Mãi mãi yêu - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Mãi mãi yêu


Chương 12


Dạo gần đây khách sạn Hoàng Kim đón rất nhiều vị khách có tiếng tăm, nhiều ông lớn mà bộ phận của cô có công lao không nhỏ nên đã được giám đốc gửi lời khen ngợi.

Vì vậy một người bình thường rất bủn xỉn trong việc ăn uống đã thoải mái mà tặng cho Linh Chi hai cái đùi gà to tướng khiến Linh Chi ba chấm không nói nên lời.

Vừa cắn một miếng da gà giòn rụm, Linh Chi hàm hồ nói:

– Này, cậu nhớ vị giám đốc đẹp trai lúc trước không?

Dương Mộc Tâm đang uống pepsi, liếc mắt nhìn:

– Nhớ, làm sao vậy?

Linh Chi cũng không để ý đến dáng vẻ không còn mê trai như lúc đầu của Dương Mộc Tâm, bỏ cái đùi gà xuống, hai mắt sáng trưng nhìn cô nói:

– Sáng này tớ vừa đụng trúng anh ta!

Dương Mộc Tâm “Ừ” một tiếng rồi vừa nhai cơm vừa nghe cô nàng nọ ngồi miêu tả vẻ đẹp như thế này, như thế kia của anh giám đốc, nào là anh ta ân cần đỡ cô, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô có sao không…

Dương Mộc Tâm suy nghĩ một chút, nhớ về gương mặt như tranh vẽ của giám đốc lúc trước từng gặp rồi trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt lạnh như đá băng ngàn năm của ai kia.

Ừ, hình như Dật Phong đẹp trai hơn giám đốc một chút…

Cô mau chóng lắc đầu, không nghĩ không được nghĩ nữa, có lẽ do áp lực của cuộc hôn nhân sắp tới khiến cô suy nghĩ nhiều.

Dương Mộc Tâm mau chóng dẹp chuyện đó qua một bên:

– Ăn nhanh đi cô nương, sắp tới giờ làm việc rồi kìa!

Tan làm, Dương Mộc Tâm lái chiếc xe thân yêu về nhà.

Lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt, cô nghĩ mình nên tự thưởng cho bản thân một chút liền dừng xe lại, vào trong lựa một cái bánh matcha rồi đi tính tiền.

Tiệm bánh ngọt ở đây khá nổi tiếng, bánh vừa mềm vừa xốp và không quá ngấy khiến nhiều người có khẩu vị khó chiều như cô vô cùng yêu thích.

Dương Mộc Tâm nhìn một hàng dài xếp phía trước, cô không thích xếp hàng lắm liền ngồi xuống một bàn trống đợi người đi bớt rồi lên.

Cô nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy người con trai cao lớn đang đi về phía mình thì ngạc nhiên:

– Dật Phong!

Dật Phong cũng có sở thích ăn đồ ngọt giống Dương Mộc Tâm.

Anh chọn mấy cái bánh, thấy phía trước còn đông người, anh cũng không muốn xếp hàng ở tít phía sau thì định tìm bàn ngồi đợi, không ngờ lại thấy Dương Mộc Tâm cũng ở đây.

Dật Phong vì vậy đi tới bàn cô ngồi xuống, mặt bình tĩnh:

– Chào!

Dương Mộc Tâm cười cười, nhìn phía trước một chút rồi kiếm chuyện để nói:

– Anh cũng thích ăn bánh ngọt ở đây sao?

Dương Mộc Tâm hơi ngạc nhiên, không ngờ người như anh mà cũng thích ăn đồ ngọt.

Dật Phong xem điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên:

– Ừ!

Dương Mộc Tâm thấy anh giống như không muốn nói chuyện liền không mở miệng nữa.

Bầu không khí bỗng chốc chỉ còn tiếng nhân viên tính tiền và tiếng xì xầm của người xung quanh.

Dương Mộc Tâm cảm thấy hơi ngợp thở, cô không biết do ảnh hưởng từ Dật Phong hay là gì, cô chẳng bình tĩnh được.

Nhìn qua thấy vẫn còn một hàng dài thì hơi nản, biết vậy về nhà đặt trên mạng cho rồi, tuy cũng hơi lâu nhưng ít ra không khó chịu như bây giờ.

Lúc hai người đến tính tiền đã là 10′ sau, Dật Phong nhìn Dương Mộc Tâm:

– Cô đưa bánh đây !

Dương Mộc Tâm không hiểu nhìn anh, Dật Phong không trả lời, cầm lấy bánh trên khay cô để vào khay mình rồi lên trước tính tiền.

!?

Lúc bước ra cửa, Dật Phong mở cửa đợi cô ra rồi mới đóng cửa lại ra theo, anh đưa túi bánh cho cô. Dương Mộc Tâm nhận lấy túi bánh, ngước lên nhìn anh:

– Cảm ơn !

Dật Phong không để ý:

– Không có gì !

Lúc anh bước đến gần cô, ánh mắt hờ hững nhưng không hiểu sao tim Dương Mộc Tâm lại đập nhanh một nhịp.

Dật Phong đứng ngược ánh đèn trước cửa tiệm bánh khiến góc cạnh trên khuôn mặt anh như mềm mại lại, những đường nét không rõ ràng càng làm lộ ra ánh mắt lãnh đạm, dù có chuyện gì cũng không thay đổi.

Dương Mộc Tâm như lạc vào trong đôi mắt ấy, cô không biết thì ra ánh mắt hờ hững đôi khi lại cuốn hút như vậy, như có một sự quyến rũ tự nhiên khiến cô thất thần.

Dật Phong nhìn người con gái trước mắt, vì thân hình anh cao lớn, che mất ánh sáng nên nhìn Dương Mộc Tâm lúc này vô cùng nhỏ nhắn.

Mắt hạnh đang nhìn chằm chằm, anh có thể thấy rõ ảnh ngược của mình trong đôi mắt ấy.

Hai người nhìn nhau lâu hơn 10s thì Dật Phong bỗng cụp mắt, quay đầu bước đi.

Dương Mộc Tâm hoảng hốt một chút, lúc nhìn lại thì nghe được tiếng Dật Phong, âm điệu trầm trầm, bình tĩnh:

– Tạm biệt!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN