Mai Nở Dưới Sao
Chương 53: Rơi xuống
– Vương!
Cả hai đứa mừng rỡ thét gọi.
Mai Lang Vương quay lại nhìn Sao, cô bé đang nằm dưới người Yang, khuôn mặt lấm bẩn.
Đôi mắt nâu dâng tràn những cơn sóng…
Mai Thần tức giận liếc nhìn bọn lính xung quanh, ánh nhìn lạnh lẽo khiến chúng sững sờ, rợn gáy.
– Tên khốn khiếp! – Bấy giờ tên thủ lĩnh mới sực tỉnh, hắn chạy ra nhìn chàng, tẩu thuốc suýt chút rơi xuống đất.
Gì chứ, tên quái vật này… Đừng nói hắn đã xử lí xong bọn lính mà đại nhân bố trí ở phía Đông nhé…
Tên thủ lĩnh đảo mắt… Bọn lính đó đều là tinh binh dưới trướng đại nhân, ngay cả hắn cũng phải nể sợ.
Thế mà… Tên Mai Lang Vương quỷ quái này xử lí sạch rồi???
– Tại sao các ngươi lại nhắm vào Sao? – Mai Thần chĩa kiếm về phía hắn, hạ giọng.
– Ái chà… Chuyện này… – Tên thủ lĩnh cười cười, vô thức lùi lại vài bước, tên Mai Thần đó… Tự dưng lại trở nên uy hiếp vậy?
Dường như đối với hắn, đứa bé tên Sao kia rất quan trọng.
Rốt cuộc con bé đó là ai? Tại sao cả đại nhân và hắn đều coi trọng nó?
– Vương… – Nữ thần Kon Chư Răng quan sát chàng.
Nàng chẳng hiểu gì cả, duy chỉ có thái độ của chàng khiến nàng chú ý.
Từ đầu đến giờ Vương luôn rất bình tĩnh và tự tin. Thậm chí đối mặt với nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, ngài cũng chẳng mảy may lo lắng…
Thế mà hiện giờ ngài lại đang bừng bừng giận dữ?
Điều gì khiến ngài trở nên mất bình tĩnh như vậy?
Trong lúc hai bên đang gườm nhau, thì từ góc khuất phía xa, ai đó đã lẳng lặng lắp tên vào nỏ. Mũi tên rời khỏi dây cung như gió, lao đến chỗ Yang và Sao, nhắm chính xác vào đầu cô bé.
Mai Lang Vương vung kiếm bạt gãy mũi tên.
Chuỗi lục lạc trên kiếm đồng ngân vang, âm thanh thật dữ dội, căm phẫn.
– Á! – Sao lấy tay che ngang mắt khi thấy tia lửa lóe lên từ nhát chém của Mai Thần.
– … – Mai Lang Vương nhìn sang Sao, lòng chàng chợt chùn lại.
Chàng cố gắng điều chỉnh tâm trạng, vững vàng chắn trước Sao. Đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh và bọn thủ hạ của hắn, tay phải siết chặt.
– Hừ. – Tên thủ lĩnh biết là không thể lảng tránh được nữa, hắn không chần chừ, ra lệnh cho bọn thủ hạ xông lên.
Mai Lang Vương quan sát địa thế xung quanh, nơi này rất khó để chiến đấu, hơn nữa chàng còn phải bảo vệ đến ba người.
Vì vậy, chàng đã kiên quyết tấn công bọn lính ở phía nam, Yang lúc này đã cõng Sao lên, nhờ có sự yểm trợ của chàng mà an toàn rời khỏi chốn hỗn loạn.
Mai Lang Vương yểm trợ Yang đưa Sao đến thác Bukjai, ở nơi đó, trên đỉnh thác, có một khu vực rộng lớn mà chàng có thể chiến đấu một cách thoải mái.
Bọn lính thấy Mai Thần và hai đứa nhóc bỏ chạy, chúng nghĩ là chàng sợ, liền điên cuồng đuổi theo. Tên thủ lĩnh dẫn theo đám thủ hạ cười khằng khặc mà dùng nỏ bắn tên gí sát chàng.
Đến khu vực thác, Mai Lang Vương tung một lớp kết giới bảo vệ Sao và Yang.
Hai đứa trẻ ngồi trên đỉnh thác Bukjai, nhìn chàng chiến đấu, kết giới của chàng khiến những tên lính không thể tấn công được chúng.
– o-
Thác Bukjai là một ngọn thác hùng vĩ với chiều rộng hơn một trăm mét. Thác có hai nhánh chính, một nhánh lớn, một nhánh nhỏ, cùng đổ xuống một hàm ếch có chiều cao hơn năm mươi mét.
Quanh thác cây cối mọc um tùm, khung cảnh hoang sơ, bát ngát.
Mai Lang Vương ấn định Yang và Sao ở trên khu vực gần nhánh thác lớn. Kết giới của chàng cho phép chúng có thể đứng trên mặt nước mà không bị cuốn đi.
Khi bọn phản loạn kéo đến, chúng cũng chỉ chú ý đến Mai Lang Vương. Tên thủ lĩnh muốn tiêu diệt chàng bằng được vì vậy đã dùng tất cả lực lượng mà hắn có cùng với lực lượng của tên áo đen cho mượn mà toàn sức tấn công chàng.
Hành động này rất hợp ý Mai Thần.
Chàng chính là muốn chúng nhắm vào chàng, bị hút vào chàng, đừng kẻ nào quan tâm đến hai đứa trẻ kia cả.
– Mai Lang… – Sao quan sát chàng chiến đấu mà lòng bồi hồi.
Chàng một mình chống chọi với kẻ địch, bóng dáng uy vũ thoắt ẩn thoắt hiện. Dù cô bé rất ngưỡng mộ phong thái đó nhưng cũng không khỏi tự trách. Bởi vì cô bé quá yếu ớt nên mới không giúp gì được cho chàng.
Yang ngồi bên cạnh, biết rõ nỗi lòng Sao.
Cậu cũng cảm thấy mình thật vô dụng. Cuối cùng cậu cũng trở thành gánh nặng cho Vương.
Cơ mà… Vương thật đáng nể.
Ngài ấy vừa bế nữ thần vừa xuất thần nhập hóa múa kiếm. Chẳng nhìn rõ chiêu thức của ngài đâu, chỉ có âm thanh vang lên từ thanh kiếm đặc biệt không ngừng lan tỏa, cứ mỗi một tiếng lục lạc ngân thì một hai tên lính đổ xuống.
Ôi… Thế mà ban đầu cậu đã nghĩ ngài ấy là thư sinh cơ đấy!
Một vài mũi tên lạc va vào kết giới bao quanh hai đứa rồi bị đánh bật ra.
Yang chạm tay lên bề mặt trong suốt chắc chắn của kết giới, mím môi.
Ngay cả kết giới của ngài ấy cũng rất mạnh mẽ.
– Tên Mai Thần chết tiệt! – Tên thủ lĩnh vung kiếm chém chàng.
Mai Lang Vương né tránh, kiếm của chàng sượt qua cổ hắn một chút, liền khiến chuỗi ngọc đeo trên cổ hắn xổ tung.
– Hừ… – Tên thủ lĩnh run người, hàn khí từ nhát kiếm ấy vẫn còn lưu lại – Chết đi! – Hắn tung chiêu khác, dù sợ nhưng đã đi đến đường cùng rồi, hôm nay hoặc là chàng chết hoặc là hắn chết thôi.
– Giết! – Bốn bên phản loạn cùng đổ ập vào chàng.
Mai Lang Vương nheo mắt, siết chặt nữ thần Kon Chư Răng, xoay kiếm phá đảo vòng vây.
Trong lúc chàng bận chiến đấu với lũ phản loạn đông như kiến, tên áo đen đang ẩn nấp trên chạc cây gần đó lặng lẽ cười nham hiểm, chiếc nỏ trên tay đưa lên.
Trong tầm ngắm của hắn là hình ảnh cô bé mười ba tuổi đang được bao bọc trong kết giới của Mai Thần.
Mũi tên rời dây cung, lao đi vun vút, xuyên qua kết giới nhắm thẳng vào Sao.
– Coi chừng! – Yang kinh ngạc.
Cậu nhanh nhạy đẩy Sao ra để cô bé không trúng tên nhưng lại vô tình đẩy quá mạnh mà hai đứa lại ngồi gần miệng thác nên khiến Sao rơi thẳng xuống dưới.
– Anh… Yang… – Sao mở lớn mắt.
Cô bé chỉ có thể nhìn Yang trân trối, lắp bắp thốt lên được hai chữ.
– Sao! – Yang cố lao đến giữ lấy Sao nhưng không kịp.
– Saoooooo! – Bóng dáng nhỏ bé từ từ mất hút, Yang thét lên, từ bên dưới dòng thác Bukjai, một tiếng động lớn vang vọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!