Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trị liệu của Chu Bùi Cảnh rất tốt.
Mới tiến hành trị liệu chưa đầy hai tuần mà cậu đã biết ăn vạ năm quân cờ của ông ngoại Tạ Trí, chơi rất tệ nhưng mà lại biết đi lại, cực kì thích thú với việc bắt nạt người già có thị lực yếu, luôn giấu hai viên trong một bàn tay để một lần đặt hai viên cùng lúc.
Mỗi lần đều bị ông ngoại tay lanh mắt lẹ dùng gậy đập nhẹ vào mu bàn tay hư hỏng này, tóm lại cậu đã biết chơi cờ năm quân.
” Ông ngoại, Bùi Cảnh còn nhỏ.” Lúc Tạ Trí cùng đặc trợ Lý đi ngang qua đình hóng gió nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn của Chu Bùi Cảnh xuất hiện ba vệt đỏ rõ ràng thì khẽ nhíu mày nhắc nhở ông ngoại.
Ông ngoại thật oan quá! Ông ngoại mày hai mươi tuổi đã từ chức giáo viên thôn để mang cả nhà già trẻ đến Hương Đảo! Thế mà Chu Bùi Cảnh hai mươi tuổi lại còn nói còn nhỏ chứ!
Sự tình là thế này, Tạ Trí cùng Chu Bùi Cảnh tới Hương Đảo khám bệnh, không nói cho ai biết hết chỉ có mình cậu của anh biết, em cậu lại nói cho mợ biết, mợ lại nói cho con mình biết thế là con trai lại nói cho thanh mai trúc mã là con trai của quản gia chăm sóc ông ngoại.
Ngày hôm sau khi hai người từ viện về thì trước cửa nhà đã có một chiếc xe đỗ ở đấy, Tạ Trí kéo cửa sổ xuống, mặt ông liền xuất hiện trước bọn họ, ông hỏi: ” Cháu đang nuôi ai trong nhà con gái ông?”
Lúc Chu Bùi Cảnh còn làm việc ở quán cơm cực kỳ hâm mộ A Đức đứng ở cửa phục vụ, cậu ta nói lớn tiếng mà chẳng bị bà chủ quát mắng lại còn sau khi kết thúc còn được khích lệ nữa: ” Hôm nay giọng A Đức rất to rất vang, nhớ tiếp tục duy trì nhé!” Mà Chu Bùi Cảnh thì sao, cậu bị mọi người chăm chú canh chừng ở bên bồn rửa bát, rất khó để chạy ra, Sau khi rời khỏi tiệm cơm thì chỉ cần cậu tìm được cơ hội đều sẽ rất nhiệt tình thăm hỏi người khác, cậu thấy trợ lý sinh hoạt đứng trước cửa thì muốn nói mà lúc nhìn thấy ông ngoại Tạ Trí đứng trước cửa cũng muốn chào.
Cho nên ông vừa hỏi xong thì đã nhìn thấy một thằng nhóc trắng trẻo, xinh xắn nhô đầu ra từ phía sau Tạ Trí, còn vẫy tay với ông: ” Chào mừng đã đến, mời vào ngồi.”
Tạ Trí quanh năm suốt tháng đi tìm người kia, đây cũng chẳng phải là bí mật của nhà họ Tạ và nhà họ Trì, đặc biệt là ông ngoại Tạ Trí, ngài Trì, người đã chứng kiến Tạ Trí như mất hồn mà lái xe ra khỏi gara, người ông phái đi theo Tạ Trí nói rằng bị xe của cậu chủ nhỏ cắt đuôi mất, khi đó Tạ Trí hối hận ra sao ông đều thấy rõ.
Hiện tại, Tạ Trí đã tìm được người này xuất hiện trước mặt ông, ông Trì vứt luôn thằng cháu ngoại luôn lạnh như băng ra sau đầu, thấy nuối tiếc vì khoảng thời gian Chu Bùi Cảnh biến mất, thật là một nhóc con đáng yêu mà.
