Mãi yêu mình em
Chương 14
Tan thì nó đạp xe ra chợ gần đó mua phần cơm, dạo này ăn mì nhiều cũng ngán với lại không có rau. Ăn xong làm cái hồ sơ cho chị Huyền rồi ngủ, chiều lại dậy xuống quán. Dắt cái xe đạp vào mà anh Vinh cứ bảo:
– Để anh dắt hộ cho.
– Thôi em cũng là nhân viên chứ có phải khách đâu.
Anh xuôi xị cho nó dắt, vào chào hỏi mọi người xong rồi đi thẳng vô kho lấy đồ. Đến khu nó thì lại vắng khách như thường, nhỏ Mi vẫn thế, cười cười nhìn nó, sợ thật. Còn nhỏ Yến lau lại mấy cái bàn nước.. Nó để ý chị Huyền gọi cho ai đó, xong chị đi khỏi quán luôn, nó thì kệ, xong cứ ngẩn ngơ nhìn quán, tiếng nói, tiếng nhạc, tiếng nước… tạo cho quán một vẻ thanh bình, riêng khu vườn của nó hoàn toàn tĩnh lặng, trái với không gian ngoài kia…
Lúc sau chị Huyền về, nó nghe thấy tiếng chị :
– Vô đây mấy con mắm, chị ra mở quán mà khai trương không thấy đứa nào là sao?
– Thì bọn em bận học mà. – Một giọng nói tinh nghịch rất quen.
– Ừ, thôi vào đây cho thoáng mấy đứa.
– Dạ. – Chị dẫn theo ba đứa con gái vào khu nó, một đứa thì xinh cắt tóc ngắn ngang vai quần áo trông có vẻ rất cá tính, mặt thì hiện hữu một nụ cười, một đứa thì phải nói là đẹp, nhỏ này mặt lạnh băng, cao nhất nhóm đó có giày cao gót chắc 10cm mất, nó ấn tượng với nhỏ là mái tóc dài tới eo nhưng nhuộm màu gì trắng vàng sáng lắm, đúng như tây vậy. Còn lại thì… Nó giật mình, mái tóc đen óng mượt, đôi mắt nâu tinh nghịch, dáng vẻ đầy đặn dễ thương…
Phải…
Không thể tin được…
Thật không thể tin nổi…
Đó là nhỏ Chi!!
Nghe tiếng chị Huyền dẫn mấy đứa vào khu mình, nó chạy vô quầy lấy trà như bình thường, ngờ đâu lại thấy nhỏ Chi… haizz, cái Hà Nội này tuy lớn mà nhỏ thật. Nó cứ tẩn ngẩn trong quầy chưa muốn ra, mà nghĩ lại việc gì phải thế nhỉ, cứ ra như bình thường, dù sao người ta cũng là khách mà, chắc gì nhỏ Chi nhớ nó là ai? Đang độc thoại nội tâm thì bà Huyền đi vào:
– Nè nhóc, làm gì mà ngơ ra vậy? Bị mấy đứa em chị hút hồn rồi à… hihi?
Cũng phải thôi, mấy nhỏ cùng đẹp thế này mà ở gần thì khéo khi đọc hết quyển kinh bồ tát nhìn mặt mấy nhỏ xong quên luôn cái quyển mình vừa đọc là gì cũng nên? Nhất là con nhỏ tóc trắng trắng vàng vàng (sau này mới biết là bạch kim ), nhỏ có một sức hút cực mạnh với nó, từ trước đến nay nhuộm tóc thì nó thấy nhiều cơ mà chưa thấy ai nhuộm hết sạch như nhỏ, nhất là với mái tóc dài quá eo. Nhưng kệ, nhuộm là nhuộm, đẹp cứ đẹp, nó chả thích, kiểu này chắc là ăn chơi đua đòi thôi.
– Nè nè tỉnh chưa… hihi? – Chị Huyền quơ quơ tay trước mặt nó.. Cái bà này, như đúng rồi ý.
– Làm gì thế, tránh ra cho em đi phục vụ nào, tỉnh với đơ cái gì?
– Xì, tưởng chị đây không biết hử, mặt đỏ chót rồi kia, trông xinh quá… hihi?
– Này nhá… Dẹp ra nhớ, tôi không có giỡn với bà à nha.
– Hihi, nhóc hâm, mê quá còn giả bộ… Mà cấm nhóc gọi chị bằng bà nha, trông chị già lắm, hử? – cái mặt trẻ con lại bắt đầu xụ xuống.
– Thôi xin người, cho em ra, tính để mấy nhỏ kia chết khát hả? Đang trong khu em đó.
– À.. Ừ chị quên, hihi.. Ra đi chị làm mối cho, em chị hết đó hihi.
Nó bê khay trà ra, bà Huyền lóc cóc chạy theo.. Ra đến nơi, nhỏ Chị với nhỏ tóc ngắn cá tính đang nói chuyện với nhau, còn nhỏ tóc bạch kim thì im lìm, khuôn mặt không chút cảm xúc ngó ngó cái điện thoại. Giờ mới để ý, chả hiểu sao nhỏ tóc ngắn ăn mặc cái kiểu gì, áo cộc bò, quần cũng bò, cơ mà bó sát… Nên… Tội lỗi quá… mà quần nhỏ còn có bao nhiêu vết chém tả tơi ngang ngang, hở cả da đùi trắng phau ra. Ăn mới chả mặc, rách còn hơn cả nó ( Mãi sau mới biết mốt ), ra đường thế này chắc đốt mắt người đi đường quá. Còn nhỏ bạch kim mặt lạnh mặc một bộ váy đen, đến gần đầu gối chút, cũng vẫn hở cái chân trắng phau, nhỏ nhắn, dài miên man… Haizz, ước gì mình cao được như nhỏ. Nhỏ Chi thì vẫn thế, quần áo đơn giản, người nhỏ đầy đặn, đẹp đúng kiểu giản dị người con gái Việt Nam, nó thích mẫu con gái như này (Nhưng không phải nhỏ đâu nhá), phân tích trong đầu thế thôi, 2 nhỏ vẫn tám. Đặt ba cốc trà xuống.
– Dạ, mấy chị dùng gì ạ? – Phải lịch sự.
Nhỏ tóc ngắn ngước lên nhìn nó, cười tít mắt.. Dễ thương thế thì ai mà chịu được hả trời?
– Nhân viên phục vụ kém, ra lâu quá, gọi quản lý ra đây.. – Thôi xong rồi, thú dữ, ngại quá đi mất. May mà bà Huyền ngay đằng sau:
– Chị đây… Bé Ly làm gì dữ vậy.. hihi?
– Quán mở mà thế đó hả? Mà chị Huyền kiếm đâu ra nhóc nhân viên này vậy, baby thế.. Đến tuổi đi làm chưa… hihi? – Con nhỏ này, mày có phải dìm tau khiếp thế không? Không biết nhỏ bao nhiều tuổi mà phán ghê thiệt?
– Bằng tuổi bé Ly đó… Sao thích hả? Chị mai cho nhá.. hihi. ? – tưởng giỡn, mà bà này làm thật, ngại không chịu được. Mấy người nói uống gì đi cho tôi còn vào, làm ơn!!
– Ủa thiệt hả, em không thèm nhá… Cơ mà cũng baby phết nè chúng mày, hihi.
Con nhỏ mắc dịch, ai cần nhỏ nhận xét chứ… Dứt lời, theo đúng quán tính của sự tò mò.. Hai nhỏ kia ngước lên nhìn.. Nhỏ bạch kim rời mắt khỏi điện thoại, hướng hàng mi đen cong cong lên phía nó, và chạm vào ánh mắt nó. Nó cảm thấy ánh mắt nhỏ rất lạ… Không thể diễn tả được ánh mắt này là thế nào, nhưng nhỏ đẹp, nhất là ở con mắt băng giá… Nhưng nó không thích…
Nhỏ Chi thì ngước lên nhìn thấy nó:
– Ơ… M???
Nó chỉ biết cười gượng.
– Ủa, bé Chi biết nhóc M à? – Chị Huyền quay qua nhỏ Chi.
– Vâng, trước hôm lên em đi cùng xe khách với M, cùng quê luôn mà chị.. Hihi. – Khuôn mặt ngạc nhiên giờ thay vào đó là giọng nói và con mắt nâu tinh nghịch hướng về phía nó.
– Đây là người mà tao kể với chúng mày nè.. hihi, thấy sao? – Nhỏ này kể gì vậy trời, mong không phải kể xấu.
– Thảo nào.. Suốt hôm ý cứ nói nhiều ơi là nhiều.. Được đó hihi. – Nhỏ Ly cười híp mắt với nhỏ Chi.
– Mày thấy sao Phương Anh? – Nhỏ Chi quay qua nhỏ tóc bạch kim.. Đổi được cái gật đầu, rồi nhỏ đó lại cắm vô cái điện thoại, vuốt vuốt.. Khinh nó thì khinh vừa vừa thôi chứ, đồ cậy mình đẹp mà khinh người.
Mà nghĩ cũng lạ thật, ra hỏi nước mà đứng nãy giờ cho mấy con nhỏ nhiều truyện nhận xét, nó đành:
– Dạ, mấy chị dùng gì, để em đi lấy ạ. – Vẫn phải lịch sự với khách hàng.
– Trộ ôi, ngoan quá nè tụi mày… Cho chị một cà phê sữa… hihi. – Con nhỏ Ly lên tiếng. Ghét không chịu được.
– M cho mình giống Ly nhé, Phương Anh mày uống gì? – Nhỏ Chi quay sang nhỏ tóc bạch kim.
– Một cà phê đen.. – Một giọng nói trong trẻ cất lên. Ơn trời, tưởng nhỏ này câm… Đẹp mà câm thì tội lắm…
Mà quái lạ, ba nhỏ này cùng uống cà phê, ngon lành gì thứ nước đen xì đắng nghét đó chứ, lại còn cà phê đen siêu đắng… Nó chỉ thích uống nước lọc thôi…
– Dạ vâng, mấy chị đợi em chút.
Nó quay vào quầy.. Để ý thấy bà Huyền từ nãy im lặng vì ngạc nhiên, nó đi cái là vô bàn mấy đứa kia ngồi nói chuyện… Nó nghe lỏm được đúng 2 từ ” Nhóc M.. ”
Đợi anh pha chế xong thì nó đem ra.
– Hihi… Tồ thấy sợ luôn…
Bà Huyền kể xấu nó… Biết ngay mà. Mấy nhỏ này nghe kể xấu nó thì có vẻ chăm chú.. Ngay cả nhỏ Phương anh cũng bỏ điện thoại xuống nhìn chị Huyền.. Nhỏ này nó để ý là mặt trái xoan, cằm nhọn, môi hồng trông không chê được điểm nào, mi thì con vút, da nhỏ có khi còn trắng hơn da nó, lần da mà nó tự hào là mang của mẹ.. Cũng phải thôi, ăn rồi ở nhà làm đẹp đứa nào chả thế.. Nhưng cũng phải kể đến nhỏ Ly, nhỏ này toát lên vẻ hấp dẫn phong cách lạ thường… Haizz, thiện tai.. Lại nghĩ bậy rồi, nhưng nó vẫn không có thiện cảm với hai nhỏ. Còn với nhỏ Chi thì nó có thiện cảm hơn, gặp trước rồi, cả nhỏ Chi giản dị. Nó tằng hắng rõ to vì biết bị đem ra nói xấu.
– Dạ mời mấy chị dùng ạ. – Nhìn bà Huyền bằng ánh mắt oán hận rồi đi thẳng. Ra quầy, mặc cho chúng nó tám.
– Mấy nhỏ mới vào xinh thật cu M nhỉ. – Anh pha chế, nhìn vào trong khu cười cười.
– Vâng..
– Nhất là nhỏ váy đen, đẹp mê hồn..
– Bằng chị Huyền nhà mình không anh?
– Dĩ nhiên là không rồi, chú mày hỏi lạ… hehe, nó mà nghe thấy, thế nào cũng dọa trừ lương anh.
– Anh bảo mấy đứa kia xinh à… Tán đi, em ủng hộ, em biết tên đấy, cần không?
– Thôi em ơi, nhìn mấy đứa này nhu cầu cao lắm, anh đi xe số, không phải xe tay ga… Anh là anh nhắm bé Mi rồi hehe. Cơ mà Mi nó kiêu thật, anh bắt chuyện bao lần không thèm trả lời?
– Cứ từ từ rồi, khoai sẽ nhừ, cứ tiến đê, ai chứ anh thì em ủng hộ.
– Chú mày được… haha, uống gì không M?
– Em không uống mấy cái này, em chỉ nước lọc thôi, tý vào bếp uống sau.
– Hở? Sao lại không uống?
– Em không thích thôi.
– Thế hả, mày dễ nuôi đấy.. Haha.
Ngồi nói chuyện với anh pha chế một lúc thì thấy khát, vô bếp lấy cốc nước lọc uống, ra thì thấy mấy nhỏ chuẩn bị về.. Cũng tốt, thu hút hết ánh nhìn của lũ con trai rồi còn đâu.. Cứ đi trà lại ngó một cái, đúng là mấy thằng bựa, thế thì còn làm việc cái gì nữa, căn bản nếu là nó thì nó cũng vậy.. Hehe. Mấy nhỏ đi ra đến cửa, chị Huyền đi sau tiễn, vẫn không ngớt mồm nói, mỗi nhỏ Phương Anh là im im. Bỗng, nhỏ Chi quay vào thấy nó, thôi xong chắc nhỏ phát hiện nó nhìn trộm rồi, nhỏ đi về phía nó:
– Sao M không liên lạc với Chi? – Nhỏ này buồn cười, gặp nhau một lần thì liên lạc làm quái gì?
– Thì lúc ý không có điện thoại.
– Sao chị Huyền bảo M có rồi, bộ không muốn nói chuyện với mình à? – Chiêu xụ mặt lại phát huy, chiêu thức siêu nhất của con gái.. Nó lúng túng.
– Không có đâu mà, tại có điện thoại nhưng mất số nên…
– Ủa vậy à, mình cứ tưởng… Hihi, đưa mình mượn máy đi – Chìa cái máy đưa nhỏ, nhỏ rút điện thoại ra, to gấp đôi điện thoại nó, mỏng đét, vuốt vuốt chấm chấm.
– Xong rồi nè.. Có gì nói chuyện với mình nha. – Cái con nhỏ khùng, biết nói gì với nhỏ mà nói chứ.
Nhỏ Ly ở ngoài chạy vào:
– Hai anh chị còn lưu luyến nữa hihi.. Đi về con mắm.
– Thôi mình về nha M.
– Ừ. – Nó gật đầu.
– Chị về nha baby… hihi. – Ghét nhỏ Ly kinh người, nhưng vì phép lịch sự. Cũng chỉ gật đầu, kệ nhỏ. Quay vào làm tiếp, để ý thấy nhỏ Mi nhìn mình, không còn cười kiểu tăng động nữa, mặt lạnh như tiền. Thôi kệ, con nhỏ hâm này thì thay đổi như thời tiết ý mà, không quan tâm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!