Editor: maruru
*****
Ánh đèn trong phòng tối chập chờn không rõ.
Không quá sáng ngời, cũng không đến mức ảm đạm.
Tay Dịch Yên vẫn đang đặt trên then cửa, nhìn Tô Ngạn.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, vẻ mặt của Tô Ngạn vẫn không đổi dù một giây, cặp mày sắc bén dưới đôi mắt phượng vẫn lạnh băng như cũ, tựa như không quen biết người trước mặt.
Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
Dịch Yên rời mắt khỏi Tô Ngạn, nhìn về phía người bên cạnh.
Nhìn người nọ có vẻ hơi quen thuộc, nhưng phút chốc, Dịch Yên không nhớ nổi là ai.
Cô ta đang cười nói với Tô Ngạn bên cạnh.
Dịch Yên nhìn khuôn mặt không biến sắc của Tô Ngạn, cô thản nhiên tiến vào, đóng cửa lại, ngăn cách bên ngoài ồn ào náo động.
Lâm Hi Dụ đang ngồi trên sô pha tán gẫu với người ta, nhìn thấy Dịch Yên, lập tức vẫy tay với cô.
“Dịch Yên, cậu tới rồi.”
Dịch Yên cười với anh: “Đúng vậy.”
Nói đoạn, Lâm Hi Dụ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Lại đây ngồi này.”
Dịch Yên không nhìn Tô Ngạn nữa, đi về phía bên kia.
Cô ngồi xuống cạnh Lâm Hi Dụ, Lâm Hi Dụ cho đưa ly nước cho cô: “Đã lâu không gặp, bây giờ cậu vẫn không hề phai sắc, vẫn xinh đẹp như trước kia. Cậu nhìn lớp chúng tớ xem, qua nhiều năm như vậy, nhiều đứa cũng tàn rồi.”
Nói đoạn, Lâm Hi Dụ khụ một tiếng: “Đừng để cho bọn họ nghe thấy.”
Dịch Yên nhận đồ uống, cười nói: “Cậu cũng đâu có vậy.”
Nói xong liền duỗi tay nhéo khuôn mặt đáng yêu kia Lâm Hi Dụ: “Sao nhéo mặt cậu vẫn thích như vậy.”
Lâm Hi Dụ đẩy tay cô ra: “Làm gì thế, có chuyện gì thì nói thôi chứ động tay động chân làm gì.”
Lâm Hi Dụ hơi ngốc nghếch, không biết toan tính, bình thường cũng hay tùy tiện, hồi cao trung Dịch Yên hay chơi với anh, quan hệ của hai người khá tốt.
“Mấy năm nay sống thế nào?” Dịch Yên hỏi.
“Cũng thế thôi,” Lâm Hi Dụ nói, “Cậu đúng là vô tâm, trở về rồi mà không với cho tớ một tiếng, năm nào cũng đợi cậu trở về, cuối cùng lúc về cậu lại không thèm nói cho đứa bạn này.”
Dịch Yên chạm môi vào mép ly, rượu ngừng chảy vào.
Cô buông chén rượu xuống, thành thật nói: “Chuyện tớ về cũng chỉ nói cho Kỷ Đường, tớ không muốn để cho quá nhiều người biết, hơn nữa bạn thật sự thân hồi cao trung cũng chỉ có mấy người.”
Lâm Hi Dụ cũng không ngại: “Cũng phải.”
Dứt lời, anh lướt mắt nhìn về phía ghế sô pha bên cạnh.
Bên cạnh Tô Ngạn là một người phụ nữ, cô ta đang nói gì đó với anh.
Lâm Hi Dụ cảm thấy có chút kỳ quái, ghé sát vào Dịch Yên, hất cằm về phía bên kia: “Kìa, thấy không?”
Theo ánh mắt anh, Dịch Yên từ từ liếc mắt qua.
Lâm Hi Dụ: “Tô Ngạn, cậu xem, bây giờ cậu ta cũng không thay đổi gì, vẫn đẹp như trước kia vậy.”
Dịch Yên thừa nhận: “Ừ.”
Mấy người bọn họ chỉ họp mặt mỗi năm một lần, bình thường Lâm Hi Dụ chỉ biết hẹn mấy người tới như vậy , nhưng cũng có thể đưa người nhà hoặc bạn bè tới, cho nên mỗi lần họp mặt lại nhiều người gấp vài lần, mới có thể náo nhiệt như vậy .
Lâm Hi Dụ hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: “Mỗi năm bạn bè hẹn gặp, Tô Ngạn chắc chắn sẽ tới, nhưng chưa từng nói chuyện với cô gái bên cạnh kia, hôm nay làm sao vậy?”
Lần đầu tiên thấy anh nói chuyện với người khác.
Dịch Yên quay đầu nhìn về phía Lâm Hi Dụ: “Cậu nói, năm nào anh ấy cũng tới?”
Lâm Hi Dụ thu mắt, nhìn thẳng vào Dịch Yên, gật đầu: “Đúng vậy, năm nào cũng thế.”
“Đi họp lớp không phải là để ôn chuyện sao, người Tô Ngạn quen biết cũng không nhiều lắm, tới đây dường như chỉ chào hỏi mấy bạn học nam có quen biết là chúng tớ, sau đó sẽ ngồi ở trong góc không nói lời nào. Nhìn dáng vẻ tuấn tú lúc trưởng thành kia của cậu ấy, cũng có không ít cô gái muốn tới gần, nhưng cậu ta đều không để ý tới, không có ngoại lệ.”
Từ trong miệng người khác nghe về Tô Ngạn trong tám năm ấy thiếu bóng cô, lòng Dịch Yên chợt ngậm ngùi nói không nên lời.
Anh vẫn luôn sống trong cô độc.
Bên cạnh, Lâm Hi Dụ đột nhiên khụ một tiếng: “Cái đó, thật ra, lúc trước có một lần họp mặt, bạn bè ở Nhị Trung của cậu cũng tới, sau đó đương nhiên bọn họ tám chuyện về Tô Ngạn, chúng tớ cũng nghe thấy vài thứ……”
Anh lại hắng giọng, hơi mất tự nhiên: “Đúng hơn là tin đồn về cậu và cậu ta.”
Nhắc đến tên mình, Dịch Yên chột dạ, nhìn về phía anh ta.
“Gì vậy.”
Lâm Hi Dụ: “Mấy cô gái nói, Tô Ngạn tới họp mặt bạn bè là để tìm cậu.”
Dịch Yên sửng sốt.
“Năm đó, không phải cậu đi mất hay sao, không ai biết chẳng ai hay. Bọn họ nói, lúc cậu đi rồi, Tô Ngạn vẫn luôn tìm cậu.”
Dịch Yên giật mình: “Có ý gì đây……”
Lâm Hi Dụ: “Người mà cả cậu và Tô Ngạn đều quen không phải chỉ có mỗi tớ hay sao, mấy người đó nói, có lẽ Tô Ngạn cảm thấy tớ và cậu là bạn bè, chắc sẽ đến buổi họp mặt bạn bè của tớ, cho nên năm nào cũng tới, tới để xem có thể gặp được cậu hay không.”
Lâm Hi Dụ nói một tràng không ngừng nghỉ.
Từng chữ từng chữ, là từng viên đạn bắn vao tim Dịch Yên.
Cô chưa bao giờ thấy được dáng vẻ của hai đứa qua lời của người khác.
Năm đó cô rời đi, cắt đứt liên lạc với tất cả, Kỷ Đường cũng không chơi cùng mấy người bọn họ, cũng không biết tám năm trôi qua, Tô Ngạn đã làm cái gì.
Ánh mắt Dịch Yên lơ đãng nhìn về Tô Ngạn cách đó không xa.
Lâm Hi Dụ lắc lắc tay Dịch Yên, nhỏ giọng nói với cô: “Tô Ngạn của tụi mình thật tốt, cậu nhanh chân đi, cậu ta vừa tiến vào, cô gái kia đã luôn nói chuyện với cậu ta rồi.”
“Đúng rồi,” Lâm Hi Dụ nói, “Cậu còn nhớ cô gái kia không? Lúc trước cũng học Nhị Trung củ mấy người, một cô gái mập mạp, lần này là cùng một người bạn ở Nhất Trung tới đây. Trước kia rất béo, bây giờ lại gầy đến đáng sợ, con gái mấy người để giảm béo đúng là gì cũng làm được.”
Lâm Hi Dụ nhắc như vậy, Dịch Yên mới nhớ rằng tại sao vừa bước vào cửa đã cảm thấy nhìn người này khá quen thuộc.
Hồi cao trung, bởi vì vẻ bề ngoài, mà nữ sinh này đã bị bạn cùng lớp nắt nạt.
Khi đó, Dịch Yên cũng có một đám chị chị em em, thuở niên thiếu kiêu ngạo càn rỡ, nhìn thấy người khác bắt nạt nữ sinh này, mấy cô gái không nói nhiều lời đã đi tới đánh cho bọn người kia một trận.
Sau đó không có ai bắt nạt nữ sinh này nữa, nữ sinh vì muốn cảm ơn các cô, cuối cùng đã đưa mấy cô gái đi ăn.
Vẫn là có mấy người bạn của Dịch Yên ngăn cản, cô mới không mời đi ăn nữa.
Dịch Yên có chút ấn tượng với gương mặt của cô gái này.
Lâm Hi Dụ bên cạnh vẫn đang nói chuyện với Dịch Yên: “Đúng là nữ mười tám biến hoá khôn lươnhf, bây giờ xinh đẹp tự tin như thế này, chắc là chuẩn bị theo đuổi Tô Ngạn rồi.”
Lâm Hi Dụ vừa dứt lời, đã có người bên cạnh gọi anh qua.
Người đó là thanh mai trúc mã của Lâm Hi Dụ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, khi trưởng thành rồi cũng vẫn luôn giúp đỡ nhau cùng nhau, có thể nói là hai bọn họ rất vô tư, tính cách trầm ổn hơn Lâm Hi Dụ một chút.
Lâm Hi Dụ đi qua theo tiếng gọi, trước khi đi còn không quên dặn dò Dịch Yên.
“Đừng sợ, quất luôn đi! Tiểu Tô Ngạn thuộc về cậu.”
Vốn là tâm trạng của Dịch Yên có chút phiền muộn, bỗng nhiên bị cái biệt danh “Tiểu Tô Ngạn” độc đáo này của Lâm Hi Dụ chọc cười.
Tô Ngạn hồi cao trung rất ít khi thể hiện là một người lạnh nhạt, Lâm Hi Dụ ngồi phía trước vẫn luôn cho rằng Tô Ngạn là một chàng trai nhỏ thân thiện dễ gần, một mực gọi anh là tiểu Tô Ngạn. =))))))))))
Đến bây giờ cho dù biết Tô Ngạn là mỹ nhân lạnh lùng là thế, nhưng vẫn quen mồm gọi ba chữ tiểu Tô Ngạn này.
Dịch Yên còn chưa kịp đè khóe môi cong cong kia xuống, mắt đã lơ đãng lướt qua Tô Ngạn bên kia.
Ánh mắt bỗng ngừng lại.
Tô Ngạn cũng đang nhìn cô.
Nhưng lúc này, không biết cô gái bên cạnh lại nói gì đó với Tô Ngạn, Tô Ngạn phải thu mắt lại mà lắng nghe.
Chỉ vỏn vẹn một ánh mắt, Dịch Yên bỗng phát hiện ra có điểm không thích hợp.
Chỗ nào cũng thấy vô lý.
Mặc kệ là Tô Ngạn huỷ hẹn cùng cô để tới họp mặt bạn học, hay là Tô Ngạn và cô gái này kiên nhẫn nói chuyện với nhau……
Không giống như Tô Ngạn phong cách, đâu đâu cũng không giống.
Anh vẫn luôn không thích nói chuyện với người khác, ngoại trừ những người bên cạnh, hình ảnh anh kiên nhẫn nói chuyện với một người xa lạ như thế, đúng là nghìn năm không gặp.
Dịch Yên nhớ tới dòng tin nhắn mà Tô Ngạn nhắn cho cô lúc chiều tối.
Anh nói có nhiệm vụ khẩn cấp.
Nghĩ tới đây ánh mắt Dịch Yên dời khỏi người Tô Ngạn, dừng lại trên gương mặt của cô gái bên cạnh.
Cơ thể ốm yếu, vòng eo thon nhỏ, một tay đã có thể ôm hết, khuôn mặt cũng gầy, là một người giảm béo thành công.
Nhưng mặt lại hiện lên vẻ mệt mỏi, kem nền cũng không che nổi quầng thâm dày đặc nơi đáy mắt, tinh thần lại rất khoẻ mạnh, tựa như có tinh lực vô hạn.
Trong phút chốc, Dịch Yên như bừng tỉnh.
Lập tức trở nên cảnh giác đối với người phụ nữ bên cạnh Tô Ngạn.
Nếu như nói, vì Dịch Yên đã quen thuộc với bộ dạng của người nghiện thuốc, đoán được ra người kia là người nghiện hoặc là buôn lậu thuốc, như vậy, việc Tô Ngạn ngồi ở bên cạnh cô ta, càng khiến cô chắc chắn về suy đoán của mình.
Tô Ngạn tới đây không phải để gặp bạn cũ, mà là đang làm nhiệm vụ.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn kín tiếng, bên cạnh không mấy người biết thân phận của anh.
Nếu người kia đã dính phải ma túy, hành động này của cô ta với Tô Ngạn, đại khái là không phải vì muốn theo đuổi.
Mà là vì một đêm vui thích.
Ý nghĩ này khiến cho Dịch Yên có hơi khó chịu, mấy năm cô vắng mặt, Tô Ngạn đều là bị ham muốn như thế này.
Hơn nữa, cô còn thấy hổ thẹn bởi những nghi ngờ phỏng đoán của mình với Tô Ngạn mấy tiếng trước.
Đối với Tô Ngạn, dường như cô vẫn luôn không tin tưởng theo bản năng.
Dịch Yên chợt thấy ngực như muốn tắt thở.
Lúc làm việc, Tô Ngạn cũng không chú ý tới Dịch Yên, ngoại trừ lúc nãy không nhịn được mới liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tập trung làm việc.
Tô Ngạn đang chấp hành nhiệm vụ, Dịch Yên không muốn quấy rầy, tới gần sô pha trong góc, mắt lơ đãng mà liếc qua Tô Ngạn.
Giấu đi sự lạnh nhạt thiên bẩm của mình, anh đeo cho mình chiếc mặt nạ dịu dàng.
Dường như Dịch Yên lại lần nữa nhìn thấy một Tô Ngạn luôn nguỵ trang trước mặt bạn bè hồi cao trung.
Tô Ngạn như thế, trong từng nụ cười dường như chứa biết bao sự quỷ dị đến đáng sợ.
Giống như, giây tiếp theo sẽ bẻ gãy xương đối phương một cách thầm lặng.
Dịch Yên thu mắt, không nhìn Tô Ngạn nữa.
Trong phòng, tốp hai tốp ba người ngồi một chỗ, cùng nhau nói chuyện.
Có người đang đánh bài Poker, có người đánh Bi-a, có người chẳng làm gì mà chỉ trò chuyện với bạn cũ.
Từng giây từng phút trôi qua, một giây Dịch Yên liếc qua, bóng mờ trở nên rõ sàng hơn.
Dịch Yên quay đầu, người phụ nữ kia đứng dậy khỏi sô pha.
Không biết cô ta cúi người cười nói gì với Tô Ngạn.
Rồi sau đó Tô Ngạn cũng đứng dậy, hai người lần lượt đi ra khỏi phòng.
Trong phòng, không ít người tinh ý ngửi ra vài thứ bên trong, cười cười trêu chọc nhưng thật ra lại thấy người phụ nữ kia được lời rồi.
Người đàn ông trước đó có bao nhiêu cô gái không chọc nổi.
Ở đây cũng không ít người biết chuyện hồi xưa của Dịch Yên và Tô Ngạn.
Ánh mắt như có như không mà phóng về phía cô, lời ít ý nhiều.
Nhưng Dịch Yên không hề dao động, ngồi im trên lưng ghế, vắt chân lên uống đồ không cồn.
Sau khi ra khỏi phòng, hai người lại không trở về nữa.
Ba tiếng sau, Dịch Yên buông ly xuống, đứng dậy khỏi sô pha, rời khỏi phòng bao.
Cô đi vệ sinh, đặt tay dưới vòi nước, liên tục rửa sạch.
Cô cũng không gọi điện thoại hỏi Tô Ngạn bất cứ chuyện gì, hôm nay hai người gặp nhau ở đây, Tô Ngạn xử lý xong chuyện sẽ tự động tới tìm cô.
Chuyện cô không hiểu rõ sẽ không tới làm phiền.
Dịch Yên tắt đi vòi nước, xoay người bước ra toilet.
Ngoài hành lang không có nhiều người, nửa đường Dịch Yên bỗng bị một giọng nói từ phía sau gọi lại.
“Dịch Yên.”
Dịch Yên nghe thấy có người gọi cô, quay đầu nhìn về phía sau.
Một chàng trai trông có vẻ thanh tú, đeo đôi kính gọng mạ vàng đang nhìn cô.
Nét mặt của người này cũng không tồi, cũng gọi là dễ nhận ra, Dịch Yên nhìn một cái đã nhớ ra là ai.
Là học trưởng trong đội điền kinh của Nhất Trung.
Vị học trưởng tiến lại gần kia, dừng lại trước mặt Dịch Yên.
“Có còn nhớ anh không?”
Dịch Yên thong dong xoay người lại đối mặt với anh, gật đầu: “Có nhớ.”
Có vẻ người nọ còn hơi bị mất tự nhiên.
“Lúc nãy ở bên trong đã nhìn thấy em, nhưng không đến nói chuyện với em.”
Dịch Yên ừ một tiếng: “Không sao.”
Chàng trai: “Mấy năm nay trôi qua thế nào?”
Dịch Yên cong môi: “Khá tốt.”
Cứ thế im lặng vài giây.
Cuối cùng chàng trai kia vẫn mở miệng: “Chuyện năm ấy, thật xin lỗi.”
Mười năm trước vẫn còn là thiếu nam thiếu nữ, ở cái tuổi đã hiểu rất nhiều thứ nhưng lại rất nhiều thứ không hiểu, dễ lấn vào những việc sai trái.
Dịch Yên không muốn làm chuyện đó với anh ta, một đêm anh ta uống say, muốn ức hiếp cô giống như đã khát khao từ rất lâu.
Tất nhiên cuối cùng vẫn không làm được, Dịch Yên không cho, sau đó đã chia tay không chút thương tiếc.
Dịch Yên vẫn luôn dễ dàng không để ý tới những thứ mình không thích.
Cô vẫn nói một câu: “Không sao.”
Sau đó cuối cùng Dịch Yên cũng đã hiểu, rất nhiều người cô đã không hề yêu .
Bằng không cũng sẽ không để cho người ta chạm vào cô.
Từ đầu đến cuối, người có thể chạm vào cô dễ như trở bàn tay , cũng chỉ có mình Tô Ngạn.
“Không có việc gì thì tôi đi trước.” Dịch Yên nói.
Cô xoay người, chân bỗng ngừng lại.
Tô Ngạn đứng ở hành lang bên kia, lẳng lặng nhìn phía bên này.
Cánh tay bị thương rũ xuống bên cạnh được quấn băng một cách qua loa, vết máu mơ hồ chảy ra.
Anh tới tìm cô.
Dịch Yên biết, Tô Ngạn sẽ tìm đến cô.
Cô không thấy phía sau có người, băng qua hành lang đi về phía Tô Ngạn.
Ánh mắt Tô Ngạn trầm tĩnh, vẫn luôn nhìn cô.
Dịch Yên dừng lại trước mặt Tô Ngạn, ngửa đầu nhìn anh.
Cô nhấc tay lên, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt anh.
“Chúng ta về nhà.”
*****