Mãi Mãi Yêu Thương
Chương 5
San thấy mẹ bước vào , cúi nhìn xuống , bà Lưu cầm mảnh giấy trên bàn lên .
” Nỗi buồn vô cớ , lòng buồn chẳng phải vì mùa thu “
Bà Lưu đặt giấy xuống bàn .
_ Vì ai thế ?
_ Không ai cả .
_ Cái thằng Nhiếp Sanh ư ? Mấy năm rồi chẳng đi đến đâu cả à ? Mẹ San hỏi và vuốt tóc con gái – Với đàn ông con trai , tốt nhất ta đừng chủ động tấn công . Đàn ông họ có nhiều loại lắm , lại phản ứng khác nhau .
Nhiếp Sanh theo mẹ thì nó trung hậu , thật thà , có cái hơi chậm lụt thôi .
San hơi bất mãn .
– Sao mẹ với mọi người động tí là ghép con với Nhiếp Sanh hoài vậy ? Không lẽ ngoài Nhiếp Sanh ra , con không thể có người bạn trai nào khác ư ? Trên đời này không còn đàn ông khác ư ?
– Ai vậy ? Bà lưu tò mò – Bạn trai cùng trường hay mới quen ?
– Không ai cả .
Bà Lưu có vẻ suy nghĩ :
_ Mẹ hiểu rồi . Có lẽ con không hài lòng Nhiếp Sanh , nhưng cũng chưa vừa ý một ai khác , nên con ….
– Mẹ . Xin mẹ đừng đoán mò nữa .
– Nhưng mẹ biết con đang có tâm sự .
– Không ,con rất vui , rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại , con cũng không có tâm sự gì hết .
– Nói cho mẹ nghe đi . Bà Lưu vuốt tóc San vừa nói – Con không thể qua qua mắt mẹ được đâu .
– Mẹ cứ mặc kệ con , nghe mẹ . San ngước lên nhìn bà lưu – Con không muốn ai quấy rầy Chỉ tại thời tiết .
– Thời tiết làm sao ? Trời đẹp thế này còn gì hơn ?
– Nhưng với con không đẹp , mẹ đừng chọc con khóc nhé .
_ Được rồi . Bà Lưu nói – Con đừng khóc , con chừng Linh Vũ nó cười đấy .
– Cũng tại mẹ cả . Đột nhiên Linh San thấy muốn khóc – Khi không rồi mẹ làm con buồn .
– Thôi đừng khóc . Mẹ xin lỗi . Bà Lưu nói – Lau nước mắt đi , chuông cửa reo kìa , chắc Linh Trân đã về . làm cô giáo rồi mà còn khóc . Coi chừng người ta thấy cười chết .
Linh San vội vào phòng vệ sinh rửa mặt . Khi trở ra , thấy Thúy Liên đứng trước cửa với nụ cười .
– Cô San , Hương nó mới qua đây tìm cô , nói là cô chủ nó không chịu viết chữ .
Linh San nhíu mày .
– Thế bố nó đâu ?
– Cô Hương nói là chưa về .
– À . San có vẻ không vui – Để tôi sang đấy xem .
Và San ra cửa , bà Lưu nhìn theo hơi bối rối , trực giác cho bà thấy có một nỗi lo . Gương mặt của người đàn ông kia . Mắt sâu , mày rậm . Không lẽ đó là nguyên nhân làm San âu sầu ? Bà ngồi xuống ghế thở dài .
Linh San bước vào nhà bé Sở Sở .
BÉ Sở Sở đang ngồi cạnh bàn . Một quyển tập viết mở trước mặt , tay cầm viết . Nhìn thấy San vào , nó vội nói :
– Dì ơi , con không thích viết tên con đâu .
– Sao vậy ?
San ngồi xuống , cầm quyển tập lên . Mực dính tèm lèm , không có lấy một chữ .
_ Con phải tập viết tên của mình chứ . Nếu không biết viết người ta sẽ cười cho .
Bé Sở Sở phụng phịu ;
– Tên khó viết quá , dì cho con một tên khác đi !
– Sao lại đổi tên được ? Tên con cũng đẹp quá mà , đẹp giống như khuôn mặt con vậy .
– Không phải đâu . Bé Sở Sở nói – Chị Hương bảo con là quỷ phá nhà chay , còn cô người làm trước nói con là quỷ con , tối qua , cha say rượu về bảo con la quỷ báo đời , nếu vậy , con là quỷ thì đương nhiên con phải xấu xí lắm chứ ?
– Nếu con không ngoan thì đương nhiên con sẽ xấu xí . San nắm lấy tay bé Sở Sở nói – Nhưng dì thấy con bây giờ chăm học nè , ngoan nè … Mà bé ngoan thì đứa nào cũng đẹp . Nào đến đây , dì cầm tay con viết nhé ?
– Bé Sở Sở nhìn San , rồi cầm bút lên . San cầm tay bé đồ từng nét một , nhưng vừa viết được mấy chữ bé lại nói .
– Sao tay con nó nhức quá à ?
Viết thêm mấy chữ , nó lại nói .
– Mắt con mỏi quá , dì ơi .
Linh San vẫn yên lặng , một lúc nó lại nói .
_ Chân con đau quá , dì ơi .
Linh San không nhịn được cười , nhìn bé Sở Sở .
_ Con viết chữ bằng tay , sao lại đau chân ?
Bé Sở Sở thật thà .
– Tại vì lúc viết chữ ngón chân con nó không chịu ở yên .
– Sao lạ vậy ?
– Vì nó muốn phụ , nó thấy tay mỏi quá .
Con bé thật dễ thương . Linh San kéo cô bé vào lòng , nàng hôn lên trán nó .
_ Con ngoan lắm .
Bé Sở Sở ngẩng lên , nó có vẻ ngạc nhiên như chưa hề nghe ai nói với nó như vậy . Rồi nó tựa người vào ngực San .
_ Dì ơi , con thương dì quá .
Linh San chợt thấy mắt ướt , nàng bế Sở Sở lên , đi về phía phòng riêng của nó .
_ Thôi hôm nay viết bao nhiêu đủ rồi , bây giờ con đi ngủ , dì sẽ ru con ngủ nhé ?
Sở Sở không đáp chỉ ôm chặt San . San hỏi .
– Nhưng con tắm chưa ?
Sở Sở gật đầu .
– Thế áo ngủ con đâu ?
– Dạ trong tủ .
San đặt bé Sở Sở ngồi ở mép giường , nàng mở tủ lấy áo thay cho con bé . Cô Hương có vẻ áy náy .
– Cô để em thay cho nó cho .
Nhưng bé Sở Sở lắc đầu ,.
_ Con muốn dì thay cho con thôi .
San cười với cô Hương :
– Được rồi , cô đi ngủ đi , tôi thay áo cho nó cũng được .
Cô Hương rút lui , Linh San đã thay áo cho bé Sở Sở . Nàng đặt nó nằm ngay ngắn trên giường , kéo chăn đắp tử tế . Nó nằm yên lặng nhìn nàng .
– Thôi con ngủ đi !
– Dì ơi . Giọng Sở Sở nũng nịu – Lần trước dì hát ru , sao bây giờ dì lại không hát ?
Linh San cười . Nàng ngồi xuống bên mép giường :
” Trăng mờ , chim bay xa
Đom đóm đã lập loè
Núi mờ , sương bao phủ
Côn trùng , khóc nỉ non
Trăng mờ hoa lá lay , gió đêm sao nghe lạnh
Đèn nhà ai không tỏ , người hỡi người có hay “
Linh San hát đi hát lại mãi đến lúc bé Sở Sở ngủ yên , nhìn khuôn mặt ngây thơ , San nhớ tới buổi tối hôm nào , con bé hung dữ , vừa cào vừa cấu , lám sao tin được đay chỉ là một .
San đứng dậy tắt ngọn đèn trên đầu giường , rồi mới đi ra ngoài khép cửa lại . Đến phòng khách , Linh San giật mình , Bằng Phi đã trở về từ bao giờ và đang ngồi trong ghế hút thuốc . Linh San bối rối .
_ Anh về tự bao giờ thế ?
– Nãy giờ .
– Hình như mỗi ngày tan sở xong anh không vội về nhà ?
– Ờ .
_ Mỗi tối anh đều đi uống rượu ?
_ Ờ .
_ Ngoài rượu ra anh còn làm gì khác nữa không ?
Bằng Phi trừng mắt nhìn Linh San .
_ Tôi đâu phải là học sinh mẫu giáo đâu ?
San chợt thấy tức giận .
_ Vâng tôi chỉ đủ khả năng chăm sóc học sinh mẫu giáo thôi .
Bằng Phi dụi tàn thuốc rồi đứng dậy quay mặt nơi khác nói :
_ Thôi cô về đi .
_ Vâng .
San đáp nhưng lại không cử động , Bằng Phi thở dốc :
_ Tôi bảo cô về đi cô nghe không ? Đột nhiên Bằng Phi ôm lấy đầu _ Từ ngày vợ tôi bỏ đi , tôi sống như vậy đó , trụy lạc và sa đọa , tôi như một kẻ mắc bệnh dịch . đáng ghê tởm , cô đừng đến gần , cô hãy đi đi . Tôi bảo cô đi cô có nghe không ?
San lặng lẽ bước đến cạnh Bằng Phi nói với giọng rất dịu dàng :
_ Chị ấy tên là gì ?
_ Ai ?
– Vợ của anh đấy .
– Cô làm ơn đừng nhắc đến cô ấy nữa .
Bằng Phi có vẻ giận dữ . Linh San lắc đầu .
_ Thôi được rồi tôi về .
Nàng quay đi , nhưng Bằng Phi đã giữ lại .
_ Linh San ,tôi còn đủ tư cách để yêu một lần nữa không ?
Linh San quay nhanh lại , mắt của Bằng Phi cuồng nhiệt như hai bó đuốc , Phi kéo San vào lòng , cúi xuống , thời gian như ngừng lại , chỉ có tiếng tim đập , tiếng thở .
– Em đừng bỏ đi . Bằng Phi nói , giọng nói yếu đuối như của một đứa trẻ – Như em nói , anh chỉ có cái vỏ cứng bên ngoài , còn bên trong chỉ như một cọng lau .
Linh San ngẩng lên , sờ lấy cằm của Phi . Mắt chàng ướt . San hỏi .
_ Anh sợ gì ?
– Anh sợ là … Anh như chiếc túi hỏng , chiếc túi đó không còn đủ tư cách để chứa một hạt trân châu như em .
Linh San tựa đầu vào vai PHi .
– Em sẽ vá lành chiếc túi ấy lại .
San nói , và nàng thấy hình như Phi đang rùng mình .
_ Linh San , em đừng có điên .
Linh Trân ngồi xuống mép giường nhìn Linh San với đôi mắt ngạc nhiên .
– Nếu chỉ để đùa chơi cho vui thì em muốn làm gì thì làm , nhưng đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đối .
Linh San ngồi im trên ghế .
– Chị Trân , giữa hai chị em chúng ta không có gì phỉa giấu diếm . Em kể hết mọi sự cho chị chẳng qua để chị phụ em suy nghĩ , chúng ta đều con trẻ , đương nhiên tư tưởng không bảo thủ cứng ngắc như người lớn .
– Vấn đề ở đây không phải là bảo thủ . Linh Trân cắt ngang – Ngay chính cha mẹ chúng ta , tuy lớn tuổi nhưng tư tưởng cũng rất thoáng . Xưa tới giờ có bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của chúng ta đâu , chúng ta muốn làm sao cũng được . Mẹ chỉ nhắc nhở : mong là các con sẽ phân biệt được giữa tốt và xấu để khỏi hối hận sau này .
Linh San nhìn chị :
– Đó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngày xưa . Chuyện giữa em với Bằng Phi cũng là một chuyện đứng đắn
Linh TRân buộc miệng .
– Theo chị nghĩ Bằng Phi cũng không phải người đứng đắn .
Linh San chau mày .
– Tại sao chị nói như vậy ?
– Có thể là chị cũng không được khách quan nhưng Linh San , em hãy nghĩ kỹ xem , em biết về ông ta bao nhiêu chứ ?
– Nhiều lắm .
– Nhiều ư ? Em chỉ biết cái bề ngòai không , phải chưa ? Nào là ông ấy học cao , có địa vị , cuộc sống khá giả … Nhưng còn những cái khác ? Ví dụ như tính tình , cha mẹ ông ta là ai , vợ ông ta chết trong trường hợp nào , em cò biết không ?
– Vâng , em không biết .
– Tại sao em lại không biết những chuyện đó ?
– Vì mỗi lần nói đến chuyện đó , em không đành lòng , em nghĩ là đến bây giờ Bằng Phi vẫn chưa quên được niềm đau cũ .
Linh Trân có vẻ xúc động .
– Hừ . Thế cũng nói . Đề cập đến chuyện vợ cũ em lại không nhẫn tâm , thế không đề cập đến thì em lại cảm thấy yên tâm được ư ? Đừng có ngu ! Trên đời này , đàn bà không có giản dị như vậy .
Linh San rùng mình , Linh Trân lại tiếp .
– Mẹ chúng ta thường nói , con người thường có tật xấu là bất cứ một vật gì khi mất đi hay không đạt được đều trở nên vô giá . San này , em phải suy nghĩ kỹ , chị không phản đối chuyện em làm quen với anh ta , nhưng em cũng đừng dễ dàng quá , vì trực giác chị thấy Bằng Phi là một người nguy hiểm .
– Em không nghĩ là Bằng Phi thuộc loại sở khanh .
– Linh San cố biện minh cho Bằng Phi – Thật ra thì anh ấy tìm mọi cách để trốn lánh em …
– Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay cao thủ .
– Tại sao chị nghĩ như vậy ? Chị hay nghĩ xấu cho người khác !
– Chị nghĩ xấu ư ?
– Vâng .
– Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ không tìm mọi cách để quyến rũ em ?
– Anh ấy không hề quyến rũ em .
– Không lẽ em quyến rũ ông ấy ?
– Chị Trân !
_ Thôi được rồi , chị sẽ không nói nữa . Linh Trân gác tay làm gối , nhìn lên trần nhà – Có điều chị thấy trong câu chuyện của Bằng Phi có cái gì vô lý . Đó là , ví dụ như lúc ở nước ngoài về , nghĩa là mới đây thôi . Phát hiện ra vợ mình đã chết … Nếu có chết thì mồ cũng chưa xanh cỏ … Nếu thật sự yêu vợ , thì tại sao mới đây lại có thể yêu ngay người khác được ?
– Em hiểu , Linh San nói – Chị muốn nói là Bằng Phi không yêu vợ ?
– Cũng có thể , San ạ , chị không phản đối chuyện đàn ông mất vợ tục huyền , nhưng phải chậm một chút , chậm một chút mới yêu được người khác .
– Chị cho là Bằng Phi giả dối ?
– Chị không dám phê bình Phi , chị không muốn tình cảm chị em ta bị sứt mẻ . Chị chỉ muốn khuyên em , làm gì đầu óc phải tỉnh táo một chút , mắt mở to một chút . Em là người trong cuộc có thể bị mê hoặc , còn chị là kẻ đứng bên ngoài , chị khách quan hơn em . Theo chị thấy , Bằng Phi không đơn giản đau , nếu chỉ để quen biết cho vui thì không nói gì chỉ sợ yêu thật thôi . Em khác chị , chị đã từng yêu , chị có kinh nghiệm hơn em .
Linh San nhìn chị yên lặng . lời của Linh Trân không phải là không có lý , mặc dầu nó rất nhức nhối , nhưng nó là lời của một bà chih yêu em . Linh Trân nhìn em rồi thăm dò tiếp .
– San , chị hỏi thật nhé , tình cảm giữa em với Bằng Phi đến mức độ nào rồi ?
Linh San lắc đầu .
– chưa có gì cả .
– Vậy thì tốt , với đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an toàn .
– nói như chị đàn ông đều nguy hiểm ?
_ Hầu như vậy . Linh Trân vỗ nhẹ vai San – Theo chị thấy , Nhiếp Sanh khù khờ vậy mà thật thà , quen hắn đã ba năm rồi sao em chẳng có tình cảm gì với Sanh vậy ?
_ Vì hắn là vật cách điện .
Linh Trân cười :
– Vật cách điện dù sao cũng đỡ hơn là dẫn điện để bị điện giật .
– Nhưng em thà là để điện giật còn hơn , phải sống một cuộc sống phẳng lặng như tờ .
– Đừng có ảo tưởng như thế ! Linh Trân nói , suy nghĩ một chút , Trân tiếp – Linh San , Noel sắp đến nơi rồi , em không thể làm khác với kế hoạch đã định , anh Cao cũng đã đặt bàn ở nhà hàng Trung Ương , em với Nhiếp Sanh , còn chị với anh Cao , chúng ta có một đêm vui vẻ như những năm trước .
– Tại sao chị cứ cột chặt em với Nhiếp Sanh hoài vậy ? Em nhớ có lần chị đã phê bình Nhiếp Sanh chỉ giống như bức tượng gỗ kia mà .
– Nhưng lúc gần đây chị thấy cậu ta tiến bộ . Linh Trân vội nói – Mấy hôm trước cậu ta lại mua một đĩa hát cho Linh Vũ .
– Em thấy lúc này chị có vẻ ca Nhiếp Sanh dữ lắm ? Từ bao giờ vậy ?
– Mới bắt đầu hôm nay .
Linh San trừng trừng nhìn Linh Trân , rồi thở dài .
– Chị Trân , anh Bằng Phi đáng sợ như thế à ?
– Chị cũng không biết , có điều chị thấy không ổn cả hắn lẫn đứa con gái nghịch ngợm của hắn . Linh San , em nghe chị nói này , chị không ép em đoạn giao với hắn mà chị chỉ muốn em giữ một khoảng cách với hắn .
Linh San cắn nhẹ môi .
– Được rồi em sẽ nghe lời chị .
– Nghĩa là kế hoạch Noel vẫn như cũ ?
– Vâng .
– Vậy mới là em gái của chị chứ ?
Linh San nhìn Linh Trân .
– Chị đừng đem chuyện này nói lại cho ba má nghe nhé .
– Dĩ nhiên rồi , đây là chuyện bí mật giữa hai chị em chúng ta , cho ba má biết làm chi . Và chị nghĩ rằng chuyện tình của em chỉ ba tháng sau là đi vào ” thì quá khứ ” .
Linh San bước tới giường nằm kế chị .
– Em cũng mong là như vậy .
Thật ra thì lời của Linh Trân cũng phần nào làm rung chuyển San . Ngay từ nhỏ giữa hai chị em đã có một thứ tình cảm khăng khít . Đối với chị , San không chỉ yêu mà còn kính . San rất nghe lời chị vì vậy lời của Linh Trân phê bình Bằng Phi đã khiến Linh San đau khổ , bối rối , mâu thuẫn và hoài nghi .
Đó là buổi chiều thứ bảy , San có mặt ở nhà của Bằng Phi . Thời gian gần đây , Phi đã bỏ hết mọi thói quen , chàng không đi quán rượu , không dự tiệc tùng mà tan sở là về nhà ngay , Phi đã nói với San :
_ Anh biết em không thích có người yêu say sưa , anh đã bỏ rượu , anh làm lại cuộc đời .
Lời của người tình bao giờ cũng mật ngọt , cũng êm đềm . Nghe Phi nói , rồi nghĩ đến lời của Linh Trân , San ở trong một trạng thái mâu thuẫn đầy đau khổ . Anh ấy nguy hiểm lắm ư ?
Chiều hôm đó vì là ngày thứ bảy , nên San nghỉ dạy . Bằng Phi thì vì làm thêm ca nên chưa về , chàng chỉ phone về với San .
– Em ở yên trong nhà đợi anh , sáu giờ anh sẽ về đến rồi chúng ta đi ăn cơm .
– Hôm nay là ngày cuối tuần , làm sao anh biết em không có hẹn mà phải đi dùng cơm với anh ?
Bằng Phi yên lặng một chút , nói .
_ Anh không cần biết chuyện đó , chỉ báo cho em biết là sáu giờ anh sẽ về còn đợi hay không là tùy em .
– Nếu em không chờ thì sao ?
– Thì anh sẽ không ăn cơm .
Phi nói và gác ống điện thoại . Linh San ngẩn ngơ , nàng không biết phải xử trí ra sao . Bé Sở Sở từ khi đi học đã trở nên rất ngoan , nhất là khi đứng trước mặt San .
– Dì ơi , bút chì của con hãy rồi .
_ Thế còn dao chuốt đâu ?
– Mất rồi ..
– Lúc nào con cũng làm mất . Vậy thì con đi kiếm chị Hương đi , bảo chị ấy chuốt cho .
– Chị Hương đã đi mua bánh mì .
– Thế ư ?
San đứng dậy , định tìm dao chuốt .
– Dao chuốt ở trong phòng của cha đó .
San bước vào thư phòng của Bằng Phi . Đây là căn phòng San chưa đặt chân đến , gian phòng không rộng , cạnh cửa sổ có chiếc bàn to . San hiếu kỳ ngắm nghía . Sách rất nhiều . Trên bàn quản bút , thước , máy đóng sách … Phần lớn là loại sách công nghiệp , cũng có tiểu thuyết . San bước tới tìm dao chuốt ở hộp đựng viết . Trong lúc tìm , câu nói của chị Trân hiện ra trong đầu San .
” Mi biết về ông ấy được bao nhiêu ? ” San quay lại bàn , rụt rè kéo ngăn tủ tò mò . Bên trong , đồ đạc lộn xộn : danh thiếp , hộp compa … Kéo ngăn kế cạnh : đồ án thiết kế , ngăn kế tương tự … Tất cả là tài liệu chuyên môn của Phi …
San quay người định bỏ ra ngoài , nhưng không hiểu sao , nàng quay lại, kéo ngăn cuối cùng . Không phải là tài liệu chuyên môn nữa , mà là thư từ và nhật ký . San ngẩn ra . Đúng là những thứ nàng cần tìm . Do dự một chút . San bắt đầu lật . Những cánh thư nhà . Đây là những bức thư của ba mẹ Phi gửi cho Phi , trên thơ đề nơi xuất xứ . Cao Hùng . Tò mò , San bóc một lá ra xem .
” Bằng Phi con .
Đã nhận được thư đề ngày 18 . Biết chuyện làm ăn của con thuận lợi , cha rất mừng . Cháu Sở tính ngan ngược , con đừng cho là nó mất mẹ rồi không ai dạy bảo …
Không có gì lạ , giòng chữ cho thấy cha Phi rất hiền , rất thương con . San bỏ thư vào bì cũ . San lật chồng sách , chợt thấy một quyển sổ nhỏ , buộc chỉ hồng , trên có mấy hàng ; ” Tạp ký về Đồng yêu ” .
Đồng yêu ? Tên vợ anh ấy chăng ? Tạp ký hay nhật ký ? Tại sao lại là nét chữ của Phi . San lật ra , mấy dòng đầu :
” Chia tay trong mùa cúc vàng nở . Bấy giờ ai đã thề nguyền ? Hẹn sẽ gặp lại ngày mai ?
Nỗi nhớ mang theo ra nước ngoài , lòng bận rộn , nhơ em định viết thư . Nhưng giấy trắng vừa bày ra , là nước mắt lại tuôn trào ướt giấy “.
Nét chữ của Phi . Có lẽ lúc viết những hàng chữ này , tim Phi đang rướm máu . Phi đã viết vào lúc nào ? Khi vợ đã mất ư ? San chợt thấy lòng đau nhói . Rồi nhớ tới lời chị Linh Trân .
– Trên đời này không có một người đàn bà nào lại ganh tị với người đã chết !
San thở dài , lật qua trang khác . Phải nói đây là bút ký đúng hơn . Có chỗ là nhật ký , có chỗ tạp ghi :
” Mới quen Khâm Đồng , cái nhớ đầu tiên là đôi mắt . Chưa thấy mắt ai đẹp như mắt nàng . Mỗi lần trông nàng cười , là ta như bị rung động . Người xưa ví cặp mắt như hồ thu . ” Nhất tiếu khuynh nhân thành , tái tiếu khuynh nhân quốc ” ( Nụ cười đầu làm sụp thành lũy , nụ cười thứ hai làm đổ cả nước ) không cường điệu tí nào . Mình cứ mãi quên tuổi của nàng , có một lần nói :
” khâm Đồng , đợi em lớn , lâu quá , mệt quá !
Đồng Thản nhiên .
– vậy thì đừng đợi nữa , em sẽ là của anh ngay .
Lúc bấy giờ nàng mới mười lăm tuổi .
Khâm Đồng rất yêu âm nhạc , thích ôm đàn guitar vừa đàn vừa hát . Giọng kim lẫn thổ , rất lôi cuốn .
Có một hôm nàng bảo :
– Sẽ hát cho anh nghe một bản nhé
Mình thích quá , tưởng bở , lắng nghe .
” Em yêu một người điên
Người cao lớn nhưng lại điên điên
Không biết nói gì chỉ biết nhìn như điên …”
Khâm Đồng là như vậy đó . Thích đùa , thích bỡn cợt , thông minh . Bây giờ nàng đã đi rồi . Tôi không bao giờ tìm được người hát cho tôi nghe bản nhạc tương tự nữa . Cuộc đời quả vô tình , chỉ là những chuỗi ngày sinh ly tử biệt ” .
Linh San khép vở lại , tim đạp mạnh . Nước mắt rưng rưng . Chàng yêu say đắm Khâm Đồng thôi . Còn ta chỉ là một sự phiêu lưu tình cảm . Lời tỏ tình chỉ là những xúc động nhất thời , đầu môi chót lưỡi .San khép vở lại , nhét vào ngăn tủ , đứng dậy định bỏ đi , nhưng nghĩ sao lại ngồi xuống , mở tủ lấy quyển vở ra xem tiếp .
” Khâm Đồng thích mặc loại vải lụa mềm , nhất là màu trắng mùa hè , Đồng rất thích áo may rộng với một thắt lưng lụa , với dáng dấp thon gầy , trông thật mát . Mỗi lần nắm lấy tay mềm của nàng , mình lại nhớ đến thơ người xưa ; ” Mai cốt cách , tuyết tinh thần , mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười ” .
Mỗi năm vòa mùa đông , Khâm Đồng cũng không mặc áo lông ấm , nàng như không sợ lạnh . Nàng bảo mặc thế nặng nề quá . Chỉ cần một chiếc áo len , váy tơ nhân tạo là xong . Đi ngoài đường , giữa gió lạnh , Đồng thích hà hơi , để hơi thở biến thành khói , Đồng nói ;
– Anh Phi , anh yêu em , sao không giữ hơn của em lại ?
Mình cũng khùng khùng chụp lấy hơi thở đó .Khâm Đồng thích thú ngã vào lòng mình , hai tay nàng xoa xoa lên lưng mình .
_ Anh thật là điên , và em yêu cái điên điên của anh vô cùng .
Thế bây giờ ? Tối nay anh rất muốn được điên để được Khâm Đồng trở về . Cuộc đời này , không còn người đàn bà thứ hai nào làm cho mình rung động như Khâm Đồng . Không còn … Vì thượng đế chỉ tạo ra được một Khâm Đồng duy nhất , duy nhất thôi “
Linh San không còn đủ can đảm đọc tiếp , nàng bỏ vở vào hộc tủ và đóng mạnh lại , San bước nhanh ra phòng khách với đôi mắt đẫm lệ . Bé Sở Sở không hiểu hỏi .
– Dì ơi , tìm được dao chuốt bút cho con chưa ?
-Đợi cô Hương về chuốt cho con .
San nói và xông ra khỏi nhà họ vỹ . Bây giờ San mới hiểu thế nào là ” ghen ” thế nào là ” đau khổ ” thế nào là ” Trái tim tan nát “
Về đến nhà , lập tức San quay số điện thoại cho Nhiếp Sanh .
– Đến ngay nhé ! Chúng ta cùng đi ăn cơm tối .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!