Mãi Mãi Yêu Thương
Chương 3
Không bao giờ có chuyện đó . Linh Trân nói . Chị mà gặp những đứa bé láo như thế này thì chị sẽ nhốt nó vào nhà trống một mình , để nó sợ nó chừa tật , nó mới không dám hỗn láo và ức hiếp người làm nữa .
– Linh San suy nghĩ Linh Trân nói cũng có lý . Nhưng bé Sở Sở chỉ mới sáu tủôi , làm như vậy có tàn nhẫn lắm không ? San vào phòng tắm thay áo ngủ , nàng trở ra , nhìn bé Sở Sở , bất giác San thấy bực mình , chiếc giường thì nhỏ mà tối nay phải ngủ đến hai người . Nhưng tội nghiệp con bé . San leo lên giường và tắt đèn .
Nằm thật lâu San vẫn không ngủ được , nàng cũng không dám cử động sợ phá giấc ngủ của bé , sau cùng mệt quá San mới chợp được mắt , nhưng vừa nhắm mắt một chút thì lại giật mình vì tiếng chuông cửa reo .
Linh San ngồi bật dậy , mở đèn , nhìn đồng hồ mới hai giờ sang , nàng lại sợ quấy rầy cha mẹ , nên khóac vội áo chạy ra phòng khách , nhưng cũng vừa kịp lúc thấy mẹ thò đầu ra :
-Cái gì đấy con ? Ai đến vậy ?
– Không có gì cả , mẹ cứ ngủ đi .
Linh San mở cửa , bên ngoài là Bằng Phi với mùi rượu nồng nặc , nhưng giọng nói của ông ấy còn rất tỉnh .
– -Cô San , con gái tôi lại làm việc gì nữa vậy ?
– Nó đốt cô Hương làm cô ấy sợ quá bỏ đi rồi .
– đốt ! ?
– Vâng ! Nó dung quẹt đốt cô ấy . Ông đứng đây đợi nhé , tôi sẽ bế nó ra , nó đang ngủ .
San quay vào trong , mẹ nàng đã bước ra khỏi phòng riêng nhìn con gái .
– Con làm gì đấy ?
– Không có gì cả mẹ , lối xóm họ đến rước con của họ .
San bồng bé Sở Sở ra cửa giao cho Bằng Phi :
– Ông bế cháu về đi .
Bằng Phi đỡ lấy con gái nhưng không bế , mà lạị bỏ nó xuống đất . Bé Sở Sở giật mình thức dậy , nó còn chưa tỉnh hoàn toàn thì đã bị Bằng Phi cho một tát tai tóe lửa .
– Đi về rồi mày sẽ biết tay .
Bé Sở Sở loạng choạng suýt té . Bằng Phi túm lấy cổ lôi đi . Linh San nhìn theo hốt hoảng .
– Sao ông lại đánh nó nhiều vậy ? Nó ngủ mới thức mà ?
Bằng Phi quay lại , trừng mắt với Linh San .
– Cái gì cũng cô , cô quên là cô đã từng bảo tôi mười năm sau tôi phải đến trại cải huấn thiếu nhi để thăm nuôi nó , nếu vậy tôi giết nó bây giờ khỏe hơn .
Bé Sở Sở bị lôi đi vừa đau vừa sợ , nó òa lên khóc , Bằng Phi giận dữ .
– Mày có im không ? mày dám châm lửa đốt người vậy mà còn dám khóc nữa hả , bữa nay tao phải giết mày .
Bé Sở Sở bị kéo sệch về phòng , Linh San nhìn theo không đành long nói .
– Anh Bằng Phi , anh nghe tôi nói nè , dù sao nó cũng là một đứa con nít …
Linh San chưa kịp nói them thì mẹ đã bước ra :
– Linh San con có điên không ? Sao mặc áo ngủ mà lại đi vào nhà người ?
Linh San nhìn lại mình nhưng rồi nghe tiếng hét của bé Sở Sở trong nhà 4A vọng ra , San vội nói với mẹ .
– Áo ngủ này cũng kín lắm , không sao đâu mẹ , để con vào cứu con bé , bằng không cha nó sẽ giết chết nó .
Linh San xông vào nhà 4A , nàng nghe có tiếng rít của roi da và tiếng hét của bé Sở Sở . Thấy San , Bằng Phi trừng mẳt .
– Cô vào đây làm gì ?
Linh San không nói , nàng nhoài tới ôm xốc lấy bé Sở Sở đang nằm trên sàn nhà .
Khi Linh San nhoài người đến cạnh bé Sở Sở thì con bé đang nằm khoanh tròn trên thảm nước mắt ràn rụa . Linh San quỳ xuống cạnh , trên chiếc đùi trắng nõn của nó những vết roi đỏ ngang dọc .Linh San chợt thấy tức giận .
-Ông Bằng Phi , sao ông tàn bạo như vậy ? Con ruột ông mà ông đánh như kẻ thù vậy ?
Bằng Phi đang tựa người bên cưả , đôi mắt chưa hết giận , nghe Linh San trách , ông nhìn về phía con bé .
– Con mất dạy là lỗi tại cha !
Bằng Phi nói . Linh San hiểu thái độ của Bằng Phi đã bớt hung hãn .San quay lại , nhìn cô bé , nó đang run rẩy , rõ ràng là nó sợ đến nỗi không khóc được thành tiếng . San định đứng dậy để tìm thuốc mỡ thoa lên vết roi của con bé , nhưng nó đã giữ chặt lấy chân nàng .
– Dì ơi , đừng bỏ con đi nghe dì ?
– Ờ .- Linh San ôm lấy Sở Sở vỗ nhẹ lên vai nó an ủi :
– Yên tâm đi , dì sẽ ở lại với con . Thế phòng ngủ con ở đâu ?
Bé Sở Sở chưa lên tiếng , Bằng Phi đã bước đến mở cưả căn phòng nhỏ bên trong bài trí đẹp mắt , rõ ràng là để dành riêng cho trẻ con , tất cả đều màu hồng , cả chiếc tủ đựng đồ chơi . Linh San đặt con bé lên giường rồi quay lại hỏi Bằng Phi .
– Nhà ông có thuốc mỡ chứ ?
– Có .
– Ở đâu ?
– – Trong phòng rửa mặt .
– – Được rồi ,để tôi đi lấy .
– Linh San bước vào phòng rửa mặt , mở tủ lấy bong thấm nước và nước rửa cùng thuốc mỡ , rồi trở về phòng của cô bé , Bằng Phi ngồi ở đầu giường . San khó chịu nói với Bằng Phi .
– – Ông đi ra đi để tôi lo cho nó .
– Phi nhìn San , lặng lẽ đứng dậy bước trở ra . Chàng lấy một cái cốc , rót đầy rượu , rồi đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài .Đường vắng lặng , thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua . Phi hớp một hớp rượu , tựa cái đầu nhức như búa bổ vào thành khung cửa .
– Không biết Phi đứng như vậy bao lâu . Bên tai , văng vẳng tiếng hát hình như ở phòng bé Sở Sở . Tiếng hát nhỏ nhưng rất trong . Phi cảm động với một chút đau xót , một chút tủi than . Tiếng hát như lời ra đánh thức từng tế bào đã ngủ yên . Phi nốc cạn ly . Ánh trăng treo cao trên trời , ánh trăng lạnh . Phi để long lắng xuống , chàng nghe giọng nói của Linh San từ phòng Sở Sở vọng ra .
– -… Vì vậy , nếu em muốn người khác yêu mình , thì mình phải yêu người ta trước …Cũng đừng trách cha . Cha đánh em nhưng cha còn đau hơn …bao giờ em lớn , em sẽ hiểu điều đó .
Bằng Phi nhắm mắt lại , mắt chợt ướt . Bao nhiêu nỗi đau giấu kín trong long nay như sẵn sang sống lại , chàng lại rót rượu uống . Có tiếng hát … Ồ giọng hát của Linh San , giống hệt như ru ngủ .
Trăng mờ , chim bay xa .
Đom đóm đã lập lòe
Núi mờ sương bao phủ .
Côn trùng khóc nỉ non .
Trăng mờ lá bay , gió đêm nghe sao lạnh .
Đèn nhà ai không sáng , người hỡi người có hay .
Bằng Phi lắng tai .
Tiếng hát nhỏ dần , nhỏ dần . Chàng vẫn đứng bất động . Tiếng hát như những tâm sự thì thầm . Chợt nhiên Phi thấy một bóng người trước mặt , ly rượu trên tay chàng bị cướp mất . Phi giật mình . À! Cô Linh San .
– Cháu nó ngủ rồi !
Linh San lên tiếng .
– À!
– – Ông uống rượu nhiều quá . Linh San đặt ly rượu của Phi lên bàn nói – Chỉ có những người yếu đuối mới mượn rượu giải sầu .
– -Sao cô nói vậy ? Bằng Phi chợt thấy giận – Tôi chẳng có gì buồn đến độ phải mượn rượu giải sầu .
– Thật ư ? Linh San quay lại nhìn Bằng Phi lắc đầu – Anh đừng tự lừa dối . Nhìn anh , tôi biết là anh đang buồn .
– Bằng Phi giật mình , chàng nhìn San . Chiếc áo ngủ màu trắng , tóc dài , gương mặt thanh , đôi mắt sắc , cương nghị . Ngay từ lần gặp đầu tiên Bằng Phi đã nhìn thấy cái vẻ rắn rỏi đó . Nhưng một cô gái rắn rỏi mà có thể hát những bản nhạc ru nhẹ nhàng vậy được sao ?
– Linh San tảng lờ nhìn ra khung cửa sổ .
– – Anh đừng nhìn tôi như vậy . Áo quần tôi xốc xếch lắm , phải không ?
– – Không phải truyện đó . Bằng Phi nói – Tôi có cảm tưởng cô là cả một sự tổng hợp cá tính ưu việt .
– Linh San đỏ mặt .
– – Tôi thấy trình độ chửi xéo và tâng bốc của anh đều ngang như nhau .
– – Cô cũng thế .
– Họ nhìn nhau rồi cùng cười .
– – Tôi đề nghị anh thế này nhé . Linh San nghiêm túc nói – Anh hãy tìm cô Hương trở về , tôi thấy cha con anh hoàn toàn có lỗi . Sau đó bằng mọi cách đưa cháu đi học . ở tuổi cháu nó cần có bạn bè , cần được dạy dỗ và nô đùa với đứa cùng trang lứa .
– – Vâng ,tôi hứa sẽ làm theo lời cô .
– Linh San suy nghĩ một lúc rồi nói :
– – Lúc nào cần , anh cũng có thể cho cháu sang nhà tôi . Tôi không nhận làm cô giáo kèm trẻ , nhưng tôi sẵn sang giúp anh trong chừng cháu . Ngay cả lúc không có tôi ở nhà , anh cũng có thể mang cháu qua , vì mẹ và chị tôi đều yêu trẻ .
– Biết làm gì cảm ơn cô ?
– – Tôi không phải làm để được cảm ơn . San nói – Chẳng qua tôi chỉ muốn giúp một đứa bé không mẹ … Thế … Mẹ cháu qua đời từ bao giờ vậy anh ?
– Mặt Bằng Phi chợt đổi sắc , nét tươi ban nãy biến mất , thay vào đó là sự giận dữ .
– – Ai bảo cô là mẹ cháu đã mất ?
– – Ồ . Linh San tròn mắt – Thế mẹ cháu chưa qua đời ư ? Vậy thì xin lỗi , xin lỗi …
– – Ai nói với cô điều đó ?
– – Bé Sở Sở nói .
– Bằng Phi như chiếc bóng xì hơi , chàng tựa người vào cửa mệt mỏi , San tò mò :
– – Như vậy có nghĩa là bà ấy còn sống ? Hiện ở đâu ?
– Bằng Phi nhìn lên .
– – Tôi có nói cô ấy còn sống ư ?
– Linh San bối rối . Thế này là thế nào ? Nàng đứng thẳng lưng .
– – Xin lỗi . Tôi bậy quá . Từ nay về sau tôi sẽ không tò mò chuyệ gia đình riêng của ông nữa .
– – khoan , cô đợi một chút .
– Linh San quay đi định bỏ về .
– – Thôi , tôi không muốn nghe gì hết .
– – Nhưng tôi muốn cô nghe . Bằng Phi với giọng chắc nịch , cưỡng bức – Cô cần nghe để hiểu tại sao . Tại sao gia đình tôi lại bối rối thế này – Bằng Phi đốt một điếu thuốc , không cần biết San nghe không , chàng kể .
– – Tôi quen với mẹ của Sở Sở từ năm là sinh viên năm thứ nhất , lúc đó cô ấy chỉ mới mười lăm tuổi . Nghĩ cũng lạ , tôi đã yêu điên cuồng một cô bé mới lớn . Muời lăm tuổi , phải chờ đợi . Đợi cô ấy lớn lên . năm tôi ra trường . Mẹ Sở Sở mới mười tám , lúc đó tôi hai mươi hai . Chúng tôi quyết định lấy nhau . Làm chồng khi tuổi mới hai mươi hai rõ quá trẻ . Nhưng chờ đợi quá ;lâu rồi , không thể chờ đợi them nữa . Phải lấy nhau trước khi thi hành nghĩa vụ . Thế là chúng tôi làm đám cưới . Sau lễ thành hôn ba tháng , lệnh gọi nhập ngũ đưa tới . Và một năm sau , trước khi mãn hạn , bé Sở Sở ra đời . Vợ tôi làm mẹ quá trẻ . Mười chin tuổi . Cái tuổi mà bao nhiêu người khác còn chưa biết tình yêu là gì . Tôi mãn hạn quan dịch về . Cha mẹ chỉ hy vọng có một mình tôi . Và thế là tôi lại lên đường . Ra nứơc ngoài ba năm , lấy được mảnh bằng thạc sĩ trở về . Tôi chỉ còn lại đứa con gái . Còn vợ … đã mất .
Bằng Phi đốt một điếu thuốc , thở khói tiếp .
– Ở nhà ,tìm đủ mọi cách để che giấu sự thật . Mãi đến lúc tôi không nhận được thư , tôi nghi ngờ thì nhận được thư nhà , báo là cô ấy bệnh … nghĩ lại … bao nhiêu năm xa cách … nhớ nhung … Tôi định sẽ đền bù … Không ngờ cô ấy lại bỏ đi … Bỏ đi luôn .- Bằng Phi thở dài . Linh San đứng đấy lắng nghe . Câu chuyện thật đơn giản , chẳng có gì là gút mắc , gay cấn . Nhưng có cái gì không phải trong ấy . Người đàn ông trước mặt đang buồn . Anh ta có một tâm sự gì ẩn kín , Linh San muốn nói một cái gì để an ủi , nhưng lại không biết phải mở đầu làm sao . Nàng ngập ngừng , Bằng Phi bỗng nói :
– – Thôi được rồi , tôi đã kể hết , cô có quyền đi .
– Linh San quay lại .
– – Thế cha mẹ anh đâu ?
– – Đều ở phía nam cả , cha tôi công tác tại xí nghiệp lọc dầu .
– – Tại sao không đưa bé Sở Sở về cho nội nó lo ?
– Bằng Phi nhíu mày .
– Tôi đã mất vợ , bây giờ không lẽ không có quyền sống với con ? Tôi là cha , tôi không giao con toi cho ai hết .
– Và phi bước tới bàn , định lấy cốc rượu nhưng linh San đã dằn tay lên miệng ly .
– – Bé Sở Sở cần một người cha tỉnh táo .
– Linh San nói . Bằng Phi buông thõng tay , và bước về phía ghế ngồi xuống với vẻ mệt mỏi , căn phòng như chìm trong yên lặng , bầu trời bên ngoài đã xuất hiện vệt sáng đầu tiên . Linh San giật mình . Ta đang làm gì đây ? Linh San quay lại định cáo từ nhưng đã thấy Bằng Phi ngủ tự bao giờ . Buổi sáng mùa thu trời mát lạnh . Linh San lặng lẽ bỏ sang phòng bên cạnh , nàng định lấy giùm chăn cho Bằng phi , chợt phát hiện trên đầu giường có một khung ảnh , đó là hình một thiếu nữ đứng trên mỏm đá cao với mái tóc dài bay theo gió. Thiếu nữ có nụ cười , nụ cười thật ngọt . Linh San hiểu ngay đây là mẹ bé Sở Sở . Cô ấy quá đẹp , Linh San lặng lẽ đặt tấm ảnh xuống vị trí cũ rồi lấy chăn đem ra phòng khách đắp cho Bằng Phi , xong mới ra ngoài , khép cửa lại .
– Trời đã sáng , San gần như thức trọn đêm . Nàng không thấy mệt mỏi , cửa nhà còn khép kín . San nghĩ , thế nào mẹ cũng mắng vì chuyện làm không đâu của mình .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!