Mãi Mãi Yêu Thương - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Mãi Mãi Yêu Thương


Chương 12


Đối với Linh San , tối hôm ấy là một đêm khá lạnh lùng , khó tin. Linh San , Khâm Đồng và Nhiếp Sanh. Ba người trong một căn phòng nhỏ với rất nhiều chuyện để nói.

Bắt đầu San giúp Khâm Đồng làm bếp , nàng phụ rửa rau , xắt cải , còn Khâm Đồng thì nấu , trong khi Nhiếp Sanh ngồi ở phòng khách nghe nhạc. Khâm Đồng vừa xào cải vừa nói ;

– Trước kia tôi không bao giờ vào nhà bếp. Từ ngày sống chung với Lục Siêu , tính anh ấy không thích ăn cơm tiệm , nên tôi phải theo học làm bếp , tôi tập làm được mấy món , nên mỗi lần Lục Siêu kéo bạn bè về , họ vừa đàn hát vừa ăn uống , tất cả một mình tôi lo hết.

Linh San nhìn Khâm Đồng bất giác nhớ đến một đoạn văn trong ” Tạp ký Đồng Yêu “. Quyển sách mà sau này Bằng Phi đã đưa cho nàng. Đoạn đó viết như sau :

” Khâm Đồng không thích vào bếp , nàng sợ nhất mùi dầu mỡ , nàng lại có thói quen thích sạch , vì vậy mỗi lần có việc phải xuống bếp , là Đồng lại tỏ ra không vui , cứ tựa vào người tôi và hỏi. – Anh ngửi xem em có mùi dầu không? Có tanh cá không ? Tôi nói :- Không em chỉ thơm mùi hoa nhài , em phóng khoáng như hoa tu – lúp , em nhẹ nhàng như áng mây.

Đồng cười nói :

– Anh đừng tán tỉnh em như vậy , nếu không đúng điều anh nói , em bắt đền đấy. Tôi nhìn theo dáng thanh thoát của nàng những ngón tay dài mềm mại , làn da bông bưởi tôi có cảm giác như Đồng là một tiên nữ chưa nhuốm mùi trần , và cũng từ đó tôi không để cho Đồng xuống bếp nữa , vì tôi sợ khói và dầu mỡ làm hoen ố nàng đi “.

Khâm Đồng hỏi San.

– Chị đang nghĩ gì thế ?

Linh San giật mình quay lại. Đương nhiên là Khâm Đồng không hiểu San đang nghĩ đến ” Tạp ký Đồng yêu ” , chắc chắn là Đồng cũng không biết đến sự hiện diện của quyển sách đó.

– Chắc chị rất ngạc nhiên , khi thấy hôm nay tôi lại đến trường kiếm chị ? Khâm Đồng nói tiếp – Mùi cải bốc lên thật thơm.

– Vâng em rất ngạc nhiên.

– Đúng ra thì thế này. Khâm Đồng nói – Tối đêm Noel hôm ấy San cứ đeo theo tôi hỏi tên họ và tuổi tác. Sau đó San đã say và hỏi tôi : ” Chị Khâm Đồng có phải chị có đứa con sáu tuổi rồi phải không? “.

Linh San ngạc nhiên.

– Tôi đã hỏi chị như thế ư ?

– Vâng ! Chị đã hỏi như vậy. Lúc đó tôi thấy chị say đến độ đứng không vững , nhưng tôi biết chắc một điều là giữa chị với bé Sở Sở phải có một sự liên hệ nào đó , vì vậy tôi ghi lại số điện thoại của Nhiếp Sanh , và hôm sau tôi đã tìm đến cậu ấy.

Linh San ngẩn người ra , nghe Khâm Đồng nói tiếp :

– Từ ngày tôi bỏ nhà ra đi , tôi đã không thấy bé Sở Sở , cha của nó đã nói , trừ phi tôi trở về , bằng không sẽ không bao giờ cho phép tôi gặp nó. Tôi biết anh ấy rất yêu nó , tôi cũng không có điều gì không yên tâm khi nó sống với cha nó mấy năm qua. Vì cuộc sống tôi cũng không quay về và tôi cũng biết chắc chắn nó nghĩ rằng tôi đã chết , ngay cả nội nó cũng sẽ nói với nó như vậy. Vì họ là hạng người như vậy. Họ chấp nhận sự chết chóc chứ không chấp nhận sự phản bội.

Linh San yên lặng. Từ phòng khách vọng ra tiếng hát của bản nhạc ” Tôi không biết phải yêu em thế nào “.

– Tôi cứ tưởng là tôi có thể quên hẳn cái tình cảm mẹ con với Sở Sở , vì cuộc sống của tôi rất vui và đầy đủ. Vậy mà trong đêm Noel đó , lời của San làm tôi suy nghĩ. Ngày hôm sau tôi tìm gặp Nhiếp Sanh. Bấy giờ mới biết San là lối xóm của anh Bằng Phi , cũng như biết San là cô giáo của nó.

Linh San len lén nhìn Khâm Đồng. Không biết cô ta còn biết những điều gì khác nữa không ? Chuyện giữa ta với Bằng Phi ?

– Thật ra thì nếu tôi biết được địa chỉ và nơi ở của cháu Sở Sở học , tôi cũng không thể ra mặt , làm như vậy là không chính danh. Thôi thì chịu vậy , coi như tôi đã chết trước mặt con bé , vì nếu để nó đối diện sự thật cũng chẳng lợi ích gì . Mấy tháng nay tôi có dằn lòng nhưng đến ngày hôm nay thì không chịu nổi nữa , tôi nhớ nó muốn phát điên lên. Khâm Đồng nhìn Linh San rồi tiếp – Tôi hứa với San , tôi sẽ không gây phiền phức cho San đâu. Trưa mai nếu có thể được , San hãy giúp tôi mang cháu đến đây , chúng ta sẽ cùng dùng cơm trưa , tôi sẽ không nói thật cho nó biết tôi là ai. Tôi chỉ nói tôi là bạn của San vậy thôi.

– Nhưng như vậy , chị cũng muốn tôi phải giấu cha nó chuyện này ư ?

– Vâng.

– Làm sao chị chắc là cháu Sở Sở sẽ không mách lại với cha?

– Cao lắm thì nó chỉ nói là : Dì San dẫn con đến nhà dì Trương ăn cơm. Cô cứ nói tôi họ Trương đi. Bằng Phi và cả cháu Sở Sở cũng không biết.

Linh San đăm đăm nhìn Khâm Đồng.

– Tại sao tôi phải giúp chị chuyện này ?

Khâm Đồng nhìn thẳng vào mắt của San , đôi mắt của nàng giống như hai vì sao lấp lánh trong sương mù. Đôi môi mỉm cười nhạt :

– Tôi biết rồi , San sẽ giúp tôi , giác quan thứ sáu cho tôi biết điều đó. Vì San không nỡ để tôi thất vọng , không thấy được con.

LInh San yên lặng suy nghĩ.

– Thôi đươc rồi , không biết làm như vậy là đúng hay sai , hậu quả rồi sẽ ra sao , nhưng tôi sẽ giúp chị.

Khâm Đồng vui hẳn , niềm vui hiện rõ trong đôi mắt nàng.

– Vậy thì trưa mai tôi sẽ đón chị trườc cửa trường mẫu giáo chứ ?

– Hay là cho biết tên của quán ăn đi , tôi sẽ đưa nó đến đấy.

– Nhà hàng ” Phước Lạc ” được không? Chắc nó cũng thích ăn kem lắm.

– Thôi được , hẹn mười hai giờ rưỡi mai.

Khâm Đồng nhìn San thật lâu , nói trong nụ cười và nước mắt :

– San là người con gái nhân hậu. Ông trời rồi sẽ ban phước cho cô.

– Cái đó thì chưa biết. Linh San nói khẽ – Tôi cũng không rõ mình là người hay yêu tinh.

Khâm Đồng không hiểu , hỏi :

– Chị nói gì thế?

– Không có gì cả. Linh San khỏa lấp , mắt vẫn không rời Khâm Đồng – Chị Đồng đã vì Lục Siêu mà bỏ cả gia đình con cái , bây giờ chị lại nhớ đến Sở Sở. Phải chăng đó là một sự hối hận ?

– Hối hận ư ? Cô muốn nói là tôi đã hối hận vì chọn Lục Siêu chăng ?

– Vâng.

Khâm Đồng có vẻ suy nghĩ.

– Lúc đầu khi bỏ theo Lục Siêu , có người đã nói với tôi Lục Siêu là một tay đa tình lãng mạn , thay tình nhân như thay áo , rồi một ngày nào đó hắn sẽ lại dứt cô như dứt bao nhiêu nhân tình khác. Bấy giờ tôi đã tra lời : Ở với Lục Siêu ngày nào hay ngày ấy , tôi không mơ ước gì hơn , vậy mà tôi đã ở được với anh ấy hơn bốn năm.

– Nhưng điều đó không làm chị thỏa mãn phải không ? Em biết là chị muốn sống bên anh ấy lâu hơn ,như lời chị đã nói , nếu anh Siêu thay lòng đổi dạ , chị sẽ giết anh ấy?

– Có thể như vậy?

Chén đũa đã được dọn lên bàn ăn , họ đã có một bữa cơm đơn giản nhưng ngon miệng. Trên bàn ăn , Nhiếp Sanh nói năng huyên thuyên , anh chàng nói chuyện âm nhjac một cách rành rõi. Linh San không ngờ Sanh lại biết nhiều như vậy. Trong khi Khâm Đồng tỏ ra rất nhẫn nại , thỉnh thoảng chêm vào một vài câu.

– Ồ thật vậy à ?

– Ồ sao anh biết thế?

– Hay tuyệt !

Càng làm cho Sanh lên tinh thần.

Cơm xong họ ra phòng khách ngồi. Khâm Đồng ôm chiếc đàn guitar đàn chậm rãi , gió từ bên ngoài lay động những chiếc chuông trên khung cửa sổ. Tiếng chuông và tiếng đàn tạo nên một bản hợp tấu khá đặc biệt. Linh San nhìn theo những ngón tay gảy trên phím đàn , tiếng đàn guitar đã làm cho San mê mẩn.

Chợt nhiên có tiếng chìa khóa mở cửa. Khâm Đồng giật mình , đứng dậy , ném đàn qua một bên , nghẹn lời.

– Anh Lục Siêu đã về

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN