Mãi mãi yêu - Chương 1: Chồng tương lai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Mãi mãi yêu


Chương 1: Chồng tương lai


18:00, sân bay Tân Sơn Nhất.

Một ngày có hàng trăm máy bay cất cánh và hạ cánh.

Người ra ra vào vào, đi du lịch, tiễn người thân.

Lại một chiếc hạ cánh, hành khách xuống dần, dần và cuối cùng là chàng trai mặc đồ thể thao có mái tóc nâu cắt ngắn.

Biệt thự nhà họ Dương.

– Ba, mẹ!!!! Liên hôn là như thế nào, con không muốn!!!!!!

Dương Mộc Tâm mới vừa về tới nhà không kịp thở đã hét ầm lên khiến ông Dương vừa mới hớp một ngụm cà phê đã phun đầy vào chiếc áo mới mua. Ông tiếc đứt ruột mà gào lên:

– Cái áo của tôi!!!!

Quá đáng hơn chính là mẫu hậu, bà đang cẩn thận cắt mái bỗng phập, nguyên phần mái phía trước đang còn đẹp đẽ trong 0.001 giây rớt ập trước mặt. Bà Dương trân trối nhìn nó, nước mắt lưng tròng:

– Tóc của tôi, của tôi, huhu TÓC CỦA TÔI!!!!!

Và đó là lí do mà giờ đây đã chín giờ tối, đáng lẽ là cái giờ mà con người ta tắm rửa rồi thả thân bay vào cái nệm êm ấm thì cô, Dương Mộc Tâm phải trưng khuôn mặt như đưa đám ngồi chông ngóc ở nhà riêng của thằng cha có tên con rể tương lai đợi hắn về để làm quen, bla bla các thứ để chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới.

Aaaaaa cô thật sự điên đầu chết mất thôi, đây là thế kỉ nào rồi mà còn vụ liên hôn vậy hả, ba mẹ cô thật nhẫn tâm, không được phản bác càng không thể van xin, chỉ vì một cái áo gần mười triệu và phần tóc mái.

Giờ đây, đứa con gái duy nhất của ba mẹ sắp có chồng rồi đó, ba mẹ vui không???

Nhưng… cái quan trọng không kém đó là Dương Mộc Tâm cô đây chỉ đáng giá có vậy thôi hả???

Còn cái tên chết tiệt kia nữa đi làm cái gì mà gần chín giờ tối mới hẹn mà còn là nhà riêng, bộ ba mẹ cô không lo cô bị gì sao chứ.

Ngồi than thân trách phận và bới cả tổ tông tám đời nhà chàng rể quý quá mà Dương Mộc Tâm không hề hay biết người ta đã mở cổng về và đang cởi giày bước vô nhà.

Dật Phong vừa vào phòng khách đã giật bắn mình vì anh có vào lộn nhà không?

Mau chóng đi ra coi lại, rõ ràng là nhà mình sao tự nhiên lại có người lạ vào?

Anh ho một tiếng để người kia chú ý rồi hỏi:

– Cô là ai, sao lại vào nhà tôi?

Dương Mộc Tâm đang buồn bã bỗng hết hồn vì có người nói, ngước khuôn mặt đầm đìa đau thương, cô đang định nói gì đó nhưng mọi thứ đều ngưng trệ.

Cái cảm giác đang muốn bùng nổ dữ dội trong phút chốc tan như mây khói, Dương Mộc Tâm lần đầu tiên thật sự đắm chìm trong mĩ sắc của người con trai trước mặt.

Bởi vì đẹp, đẹp và quá đẹp, siêu cấp đẹp. Ngoài những từ này cô không biết diễn tả thế nào nữa.

Từ khuôn mặt đến ngoại hình, cả thần thái bên ngoài thì ôi, đứa con thượng đế ban!!!

– Anh đẹp quá!!!!

Không thể kìm chế cô bật thốt lên.

Dật Phong thật sự không thích những người lề mề, cô gái này vẻ ngoài cũng khá nhưng tại sao nãy giờ cứ như người mất hồn khiến anh bắt đầu bực bội.

Định không thèm hỏi mà xách cô quăng ra cửa thì nghe được cô kêu lên.

Gì chứ, nãy giờ chính là đang ngắm anh sao?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN