Editor: Maruru
*****
Dịch Yên ngừng bước.
Tô Ngạn đứng bên cạnh vẫn nắm chặt cổ tay cô, không hề buông lỏng.
Dịch Yên cũng không nhúc nhích.
Hai người cứ giằng co như vậy, Tô Ngạn nắm lấy cổ tay cô, cô cũng không nói một lời.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng mở miệng: “Em không có điều gì muốn hỏi tôi sao.”
Tuy là đang hỏi, nhưng âm cuối như sóng cuồn cuộn.
Dịch Yên im lặng một lúc, xoay xoay cổ tay.
“Không có.”
Tô Ngạn chỉ cảm thấy tay đã trống không, cô đã thoát khỏi tay anh.
Dịch Yên tiến vào thang máy.
————
Lúc Tô Ngạn về đến nhà đã là 11 giờ tối.
Mẹ Tô vẫn ngồi trong phòng khách chờ anh.
Tô Ngạn vừa mở cửa, đi vào cửa trước, mẹ Tô ngồi trên sô pha đã tiến tới: “Đã về rồi sao, đồ đạc đã đưa đến tay Tân Ngôn chưa?”
Lúc nãy, sau khi Tô Ngạn đưa cha Tô mẹ Tô về, mẹ Tô muốn đồ của Trần Tân Ngôn rơi ở trong nhà, để cho Tô Ngạn lại đưa đồ qua.
Lần này, mẹ Tô để cho Tô Ngạn đưa đồ, có mục đích gì ai cũng hiểu rõ, chỉ là không nói ra thôi.
Đêm nhiều xúc cảm, không kìm nén nổi cảm xúc sẽ xảy ra chuyện gì, ai ai cũng rõ ràng.
Mẹ Tô rất muốn để cho Tô Ngạn qua đêm ở chỗ của Trần Tân Ngôn.
Nhưng Tô Ngạn đã quay về.
Tô Ngạn cởϊ áσ khoác ra: “Vâng.”
“Tân Ngôn có thích thứ kia hay không?” Mẹ Tô hỏi, muốn tìm ra chút dấu hiệu chứng tỏ anh và Trần Tân Ngôn đã ở chung một chỗ từ trong lời nói của Tô Ngạn.
Tô Ngạn: “Đưa xong là đi luôn, cũng không hỏi.”
Mẹ Tô nghe vậy, có chút nôn nóng: “Ở với bạn gái không phải như thế này, bình thường nhiều mua đồ để dỗ dành con bé một chút, nói chuyện với nó cũng phải nói nhiều một chút. Có cô gái nào mà không thích bạn trai âu yếm mình đâu.”
Tô Ngạn không nói, lập tức đi về phía phòng khách.
Thái độ này, không phải là thái độ mà một người bạn trai nên có.
Mẹ Tô đứng ở sau Tô Ngạn, bà đột nhiên hỏi: “Con đã nghĩ tới chuyện kết hôn với Tân Ngôn chưa?”
Một câu hỏi rất bình thường, nhưng Tô Ngạn đã nghe ra cảm xúc của bà. Nhưng anh không còn trầm mặc như trước kia nữa.
Sườn mặt anh hướng về phía mẹ Tô, rất bình thản.
“Chưa từng.”
Cách đó một đoạn, từng chữ phát ra từ miệng anh truyền thẳng đến tai mẹ Tô, sắc mặt mẹ Tô trở nên không ổn: “Con nói cái gì?!”
Tô Ngạn không trả lời, không muốn làm mẹ Tô tức giận nữa, chạy lên lầu.
Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn đang đợi một người, vậy mà anh chờ đã gần mười năm. Nhưng may là cô đã trở lại.
Mẹ Tô trầm mặt, đã không còn dịu dàng như vài giây trước đó: “Tô Ngạn, con đừng quên, mấy năm nay là ai nuôi con khôn lớn, là ai nhặt con từ bên ngoài về, chăm sóc tốt cho con đến tận bây giờ.”
Bàn chân đang bước lên lầu của Tô Ngạn sững lại.
Cha mẹ Tô rất ít khi nhắc tới chuyện này. Từ khi Tô Ngạn bước vào cái nhà này, loại lời này mẹ Tô chỉ từng nói vài lần.
Tô Ngạn không phải con ruột của nhà Tô. Anh chỉ là được nhà Tô đang đi trên đường, nhặt về trong một đêm mưa khi đã sắp chết. Anh không cha mẹ, cơ thể cũng yếu ớt, hỏi cái gì cũng không nói, tìm xung quanh cũng không biết là con của nhà ai.
Cuối cùng, mẹ Tô thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, tính tình cũng dễ chịu, cứ như vậy mà nuôi lớn.
Nhưng sau này, bọn họ mới biết được dễ tính chỉ là Tô Ngạn giả vờ. Anh chỉ là sợ bị bọn họ ném đi, không ai chăm sóc anh.
Tô Ngạn vẫn luôn nghe lời, mẹ Tô muốn cái gì thì được cái nấy*. Sau khi con trai ruột của nhà Tô – Tô Đậu qua đời, du͙ƈ vọиɠ khống chế của mẹ Tô đối với Tô Ngạn ngày càng mạnh, Đã sớm xem anh như con ruột.
*Bản gốc là Hữu cầu tất ứng (有求必应): nghĩa là cầu được ước thấy
Cho đến năm Tô Ngạn học năm ba Cao Trung, vì nữ sinh kia mà không chịu nghe lời.
Tô Ngạn hiếu thuận. Chính là vì mẹ Tô hiểu rõ chuyện này, mới nhiều lần nắm lấy nhược điểm của Tô Ngạn.
Anh nhìn thì có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng nhược điểm cũng chỉ là mấy điều đơn giản kia.
Nhưng có đôi lúc, mẹ Tô thấy Tô Ngạn rất lạnh nhạt. Anh hiếu thuận, nhưng thực chất bên trong lại là không nghe lời, phản nghịch mà cố chấp.
Bước chân lên lầu của Tô Ngạn chỉ ngừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục đi lên.
Làm như không thấy bà, sắc mặt của mẹ Tô càng trở nên khó coi: “Tô Ngạn!”
Bà dứt khoát xé toạc lớp vỏ của một chuyện không thể đề cập đến: “Con vẫn còn ảo tưởng sao? Ảo tưởng cô ta sẽ ở lại bên con? Con vẫn còn nhớ cô ta, nhưng cô ta đã từng thật lòng thích con chưa?! Con thích nó như vậy, nhưng nó chỉ chơi đùa con mà thôi. Vì sao đến tận bây giờ, con vẫn không hiểu được?”
Tô Ngạn như bị đâm thẳng vào chỗ đau, đôi bàn tay rũ xuỗng khẽ run run. Vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như vậy.
“Cơ bản là nó là không thích con, rốt cuộc con còn muốn gì nữa?” Sắc mặt mẹ Tô tái nhợt đi, giọng điệu cũng dần trở nên vô lực, “Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tại sao con……”
Câu tiếp theo, mẹ Tô không thể thốt ra.
Một người như Dịch Yên, lại có thể khiến Tô Ngạn móc hết tâm can*. Anh giống như như bị chuốc thuốc mê, cuối cùng, đầu óc không thể tỉnh táo.
*Câu gốc “抽筋拔骨”: rút gân rút xương
Mẹ Tô biết, hai chữ đó có sức công phá thế nào với Tô Ngạn.
Mẹ Tô vẫn không hiểu nổi, tại sao lại là Dịch Yên, tại sao cứ phải là nó.
Môi bà khẽ run: “Con nghĩ rằng mẹ không biết gần đây con vẫn luôn tới gặp nó hay sao? Bệnh viện, trại cai nghiện, tiểu khu Thủy Loan. Con tưởng mẹ không biết gần đây con đi những đâu cũng sao?”
“Con nghĩ rằng con muốn mượn việc đi mua súp, để nhân lúc xếp hàng đi mua thuốc treo ở cửa nhà người ta, mẹ cũng không biết sao?”
Bên nhà mẹ Tô hoàn toàn có khả năng khống chế nhất cử nhất động của anh, Tô Ngạn cũng đoán được.
“Con đã từng thề non hẹn biển với mẹ, nói nó sẽ không bỏ con, sẽ không đi. Sau đó thì sao, năm đó, còn không phải nó đi luôn sao?”
Trên cầu thang, Tô Ngạn vẫn luôn trầm mặc.
Mẹ Tô: “Tô Ngạn, cô ta không thâm tình như con nghĩ đâu. Sự thật là nó có được con liền đá con đi, ai ai cũng đều hiểu. Vì sao chỉ có con vẫn không hiểu, vì sao con lại nghĩ nó tốt như vậy.”
Đến đây Tô Ngạn không thể lặng im nữa, anh quay lại, nhìn mẹ Tô một cái.
Một tầng trên một tầng dưới, một người bình tĩnh đến vô cảm, một người lại lo nóng mà vô lực.
Anh rũ đuôi mắt, nhìn mẹ Tô ở phía dưới, một lúc sau mới hé môi.
“Cô ấy rất tốt.”
Ngực mẹ Tô chợt cứng lại.
Tô Ngạn nhìn bà, lặp lại một lần nữa, chắc chắn mà nghiêm túc: “Cô ấy rất tốt.”
Cho dù cô có cả đống tật xấu, đã từng không cần anh. Nhưng đối với anh, chỉ có cô là tốt nhất.
Ai cũng không bằng cô.
Nói xong, Tô Ngạn không lưu lại nữa, bước lên lầu.
————
Gần đây cấp trên sắp xếp cho Dịch Yên đến Lâm Thành học tập vài ngày. Hôm nay, sau khi về nhà, Dịch Yên bắt đầu soạn hành lý, lấy vài bộ quần áo xếp vào.
Sắp xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày xong, lại nhét mấy bao thuốc vào.
Vừa soạn xong đồ, điện thoại ở trên sàn nhà rung lên.
Dịch Yên với lấy điện thoại, đưa lên tai, nghe máy, là Thôi Y Y gọi tới.
Đầu bên kia, Thôi Y Y gọi cô một tiếng: “Chị Dịch Yên.”
“Ừ,” Dịch Yên đang chơi đùa với thứ đồ nho nhỏ trên tay, không để ý lắm, “Sao vậy?”
Thôi Y Y: “Cha em đã về rồi.”
Động tác trên tay Dịch Yên bỗng ngừng, lại tiếp tục chơi: “À, lúc nào vậy?”
“Đã về từ một tiếng trước, bây giờ em đang ở trong phòng gọi điện thoại cho chị.”
“Ông ta không làm gì em và bà chứ?”
Thôi Y Y nói: “Không. Ông ta về rồi bắt em nấu cơm cho ông ta. Bây giờ ăn xong rồi, đang xem TV ờ bên ngoài.”
Dịch Yên đột nhiên hỏi: “Ông ta có nói với em, ông ta đã từng tới những chỗ nào không?”
Thôi Hoàn Kiệt là một người rất nhiều chuyện, bình thường Thôi Y Y cũng không thèm nói chuyện với ông ta, ông ta cũng chỉ có thể lẩm bảm thành một cục.
“Ông ta không nói gì với em, nhưng lúc em đang nấu cơm đã nghe thấy tiếng ông ta đang gọi điện cho ai đó,” Thôi Y Y tạm ngừng trong chố lát, tựa như đang ngẫm nghĩ, “Hình như là nói cái gì mà hoàn cảnh trong ký túc xá quá kém, rất nhiều người ngủ chung giường, nửa đêm còn phải bò dậy đưa đồ.”
Dịch Yên nghe vậy, thật ra cũng không có gì kinh ngạc, chỉ giương mắt nhìn về chiếc áo khoác cô thuận tay vắt trên lưng ghế lúc tiến vào nhà.
Trong túi áo có một hộp Tramadol Hydrochloride.
Cô trầm mặc trong giây lát, không nói ra suy nghĩ của mình với Thôi Y Y, chỉ uể oải mà gật đầu: “Được rồi, nếu có có tin tức gì thì phải nói với chị một tiếng.”
“Vâng.”
Dịch Yên: “À đúng rồi, sắp tới chị có việc phải đi Lâm Thành, em và bà phải chú ý an toàn một chút, đừng cãi tay đôi với ông ta.”
Thôi Y Y cười: “Em biết rồi. Đấu cũng cũng đấu không lại, em và bà sẽ không động tới.”
Dịch Yên gật gật đầu: “Ừ, trước hết cứ như vậy đi.”
Nói xong, hai người liền cúp điện thoại.
Dịch Yên tắt máy, ngón tay kẹp lấy điện thoại quơ quơ, ngẫm nghĩ rồi đứng dậy, bước tới cạnh sô pha cầm chiếc áo khoác ở đó lên, móc hộp thuốc bên trong ra.
Nhãn dãn trên hộp thuốc không có dấu vết bị xé, còn mới.
Dịch Yên tiện tay ném hộp thuốc lên bàn, không tiếp tục nghĩ về chuyện này.
Cô lại mở điện thoại ra, không biết đang nghĩ tới điều gì, lại rũ mắt nhìn cổ tay của mình.
Quan hệ của hai người cứ lạnh nhạt đã lâu như vậy, cổ tay cô là nơi duy nhất Tô Ngạn từng chạm vào.
Cuối cùng, Dịch Yên không nghĩ tiếp nữa. Trong giây lát, cô mở danh bạ ra, xóa số điện thoại của Tô Ngạn.
————
Đã mấy ngày trôi qua.
Gần đây vẫn chưa xử lý mấy vụ án mạng và điều tra tội phạm xong, cả mấy đội phòng chống ma tuý đều bận tối mày tối mặt.
Đã mấy ngày ở bên ngoài, thức khuya ăn mì gói, mấy người của đại đội phòng chống ma tuý đã gầy mất một vòng.
Hôm nay vừa trở về, đám người Thôi Đồng và Hứa Sính đã xuống xe, chạy vào nhà nghỉ ngơi.
Thôi Đồng: “Đội phí Tô đi đâu thế?”
Hứa Sính: “Tên nhóc này, đừng hỏi nhiều như thế.”
Thôi Đồng nói: “Em chỉ là tò mò thôi. Dạo này bận rộn như thế, chúng ta đã bận rồi đội phó lại càng bận, nhưng cứ đến giờ nghỉ là anh ấy lại không xuất hiện, cũng không nghỉ ngơi. Anh nhìn xem, quầng thâm mắt của đội phó cũng rơi xuống đất được luôn rồi.”
Hứa Sính ừ một tiếng: “Chắc là có việc gì rồi.”
Cùng lúc đó, ở ngoài cửa tiểu khu Thủy Loan.
Chú bảo vệ để ý tới, dạo này có một chiếc xe màu đen cứ dừng ở ngoài cửa, cứ đỗ ở đó lúc lâu lúc không lâu.
Nhưng lại không nói là tới tìm ai, cũng không có ý định tiến vào.
Hôm nay, Trần Tân Ngôn tan làm về nhà, đã gặp phải xe của Tô Ngạn.
Cô chạy xe đến cạnh xe Tô Ngạn, nhấn còi.
Vài giây sau, cửa sổ bên phó lái của xe Tô Ngạn chậm rãi hạ xuống.
Trần Tân Ngôn thò đầu ra, hỏi: “Sao thế? Mặt trời mọc ở đằng Tây à, cuối cùng cũng nghe lời mẹ anh tới tìm em à?”
Tô Ngạn nhìn vào mắt cô, không nói.
Trần Tân Ngôn cũng chỉ nói vậy, cũng sẽ không tự luyến đến mức nghĩ là Tô Ngạn tới tìm mình.
Cô nói đùa: “Nếu không phải, thế là tới tìm cô gái nhỏ anh thích à.”
Trần Tân Ngôn chỉ nói đùa, cũng không cần Tô Ngạn phải trả lời. Lại không ngờ, một giây say, Tô Ngạn ừ một tiếng.
Khóe miệng đang cười của Trần Tân Ngôn bỗng cứng đờ, một lúc sau mới phản ứng lại được: “Thật sao……?”
“Vậy sao không vào gặp cô ấy đi?” Trần Tân Ngôn lập tức nghĩ đến, “Không phải là anh chọc giận người ta rồi chứ?” Ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy hết sức hợp lý, tính cách của Tô Ngạn tuy yên tĩnh là thế, nhưng một khí có xích mích thì thật sự làm người ta thật bực bội.
Tô Ngạn ngồi ở ghế lái, đặt tay trên tay lái, chắc là đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, nét mệt mỏi đã tràn đến tận khóe mắt anh, da anh trắng, quầng thâm nơi đáy mắt càng hiện rõ.
Trần Tân Ngôn nhìn dáng vẻ này của anh. Lúc nãy nói anh chọc giận nữ sinh, cũng không thấy Tô Ngạn phủ nhận, cảm thấy mình đoán đúng tám, chín phần rồi.
Cô ngập ngừng nói: “Anh như vậy…… Không được đâu, con gái là muốn được dỗ dành, anh làm người ta giận thì phải tới xin lỗi cô ấy, dỗ dành cô ấy.”
Trần Tân Ngôn thấp giọng: “Tuy là đối với anh mà nói thì rất khó, nhưng mà thích người ta thì có khó mấy cũng không quan trọng. Cô ấy làm cái gì, trong thâm tâm nghĩ điều gì, đều phải thấu hiểu đối phương, anh còn không nói chuyện với người ta thì làm sao người khác biết anh rất để ý cô ấy?”
Tô Ngạn ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, rũ mí mắt, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Tựa như một cậu bé lần đầu tiên bị dạy dỗ.
Từ khi Trần Tân Ngôn quen Tô Ngạn tới nay, tuy thấy tính cách của Tô Ngạn có lúc không dễ gần lắm, nhưng đôi lúc, có những chuyện lặt vặt lại thấy anh thật đáng thương. Có lẽ là vì vẻ bề ngoài, nên đôi lúc anh sẽ khiến người ta cảm thấy mình vô tội.
Trong xe, điện thoại của Trần Tân Ngôn vang lên, có người gọi đến. Là cha Trần mẹ Trần giục cô nhanh nhanh về nhà ăn cơm.
Trần Tân Ngôn đáp qua loa rồi cúp máy, quay đầu về phía Tô Ngạn: “Đúng rồi, tối hôm qua em và bạn trai gọi điện với nhau bị mẹ em nghe được, bà đã biết chuyện của chúng ta rồi.”
Nói xong cô nhún nhún vai: “Còn nổi cáu với em, thời gian qua vất vả cho anh rồi, anh cũng phải tính toán về chuyện của mình đi, dì Tô…… Anh không nên cứ chiều theo ý bà như vậy nữa, du͙ƈ vọиɠ khống chế của bà quá mạnh.”
Tô Ngạn không đáp, Trần Tân Ngôn cũng đã quen, lại nổi máy, định chạy xe vào tiểu khu: “Em về nhà ăn cơm và nghe giáo huấn trước đây. Đúng rồi, đừng quên là phải dỗ dành người ta đó nha. Nếu không vào tiểu khu được, hay anh đi vào với em đi.”
Trần Tân Ngôn tưởng rằng Tô Ngạn sẽ không đáp lại.
Nhưng khoảnh khắc trước khi xe chạy mất, Tô Ngạn đã mở miệng: “Cô ấy lại không thấy được.”
Cô đơn mà tuyệt vọng.
Trần Tân Ngôn sửng sốt, nhưng xe đã phóng ra ngoài.
Dường như là biết được bí mật của người khác. Huống chi lại là từ miệng của người như Tô Ngạn, những lời này có thể giữ kín bưng cả đời. Đến khi về nhà rồi, Trần Tân Ngôn vẫn chưa phản ứng lại được.
****
Việc học hành zất zả đã làm editor quên mất lịch đăng chap mới, huhu 😢
Chap mới đây mn ơiiii