Mãi mãi yêu
Chương 10
Hoàng Điệp, Hoàng Lam và Thiên Ý là ba cô bạn thân nhất từ cấp ba của cô, sau này đi ra nước ngoài rồi về lại đây, ai cũng có việc riêng nên ít khi hẹn nhau đi chơi.
Lúc bốn cô vừa gặp nhau, giống như những chiếc máy bắn liên thanh, nói không ngừng nghỉ.
Đi dạo phố, xem phim đến gần tối, Hoàng Lam đề nghị:
– Hỡi các chị em độc thân, chúng ta cùng đi ăn chè đậu đỏ nhân dịp Thất Tịch để cùng nhau có gấu để ôm đi nào!!
Hoàng Điệp, Thiên Ý liên tục hưởng ứng, Dương Mộc Tâm cười cười tỏ ý tán thành nhưng sâu trong nội tâm là cười khổ.
Bốn cô gái đi vào gọi chủ quán cho bốn chén chè đậu đỏ rồi tụm đầu vào nhau, Hoàng Điệp phấn khích:
– Mình nghe nói chuyện ăn chè này xong có bạn trai không phải là nói suông đâu. Trưởng phòng của công ty mình năm ngoái vừa tìm được bạn trai sau khi ăn chè vào ngày Thất Tịch, cô ta vui đến mức quên trời quên đất.
Thiên Ý tò mò:
– Thật vậy sao?
Hoàng Điệp gật như gà mổ thóc:
– Sự thật 100%, mà nếu người trẻ xinh đẹp mình không tin nhưng bà ấy bốn mươi mấy rồi, mắt cũng có nếp nhăn, vậy mà vẫn quen được một chàng!
Hoàng Lam lắc đầu ngao ngán:
– Bà cô của tôi, thôi đừng tin quá thành thất vọng, tùy duyên thôi. Lỡ lần này cậu ăn mà vẫn không quen được anh nào thì đừng có tìm mình kể lể!
Dương Mộc Tâm cười cười vỗ vai Hoàng Điệp:
– Triệu chứng ế lâu ngày sinh ra ảo tưởng là đây!
Hoàng Điệp bị chọc tức liền cù hai cô bạn, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp này đều được thu vào mắt của người con trai ngồi phía đối diện.
Lục Minh đi cùng một vài người bạn tới đây, anh vốn dĩ không tin những chuyện này, đi theo vì anh cũng rất thích ăn chè đậu đỏ mà thôi.
Lúc ăn được giữa chừng thì bàn đối diện có bốn cô gái ngồi xuống, anh lơ đãng nhìn qua thì ngay lập tức bị thu hút bởi cô gái ngồi ngoài cùng kia.
Cô gái có mái tóc đen nhánh được búi nhẹ ở phía sau, làm lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn và khuôn mặt trắng tròn hồng hào, đôi mắt hạnh to tròn lúc cười lên cong như trăng khuyết, sáng lấp lánh.
Lục Minh nhìn chằm chằm một hồi, thằng bạn bên cạnh huých mạnh vào cánh tay anh một cái, anh mới hoàn hồn và biết mình đã vô lễ thế nào.
Nhưng Dương Mộc Tâm dường như chẳng cảm nhận được vì cô đang suy nghĩ xem liệu có nên nói ra chuyện mình sắp kết hôn bây giờ luôn hay đợi khi có thiệp rồi giải thích cũng không muộn.
Nhưng cuối cùng Dương Mộc Tâm quyết định, cô ho nhẹ kêu ba đứa bạn lại rồi nói nhỏ:
– Mình có một chuyện muốn thông báo với các cậu, nhưng cậu, cậu và nhất là cậu phải giữ chặt cái miệng, không được quá hết hồn rồi la lên, rõ chưa?
Thiên Ý, Hoàng Lam và Hoàng Điệp bị chỉ cuối cùng đều cùng lúc gật đầu, Hoàng Điệp thúc giục:
– Có gì mau nói lẹ đi, mình bảo đảm ba đứa tụi mình sẽ không phản ứng thái quá đâu!
Dương Mộc Tâm nhìn ba cô bạn thân một lúc rồi mấp máy môi, thốt ra bốn chữ:
– Mình sắp kết hôn!
!!!!!!!!!
Hoàng Lam, Thiên Ý trợn mắt, lắp bắp kinh ngạc không nói nên lời, còn Hoàng Điệp miệng há to như có thể nhét quả trứng gà vào, may mắn là cô bạn bấm chặt móng vào lòng bàn tay, nếu không thì nãy giờ trong quán đã nghe được một tiếng rống kinh thiên động địa rồi!
Thiên Ý tìm được tiếng nói liền há miệng hỏi đầu tiên:
– Là ai, tên tuổi, gia cảnh, quen khi nào, sao đến bây giờ sắp kết hôn mới nói cho tụi mình biết?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!