Từ bé đến lớn, tôi đã có đến năm, sáu anh bạn trúc mã, quan hệ đôi bên vẫn luôn rất tốt. Những người từng có bạn thanh mai trúc mã đều hiểu rằng thứ tình cảm này rất kỳ diệu, hệt như tình thân vậy. Từ thuở ba, bốn tuổi đã quen biết nhau, khi đó còn không phân biệt nam nữ, cùng nhau lớn lên, đọc sách, cãi nhau, sau này trưởng thành thì bắt đầu yêu đương, thất tình, nhìn bọn họ đến học viện quân đội rồi kẻ trời nam, người đất bắc. Sau bao năm dài gặp lại, ồ, đã thay đổi thế này rồi sao? Thật là thần kỳ!
Chúng tôi họp mặt cùng nhau, ăn uống vui đùa vẫn như hồi bé, không hề khoác lên vẻ thận trọng và chín chắn của người trưởng thành. Vì vậy, trong thâm tâm tôi thật sự luôn muốn viết một câu chuyện về kiểu tình cảm này, một phần chính là để giữ làm kỷ niệm.
Thời gian thầm lặng đưa tất cả chúng ta lớn dần lên, biết bao chuyện tình cảm và tình yêu chẳng hề liên quan gì đến nhau nhưng lại rất đáng để nhớ đến. Chuyện tình cảm vốn không chỉ nảy sinh với một ai đó đặc biệt mà còn nảy sinh với cả khoảng thời gian tươi đẹp đặc biệt nào đó. Những tháng ngày tuổi thơ ấy đã qua, quãng thời gian với những tình cảm thanh mai trúc mã cũng cứ thế trôi đi.
Ban đầu, tôi rất tham vọng khi viết câu chuyện này, thậm chí đã từng nói với bạn bè chí cốt rằng: “Hừ hừ, tôi sẽ viết ra một tác phẩm sến sẩm miêu tả sống động giới showbiz với bao biến đổi thăng trầm cho mà xem!”. Nếu đã liên quan đến công việc hằng ngày thì nhất định sẽ viết ra những dòng vô cùng đặc sắc.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng bởi vì thấu hiểu nên mới chân thật, mà những thứ chân thật thì mãi mãi luôn là đẹp nhất. Thế nhưng, cuối cùng mới phát hiện ra tôi đã đánh giá cao bản thân mình quá rồi, đến khi viết ra lại đột nhiên không muốn viết gì phức tạp cả. Vì thế, như các bạn thấy đấy, tác phẩm này ngoại trừ thêm vào vài chuyện vụn vặt trong giới showbiz ra thì hoàn toàn không có gì khác cả. Nói cho cùng thì tôi vẫn thích những câu chuyện đơn thuần hơn.
Thế giới này, tôi hiểu nó như thế nào, cũng biết rằng có đôi khi nó khiến người ta thất vọng rất nhiều, nhưng những việc này không phải là thứ mà tôi muốn biểu đạt qua tác phẩm của mình. Có những điều xấu xí không đáng để tôi sau khi làm xong công việc cực nhọc còn phải phí công viết ra nó dưới ánh đèn bàn, trước máy tính, thậm chí thức đến nửa đêm để hoàn thành. Với cương vị là một biên kịch, đương nhiên tôi biết tình tiết thế nào sẽ tạo nên kịch tính. Nhưng là một nhà văn, tôi vẫn muốn trong thời gian hữu hạn này, có thể viết nên một điều mà bản thân mình thật lòng trân trọng với những nhân vật và câu chuyện yêu thích.
Tôi vẫn thường nói rằng, bạn đọc là nguồn năng lượng khiến tôi kiên trì tiếp tục sự nghiệp viết lách. Bởi vì vào những lúc tôi muốn đặt bút xuống, chính các bạn lại kéo tôi trở lại. Nhưng mỗi tác phẩm nhất định đều phải là tôi viết cho mình, một khi đã viết ra được chữ đầu tiên của câu chuyện này thì chắc chắn là vì tôi muốn hoàn thiện nó và yêu thích nó. Vậy nên xét về mặt ý nghĩa nào đó, tác phẩm tôi viết ra cũng chính là món quà tôi dànhtặng cho chính bản thân mình. Mỗi một quyển sách đều là quá trình trị liệu tâm hồn của tôi.
Cảm ơn J&C đã xuất hiện vào mùa đông năm 2015, để rồi từ đó vĩnh viễn tồn tại. Cuối cùng, lời hát kết thúc trong chính văn của tác phẩm cũng là món quà tôi muốn tặng cho mình và cho tất cả các bạn: “Bạn còn nhớ giấc mộng thời niên thiếu hay không? Nó tựa như một đóa hoa mãi mãi không bao giờ úa tàn”.
Có chông chênh, có trắc trở, vì ai mà chưa từng một lần vấp ngã, nhưng tôi vẫn kiên trì tiến về phía ánh nắng cùng với ước mơ thời niên thiếu, đến chết cũng không thay đổi.
Mặc Bảo Phi Bảo