Mai Nở Dưới Sao
Chương 46: Một vị thần thanh tu
Mặc dù việc làm của chàng rất nguy hiểm nhưng Mai Lang Vương không hề bộc lộ chút ái ngại nào. Chàng vẫn luôn điềm tĩnh và uy nghiêm như vậy, khiến bọn phản loạn có muốn tìm ra sơ hở cũng không thể.
Riêng Sao, cô bé rất hồn nhiên, đơn giản vì có biết gì đâu mà không hồn nhiên cho được?
Sao vẫn nghĩ rằng cô bé đến đây là để đi du ngoạn cùng với Mai Lang. Cô bé không hề mảy may cảm nhận được chút nguy hiểm nào. Mai Lang Vương cũng không nói gì với Sao cả, chàng để cô bé vô tư líu lo. Bằng cách nào đó, sự hồn nhiên của Sao có thể xua tan được không khí căng thẳng của nơi này.
Ngược lại, Yang không thể bình tĩnh nổi.
Cậu luôn run sợ nép vào người Mai Lang Vương kể từ khi tiến vào Kon Chư Răng.
Tên thủ lĩnh và bọn thuộc hạ của hắn niềm nở đón chàng vào nhà Rong. Trên đường đi, tên thủ lĩnh mấy lần cố tình áp kiếm của hắn vào người Yang. Mỗi lần chạm phải thanh kim loại sắc lạnh đó, da thịt cậu lại giật mạnh, Yang càng cật lực nép vào người Mai Thần hơn.
– … – Mai Lang Vương đương nhiên hiểu được tình hình.
Chàng ý tứ đưa cậu bé sang chỗ Sao. Cô bé đang đi bên trái chàng và được chàng bảo vệ kín kẽ. Yang hiểu ý, lập tức nắm lấy tay Sao và nép vào người chàng. Sự bảo hộ này khiến tên thủ lĩnh không thể giở trò dọa nạt được nữa.
– Cậu bé này… Cậu ta cũng là người Bana ư? – Tên thủ lĩnh tức giận vì không thể làm gì Yang, hắn bắt đầu chuyển sang dò xét Mai Thần.
– Ừm. – Mai Lang Vương đáp.
– Ngài và cậu bé có quan hệ gì vậy? Thật là tò mò. – Tên thủ lĩnh xoa cằm.
– Cậu bé này là tiểu đồng của ta. Mấy hôm trước khi đang trên đường du ngoạn đến đây thì ta gặp được cậu ấy. Vì cậu ấy là người địa phương, biết rõ phong thổ nên ta thu nhận.
– À ra thế… Mà ngài đến đây chỉ mang theo hai tiểu đồng… Liệu có lo lắng gì không? – Tên thủ lĩnh cười âm hiểm.
– Lo lắng? – Mai Lang Vương vẫn bình thản – Ta chỉ ở đây hai ngày rồi rời đi. Vì vậy không cần mang nhiều tiểu đồng. Ta muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về. Còn rất nhiều việc khác đang đợi ta.
– Oh… Chỉ ở hai ngày thôi à… Thật đáng tiếc… – Tên thủ lĩnh thoáng suy nghĩ. Hắn tưởng Mai Thần sẽ ở đây một tuần. Nhưng rồi… Lời nói của người áo đen lại vọng lên, tên thủ lĩnh siết chặt tay… Hạ quyết tâm tột cùng.
– Chúng tôi muốn mời ngài tham gia tiệc chiêu đãi tối nay. – Hắn cười xán lạn, mời mộc.
Mai Lang Vương nhìn sang hắn, đôi mắt nâu ngưng đọng – Không, không cần làm phiền các ngươi đâu. Ta muốn được yên tĩnh.
– Ơ! – Tên thủ lĩnh giật nảy kêu lên – Sao có thể như thế được ạ? Đây là lần đầu tiên Vương đến Kon Chư Răng…
Nhưng Mai Thần đã ngăn hắn lại, chàng lãnh đạm – Rất xin lỗi nhưng ta thật sự muốn yên tĩnh. Đợi khi công việc ổn thỏa, ta sẽ chung vui cùng mọi người.
– Vâng… – Thái độ dứt khoát của Mai Thần khiến hắn ỉu xìu.
Vậy là hắn không thể lợi dụng đêm tiệc để ra tay rồi.
…
Mai Thần và các tiểu đồng được đưa vào nhà Rong. Bên trong, rượu cần và thức ăn đã được chuẩn bị sẵn. Tên thủ lĩnh mời chàng ngồi xuống bên bếp lửa, Mai Lang Vương im lặng an tọa, Sao và Yang cũng ngồi xuống bên cạnh chàng.
– Đây, Vương, mời ngài thưởng thức rượu cần của chúng tôi. – Tên thủ lĩnh sau khi thực hiện hàng loạt nghi thức thì bắt đầu hướng cần tre về phía chàng.
– Xin lỗi, ta không uống rượu. – Mai Lang Vương từ chối.
– Ơ? Gì chứ? Ngài là một trang hảo hán mà lại không uống rượu ư?
Mai Lang Vương vẫn rất từ tốn, nhẹ nhàng gật đầu – Ừm. Ta không uống rượu, không ăn thịt. Xin lỗi vì sự bất tiện này.
– Ầy…
Tên thủ lĩnh ỉu xìu gục xuống. Thôi hỏng rồi, tên Mai Thần này như một kẻ thanh tu vậy! Hắn thế này… Làm sao có thể dùng rượu để mê hoặc chứ?
Tên thủ lĩnh lại hướng về những cô hầu xinh đẹp phía sau, đánh mắt ra hiệu. Bọn họ nhanh chóng lướt đến, ngồi xuống bên cạnh chàng, giọng nói thánh thót như chim sơn ca.
– Vương, người đi đường xa đến đây có mệt không? Hãy để chúng em xoa bóp cho người.
– Không cần đâu, cảm ơn các nàng. – Mai Lang Vương nói.
Các nàng hầu nhìn nhau rồi nhìn chàng. Mai Thần thật tuấn tú nhưng vẻ mặt lạnh như băng, thái độ đó… Rõ ràng là không muốn các nàng đến gần.
– Mai Lang có em chăm sóc rồi, các chị không phải lo đâu! – Sao háo hức đứng lên.
Các nàng hầu ngạc nhiên.
Cô bé chạy đến phía sau chàng, đôi tay nhỏ bé đấm đấm lên tấm lưng to lớn, mỉm cười khả ái – Em đấm lưng cho Mai Lang nhé!
– … – Mai Lang Vương đỡ trán, cười gượng.
Các nàng hầu bị Sao tranh mất chỗ, lại thấy thái độ hững hờ của chàng, họ e dè lùi về sau. Tên thủ lĩnh quan sát ba người một phen, hắn bắt đầu chú ý đến cô bé luôn đi theo Mai Thần. Cô bé này ăn mặc đặc biệt sang trọng, có vẻ không phải tiểu đồng. Mai Thần đối xử với mọi người lạnh nhạt nhưng lại chiều chuộng cô bé như vậy… Chẳng hiểu lai lịch của nó ra sao.
Mai Lang Vương đợi Sao tiêu khiển trên lưng mình chán rồi mới nói – Em đói chưa? Ngồi xuống ăn chút gì đi.
Sao nghe chàng nhắc nhở, đột nhiên bụng trở nên thật cồn cào, cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn thức ăn được bày sẵn. Đó đều là các món ăn mặn với những nguyên liệu lấy từ núi rừng, tuy Sao cũng từng ăn mặn nhưng trong thời gian sống ở Mai Viện cô bé đã quen với chế độ ăn chay rồi.
Mai Lang Vương lấy một vài đĩa rau và ít cơm trắng cho Sao, mỉm cười. Cô bé hạnh phúc tiếp nhận sự quan tâm của chàng, nhanh chóng ăn hết những món mà chàng chọn.
– Em cũng ăn đi, đây đều là món ăn em thích mà, phải không? – Mai Lang Vương nhìn sang Yang.
Cậu bé run run nhìn chàng, đôi mắt to tròn rơi lên những món ăn quen thuộc, nước mắt ứa ra nhưng Yang cố không để chúng rơi xuống. Cậu chậm rãi nếm thử những món mà suốt mấy hôm xa nhà đã thương nhớ khôn nguôi.
Mai Lang Vương cũng dùng ít rau dớn luộc và cơm.
Ba người rất tự nhiên dùng bữa trước mặt tên thủ lĩnh.
– Ôi trời… Thật sự không ăn thịt luôn kìa… – Bọn thuộc hạ phía sau xầm xì.
Tên thủ lĩnh cau mày, lòng chấn động. Hắn bắt đầu cảm thấy Mai Thần khó xơi rồi đây.
– Sao vậy? Ngươi không dùng bữa ư? – Mai Lang Vương hướng mắt lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.
– À… Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi hơi bỡ ngỡ chút thôi… – Tên thủ lĩnh sực tỉnh, rối rít nói.
Không khí của nhà Rong thoắt chốc trở nên thật tĩnh lặng. Sự xô bồ, hỗn loạn thường ngày của đám phản loạn bị triệt tiêu hoàn toàn. Bọn thuộc hạ và nữ hầu vốn luôn ồn ào bấy giờ im thin thít. Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Mai Thần, tập trung vào đĩa rau rừng luộc mà chàng đang ăn.
Mai Lang Vương ngẩng lên.
Bọn chúng vội vàng tránh ánh mắt chàng.
– … – Mai Thần không nói gì, lại tiếp tục dùng bữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!