Mãi yêu mình em - chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Mãi yêu mình em


chương 8


Đứng lên thanh toán thì nhỏ lại giành trả, kêu ” em mời “. Nó không đồng ý thế là đành chia ra.
Lại tấp vào một của hàng tạp hóa, nó mua kem cho nhỏ, vì không thích ăn lên nó chỉ mua một cây.
– Anh..
– Gì?
– Anh không ăn hở?
– Không thích.
– Sao không thích?
– Vì không bị cay như ai đó.
– Hứ, chả qua đấy là quả ớt thôi, ăn tương thì anh thua chắc. – Ôi trời ơi, con này bị ảo tưởng rồi, tương cay hơn quả. Chán chả buồn cãi nữa.
– Ờ.

Nó và nhỏ cứ lặng yên suốt quãng đường về nhà, đã 9 giờ tối rồi, đường có vẻ thưa người hơn. Nhưng cái không khí mát mẻ vẫn nguyên đó, điều nó thích nhất ở Hà Nội. Trời thu.

– Anh..
– Gì nữa?
– Ăn với em. – Nhỏ chìa cây kem đang ăn dở cho nó.
– Thôi, liếm suốt nãy rồi mời hả.
– Đâu có em chỉ cắn được 2 miếng bên này thôi.
– Không thích.
– Đi mà anh, ăn một mình chán. – Nhỏ không ngại chả nhẽ nó ngại chắc, ăn thì ăn sợ gì.
– Ừ, đưa đây.
– Thôi em cầm cho không lại dây ra tay.
– Nhưng kì lắm.. – Nó vẫn không hiểu sao nhỏ bạo thế này, vẫn là mấy người ngồi vỉa hè nhìn nhìn. Nhỏ không ngại sao.
– Cắn bên này nè, kì gì mà kì.

Nó cắn một miếng thì nhỏ :

– Hihi, ngoan.
– Tát cho cái giờ.
– Hihi. – Xong nhỏ gặm nốt luôn, thế mà cũng rủ ăn cùng, được có miếng. Về đến dàn hoa giấy nhà nhỏ, chào nhỏ xong đang tính vào khu trọ thì nhỏ giật lại:

– Anh..
– Vào nhà đi còn gì?
– Em bảo nè.
– Nói..
– Anh học giỏi toán không?
– Không.
– Thế sao đỗ được đại học.
– Thi 3 môn mà, toán cũng bình thường thôi, sao hỏi vậy?
– Mai sang nhà, kèm em môn toán được không?
– Thôi, ngại lắm.
– Ngại gì, bố mẹ em dễ mà.
– Nhưng…
– Sang năm em thi rồi mà không biết cái gì về toán hết, hix. – Nhỏ Tâm xụ cái mặt xuống.
– Ừ, nhưng phải hỏi 2 bác đã, chứ không tự quyết định đâu đấy. – Nó cũng xuôi xị vì lý do của nhỏ, tuy không phải dạng xuất sắc gì nhưng chắc cũng ổn thôi, vì nó nắm chắc kiến thức, với lại cũng học qua rồi mà.
– Vâng hihi. Mà anh M nè..
– Xin chị hai, vào ngủ đi cho em nhờ kẻo hai bác lại n.. ó.. i….

Chụt!…

– Cảm ơn anh nha!

Nhỏ bỗng nhiên thơm vào má nó. Rồi chạy biến vào nhà, nó chỉ kịp ” Ơ… ” một tiếng. Cảm giác mềm mềm, mát mát, ướt ướt xuất hiện trên da mặt nó. Còn người nó kiểu phê phê như trên mây ý, đúng là lần đầu tiên được gái thơm có khác, không tả nổi cái cảm giác này. Nó thoáng nở một nụ cười. ” Chả lẽ em thích nó thật sao, chỉ mới một ngày thôi mà. ” Không phải đâu, chắc chỉ là để cảm ơn nó thôi. Bỗng…

Bim… Bim…

Tiếng còi xe máy quen quen, một ánh đèn, xe máy chiếu vô mặt nó. Thôi bỏ bu rồi! Ông Cương với chị Quỳnh mới đi chơi về…

Thôi chết rồi, kiểu này mà bị hiểu lầm thì giải thích sao đây, mong là anh chị chưa thấy gì. Nó nhanh nhảu chạy sang phía đối diện nơi mà anh Cương đỗ xe đứng cùng chị Quỳnh :

– Dạ anh chị đi chơi mới về ạ? – thăm dò chút xem thế nào đã.
– Ừ mới về. Nhưng cũng đủ để nhìn thấy cảnh nóng haha…

Xong quả này R. I. P nó thật rồi, ngại quá đi thôi, tất cả là do nhỏ Tâm… Thích thì thích thật nhưng bây giờ lại làm nó phải phân bua. Đúng là có tiếng mà có mỗi một miếng mà. Lúc này thì chị Quỳnh lên tiếng:

– Thôi anh, M ngại rồi kìa. – Chị đúng là cứu tinh của nó.
– Thế M với Tâm đang yêu nhau hở. – Vâng cứu xong lại dìm tiếp..
– Kh… ô.. ng phải đâu chị.. – Nó lúng túng.
– Ủa thế sao lúc nãy chị thấy…
– Haha ngại gì mày, tao với Quỳnh hôm nào chả T…. hế, Ái đau! – Cho chết cái tội nhiều chuyện, chắc bị chị Quỳnh véo.
– Anh nhá nói linh tinh, mai em không sang nữa.
– Ấy thôi hihi, anh giỡn chút mà. Thằng kia thôi về phòng, tý anh hỏi mày sau.

Xong ông đèo chị phóng thẳng vào khu trọ, mặc kệ nó đi bộ, cái đồ trọng sắc khinh thân. Nó cứ thế bước đi trong cái im lặng, dưới những ngọn đèn của sân khu trọ. Mọi người trên đây ngủ sớm thật chả bù cho nó ở quê, hôm nào cũng phải 11 giờ. Đi qua thì cửa phòng nào cũng đóng rồi, có phòng hãy còn bật điện thôi. Về đến phòng trọ thì thấy ông Cương bấm bấm cái điện thoại, cười cười ông này điên rồi hay sao ý, nó lại nhớ đến cái điện thoại mới của nó:

– Anh Cương, em có sim rồi nè.
– Ủa vậy hả? Mày mua bao giờ thế?
– Thì lúc nãy đi với nhỏ Tâm á.
– Ừ, đưa đây tao lưu số, có gì còn liên lạc. – Ông ý lưu ” Anh Cương “.
– Mà mày biết dùng chưa?
– Biết rồi, trước em nghịch của thằng Long suốt. – Ông này cũng chơi với thằng Long.
– Ừ, mà nè… – Nó cảm nhận có biến.
– Gì?
– Mày cả con Tâm yêu nhau à?
– Không.
– Thế sao lúc nãy tao thấy…
– Thấy cái giấy, nó nhờ em kèm học thì em đồng ý, xong nó như vậy chứ ai biết đâu? Anh tò mò làm gì? – Nó cáu nó ghét phải giải thích.
– Ừ, cỡ mày thì làm sao yêu được nó haha…

Nó kệ ông rồi bước vào WC, đánh răng, nhìn cái khuôn mặt nó trong gương mà nó cảm sợ thời gian, mới đó mà nó đã là sinh viên rồi, nhanh quá. Xong bước ra trèo lên giường bật quạt, quấn chăn ngang bụng, mặc cho ông Cương léo nhéo, quay mặt vào phía trong:

– Nó nhờ mày giúp thì mày cố mà giúp nó, nhưng làm gì thì cũng lên hỏi ý kiến 2 bác trước, tội 2 bác thương con mà không biết cách thương, mày kèm thì mày nói mấy câu cho nó suy nghĩ…
– Em biết rồi..
– Mà tao thấy nó cũng được đấy… Hay là triển đi, hehe..
– Thôi thôi, ngủ đi..
– Hehe, thích quá giả bộ…

Xong anh Cương tắt đèn, trèo lên cái giường đối diện. Đêm im quá, lúc lâu sau thì đã nghe tiếng ngáy của ông Cương rồi. Nó dù mệt vì cả chiều đi phởn với nhỏ Tâm nhưng cũng chưa ngủ được, trưa nó ngủ rồi lên hơi khó ngủ chút. 10h rưỡi, đang nghịch điện thoại cho mỏi mắt để đi ngủ thì thấy điện thoại rung rung, có một tin nhắn đến từ ” Tâm kute “.

– ” Anh ngủ chưa?”
– ” Ngủ rồi. ”
– ” Xạo, ngủ rồi mà nhắn tin được à? “.
– ” Thì chưa ngủ ”
– ” Em không ngủ được ”
– ” Sao? “.
– ” Em không biết ”

Cái con nhỏ khùng, đang đêm nhắn tin vớ vẩn, nó chả thèm rep nữa, phần vì bắt đầu muốn ngủ phần vì mới dùng điện thoại, bấm mãi mới xong một tin để nhắn.

– “Anh ngủ rồi à” – Nhỏ lại nhắn một tin nữa, mệt nhỏ này quá.
– ” Ừ ”
– ” Lại xạo, mà em bảo nè ”
– ” Gì nữa? ”
– ” Anh quên cái vụ hồi tối đi nha, chỉ là em vui quá thôi ”

Hóa ra nhắn tin cho nó là do lăn tăn vì cái đó, biết ngay mà làm sao nhỏ thích nó được, chắc do vui quá thật.

– ” Ừm ”
– ” Anh không nghĩ gì thật chứ?”
– ” Ừm ”
– ” Vâng, anh ngủ đi ngủ ngon nha! ”
– ” Ừm ngủ ngon. ”

Kết thúc cuộc nói chuyện, nó nghĩ chắc cũng không phải giả làm người yêu của nhỏ nữa, nó đã hơi tưởng bở rồi. Nhưng không sao, ít ra nó cũng chưa thích nhỏ, có chăng cũng là giữa con trai với một đứa con gái xinh thôi. Rồi nó dần dần chìm vào giấc ngủ, miên man bởi cái cảm giác mềm mềm ướt ướt nơi đầu má… Qua một ngày nữa ở Hà Nội.
Sáng hôm sau. Đang ngủ ngon thì nó cảm giác có bàn tay sờ sờ vuốt vuốt má nó, mềm mềm mát lạnh. Cái mùi con gái thơm thơm mà lại quen nữa, phê phê xác định đối tượng thì…
– Hihi… – Thôi đúng rồi, nhỏ Tâm, điệu cười này thì không lẫn đi đâu được. Mà quái lại, sao nhỏ lại ở đây nhỉ, nó cảm giác mới ngủ được có mấy tiếng, chắc cũng sớm mà. Hay nó mơ. Thôi kệ ngủ tiếp đã.

– Anh M ơi, dậy đi… Hihi – Đập đập vô mặt nó, nó dần dần tỉnh. Ngồi dậy ngu vài giây thì nó mở mắt ra, nhỏ Tâm đang ngồi ở giường chăm chú nhìn nó. Phía bên kia thì ông Cương đang gấp chăn.
– Gì đây?
– Anh mặt ngố… Hihi. – Sáng ra đã bị chê rồi, đen quá.
– Ờ. – Xong năm xuống ngủ tiếp.
– Ơ này này dậy đi…
– Làm gì, sáng ra đã nói nhảm rồi – Trời lúc này cũng chưa sáng lắm, chỉ hồng hồng thôi, lúc nãy ngồi dậy nó kịp nhìn, đoán chắc bây giờ cũng còn sớm.

– Dậy đi tập thể dục với em.. – Mó tay lấy cái điện thoại, 5h26, móa con điên này. Sáng sớm thu lạnh thế này mà đi đâu.
– Xin chị hai, em mệt để em ngủ, chị đi một mình đi nha… – Nó kêu trong khi người vẫn trên giường.
– Con trai gì mà… Thế giờ anh có dậy không? – Giọng bốc mùi nguy hiểm.
– Dẹp! Sáng sớm để yên người ta ngủ..
– Ngủ này! – Sau hai từ đó thì một lực ở đâu rất mạnh tác động vào lưng nó, làm nó lăn vào góc giường. Một cảm giác… ĐAU!

– A…. a.. a.. a. a.. a!
– Thế giờ có dậy không?
– Có.
– Tốt! Chị hai thương.
– Tát phát giờ!
– Hihi…

Nó lết cái thân rã rời của mình vào phòng tắm, đi qua ông Cương nhìn nó cười hềnh hệch, nhìn chỉ muốn tọi phát vào mồm. WC xong xuôi thì nó đi ra:

– Đi thôi nhìn gì nữa..
– Đi dép này đi á?

Nó không có giầy, với một gia đình như nhà nó thì không bị đói là tốt rồi. Quanh năm chỉ đôi quai hậu cũ của ông anh để lại, hàng xưa nên cũng bền với lại người nó bé con không phát triển mấy lên đi mãi được.

– Uhm rồi sao, không có giầy, thôi ở nhà nhá..

Mặt nhỏ xụ xuống, nó thì hí hửng vì sắp được ngủ tiếp… Nhưng :

– Lấy giầy anh mà đi, lâu không tập tành gì lên bỏ xó mà vẫn mới lắm..

Thề là lúc này nó chỉ muốn tọi ông Cương thôi, đang mệt. Đưa nó đôi giầy :

– Đi vui vẻ nha M héhé…

Ở đó mà vui mới vẻ, cay không chịu được. Mặt nó hầm hầm đi tất đi giầy, ít ra nó cũng có tất, lúc đi bảo không cần nhưng mẹ vẫn nhét vào vài đôi. Toàn của bố với anh thửa lại, thủng thì có toàn thủng dưới chỗ bàn chân mới hên… Xong.

– Đi anh.
– Ừ.

Đứng lên mới để ý, nhỏ mặc một cái quần bò bó dài đến đầu gối, áo cộc trắng có hình con gì béo béo đầu tròn xanh da trời có cái túi giữa bụng (mãi sau mới biết đôrêmon ), tuy kiến thức thời trang của nó là một con số 0 tròn trĩnh nhưng nó thấy nhỏ rất đẹp, hôm nay búi tóc lên mấy lọn tím đỏ kia cũng gọn hết cả. Hơi sững chút những thiên tai mới sáng sớm.

– Đi thôi anh..
– À ờ..

Nhỏ cứ tung tăng đi trước, nó thì cứ im im đi sau. Đi qua dãy phòng thì đóng cửa hết, cũng phải thôi, mới sáng sớm mà. Đến phòng ngoài cổng thì thấy bác Trung :

– Cháu chào bác ạ..
– Ừ, M à cháu, Tâm đi đâu thế con?
– Dạ chúng cháu đi tập thể dục ạ. – Thấy nhỏ Tâm im im.
– Ừ, đi rồi về sớm, hôm nay đi học đấy con..
– Vâng – Giờ nhỏ mới nói một từ.

Bước ra ngoài khu trọ, gió lùa sảng khoái cơ mà hơi lạnh. Khác hẳn thái độ lúc nãy nhỏ lại bắt đầu tưng tửng, chạy nhảy miệng thì hát líu lo xem chừng vui lắm.

– Đợi.. Hihi… – Nhỏ đứng lại ở đầu ngõ.. Nó tiến đến gần.
– Giờ đi đâu?
– Đi ra chỗ công viên Thống Nhất đi anh, xong chạy về ăn sáng luôn..
– Uhm, dẫn đường..

Nhỏ không nói gì đi trước. Mấy hàng cây đung đưa vì gió, đường sáng có khác vắng tanh, thậm chí vẫn còn đèn đường. Cảm giác trong lành quá, không giống những lúc cao điểm, xe pháo ngột ngạt, ầm ỹ. Nhỏ dẫn nó đến một khu công viên, toàn mấy cái trò chơi của trẻ con, ở đó cũng có vài người tập, có cả những cụ già tập dưỡng sinh nữa, có mấy thằng thanh niên nhìn nhỏ với cặp mắt hau háu khiến nó hơi khó chịu, không hiểu vì sao nữa. Rủ nhỏ ra đoạn vắng người hơn, chạy vài vòng, nhỏ chả nói gì, chỉ cười cười đi với nó. Mà công nhận nhỏ Tâm chạy khoẻ thiệt, vài vòng quanh khu chứ chả chơi, nó được hai vòng đã thở dốc, đi bộ, mấy lần nhỏ chạy qua mặt còn cười cười nó nữa chứ, kiểu như chê nó yếu ý. Thôi thì đành vậy

– Tâm ơi về thôi. – Nó gọi nhỏ.
– Về làm gì, sớm mà anh, thêm vòng nữa đi..
– Thôi về còn ăn sáng với lại em còn đi học mà?
– Ứ, kịp mà, vòng nữa nha anh.. – Nhỏ nài.
– Ừ, em chạy đi, anh về trước đây.. – Xong nó quay đi luôn.
– Ấy ấy chờ em về cùng với, con trai gì mà… – Nhỏ xụ mặt xuống.
– Mà sao, bây giờ ăn sáng rồi về đi học, còn muốn thế nào nữa?
– Rồi đi… – Thấy ăn là sáng mắt lên còn giả bộ. Nói thế thôi, đang tính về ăn mì tôm thì nhỏ kéo vào một quán phở Nam Định. Đúng là, đã nghèo thì chớ chưa kiếm ra đồng nào mà từ qua tới giờ toàn ăn là ăn thôi. Hai đứa vừa ngồi thì bà chủ đi ra hỏi, tầm cũng sớm thật lên quán chỉ có mỗi chúng nó với 3 người nữa.
– Hai cháu ăn gì? – Hỏi lạ quá, quán phở vào ăn phở chả nhẽ vào ăn bún à?
– Cháu một phở tái ạ, còn anh? – Ôi, nói đến phở thì nó mới ăn được có 2 lần, 2 lần bố đèo đi thi học sinh giỏi huyện năm cấp 2. Đến giờ thì nó không nhớ bố gọi như nào, chỉ nhớ đó là phở bò và ăn rất ngon. Lại áp dụng cách này:

– Cháu cũng thế ạ. – Bà kia đi vào thì :
– Lại bắt chước rồi nhá, hihi – Nhỏ nói mà cái mặt cứ vênh vênh.
– Đâu có.
– Sao gọi giống em thế?
– Thì thích ăn thế chứ sao? Hỏi lạ – Nó nói dối.

– Thiệt hông đó, trùng hợp ghê nha, hơhơ.. – Nhỏ nheo mắt nhìn nó cười đểu.
– Mệt quá, lo ăn đi rồi còn về đi học. – Nó lau lau cái đũa với cái thìa đưa sẵn cho nhỏ. Nhỏ hơi sững chút nhìn nó với con mắt ngạc nhiên,
– Sao đấy, trúng gió à?
– K.. h. ông.. Em cảm ơn.

Sau đó bà chủ bê hai bát phở ra, cũng là phở bò. Chúng nó cắm cúi ăn, ăn ngon phết nhưng không bằng bát lần đầu tiên khi ăn cùng bố. Người ta nói miếng ngon nhớ lâu đòn đau nhớ đời mà. Nó chìa bát ớt ra, tính trêu nhỏ:

– Ăn ớt không?
– Thôi thôi..
– Hôm qua ghê lắm cơ mà?
– Xí, con trai mà nhớ dai thế?
– Ờ thôi, ăn chanh không?
– Có, lấy em 1 tép.
– Khỏi vắt sẵn rồi nè, đổ vào. – Nó đưa cho nhỏ cái thìa chanh thì nhỏ cầm mà mặt đỏ lừ. Quái lạ con này có ăn ớt đâu nhỉ? Nhỏ lí nhí :
– E.. m cảm ơn..
– Ừ, mà sao thế?
– Sao là sao ạ? – Nhỏ ngơ ngác.
– Mặt sao đỏ lựng thế kia? – Nó dứt lời mặt nhỏ lại đỏ thêm. Hay nhỏ bị sao rồi nhỉ?
– Không sa.. o đâ… u anh. – Nhỏ cúi cúi xuống ăn.
– Uhm mệt thì về nha.
– Vâng. – Nó thích cái tính của nhỏ Tâm, đã ăn là tự nhiên, cứ tì tì không dữ ý, thô mà thật.
– Thôi ăn mau còn về đi học. – 6h30 rồi, nó nhìn cái đồng hồ ở quán.
– Vâng, – nhỏ ít nói hẳn đi.

Ăn xong đứng dậy tính tiền, định trả cho nhỏ mà nhỏ lại không chịu, thành ra ai trả lấy, thì thôi anh đây đỡ tốn hehe.

Trên đường đi về thì đường bắt đầu đông người rồi, lại ầm ĩ nhức hết cả đầu, chắc tại nó chưa quen.
– Anh ơi – Nhỏ gọi nó.
– Gì?
– Em hỏi rồi, bố mẹ đồng ý anh ạ.
– Ừ tốt, thế tối bắt đầu nhé?
– Vâng hihi.

Nhỏ lại tung tăng đi trước. Ở phía sau nó được chiêm ngưỡng cái gáy trắng ngần, lơ thơ vài sợi tóc lâu. Mà cũng kì thật, vừa ăn no xong mà nhỏ lại chạy nhảy được ngay, hay tại nhỏ chưa no, nghĩ đến thôi nó đã rùng mình vì tài ăn của nhỏ. Về đến nhà thì nhỏ lại gần nó… chẳng lẽ được hôn tiếp sao, hehe chắc không phải :

– Anh ơi, đèo em đi học nha.. – Thôi xong, lại kiếp culi rồi.
– Không, tự đi đi.
– Đi mà anh, em đang mệt mà. – Nhỏ Tâm giở cái bộ mặt mà dám chắc con trai ai nhìn cũng yêu ra. Nó đành xuôi xị :
– Thôi được rồi vào thay quần áo đi. Muộn rồi đấy.
– Vâng hihi – Nhỏ nhảy chân sáo đi vào, Nó chạy về nhà, mặc thêm cái quần dài vào. Cửa khóa, may mà nó đem theo chìa vì biết ông Cương đi làm rồi, ra đến cổng thì, gặp bác Trung :

– Đi đâu đấy M?
– Dạ cháu ra đèo em đi học ạ.
– Ừ, phiền cháu quá. Đi đi tý về bác hỏi cái này.
– Vâng..

Chắc bác ý hỏi vụ kèm nhỏ Tâm học đây mà, thôi kệ dù sao nó cũng muốn thưa chuyện với hai bác luôn. Ra đến nhà nhỏ thì thấy nhỏ ngồi sẵn trên xe rồi, tóc xoã ra to bồng bồng, lại vài cái lọn tím đỏ ý, sao mà nhìn ngứa mắt thế không biết. Hôm nay nhỏ lại mặt cái bộ áo dài giống hôm qua, thấy nó, nhỏ cười cười, trông dễ thương thật. Tiến lại gần nhỏ, thơm ghê, chả biết mùi gì:

– Anh ơi đi đi.. – Nhỏ gọi nó đưa cái mũ bảo hiểm.
– Ừ, đi.

Phóng xe đi trên đường, nó nhìn nhìn xung quanh, nhân mấy dịp này, tìm hiểu thêm đường phố Hà Nội tý, không đến lúc vào học thì hết thời gian. Mặc cho đằng sau là nhỏ hát mấy cái tiếng khỉ gì không rõ nữa, nó cũng im im. Đến trường thì lại vậy, nó đi xe nhỏ về, mà lạ lạ ở chỗ, cứ mỗi lần đến trường này là lại thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao. Trên đường về thì cũng đỡ đỡ trời âm u âm u, không nắng như mấy hôm qua. Về nhà nhỏ trả xe, thấy bác Tám đang nhặt rau :

– M đấy hả cháu?
– Vâng, cháu gửi bác cái xe.
– Ừ, cháu cứ để đấy.
– Dạ – Nó dắt cái xe vào trong mảnh sân.
– À M, bác bảo này.
– Dạ vâng..
– Tâm nó bảo cháu kèm nó học à?
– Vâng bác..
– Thế thì tốt quá, nhờ cháu cả nhé, bác đồng ý, sang năm thì rồi mà long bong quá cháu ạ.
– Dạ vâng cháu sẽ cố..
– Ừ, bác cảm ơn..
– Dạ thôi cháu xin phép về phòng.
– Ừ..

Về đến cổng khu lại gặp bác Trung, Bác cũng đồng ý luôn, còn đề cập vấn đề học phí chứ, nhưng nó nhất quyết không nhận vì chỉ là giúp thôi chứ gia sư gì đâu :

– Vậy bác cảm ơn, có cháu tốt quá, bác bảo học thêm mà nó không chịu..
– Vâng, thôi cháu về phòng ạ..
– Ừ, cháu về đi..

Qua phòng anh Sơn thì thấy, cả hai anh cùng ngồi. Lạ thật hai ông này, không đi làm gì nhỉ? Thấy nó 2 ông vẫy nó lại..

– Thấy chú muốn mua đàn? Cũng biết chơi hả M? – Anh Quốc hỏi.
– Khéo còn hay hơn mày. – Anh Sơn.
– Dạ, em cũng biết thôi anh..
– Thế chú xem cây này được không. – Xong anh chạy vào lấy một cây ghitar ra, trông cũng mới, đen tuyền, dây kim loại, nó cũng không thông thạo lắm, vì chỉ biết chơi, hình như acoustic guitar thì phải, vì hộp đàn hơi dẹt, nhìn phát là nó thích mê ngay.

– Sao được không? Hehe – anh Quốc hỏi.
– Dạ, đẹp quá anh.
– Muốn đàn thử không?
– Vâng em mượn… – Anh đưa cây đàn cho nó, chơi vài nốt cơ bản, điều nó cảm nhận được là âm thanh nghe cao hơn, mượt hơn so với những cây nhà bác Vũ.
– Cái này trước anh chơi ở quận, được người ta tặng, lâu rồi, nhưng anh có đàn nên không dùng đến.
– Dạ vâng, vậy cây này bao nhiêu vậy anh? – Nó hỏi luôn vì thích lắm rồi.
– Uhm đồ được tặng, nên anh lấy chú 1 triệu, được thì mang về luôn.. hehe.

Một triệu so với cây đàn này thật sự quá rẻ, nhưng với nó thì là một số tiền không hề nhỏ, chán quá, số tiền nó được cho cũng không phải nhiều, còn học phí nữa, khổ bố mẹ thật. Nhưng đam mê của nó đã chiến thắng, nó tự nhủ làm ngoài quán chắc cũng bù vào được. Ngồi suy nghĩ một lúc thì :
– Dạ được anh. – Nó rút ví đưa anh Quốc, xót quá. Cái thói quen đi đâu cũng cầm ví của nó, dù không có tiền.
– Uhm, đây chú cầm luôn đi. Mày vào lấy em nó cái bao đàn. – Anh Quốc quay sang anh Sơn.
– Ờ.

Nhận cây đàn trong tay mà những cái ý nghĩ vừa nãy đi đâu hết, chỉ còn lại trong đây nó một cái gì vui lắm, đam mê mà, ai chả vậy. Nó cảm ơn hai anh rồi đi về. Việc đầu tiên về đến phòng, là mở bao đàn ra đàn thử. Cảm xúc ùa về, nhưng cũng hơi buồn vì lại nhớ đến thời cấp 3 buồn tẻ. Chỉnh lại dây cho vừa, nó ngồi đàn lại bao nhiêu bản nhạc mà mình từng tập, lâu lâu lại cười hềnh hệch, ôi Sướng!!

Cứ ngồi như thế lâu ơi là lâu… Xem đồng hồ thì 10h hơn, khiếp 3 tiếng lận. Nó cất đàn vào bao rồi đi giặt quần áo. Gỡ gỡ giặt giặt rồi phơi phơi… Cũng thêm một lúc lâu nữa.. Cắm cơm rồi đợi ông Cương về.. Khoảng 11h rưỡi ông về, trông cái mặt tươi tươi:

– A cu M, thằng em yêu quý… – làm nó sởn hết da gà.
– Bộ ông trúng số hả?
– Không hôm nay được thưởng thêm tiền lương vì làm tốt hehe. Mà đàn của ai kia?
– Của em, vừa mua của anh Quốc xong.
– Thế à? Mua của nó thì ổn đấy, mày thử chơi chưa?
– Rồi anh ạ, tốt lắm.
– Uhm, mà bao nhiêu?
– 1 triệu.
– Cũng rẻ nhưng, mà mày đủ tiền trả học phí không?
– Dạ các bác cho cũng nhiều, em tính cũng vừa mà anh. Còn đi làm thêm nữa.
– Uhm, thôi ăn cơm, hôm nay anh mày vui, mua được góc vịt, đun lại rồi chiến.. hehe.
– Dạ để em đun cho..

Xong dọn cơm ra, ngồi xuống. Đang chuẩn bị ăn thì, nó chợt nhớ.. Thôi chết, quên mất nhỏ Tâm…

Trời đánh tránh miếng ăn, đến miệng rồi còn phải đi đón nhỏ, lại đứng dậy lấy cái áo dài tay mặc vào :
– Em mượn xe nhá.
– Ăn cơm rồi, mày còn đi đâu thằng kia?
– Đi đón cái Tâm, sáng em đi xe nó mà trả rồi.
– Ờ thế à, héhé.. Đón về luôn nhá, đừng la cà ở đâu..
– Nghĩ ai cũng như ông ý. – Nó lẩm bẩm. Dắt xe ra rồi nó phóng đi thẳng, chán quá, lần sau không đèo nữa, nó tự nhủ

Lúc sáng còn âm u chứ giờ thì cũng có nắng rồi tuy không gắt lắm nhưng cũng nóng. Giờ cũng 12h kém 20 rồi, cũng gần chắc kịp. Đi trên đường mà cũng sốt ruột sợ nhỏ tan rồi, lại đợi, trưa nắng thế này.. haizz…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN