi hai chưởng vừa chạm vào nhau, vì hai bên công lực tương đương nên chưa phân hơn thua được. Nhưng Ngưu Lăng Nguyên thì vì trong lúc bất ngờ bị một cái đá, sức mạnh ngàn cân, lập tức xương ngực gãy rời, thất khiếu lưu huyết, thân hình bắn ra ngoài ba bốn thước mà chết.

Thế là Hoa Như Tuyết đã trừ cho võ lâm được một tên đại gian ác và cũng trừ cho nàng và Nhất Bát thần tăng được bao nhiêu phiền phức. Vì nếu hắn không chết thì bảy món ám khí, món nào cũng tẩm thuốc độc của hắn, làm sao mà đề phòng cho xiết được?

Mạc Tử Kính thấy Ngưu Lăng Nguyên đã chết bất giác nổi giận gầm lên một tiếng sắp sửa xông vào, thì trên đỉnh núi đã phát ra mười tiếng nổ dữ dội, rung chuyển cả núi rừng, kèm theo tiếng nổ là những tảng đá lớn nhỏ đủ cỡ, từ trên trời giáng xuống như mưa, cát bụi mù mịt.

Bọn Mạc Tử Kính và Hướng Phiêu Nhiên không dám tham chiến vội vàng xuất lĩnh đệ tử chạy như bay về cung Côn Luân.

Nhất Bát thần tăng và Hoa Như Tuyết cùng hai con thú cũng tránh xuống chân núi.

Đỉnh núi Côn Luân đầu to chân thót, nên những tảng đá từ trên rơi xuống đều bắn ra ngoài, bọn Nhất Bát thần tăng vì đứng nép mình vào vách đá nên đều được vô sự.

Nhưng vừa mừng được thoát nạn, thì Hoa Như Tuyết lại nước mắt đầm đìa, ướt đẫm cả hai gò má, Nhất Bát thần tăng lấy làm lạ, bèn hỏi :

– Tuyết muội làm sao thế?

Hoa Như Tuyết nức nở nói :

– Tôi nghĩ đến Quỳnh muội, Tường đệ…

Nhất Bát thần tăng cười ha hả ngắt lời :

– Tuyết muội đừng lo, bọn họ không có việc gì đâu.

Hoa Như Tuyết kinh ngạc, toan hỏi, Nhất Bát thần tăng bèn kể cho nàng nghe mưu kế của mình xếp đặt ra sao, và bây giờ chắc là bọn Hạ Thiên Tường đã an ổn nằm khểnh ở trong sọt mây rồi. Hoa Như Tuyết nghe xong trong bụng mới yên, bèn lấy tay áo lau nước mắt, cười nói :

– Vậy thì bây giờ ta lại đi cắt thêm dây mây kết lấy vài sợi dây thừng dài, đón bọn họ xuống đi.

Nhất Bát thần tăng lắc đầu nói :

– Việc đó ta hãy tạm thời đừng cho bọn ma đầu biết vội. Bây giờ ta cần phải đem Đại Hoàng và Tiểu Bạch vào cung Côn Luân thám thính xem sao đã, rồi sẽ đón Phi Quỳnh, Hạ Thiên Tường xuống sau.

Hoa Như Tuyết gật đầu cười :

– Việc này toàn do công lao của chàng cả, bây giờ chàng bảo gì tôi cũng nghe.

Nhưng khi vào đến cung Côn Luân, chỉ còn trông thấy lửa cháy rực trời, tuyệt không thấy một bóng người nào cả.

Nhất Bát thần tăng niệm một câu “A di đà Phật” rồi nói :

– Bọn này chắc lại có mưu kế chi đây, nên mới chịu bỏ cả cơ nghiệp mà cuốn xéo đi hết.

Hoa Như Tuyết mỉm cười nói :

– Cho chúng trốn đi càng hay, bây giờ ta chỉ việc đón bọn Quỳnh muội xuống, khỏi lo gì nữa.

Nhất Bát thần tăng lại sai Tiểu Bạch đi hái thật nhiều dây mây, bện thành một sợi dây thừng dài tới trăm trượng đem lên đỉnh núi.

Chân núi Côn Luân tuy nguy hiểm đã qua, nhưng trên đỉnh núi, vẫn còn đầy những sầu vân thảm vụ.

Nguyên do bọn Hạ Thiên Tường vừa ngồi yên trong sọt mây, thì trên đỉnh núi những tiếng nổ kinh hồn liên tiếp nổ lên, cát đá bay rào rào, cây cối ngã nghiêng, tưởng chừng như cả tòa núi đá sắp sửa đổ sập xuống.

Cũng may, nhờ hình thế đặc biệt của ngọn núi trên xòe dưới thót, chỗ bọn Hạ Thiên Tường nấp lại đúng vào chỗ lõm, nên những tảng đá rơi xuống chỉ bay sượt ngang mình, không đến nổi nguy hiểm lắm.

Nhưng mười tám tiếng nổ long trời chuyển đất đó, đã làm cho mười sợi dây buột chiếc sọt của bọn Hạ Thiên Tường ngồi, bị đứt đi mấy sợi làm cho chiếc sọt bị lệch hẳn về một bên, bên trĩu xuống lại đúng vào chỗ Phi Quỳnh ngồi. Nếu nàng không nhanh trí, và công lực cao siêu, đưa tay giữ chặt lấy chiếc sọt, gắng sức treo người lên không thì chỉ suýt nữa là cả nàng và đứa nhỏ đều rơi xuống vực thẳm nghìn trượng.

Hạ Thiên Tường thấy thế sợ quá, lạnh toát cả người, mồ hôi vã ra như tắm, chàng vội cùng Phi Quỳnh trổ thuật khinh công, nhảy lên đỉnh núi, lúc này những tiếng nổ đã êm, nhưng đỉnh núi biến thành một khung cảch lạ.

Phi Quỳnh vừa đặt chân xuống đất, đã lắc đầu than :

– Nguy hiểm thật! Bữa nay tình thế còn nguy cấp gấp trăm lần hôm ở Lục Chiếu phong. Chúng mình thật là những kẻ chết đi sống lại.

Hạ Thiên Tường tuy can đảm, nhưng nhớ lại cảnh tượng Phi Quỳnh và đứa bé suýt rơi xuống vực vừa rồi, chàng vẫn còn thấy phát run.

Phi Quỳnh lại cười nói :

– Thằng bé này gan quá, những tiếng nổ dữ dội như vậy, mà nó vẫn ngủ khì, không khóc mới tài chứ.

Nàng vừa nói vừa nhấc đứa trẻ lên, chợt nhận thấy sắc mặt nó đã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Phi Quỳnh sợ quá kêu rú lên một tiếng, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Hạ Thiên Tường còn tỉnh hơn, vội cúi xuống nhìn rồi mỉm cười nói :

– Quỳnh tỷ đừng lo, nó sợ quá nên ngất đi đó thôi. Ta cho nó uống một viên linh đan là khỏi.

Nói xong liền lấy viên linh đan đưa cho Phi Quỳnh, bảo nàng nhai mớm cho đứa bé.

Quả nhiên chỉ một lúc sau, trong bụng đứa bé nghe có tiếng óc ách. Phi Quỳnh mới yên tâm, bèn lau nước mắt, mỉm cười nói với Hạ Thiên Tường :

– Kính mừng Tường đệ, thế là đứa bé đã thoát nạn rồi.

Hạ Thiên Tường mừng lắm toan nói, thì đã thấy Đại Hoàng, Tiểu Bạch cầm sợi dây mây dài, leo lên tới đỉnh núi.

Hạ Thiên Tường đỡ lấy sợi dây buộc vào khe đá, rồi cả bọn lần lượt leo xuống.

Nhất Bát thần tăng lại cho đứa trẻ uống thêm một viên linh đan có trộn chất Thiên Niên Chi Dịch nữa. Đứa trẻ uống thuốc xong, da dẻ trở lại hồng hào, thiu thiu ngủ mất.

Phi Quỳnh nhìn Hoa Như Tuyết, ngượng ngịu nói :

– Vì việc cha con Tường đệ mà làm khổ lây đến Hoa tỷ. Suýt nữa thì ngu muội ân hận suốt đời. Bây giờ Hoa tỷ và đại sư định đi đâu?

Hoa Như Tuyết cười nói :

– Bây giờ chúng tôi trở về Vu Sơn, chuẩn bị sẵn sàng, chờ tới rằng tháng tám sang năm lên Thái Bạch phong dự hội.

Hạ Thiên Tường đôi mắt mấp máy, dường như muốn nói gì lại thôi. Nhất Bát thần tăng mỉm cười nói :

– Hạ lão đệ muốn thế nào, xin cho biết!

Hạ Thiên Tường ấp úng :

– Tôi… tôi định… định…

Hoa Như Tuyết bật cười nói :

– Tường đệ mọi khi hào sảng lắm cơ mà, sao bữa nay lại lúng túng thế?

Hạ Thiên Tường đỏ mặt, chỉ đứa bé trong tay Phi Quỳnh nói :

– Chúng tôi còn phải đi nhiều nơi, mà đem theo đứa bé này thì bất tiện quá. Nên tôi muốn phiền đại sư và Hoa tỷ thu nó làm đồ đệ và phủ dưỡng cho nó nên người, sau này nếu tiểu đệ tìm được mẹ nó…

Phi Quỳnh không muốn nghe chàng nhắc tới chuyện đó, bèn giả vờ tươi cười ngắt ngang :

– Sao Tường đệ không cho nó nhận đại sư và Hoa tỷ làm cha mẹ nuôi, có phải sau này hai vị ấy lại càng tận tâm dạy dỗ nó hơn không?

Nhất Bát thần tăng chắp tay ngang trán, niệm luôn ba câu “A di đà Phật” rồi giơ tay đón lấy đứa trẻ trong lòng Phi Quỳnh.

Hạ Thiên Tường thấy thế biết Nhất Bát thần tăng đã vui lòng nhận đứa trẻ làm con nuôi, trong bụng vui mừng vô hạn, vội nghiêng mình cảm tạ, rồi cùng Phi Quỳnh cáo biệt.

Xuống dưới chân núi, Phi Quỳnh huýt sáo gọi ngựa, rồi hai người nhảy lên yên ra roi đi thẳng.

Đi được vài chục trượng, Hạ Thiên Tường chợt hỏi :

– Chúng ta nên đi tìm Lộc Như Ngọc để báo cho nàng biết là đã cứu được đứa trẻ, nhưng biết tìm nàng ở đâu bây giờ?

Phi Quỳnh nghe nói lại chạnh lòng chua xót, nhưng nàng đã quyết định, hãy tạm giấu kín, không cho chàng biết tin dữ dội kia, bèn giả bộ tươi cười nói :

– Tường đệ đừng lo, trên đời có nhiều sự ngẫu hợp rất ly kỳ, nhiều khi ta không phải tìm nó, mà tự nhiên nó đến tìm ta. Làm sao tính trước được?

Hạ Thiên Tường cười gượng nói :

– Đành vậy, nhưng ta cũng phải tính xem nên đi về hướng nào chứ?

Phi Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

– Hay ta hãy lên núi Đại Ba tìm cô học trò của Hạ Hầu lão nhân đi.

Hạ Thiên Tường hỏi :

– Quỳnh tỷ hãy tả tình thế tòa cổ động ấy cho tôi nghe xem có phải là chỗ Mai Khôi sứ giả tạo hóa dạo nọ không nào.

Phi Quỳnh bèn theo lời Hạ Hầu Tốn vẽ phác qua cho chàng nghe. Hạ Thiên Tường nghe xong, luôn luôn tắc lưỡi kêu: “lạ quá!”

Phi Quỳnh thông minh rất mực, thấy thế tủm tỉm cười nói :

– Có lẽ đúng là tòa cổ động mà chàng và Lộc Như Ngọc tự tình ngày trước chăng?

Hạ Thiên Tường đỏ mặt gật đầu :

– Nghe Quỳnh tỷ tả địa thế xung quanh thì giống lắm thôi, ta cứ đi đến tận nơi sẽ biết.

Phi Quỳnh lại đưa cho chàng ba chiếc lông chim ngũ sắc ngắn, rồi nói :

– Hạ Hầu lão tiền bối gửi trả chàng ba vật này, và tuyến bố thủ tiêu lời ước năm năm dạo nọ.

Hạ Thiên Tường đỡ lấy ba chiếc lông chim, rồi than rằng :

– Ông già này tính nết thật là kỳ quái đáng yêu. Không hiểu lần này, ông ta lên Bát Mạc lành dữ thế nào?

Phi Quỳnh lắc đầu nói :

– Hạ Hầu lão nhân một mình xông vào hổ huyệt, lành ít dữ nhiều, e khó lòng thoát hiểm được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN