Mân Côi - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Mân Côi


Chương 22


Sáng sớm khi Phương Tử Quân tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên ghế salon, đắp một tấm chăn điều hoà nhiệt độ mỏng, trí nhớ tối qua liền ùa về. Nhất thời hắn cảm thấy Lâm Mân Côi vô cùng không xứng làm vợ hắn.

Hắn uống rượu, chẳng những không giúp hắn lau người sạch sẽ để hắn ngủ ngon tí, mà còn không đỡ hắn về phòng ngủ nữa, cứ để hắn ở trên ghế salon cả đêm.

Tuy so pha nhà bọn họ vừa lớn vừa mềm, nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng trên giường. Phương Tử Quân khó chịu, ngẩng đầu, thấy bóng dáng Lâm Mân Côi lượn lờ đi ra. Cục tức trong lòng vốn đã đến cổ họng, song khi nhìn thấy dáng vẻ cô, không hiểu sao lại biến mất.

Còn chẳng phải do gần đây hiệu quả giảm béo của Lâm Mân Côi thực sự không tồi ư. Tuy cô vẫn chưa thể coi là mỹ nhân duyên dáng, nhưng so với trước kia cả người đã gầy đi một vòng. Hơn nữa nhìn kỹ, ngoại hình Lâm Mân Côi cũng không tệ, mắt vừa to vừa đen, môi đỏ mọng vừa nhỏ vừa căng.

Chẳng biết tại sao, Phương Tử Quân cảm thấy hôm nay hắn hơi thất thường, nhất là khi nhìn vào đôi môi đỏ tươi của Lâm Mân Côi, trái tim lại loạn nhịp một cách khó hiểu.

Lâm Thanh Thiển chỗ nào cũng tốt, chỉ là miệng nhìn nhỏ, nhưng thật ra khá rộng. Mọi người đều nói hai cái miệng trên dưới của phụ nữ lớn bằng nhau. Không biết có phải vì nguyên nhân này không, mà Lâm Thanh Thiển luôn khiến Phương Tử Quân cảm thấy phóng đãng, không giống xử nữ chút nào.

Nhưng lần đầu tiên của cô ta lại có máu, điều này làm Phương Tử Quân hơi buồn bực. Lẽ nào, cô ra trời sinh đã vậy, thế hắn cũng thiệt thòi.

Song Lâm Mân Côi lại khác, đôi môi nhỏ kia, vừa nhìn đã biết một ngụm không nuốt hết. Không biết khi hắn tiến vào, sẽ mất hồn ra sao nhỉ?

Vì chuyện tối qua, Lâm Mân Côi có chút áy náy, nên đắp chăn cho Phương Tử Quân một cách hiếm thấy.

Tam quan của cô đã sụp đổ, nhưng chưa tới mức thực sự hỏng bét.

Sáng sớm thức dậy, không hiểu sao cô hơi run run. Giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Phương Tử Quân, trong lòng cô hơi sợ hãi.

Người này, không lẽ tối qua hắn giả vờ ngủ?

Phải biết rằng cô có thể giả vờ, khó đảm bảo hắn không thể.

Vậy không tốt, bọn họ còn chưa ly hôn. Nếu bị Phương Tử Quân đi trước một bước tìm được chứng cứ mình ngoại tình, chỉ sợ trận này không dễ đánh.

Lâm Mân Côi thoáng bi thương.

Ánh nắng sáng sớm chậm rãi mãnh liệt, tầm mắt Phương Tử Quân cũng dần dần rõ ràng. Nhất là hắn còn đeo mắt kính.

Aizz…

Lâm Mân Côi gầy thì gầy thật, nhưng vẫn còn đầy đặn, mập mạp. Nhìn trên người cô mơ hồ có thể thấy mỡ, Phương Tử Quân cảm thấy ban nãy mình “chào cờ buổi sáng” mà lập tức ủ rũ.

Trong lòng Phương Tử Quân thầm mắng một tiếng. Lâm Mân Côi đúng là thân thể liệt dương, nhìn cô thôi đã cự kỳ mềm nhũn.

Có điều, dù sao vẫn phải sống chung, chỉ dựa vào gia cảnh của Lâm Mân Côi, Phương Tử Quân cũng sẽ không bỏ qua con cá lớn này.

“Mân Côi! Em dậy rồi à? Ờ… Tối qua sao mà anh lại ngủ quên trên so pha…”

Phương Tử Quân vuốt đầu, hình như vẫn chưa tỉnh táo. Lâm Mân Côi giả vờ tức giận. Phương Tử Quân hình như nhớ ra mọi chuyện, vỗ đùi một cái, chợt đứng dậy.

“Mân Côi, em không nói anh còn quên mất… Người ta cũng không phải người xa lạ gì. Anh ta tên Phương Ngược Cuồng, là một nhân vật có máu mặt, anh phải lôi kéo rất lâu mới kéo được con cá lớn này.” Phương Tử Quân giống như hoàn thành một hạng mục lớn vậy, cực kì đắc chí.

Lâm Mân Côi đã quen Phương Nhược Cuồng từ lâu, đương nhiên biết lai lịch của người dàn ông này. Chợt nghĩ đến chồng mình từng nịnh bợ, a dua xu nịnh trước đài sau màn người đàn ông thế nào, Lâm Mân Côi liền cảm thấy sáng sớm hơi buồn nôn.

Phương Tử Quân còn tự cho mình đã làm được một chuyện to tát, cực kì vui vẻ nói: “Phương Nhược Cuồng là doanh nghiệp bất động sản lớn nhất thành phố Nghi Châu, tài sản hơn trăm triệu. Bất quá, nghe nói người này khiêm tốn, rất khó thiết lập quan hệ với anh ta. Coi như vận may anh tốt, tối qua xã giao ở cục Lâm Nghiệp, anh ta ở sát vát anh, sang mời rượu lãnh đạo trong thành phố, Vừa nghe anh họ Phương, vai vế coi như một nhánh của bọn họ, nên mới giao thiệp với anh.”

Lâm Mân Côi uống một ngụm nước, còn chưa áp chế được cảm giác ghê tởm, thấy dáng vẻ dào dạt đắc ý của Phương Tử Quân, nhịn không đả kích hắn.

“Bọn họ là những người có tiền, nói không chừng căn bản coi thường anh…”

Lâm Mân Côi không tin quan hệ của hai người như vậy, Phương Nhược Cuồng đã biết rõ nhân phẩm Phương Tử Quân, còn có thể giao thiệp với hắn sao.

“Em thì biết cái gì…” Trong mắt Phương Tử Quân, Lâm Mân Côi chắc chắn làm một người phụ nữ ngu xuẩn. Nếu không phải dựa vào quan hệ của Kim Phân Phương và Lâm Kiến Quốc, thì người vừa xấu ngu như cô sao có thể kiến uỷ được.

Phương Tử Quân thầm vô cùng khinh bỉ, ngẩng đầu lên lại nở nụ cười dịu dàng, khẽ nói: “Bà xã ngốc của anh thì biết cái gì… Chỉ cần Phương Nhược Cuồng chịu giao thiệp với chúng ta, đến lúc đó lợi ích còn không cuồn cuộn kéo tới à. Nghe nói, miếng đất anh ta coi trọng bình thường đều tăng giá gấp đôi, anh ta làm ăn một vốn bốn lời… Lúc anh ở cục Lâm Nghiệp, nghe nói anh ta có một người bạn tên Đường Tiêu gì đó, vốn là một tên lưu manh, về sau theo Phương Nhược Cuồng, lập tức biến thành thanh niên kiệt xuất của thành phố Nghi Châu… Đầu năm nay không tiền, sao kiệt xuất nổi…”

Hai mắt Phương Tử Quân phát sáng, hình như đang nghĩ tới tương lai tốt đẹp mình trở thành tỷ phú, Lâm Mân Côi ở một bên cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn, đồng thời trong lòng hơi kinh ngạc. Phương Nhược Cuồng này rốt cuộc đang chơi trò gì? Dựa vào tính nết Phương Tử Quân, sao có thể vừa mắt anh. Bên này, Lâm Mân Côi không hiểu được suy nghĩ của Phương Nhược Cuồng.

Bên kia, Phương Nhược Cuồng đã ngồi trong văn phòng to đùng, hồi tưởng lại chuyện tối qua.

Mặc dù anh không phải người đi ngược chuẩn mực đạo đức. Ở mặt này, Đường Tiêu là cao thủ, chỉ có hắn không nghĩ tới, chứ không có chuyện hắn chẳng dám chơi.

Nhiều lúc, Đường Têu cười anh không biết hưởng thụ tình dục. Không biết hưởng thụ phụ nữ.

Khi đó, nhìn hắn mỗi đêm trác táng, nằm trên đầu gối phụ nữ, thậm chí không phải một người, Phương Nhược Cuồng mơ hồ thấy hơi ghê tởm.

Vả lại, thân thể anh có chút bệnh không tiện nói, thân thể không có hứng thú với phụ nữ nay càng nguội lạnh hơn.

Lúc đó anh không ngờ sẽ gặp được Lâm Mân Côi, cô gái vừa đụng chạm đã có thể khiến anh nóng người cứng rắn.

Đáng lẽ anh cảm thấy tình yêu là một chuyện như thế, anh thấy Lâm Mân Côi không tệ, rơi vào tính thế bắt buộc. Anh rất muốn đá Phương Tử Quân ra khỏi cục, tốt nhất cút xa càng xa càng tốt. Nhưng trải qua chuyện tối quá, anh bắt đầu có chút hưng phấn không rõ.

Đó là một loại kích thích đi ngược chuẩn mực đạo đức. Anh phải thừa nhận, nguyên nhân anh tiếp cận hắn là vì thay cô bé của anh báo thù. Bất quá, thật không ngờ cô gái của anh dịu dàng ngọt ngào lại mặc anh hiếp đáp tại nhà cô, đồng thời còn có chồng cô ở đấy.

Chẳng hiểu sao anh thấy cảm giác này không tồi. Vốn dĩ muốn đối phó với Phương Tử Quân, giờ lại muốn hoãn lại tiến độ

Cuộc sống luôn bình yên trôi qua, là thời điểm cần chút kích thích.

Phương Tử Quân làm con mồi còn chưa biết gì, hắn nằm trên sopha ảo tưởng về tương lai tốt đẹp. Nếu hắn đi theo Phương Nhược Cuồng, thì hắn có thể kiếm được vô số tiền. Đến lúc đó, đừng nói Lâm Mân Côi, kể cả Lâm Thanh Thiển cũng phải né sang một bên cho hắn.

Phương Tử Quân càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được tự mình nở nụ cười trên ghế sa lon.

Thời điểm chuẩn bị ra ngoài, Lâm Mân Côi nhìn Phương Tử Quân một cái, trong lòng bỗng dâng một trận mừng thầm.

Đột nhiên cô hơi chờ mong sắc mặt của Phương Tử Quân sau khi biết cô và Phương Nhược Cuồng từng vụng trộm dưới mí mắt hắn.

Dựa theo cá tính gia trưởng và lòng tự trọng cao kia của hắn, dứt khoát là giáng một gậy vào đầu.

Bất quá…

Cô chắc chắn sẽ hưởng thụ quá trình vui vẻ đó.

Thấy Lâm Mân Côi định ra ngoài, Phương Tử Quân từ trên so pha ngồi dậy.

“Mân Côi, cuối tuần em còn ra ngoài hả?”

“Ừ. Em đi tập thể dục.”

“Tập thể dục à…” Phương Tử Quân thoáng không hứng lắm. Tuy hắn đã vào chính phủ một khoảng thời gian, bình thường xã giao cũng không ít, song vẫn chưa có bụng bia, có lẽ hắn là con là con cưng của trời. Trời sinh ra đã đẹp khó có thể chịu khổ.

Thấy Lâm Mân Côi tích cực vậy, hắn hơi khinh bỉ. Đây là khác biệt giữa con cưng của trời và con ghẻ đấy.

Khoát khoát tay, Phương Tử Quân nói: “Tối qua anh uống rượu nên có chút không thoải mái, không đưa em đi được. Đúng rồi, chừng nào em xong? Anh đến đón em…”

“Không cần đâu.” Giọng Lâm Mân Côi không nóng không lạnh, “Anh nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, tiện thể báo anh một tiếng, buổi trưa và tối em không về ăn cơm.”

Lâm Mân Côi nói xong, đóng cửa lại đi ngay.

Phương Tử Quân nằm trên so pha một hồi, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, rất lâu mới phun ra một câu.

“Con điếm!”

Lúc đến trung tâm thể dục. Lâm Mân Côi dựa theo chương trình học Phương Hân Hỉ sắp xếp cho cô, tích cực tham gia luyện tập.

Trong lúc nghỉ ngơi, cô đi ngang qua một khu khác, lại phát hiện một người quen.

Sao Phương Nhược Cuồng cũng ở đây? Một ông chủ bận trăm công nghìn việc như anh không phải cuối tuần ở văn phòng làm việc à?

Có điều, nghĩ đến tình huống càn rỡ tối qua, mặt Lâm Mân Côi liền nóng lên. Đang định xoay người rời đi thừa dịp Phương Nhược Cuồng chưa phát hiện.

Nhưng, Phương Nhược Cuồng vốn đang ôm cây đợi thỏ, từ dụng cụ loang loáng phản chiếu đã thấy Lâm Mân Côi len lén muốn chạy.

Anh lưu loát đứng dậy, để tạ tay xuống, cầm lấy khăn bông bên cạnh lau mồ hôi trên người.

Chỉ động tác vừa tuỳ tiện vừa khêu gợi này khiến Lâm Mân Côi dừng bước.

Thế giới này đâu chỉ có đàn ông mới háo sắc chứ.

Phương Nhược Cuồng nói anh lớn hơn cô 10 tuổi, nói cách khác năm nay anh đã ba mươi ba. Đáng lẽ Lâm Mân Côi còn tưởng da anh trắng, dáng người cao ngất nên trông trẻ hơn cùng tuổi.

Giờ xem ra hẳn do vận động trong thời gian dài rồi.

Nhìn cơ bụng tám múi mơ hồ ẩn hiện dưới chiếc áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi, Lâm Mân Côi không có khí phách nuốt nước miếng một cái.

Vì động tác của anh mà chiếc áo ba lỗ cuốn lên tận eo, chiền quần thể thao lỏng lẻo theo động tác lộ vẻ muốn rớt.

Từ vị trí này, Lâm Mân Côi có thể nhìn thấy cái bụng phẳng lì, thậm chí cả lông trên đó.

Giây phút ấy, cô ngơ ngác nhìn dộng tác của người đàn ông kia, trong lòng không khỏi dâng lên một loại tiếc nuối.

Sao chiếc quần thể thao không rơi xuống nhỉ?

Trong lúc Lâm Mân Côi nuốt nước miếng tưởng tượng chiếc quần của Phương Nhược Cuồng rớt xuống, bờ vai chợt bị vỗ, Phương Hân Hỉ như âm hồn dán lại gần.

“Haha, Mân Côi, em đang nhìn gì đó?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN