Mãi Nhớ - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Mãi Nhớ


Chương 15


Dịch: Yume

Chuyện này trực tiếp dẫn đến hậu quả đó là, sau khi Tư Niệm trở về phòng mình, cả người khó chịu, ngủ một mạch đến khuya. Mãi cho đến khi chuông cửa reo rất lâu cô mới mơ hồ tỉnh lại, sau đó xoay người tiếp tục ôm chăn ngủ như chết.

Chuông điện thoại bàn, di động rung, chuông điện thoại bàn, di động rung…Cuối cùng Tư Niệm sờ thấy điện thoại, đặt ở bên mặt:

“Alo…”

“Mở cửa.”

“Tư Niệm?” Tư Niệm ôm điện thoại ngủ say.

Mãi cho đến khi cảm thấy phòng sáng lên và có mùi thơm của đồ

ăn thì bụng cô hơi quặn đau mà tỉnh lại nhưng mà vẫn chẳng muốn động đậy chút nào. Cho đến khi Trình Thần cùng chăn cuộn lấy cô rồi bế lên thì Tư Niệm mới dùng cằm tì lên vai anh, khịt khịt mũi: “Hôi quá.” Mùi khói thuốc và mùi đất cát quyện vào nhau, tóm lại là khó ngửi.

“Anh sợ em đói nên không kịp tắm rửa,” Trình Thần dùng gối chèn sau lưng cô rồi cởi áo khoác vứt lên sô pha, sau đó đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy dừng lại rất nhanh.

Anh rửa mặt và tay sạch sẽ rồi ra ngoài.

Tư niệm cuối cùng đã tỉnh táo lại: “Anh vào bằng cách nào…”

“Đưa chứng minh thư cho khách sạn, nói anh là chồng em.”

Anh kéo một cái ghế, đem hộp cơm trên bàn đặt lên ghế rồi bày hết ra. Tư Niệm nhìn anh không ngừng mở nắp hộp cơm màu trắng, nhìn anh giúp mình tách đũa dùng một lần ra, nhìn anh đưa cho mình mới lẩm bẩm hỏi một câu: “… Người ta liền tin anh à?”Trình Thần không nói gì.

Phần tóc ở thái dương của anh vẫn còn ướt, nhìn sắc mặt thì có vẻ rất mệt. Tư Niệm nhìn vào mắt anh rồi tránh rất nhanh, không dám ngẩng đầu lên giống như cô vợ mới cưới vậy, giả vờ bình tĩnh nhận lấy đũa: “Sao khách sạn lại không có trách nhiệm như vậy, tùy tiện đưa chứng mình thư… thế thì em là gì chứ? ”

Anh cười cười: “Hiệu ứng người nổi tiếng.”

“Anh cũng không phải người nổi tiếng, những đạo diễn có thể được người bình thường nhận ra ước chường chỉ có Lý An, Từ Khắc, Trương Nghệ Mưu gì gì đó…”

Trình Thần gỡ kính xuống đặt lên kệ đầu giường, nhắm mắt dùng hai ngón tay xoa nhẹ mũi. “Có Thẩm Triết thì về cơ bản có thể giải quyết được tất cả việc nam nữ đã kết hôn hay chưa.”

Thẩm Triết?! Tư Niệm vô cùng kinh ngạc nhìn anh, trước mặt Trình Thần anh nói những lời đó? … vừa mới làm lành có phải nhanh quá không?

Trình Thần giống như không để ý đến phản ứng của cô, nhắm mắt lại dựa vào đầu giường nói khẽ: “Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”

Tư Niệm vâng một tiếng, ngồi trên giường ăn đồ ăn anh mang đến cho mình.

Lãng phí quá, căn bản ăn không hết.

Cô ăn được một lúc, lúc muốn quay lại hỏi anh có muốn ăn không mới phát hiện anh đã ngủ mất rồi. Khuôn mặt anh đầy vẻ mệt mỏi mỏi dựa vào đầu giường ngủ… Cô cắn đầu đũa, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh, bỗng nhiên cảm thấy rất cảm động, không hiểu sao lại bị hình ảnh này làm cho cảm động đến mức hỗn loạn.

Cô ăn xong rất nhanh, lặng lẽ xuống giường dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ, sau đó nhẹ nhàng bò lên giường giúp anh cởi quần áo.

Trình Thần ngủ không sâu lắm, bởi vì biết là cô nên không mở mắt ra, mặc cho Tư Niệm giúp mình cởi quần áo… Sau khi Tư Niệm để sơ mi lên sô pha, nhìn quần anh liền bắt đầu xoắn.

Cởi hay không cởi?

“Để anh tự làm.” Trình Thần khẽ nói rồi bắt đầu tháo thắt lưng.

Tư Niệm vội tắt đèn rồi chui vào chăn. Cảm thấy Trình Thần cởi quần rất nhanh, sau khi xốc chăn lên cô vô thức trở nên căng thẳng, nhưng Trình Thần rốt cuộc chỉ ôm cô từ phía sau, hôn lên lưng cô rồi lại chìm vào giấc ngủ say.

Tư Niệm đã ngủ cả ngày nên trái lại lại tỉnh táo. Hai tay ôm lấy tay anh, tiến vào trong lòng anh, trong bóng tối chậm rãi suy nghĩ đến dàn ý và phân cảnh của bộ phim sau, sau đó cũng chầm chậm ngủ say.

Hôm sau anh cũng đi từ rất sớm. Trợ lý của Trình Thần giúp cô đặt vé máy bay buổi chiều, trước khi Tư Niệm rời khỏi khách sạn mới gửi cho anh một tin nhắn. Mãi cho đến khi Tư Niệm đến sân bay, lúc sắp đăng kí thì Trình Thần mới gọi điện thoại tới: “Ban nãy rất bận, em đến sân bay chưa?” Tư Niệm vâng một tiếng, đưa thẻ lên máy bay ra: “Em sắp lên máy bay rồi.”

“Tư Niệm?” Anh gọi tên cô.

Tư Niệm nhận thẻ lên máy bay, lúc đi vào hành lang đăng ký mới dạ một tiếng.

Sự yên tĩnh từng phút từng giây. Tư Niệm cảm thấy chắc chắn anh sẽ nói gì đó nên nhẫn nại chờ.

“Đạo diễn?” Đầu dây bên kia bỗng nhiên có tiếng của Lưu Khánh Khánh. Trình Thần ừ một tiếng.

“Ngày mai ngày kia Đồng Giai có hoạt động tuyên truyền, công ty kinh tế của cô ấy đã thay cô ấy nghỉ phép…” Bla bla ba trăm từ như vậy, Trình Thần ở đầu dây bên kia kiên nhẫn lắng nghe, Tư Niệm ở bên này nghiến răng nghiến lợi chờ đợi.

Lúc Tư Niệm tìm được chỗ ngồi, thuận lợi ngồi xuống, cuối cùng Lưu Khánh Khánh đã kết thúc bài phát biểu dài đằng đẵng.

Nhưng mà máy bay sắp cất cánh rồi.

“Sprite đóng phim ở Bắc Kinh,” Bỗng nhiên Trình Thần nói, “Mấy ngày nữa một người bạn của anh sẽ giúp gửi vận chuyển tới sân bay Hồng Kiều, giúp anh đón nó về nhà được không?”

Tư Niệm vâng một tiếng.

Tiếp viên hàng không đã bắt đầu đi tới nhắc nhở Tư Niệm tắt điện thoại.

Trình Thần dường như đã nghe thấy tiếng nói, dặn dò rất nhanh: “Anh sẽ gửi số chuyến bay đến di động của em.”

Tư Niệm lại vâng: “Nhớ gửi số di động của bạn anh cho em nữa.”

Dưới ánh nhìn của tiếp viên hàng không, cuối cùng Tư Niệm không chịu nổi nữa nhanh chóng cúp điện thoại.

Vì đón Sprite về nhà, tối hôm đó Tư Niệm đã hẹn Thẩm Úy Giác để hôm sau cô nàng lái xe đưa cô đến sân bay.

Tư Niệm ngồi trên ghế phụ gãi cằm cho Coca, Coca thích ý híp mắt lại dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Tư Niệm. Thẩm Úy Giác vừa lái xe vừa cười tủm tỉm cảm thán: “Chó của đạo diễn đúng là khác biệt, còn có thể làm khách mời phim gì gì đó nữa.”

“Đóng phim rất khổ,” Tư Niệm nhíu mày, “Người cũng mệt như chó vậy, chó còn không biết bị dày dò thành cái dạng gì nữa.”

“Như cậu nói thì người nổi tiếng thực sự là vất vả hơn chúng ta.”

“Vất vả nhiều,” Tư Niệm xoa đầu Coca, “Nếu sau này tớ có con trai hay con gái nhất định không dể chúng nó làm diễn viên, đi sớm về tối, làm việc vượt thời lượng, kiếm được cũng phải nhìn sắc mặt người khác, thực sự chẳng có gì tốt cả. ”

Đợi đến lúc đón được Sprite thực sự đã khiến Tư Niệm xót ruột chết đi được. Một chú chó màu lông rất đẹp lại giống như Trình Thần buổi tối hôm đó, mặt đầy bụi bặm. Nhất là lúc bị người ta nhốt trong lồng đẩy ra ngoài, vẻ mặt còn có phần hoảng hốt… mãi cho đến khi nhìn thấy Tư Niệm mới vội phe phẩy đuôi, mắt đầy nước.

Tư Niệm vốn muốn cùng Thẩm Úy Giác ăn cơm trưa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Sprite cũng chẳng còn tâm tình nữa, trực tiếp mua cơm về nhà.

Thẩm Úy Giác ăn ngấu nghiến trong phòng khách, cô lại trong phòng tắm tắm cho Sprite. Đang lúc bọt xà phòng đầy tay thì bỗng nhiên Coca ngậm điện thoại đi vào, chữ nhấp nháy trên màn hình chính là Trình Thần.

Tư Niệm lau khô một tay, nhận điện thoại, giọng nói của Trình Thần không rõ ràng lắm: “Đón được rồi à?”

“Vâng,” Cô dùng chân đá đá Sprite, Sprite tự giác nhảy vào bồn tắm, “Anh cho công ty nào mượn thế? Thực sự là vô cùng thê thảm, hẳn là chẳng có ai tắm cho nó cả.”

Trình Thần cười: “Quay ngoại cảnh, người cũng không có điều kiện tắm, sao có thể có người chuyên chăm sóc chó chứ.”

“Anh nhìn thấy sẽ thấy xót ruột,” Tư Niệm dùng vòi sen xả bọt cho Sprite, thấy dáng vẻ nó cứ mãi không mở được mắt, lập tức nói:

“Sữa tắm vào mắt nó rồi, lát nữa em gọi cho anh.”

Nói xong liền cúp điện thoại, xả sạch khăn mặt, cẩn thận lau sạch khóe mắt cho Sprite.

Đang lúc xoay người chuẩn bị đổi khăn mặt liền nhìn thấy một người đang dựa bên cửa nhìn mình…

Trình Thần áo khoác còn chưa kịp cởi, đang dùng một góc áo sơ mi lau kính, chỉ cười nhìn cô mà không nói gì.

Cô trợn mắt há mồm nhìn anh cũng không biết nói gì.

“Anh nghỉ phép rồi.” Bỗng nhiên anh nói.

Tư Niệm mím môi, vâng một tiếng.

Thực ra chỉ là một tuần không gặp mà thôi.

“Một diễn viên chính trong đoàn đi tuyên truyền nên anh về.” Anh đi tới bế Tư Niệm lên, “Thời gian không nhiều, chỉ có một ngày,”

Tư Niệm ôm cổ anh, khẽ cười: “Một ngày mà còn về?”

Anh không nói gì, đặt Tư Niệm lên bệ bồn rửa, tiến gần dùng mặt chạm vào mặt cô.

Tư Niệm tránh anh, thấp giọng nhắc nhở, “Thẩm Úy Giác đang ở phòng khách đấy, chú ý một chút.”

“Cô ấy đi rồi, mở cửa cho anh rồi đi luôn.”

Tư Niệm nhìn anh vô cùng kinh ngạc.

Quá thần kỳ rồi, tắm cho Sprite rốt cuộc nhập tâm đến thế nào mà thay một người trong phòng mà cũng không biết.

Nếu đã chỉ còn mình cô và anh thì cũng cũng không rụt rè nữa, tiến lại khẽ ngửi ngửi anh: “Sao anh lại hôi thế, y hệt như Sprite.”

Trình Thần buồn cười nhìn cô: “Hay là anh tắm trước?”

“Không được,” Tư Niệm nhìn Sprite trong bồn tắm nhìn chằm chằm hai người bọn họ, “Em phải tắm cho chó xong trước đã, nó sẽ cúm mất, đợi mười phút nữa…” Cô lại giống như nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn anh, “Anh mang quần áo để thay không? Nhà em không có quần áo của anh, hay là lúc anh tắm đưa size cho em, em ra ngoài mua cho anh một bộ mặc trong nhà, giặt bộ trên người anh nhé?”

Cô vừa nói, trong đầu vừa tìm kiếm cửa hàng gần đây.

Sau đó nghe thấy anh ho khan một tiếng.

Cô nhìn anh: “Sao thế?”

“Nhớ tới một số chuyện.”

Tư Niệm vâng một tiếng, ý bảo anh nói nhanh lên.

“Nhớ đến lúc mới vào đại học, anh thuê phòng gần trường, không có hệ thống sưởi, buổi tối hễ lạnh không ngủ được thì nhớ đến lời của em, nói mình thích ngày tuyết rơi dựa vào máy sưởi đọc tiểu thuyết, cứ đọc là đọc đến nửa đêm,” Anh khẽ nói chủ đề không liên quan, “Lúc đó có rất nhiều cô gái hẹn anh, tuy đều là sinh viên của học viện hí kịch nhưng dù sao cũng là con gái, ít nhiều cũng có phần rụt rè, mỗi lần anh đọc được thư của bọn họ, hoặc là nhận được điện thoại thì luôn nhớ đến em trước…”

Tư Niệm bị anh nói đến mức tim mềm nhũn, không lên tiếng.

Anh dùng ngón tay chạm vào má cô: “Mấy ngày nay nhớ đến những thứ này bỗng nhiên sẽ cảm thấy nghĩ mà sợ. Nếu như anh thực sự gặp được một cô gái kha khá rồi thành đôi, gặp lại em liệu anh có hối hận không?”

“Có thể sao? Nói không chừng anh có thể tìm được người tốt hơn.” Tư Niệm miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, nhưng lại sợ anh thực sự đồng ý với mình.

“Có thể,” Bỗng nhiên anh nở nụ cười, “Lúc anh gặp em thì chỉ là một học sinh nghèo, không có thẻ tín dụng, không có di động, gọi điện thoại thì chỉ có thể dùng điện thoại công cộng. Dường như ngoại trừ thỉnh thoảng gửi đồ ăn vặt cho em thì chưa từng gửi cho em quà gì cả. Valentine cũng chỉ có thể gọi cho em ba tiếng đồng hồ, nói chuyện cùng em, trêu chọc cho em vui. Không mua được xe, không mua được nhà, đến mèo em thích cũng không mua nổi. Bây giờ nghĩ lại, ngoài thành tích tốt ra thì thực sự anh không có gì hết…”

Tư Niệm nhìn anh vô cùng kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Giọng nói của anh, mang sự mệt mỏi nhàn nhạt nhưng lại dịu dàng và rõ ràng.

Rất giống như ban đầu của ban đầu.

Cô căng thẳng nằm bò bên điện thoại, đợi giọng nói khi lần đầu tiên anh gọi tới, lúc đó anh mới hết thúc kì thi cuối kì, là ngày kỉ niệm bốn tháng hai người quen nhau, hẹn nhất định phải gọi điện thoại vào ngày này, nghe thấy giọng nói của đôi bên.

Đến nay cô cũng còn nhớ, lúc cô nhấc điện thoại lên tim đập đến hoảng loạn, nghẹn họng hồi lâu mới nói alo.

Anh ở đầu dây bên kia cùng với tiếng xe cộ qua lại gọi tên của cô.

Sprite cuối cùng chịu không nổi, nhảy ra khỏi bồn tắm, nghi hoặc nhìn ai người đang nhìn nhau.

Kính của Trình Thần bị hơi nước của phòng tắm làm cho mờ, anh gỡ xuống. Trong đôi mắt đen nhánh kia, có quá nhiều quá nhiều cảm xúc, cuối cùng nói hết tất cả lời nói:

“Lúc đó người anh yêu, người cũng yêu anh, cả đời này cũng chỉ có mình em.”

Hoàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN