Editor: Maruru
****
Trong hẻm tối, gió lạnh vù vù thổi qua.
Hai bên vẫn im hơi lặng tiếng.
Cảnh sát vốn dĩ đang nổi giận đùng đùng, miệng quát cái đám đánh nhau ẩu đả này. Đến lúc nhìn thấy người ra tay đánh là một người phụ nữ, mà người bị đánh là một đám đàn ông, thì ngay lập tức nghẹn họng.
Nhưng dù sao cũng từng gặp qua những việc như vậy, mấy người rất nhanh đã phản ứng lại.
“Hơn nửa đêm đánh nhau ẩu đả, muốn đến đồn công an ăn tết đúng không?”
Mấy tên tiểu tử tính tình bồng bột* vốn dĩ đã bị đánh tới thiếu chút nữa đau xương sườn, nhìn thấy cảnh sát liền ngoan ngoãn.
*Câu gốc là “hoàng mao tiểu tử” chỉ những người trẻ tuổi, tính tình bồng bột.
Có người liếc trộm người phụ nữ bên cạnh một cái, không ai ngờ tới người phụ nữ trước mắt này sẽ trả đũa như thế, nếu bọn chúng biết trước, đã sớm không trêu chọc.
Kỳ quái là, người phụ nữ vừa rồi vung mạnh bình rượu, vừa tàn nhẫn vừa bá đạo, bây giờ lại trở nên an phận.
Chẳng lẽ là sợ cảnh sát?
Đèn đường đầu ngõ mờ ảo, từng tia sáng yếu ớt chiếu vào trong hẻm.
Lòng bàn tay dinh dính, máu đỏ tươi chảy qua khe hở từng ngón tay, Dịch Yên rũ tay đang cầm bình rượu xuống.
Ánh mắt đối diện với Tô Ngạn cách vài bước chân.
Đổi lại trước kia, người đó làm sao sẽ thờ ơ như thế, cô đứng đây, anh đã sớm tiến về phía cô.
Nhưng mà bây giờ, anh không làm thế.
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, phẳng phiu sạch sẽ, nhìn về phía cô, ánh mắt không chút gợn sóng.
Tim Dịch Yên như bị khoét một lỗ, bình rượu theo lòng bàn tay trượt xuống, cô nắm chặt lấy.
“Đội phó Tô, mấy người này giải quyết như thế nào?” Mấy người mặc đồng phục cảnh sát lên tiếng.
Thanh niên đầu đinh nói: “Đương nhiên là trả cho các đồng chí cảnh sát nhân dân tương thân tương ái của chúng ta rồi, bọn họ có chuyên môn, hiểu không? Đánh nhau ẩu đả chúng ta không xử lý được.”
“Anh mẹ nó chính là muốn đi uống rượu!”
“Ha ha, chuẩn đấy bạn eii.”
Nói như vậy, nhưng bọn hắn vẫn nghe lời Tô Ngạn, chờ anh mở miệng.
Lúc này, Kỷ Đường đứng bên cạnh vẫn im hơi lặng tiếng từ đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng: “Tô Ngạn!”
Tô Ngạn nhíu chặt ấn đường, ánh mắt dời khỏi Dịch Yên, nhìn về người đàn ông bên cạnh.
“Anh là Tô Ngạn đúng không?!”
Nói xong không đợi Tô Ngạn trả lời, vội chạy tới bên cạnh Dịch Yên :”Tớ nhớ rồi! Lúc cậu hỏi tớ không có nhớ ra, bây giờ vừa thấy mặt liền nhớ tới!”
Gương mặt kia, đẹp lại lại đặc biệt, làm người khác một khi gặp qua thì không quên được. Bây giờ gặp lại, cái gì cũng nhớ ra rồi.
Dịch Yên không trả lời, ánh mắt từ đầu đến vẫn dán chặt vào Tô Ngạn.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Kỷ Đường nói Dịch Yên đêm nay nhắc tới anh, Tô Ngạn không rõ ràng mà chớp mắt một cái.
Lúc Dịch Yên nhớ lại thì cẩn thận phân biệt, phát hiện cái chớp mắt kia chỉ trong nháy mắt, anh vẫn mặt mày lãnh đạm như cũ.
Lúc này, có người bên cạnh chần chờ mở miệng: “Đội phó Tô, người quen à?”
Kỷ Đường tuy đã tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng thần kinh vẫn bất bình thường, ôm lấy vai Dịch Yên chỉ vào cô, lại chỉ vào Tô Ngạn, miệng không tự chủ mà nói: “Quen biết nha! Trước kia hai người bọn họ còn rất thân!”
Hiện trường lập tức im lặng như tờ.
Khiếp sợ, không thể tin được, cuối cùng không khí trở nên thật xấu hổ.
Mà từ đầu đến cuối, hai nhân vật chính đều không hề lên tiếng.
Mà sau khi Kỷ Đường buột miệng thốt ra, lập tức liền phản ứng lại chính mình vừa làm chuyện sai trái, hoàn toàn tỉnh rượu.
Đồng thời không biết tại sao vị trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm vai Dịch Yên của hắn, Kỷ Đường bị nhìn đến không chịu nổi, tay không tự giác buông khỏi vai cô, rũ xuống.
“Cái đó….. Ờm….”
Hồi lâu, giọng nói lạnh lùng xa cách của Tô Ngạn chậm rãi vang lên.
“Không thân.”
Trong nháy mắt, tim Dịch Yên trùng xuống, đau như bị cắt thành từng mảnh.
Ánh mắt Tô Ngạn lạnh lùng, xoay người bước.
“Đưa đến đồn công an.”
————
Một đám người đánh nhau bị đưa vào đồn công an.
Lúc Dịch Yên và Kỷ Đường từ bên trong đi ra đã là hơn một giờ sau.
Kỷ Đường đi ra còn liếc mắt nhìn về đám côn đồ kia: “Kỳ quái, chúng ta được thả rồi, tại sao bọn chúng còn chưa được đi? Chúng ta chỉ là đến đồn công an uống trà, thế nhưng không cần viết bản kiểm điểm và tiền phạt, vậy mà đám người kia lại phải nộp phạt.”
“Cậu nói xem, có phải Tô Ngạn ngầm hiểu hay không?”
Rạng sáng, tiết trời lạnh buốt.
Dịch Yên mặc một chiếc áo khoác gió dài, cổ lộ cả ra bên ngoài, lại giống như không cảm nhận được cái lạnh, hai tay nắm chặt túi, đờ đẫn bước đi.
Kỷ Đường đang bị đông cứng, giật mình một cái, liếc liếc mắt nhìn Dịch Yên: “Cậu không lạnh à.”
Dịch Yên đột nhiên thốt ra: “Là cậu gọi điện cho bố à?”
“Hả?” Kỷ Đường rụt cổ về, có chút nhàm chán, “Sao cậu cái gì cũng biết thế….”
Mới nãy hai người ở đồn công an, Kỷ Đường được cảnh sát cho phép ra ngoài một chút.
Dịch Yên tất nhiên biết cậu làm gì.
Bố Kỷ Đường có tiền có quyền, một cuộc gọi có thể giúp bọn họ được thả là dễ như trở bàn tay.
Tuy rằng Dịch Yên đã sớm đoán được, nhưng đến lúc chính Kỷ Đường thừa nhận, trong lòng vẫn nhịn không được mà thất vọng.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, nhẹ thở dài: “Quả nhiên không phải là anh ấy.”
Giọng Dịch Yên rất nhỏ, mà gió lại lớn, Kỷ Đường nghe không nghe rõ cô nói cái gì, hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.”
Bên kia đồn công an, đèn dây tóc lóa mắt.
Một tên côn đồ nhìn hai bóng người đã đi xa, bất mãn oán trách: “Dựa vào cái gì bọn họ được thả cơ chứ.”
Lời này vô tình lọt vào tai vị cảnh sát ngồi kế bên, liền trách cứ nói: “Các cậu quấy rầy con nhà người ta trước, vốn dĩ là mấy người sai.”
“Cô ta cũng đánh chúng tôi.”
“Tới đồn công an còn cò kè mặc cả? Đều câm miệng cho tôi, ngày thường các ngươi vẫn loạn bát nháo, bây giờ còn hận số lần đến đồn công an chưa đủ nhiều đúng không!”
Dứt lời, điện thoại bàn lập tức vang lên, vị cảnh sát kia nhận điện thoại, mặt nở một nụ cười tươi, gọi một tiếng đội trưởng Tô: “Đội phó Tô, đã nghe anh phân phó thả người đi, không phiền, không phiền.”
Tên đồng bọn chọc chọc cánh tay hắn, ý bảo hắn câm miệng: “Đừng nói nữa, người ta có chống lưng, thật con mẹ nó đen đủi, chọc phải người không nên chọc vào, cô ta với tên cảnh sát trong hẻm nhỏ kia là cùng một giuộc.”
————
Phía Bắc thành phố, xa xa, ánh sáng phía chân trời rực rỡ, mặt trời như quả một hồng, ló rạng sau những đám mây xám xịt.
Kỷ Đường ngồi ở ghế phụ, sự việc phát sinh mấy tiếng trước làm hắn khó thể tin được.
Hắn nghẹn họng thật lâu, cuối cũng vẫn nhịn không được, hỏi.
“Năm đó hai ngươi chia tay, loạn đến nỗi mất cả chì lẫn chài sao?” Bằng không, sao có thể gặp lại nhau sẽ không chút lưu tình như thế.
Rạng sáng 5 giờ, cả thành phố đã thức giấc, trên trục đường chính, dòng xe cộ thưa thớt.
Dịch Yên giẫm mạnh bàn đạp, chiếc xe màu đen vững vàng chạy băng băng về phía trước.
Cô không trả lời.
Kỷ Đường là người tính tình nôn nóng, Dịch Yên không trả lời, hắn liền thấy khó xử, nhưng hắn vốn thích nói chuyện, cho dù Dịch Yên không nói lời nào, lời hắn tự nói có thể đựng cả một rổ.
“Người này tại sao lại thay đổi như vậy cơ chứ, tuy nói người rồi sẽ đổi thay, nhưng dù sao cũng không thay đổi hoàn toàn như vậy. Tớ nhớ rõ trước kia hắn luôn cười rộ lên ngọt ngào, đôi mắt to to, môi hồng răng trắng.”
Kỷ Đường như chìm trong hồi ức lúc Tô Ngạn học ở cao trung, nghĩ đến đâu liền nói đến đó, “Tuy rằng sẽ không chủ động nói chuyện cùng người ngoài, nhưng rất ngoan, tính cách lại ôn nhu.”
Kỷ Đường nghĩ trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới: “Tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Không thích nói chuyện, cũng không cười, tính cách vừa nhìn liền thấy lạnh, giống như người khác thiếu anh ta mấy trăm vạn vậy.”
Tô Ngạn hồi học cao trung cảm giác tồn tại đặc biệt thấp, tính cách không có gì đặc sắc, bằng không lúc Dịch Yên nhắc tới Tô Ngạn tối qua, Kỷ Đường cũng không đến nỗi không nhớ ra người này.
Nhưng Tô Ngạn bây giờ, tính cách lạnh như băng, cứng rắn, làm người không nhớ không được.
Nhưng chỉ có Dịch Yên biết, đây mới là thật sự Tô Ngạn.
“Nhưng không nghĩ tới anh ta lại là cảnh sát, tính cách hắn trước kia như vậy, sao có thể làm cảnh sát, hơn nữa nhìn qua chức vụ có lẽ không đơn giản, ai cũng cao to.”
Kỷ Đường nhắc tới quá khứ, Dịch Yên cũng khó tránh khỏi nhớ tới Tô Ngạn hồi trước.
Anh……
Thật sự thay đổi rất nhiều.
Trước kia không đánh người, bây giờ lại trở thành cảnh sát, Dịch Yên nhớ tới lần trước anh tới bệnh viện, vết thương kia chắc là bị thương lúc làm nhiệm vụ.
Dịch Yên cả đêm không ngủ được, thân thể mỏi mệt, đầu óc lại rất tỉnh táo.
Kỷ Đường cũng một đêm không ngủ, lải nhải nói vài câu, sau đó giọng càng ngày càng nhỏ, nằm trên ghế phụ ngủ thiếp đi.
Nhà Kỷ Đường ở trong khu biệt thự đắt tiền, Dịch Yên đưa Kỷ Đường về nhà, sau đó lái thẳng xe tới bệnh viện.
Một đêm không nghỉ ngơi, nhưng vẫn cứ đi làm bình thường.
6 giờ rưỡi giao ban, Dịch Yên đến bệnh viện lúc chưa tới giờ giao ban.
Y tá trực ban nhìn Dịch Yên, kinh ngạc: “Bác sĩ Dịch, sao hôm nay cô tới sớm vậy, mới 6 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến ca của cô.”
Ai nấy đều hận không thể đi làm muộn, không phải bắt buộc mà đi sớm như vậy thật sự hiếm có.
Dịch Yên: “À, hôm nay dậy sớm.”
“Cô ăn sáng chưa?”
Dịch Yên cầm quần áo đi vào phòng thay đồ: “Ăn rồi.”
Thật ra Dịch Yên chưa ăn, cô không có thói quen ăn sáng, từ nhỏ đã ăn uống không có quy luật, sửa không được. Huống hồ tối hôm qua uống xong rượu, dạ dày đau âm ỉ.
Nhưng cô là lười giải thích.
Dịch Yên mặc một thân áo blouse trắng, trở về phòng khám, bắt đầu làm việc.
————
Mùa đông xám xịt, một ngày lạnh lẽo, tuyết rơi đầy khắp nơi, đảo mắt đã qua nửa tháng.
Tới gần Tết Âm Lịch, thành phố xám xịt đã điểm thêm sắc màu của hạnh phúc.
Cây cối ở hai bên đường lớn treo thêm đèn lồng màu đỏ, phía trên là tuyết bao phủ.
Trời vừa chập tối, công nhân vệ sinh đã quét dọn đường, thổi còi ồn ào huyên náo.
Nửa đường thì Kỷ Đường lại gọi đến, Dịch Yên nhận điện thoại.
“Năm nay có tới nhà tớ ăn tết không?”
Dịch Yên: “Không được, cậu ngoan ngoãn mà đón năm mới.”
“Cái cậu này, mỗi lần ăn cơm tất niên đều ăn một mình, nhà tớ dù sao cũng có hơi người, làm sao lại không đến.”
Dịch Yên cười: “Cơm tất niên là cùng người nhà ăn, cậu có cần não không vậy, tớ giúp cậu lấy ra.”
Kỷ Đường là một tên đầu đần, nói mà không cần nghĩ: “Nhưng mà cậu không có——”
Nói được nửa câu, hắn lập tức im lặng, cảm thấy không thể nói như vậy.
Thật ra Dịch Yên không thấy làm sao, thay Kỷ Đường nói cả câu.
“Cậu muốn nói tớ cũng không có người nhà, đến nhà cậu ăn cơm cũng không sao chứ gì,” Dịch Yên cười một cái, “Cậu cũng đừng lo lắng cho tớ, tớ đã quen ở môt mình, ngược lại cùng cậu đón năm mới lại không quen.”
Ngoại trừ không biết Dịch Yên đi làm vào giao thừa, mấy hôm trước Kỷ Đường gọi cho Dịch Yên vốn là muốn cô suy xét cái đề nghị lúc trước của hắn một chút.
Nhưng Dịch Yên nói như vậy, Kỷ Đường cũng không khuyên giải gì nữa.
“Vậy cậu chuyên tâm lái xe đi, tớ không quấy rầy cậu nữa,” Kỷ Đường nói, “Đêm nay học tỷ không cần tăng ca, tớ hẹn chị ấy đi ăn cơm.”
“Theo đuổi cho tốt vào, năm nay vẫn không theo đuổi được, tớ thân ái cười vào mặt cậu.”
Kỷ Đường: “Cút ngay.”
Nói đến đây, Kỷ Đường đột nhiên hỏi: “Cậu không nghĩ tới việc đi tìm anh ta sao?”
Dịch Yên đang cười, trong chốc lát bỗng nhiên cứng đờ.
Đây lần đầu tiên Kỷ Đường nhắc tới Tô Ngạn kể từ ngày đó.
“Tuy rằng là hắn chủ động tay, nhưng nếu vẫn còn thích người ta, cậu có thể trở về tìm hắn mà.”
Dịch Yên lập tức phản bác “Là…. Tớ nói chia tay.”
“Cái gì? Cậu nói chia tay?!”
Kỷ Đường như vừa nghe thấy chuyện đáng sợ, lập tức trở nên yên tĩnh. Mấy giây sau, Kỷ Đường mới nói : “Này….Sao lại như vậy chứ….”
Trước kia ở cao trung, cả trường đều biết nữ lưu manh Nhị Trung theo đuổi Tô Ngạn ở Nhất Trung bên cạnh.
Theo thật lâu cũng không được, đến khi theo đuổi được, người ta đều nói, Tô Ngạn căn bản không thích Dịch Yên, chỉ là bị cô làm cho xúc động mới nhận lời.
Tất cả đều nghĩ, chẳng bao lâu, Tô Ngạn và Dịch Yên sẽ chia tay.
Nhưng sao có thể là Dịch Yên nói chia tay?
Kỷ Đường không nghe thấy Dịch Yên trả lời, cảm thấy chính mình không nên nhắc đến cái chủ đề này, cũng không hỏi lại.
“Được rồi được rồi, cậu lo lái xe đi, tớ cúp máy đây.”
Chờ đến khi điện thoại dứt, Dịch Yên đã khôi phục vẻ tự nhiên, không còn bộ dạng mờ mịt như vừa rồi.
Dịch Yên lái xe về nhà, tắm rửa xong gọi cơm hộp, vẫn như cũ không ăn hết cơm, cô dọn dẹp xong liền lên giường ngủ.
Cuộc sống như vậy đã rất nhiều năm, có quy luật, yên ả, không có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Người duy nhất ngoài ý muốn xuất hiện trong đời cô lại lần nữa biến mất, giống như những ngày tuyết rơi nhiều, lặng lẽ tới rồi lặng lẽ đi.
Dịch Yên không biết từ lúc nào, chính mình cứ chìm đắm trong quá khứ.
Trong mơ, tám năm trước, ánh mặt trời nhàn nhạt, trong không khí có tiếng một thiếu niên đang đập trái bóng rổ trên nền đất.
Cô nhìn thấy Tô Ngạn, anh ngồi đọc sách ở dưới gốc cây.
Trong mơ, Dịch Yên như biến thành người đứng xem, cô biết mình đang nằm mơ, nhưng lại không muốn thức giấc.
Vậy nhưng…
Dịch Yên trợn tròn mắt, đập vào mắt cô là căn phòng tối đen như mực.
Dịch Yên cứ nằm yên không nhúc nhích như vậy thật lâu, sau một lúc cô mới giật mình, từ trong chăn ngồi dậy.
Sau cái ngày gặp nhau trong hẻm nhỏ đó, Dịch Yên không còn mơ thấy Tô Ngạn, cũng không còn gặp lại anh, cuộc sống vẫn tiếp diễn, cô cho rằng sẽ không còn nhớ đến anh.
Trong bóng đêm, Dịch Yên chớp chớp đôi mắt, sự thật lại không phải như vậy.
Rất nhớ anh.
Chỉ là rất nhớ anh.
Con người lúc tuyệt vọng nhất, luôn muốn níu lấy một cọng rơm như vậy, cho dù cọng rơm này, vừa mềm vừa khô, căn bản không níu nổi du͙ƈ vọиɠ.
Dịch Yên nhớ tới lời đêm nay Kỷ Đường nói.
—— Cậu không muốn đi tìm anh ta sao.
Lời Kỷ Đường nói chính là cọng rơm đó, cho Dịch Yên một lý do để tìm anh.
Trong đêm tối, Dịch Yên ngồi lẳng lặng. Cuối cùng, cô xốc chăn lên, bước xuống giường, cầm di động ngồi cạnh cửa sổ.
Đã nhiều năm như vậy, cô còn vẫn nhớ rõ số Tô Ngạn.
Mười một con số đã in sâu vào máu cô, không cần nhớ đến, chỉ cần buột miệng là có thể thốt ra.
Thế nhưng cô nhớ rõ, cũng không có nghĩa là Tô Ngạn sẽ không đổi số, huống hồ số này là năm đó cô đưa cho Tô Ngạn.
Từ trên cao nhìn xuống qua cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn chưa tắt.
Dịch Yên ấn số điện thoại, đặt bên tai.
Vài giây ngắn ngủi yên tĩnh, như ngưng đọng lại, dài như một thế kỷ.
Dịch Yên cho rằng đầu bên kia sẽ truyền đến tiếng báo số không tồn tại, nhưng thế mà vài giây yên tĩnh trôi qua
——
Điện thoại kết nối được.
****
Tác giả có lời muốn nói:
Phát hiện mọi người đều không chú ý tới chi tiết này, tôi về nhà sửa lại một chút, không thì sẽ khó hiểu.
Dịch Yên là Ngạn nhãi con từ đồn công an vớt ra. (Oke Ngạn nhãi con)