Nhưng mà lúc chơi thì chẳng đáng yêu chút nào.
Ông Trì lôi bộ cờ quý giá của mình ra định dạy Chu Bùi Cảnh chơi cờ vây, Tạ Trí vừa thấy ông lấy ra, lập tức nói: ” Bùi Cảnh, mau cảm ơn ông ngoại, ông muốn dạy em chơi cờ năm quân kìa.”
Đó là nửa lần trị liệu đầu tiên của Chu Bùi Cảnh, cậu có thể nghe một ít đoạn thoại dài rồi từ tốn tự hỏi một cách logic, Tạ Trí dạy cậu cả buổi sáng để cho cậu hiểu được cách chơi cờ năm quân, màn giáo dục cuộc sống trẻ em của ngài Trì liền mở màn.
Sau đợt trị liệu đầu còn có một ngày cuối tuần nghỉ ngơi để chỉnh đốn lại.
Tạ Trí cũng chẳng nhờ người khác ra tay mà tự mình đưa Chu Bùi Cảnh đi bệnh viện, được hai ngày an nhàn thì Tạ Trí trở về thành phố Hải ký hợp đồng, hành trình rất gấp nên không định đưa Chu Bùi cảnh theo.
Trước tối đó đã nói ổn thỏa hết với Chu Bùi Cảnh rồi, đi một chuyến, cách một buổi sáng là sẽ về, Chu Bùi Cảnh cũng ngoan ngoãn nói được, bảo Tạ Trí hôn trán cậu một cái mới cảm thấy mỹ mãn mà đắp chăn đi ngủ.
Ngày hôm sau, 5 giờ sáng Chu Bùi Cảnh đã ngồi chờ ở phòng khách đợi anh, Tạ Trí đưa cậu tới sân bay, Chu Bùi Cảnh không nghĩ tới lúc kiểm tra sẽ bị người ngăn ở bên ngoài liền dùng ánh mắt bị vứt bỏ nhìn chăm chú vào Tạ Trí: ” Không đi.”
Tạ Trí bất chấp đi được chưa tới hai bước thì Chu Bùi Cảnh đã ở phía sau gọi từng tiếng ” Đàn anh, đàn anh” mềm mại tới mức tâm của Tạ Trí cũng muốn nhũn ra, chỉ đành cắn răng quay đầu lại.
” Sao lại đột nhiên dính người thế?” Tạ Trí ở dưới mắt của nhân viên cứ đi tới đi lui rồi về bên người Chu Bùi Cảnh, Chu Bùi Cảnh vừa gọi anh một tiếng liền khiến cho anh chẳng còn cách nào cả chỉ có thể mua gấp cho Chu Bùi Cảnh một cái vé máy bay.
Nhưng mà ông Trì đã hẹn với Chu Bùi Cảnh đi dạo vườn cây, ông còn muốn mua một con chim mới, bảo Chu Bùi Cảnh chọn nên từ sáng sớm tinh mơ ông đã chạy tới nhà cũng chẳng phải vì muốn xem cảnh nhà không vườn trống này!
Ông lập tức gọi cho Tạ Trí, hai người cũng sắp lên máy bay rồi, còn Chu Bùi Cảnh thì đang ở phòng nghỉ dùng máy tính của Tạ Trí xem phim đã sớm quên chú chim nhỏ của cậu với ông Tạ luôn rồi.
Ông Trì bình tĩnh bảo Tạ Trí đưa điện thoại cho Chu Bùi Cảnh, nói với cậu: ” Bùi Cảnh, cháu thất hứa.”
“Dạ?” Từ ngữ thâm sâu như thế sao Chu Bùi Cảnh có thể hiểu được đây.
Trong phòng nghỉ không có ai khác nên Tạ Trí ôm Chu Bùi Cảnh dựa vào gần cậu cũng nghe được lời ông ngoại nói liền phiên dịch thay ông ngoại: ” Hôm qua ông ngoại đã hẹn em đi vườn cây.”
“Thế sao?” Chu Bùi Cảnh liền giả ngu, Tạ Trí chẳng những không vạch trần cậu mà còn tiếp tay cho giặc, tự chủ trương lấy điện thoại về, còn ấn nút tiếp tục xem phim cho Chu Bùi Cảnh, nói: ” Ông ngoại, trí nhớ của Chu Bùi Cảnh không tốt.
Cháu thay em ấy xin lỗi ông, lần sau sẽ đi mua chim với ông nhé.”
Chu Bùi Cảnh nằm trong ngực anh bật cười ha ha đến mức cả ông Trì đều nghe được hết!
Ông Trì tức giận cúp điện thoại để ở trên bàn, hơn nửa đời người ông luôn xông pha thương trường thế mà lại bị thằng oát con chơi tới xoay vòng vòng, đi tới con nai con mà Chu Bùi Cảnh luôn âu yếm hung dữ đá nó một cái cho hả giận, thấy trên ghế còn để một cái giá vẽ.
Ông Trì nhấc giá lên, bức vẽ lộ ra, một bức mây đen chưa che hết, phong cảnh đẹp tuyệt đẹp, vẽ càng đẹp thế mà Tạ Trí còn dám đưa thứ tốt như vậy cho Chu Bùi Cảnh tùy tiện chơi, không biết quý trọng gì cả, không có văn hóa.
Ông chẳng chột dạ chút nào khi lấy bức vẽ nhét vào túi mình rồi thoang thả, ung dung ra ngoài tìm lão bạn để khoe.
Hôm nay không đến người không!
Lúc xuống máy bay, Tạ Trí chỉ có thể trả giá đắt cho việc mê sắc đẹp làm mụ mị đầu óc của mình, anh không biết nên để cho Chu Bùi Cảnh đi đâu bây giờ, chỉ có thể dẫn cậu cùng đi tới chỗ ký hợp đồng thôi.
Lúc anh nắm tay Chu Bùi Cảnh bước vào cửa thì phòng nghỉ trở nên yên tĩnh, mỗi người đều không hẹn cùng lộ vẻ tươi cười mà trong lòng lại hiểu rõ, đặc trợ Lý nhìn anh như một vị hôn quân mà ánh mắt của ba Tạ Trí, haizz, không cần nói tới cũng hiểu được.
” Cậu Tạ, cậu đến rồi?” Chủ tịch của Lâm An, ngài Lâm tiến lên chào hỏi: ” Vị này là?”
” Cháu là Chu Bùi Cảnh.” Chu Bùi Cảnh lễ phép trả lời.
” À, chào cháu, chào cháu, hân hạnh gặp mặt!” Ông Lâm nhiệt tình bắt tay Chu Bùi Cảnh.
Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan thì ba Tạ Trí đã trợ giúp, ông nói: ” Đặc trợ Lý, cậu dẫn Tiểu Chu ra ngoài chút đi.”
Dưới sự đồng ý ngầm của Tạ Trí, Chu Bùi Cảnh chẳng có cơ hội phản kháng nào đã bị đặc trợ Lý dẫn đi.
” Cậu Chu, cậu muốn đi đâu?” Đặc trợ Lý vừa lái xe vừa hỏi cậu.
Nơi kí hợp đồng được sắp xếp bên cạnh một công tường, ở ngoại ô thành phố Hải, Chu Bùi Cảnh nhìn phố xá bên đường, nghĩ hơn nửa ngày mới phát hiện xe đang chạy trên con đường mà mình thấy rất quen.
” Chỗ này là ký túc xá.” Cậu nói: ” Tiến lên phía trước có thể gặp bà chủ.”
Tuy cậu nói chuyện chẳng có đầu đuôi gì nếu là người không hiểu tình huống thì sẽ chẳng hiểu gì cả cũng may đặc trợ Lý lại bắt được tin mấu chốt: ” Đi tới trước đúng không?”
” Vâng!” Chu Bùi cảnh cẩn thận nhìn chằm chằm cửa hàng bên đường, nhìn xe chạy qua tiệm cơm nhỏ, vội bảo đặc trợ Lý dừng xe.
Chu Bùi Cảnh bước xuống xe, nghênh ngang đi vào, bây giờ là 10 giờ sáng, tiệm cơm vừa mới mở cửa, A Đức đang đứng ở cửa nhìn thấy hai người xuống từ siêu xe, vừa định nói chào mừng thì lại thấy Chu Bùi Cảnh.
” Tiểu Hổ!” Cậu ta đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, tuy cậu ta không thể nhìn ra đây là quần áo của hãng nào nhưng mà có vẻ như rất tốt rồi đến cả đôi giày chơi bóng trắng tinh, sạch sẽ kia nữa, nói với giọng chua lét: ” Tiểu Hổ, cậu giàu rồi.”
Chuyện Chu Bùi Cảnh được một người giàu có mang đi là chuyện mà ai ai cũng biết tuy bà chủ luôn nhấn mạnh là không được nói bừa nhưng đám nhân viên vẫn truyền tai nhau tới mức khó nghe như cũ.
Đặc biệt là A Đức với đối tượng ái muội của cậu ta, Linh Linh.
A Đức là một trong hai nhân viên có mặt trong phòng nghỉ ngày đó còn Linh Linh là người đã đưa thực đơn để Tạ Trí và Giang Y Mỹ gọi món ăn, hai người ở trong căn phòng cho thuê mà nói chuyện như thật, lúc ấy người đàn ông kia lôi kéo Chu Bùi Cảnh cả nửa người dưới đều dính lấy nhau, có lẽ là đem Chu Bùi Cảnh mang về nhà nuôi chơi như chó thôi.
Nhân viên không quen nhìn A Đức vẫn luôn bắt nạt Chu Bùi Cảnh liền đứng ra thay Chu Bùi Cảnh nói chuyện: ” Bà chủ đã nói rồi, đó là đàn anh trước khi Tiểu Hổ bị bệnh.”
” Bà chủ? Bà chủ nhận cả một chồng tiền lớn như thế!” A Đức giơ tay làm tư thế thật to cũng không nghĩ tới trong ví có thể lôi ra nhiều tiền mặt tới thế không.
Mọi người đàm tiếu ồn ào cùng thống nhất tư tưởng chính là ông chủ kia nhất định không tốt đẹp gì đâu.
Hiện giờ lại thấy Chu Bùi Cảnh ngăn nắp sạch sẽ xuất hiện ở cửa tiệm cơm khiến cho mọi người sợ tới ngây người, mọi người đều muốn nhìn xem cái thằng nhóc thiểu năng trí tuệ suốt ngày rửa rau kia giờ thành bộ dạng gì.
” Tiểu Hổ, sao cháu lại tới đây?” Bà chủ đang ở trước bàn tiếp tân thu dọn đống tiền lẻ, vừa ngẩng đầu liền thấy một đống nhân viên không làm việc đàng hoàng mà lại tụ tập ngoài cửa, vừa ra liền thấy Chu Bùi Cảnh đang bị đám A Đức vây thành vòng tròn, một vị mặc vest đang lễ phép chặn bọn họ không để bọn họ chạm vào Chu Bùi Cảnh.
Bà vừa thấy Chu Bùi Cảnh vừa thấy ngạc nhiên lại vui vẻ.
Tạ Trí có đưa danh thiếp ghi số điện thoại riêng cho bọn họ, bà luôn muốn gọi lại thấy hơi ngại, sáng muốn gọi thì lại sợ cậu Tạ còn chưa thức dậy, chiều gọi thì lại sợ có khi nào đang mở họp không, tới lúc tối thì bà cũng không rảnh nữa, sau khi tiệm cơm đóng cửa thì khẳng định là đã ngủ rồi.
Hơn một tháng trôi qua mà bà chẳng thể gọi hỏi một lần.
Chu Bùi Cảnh xấu hổ cười cười với bà chủ: ” Bà chủ.”
Bà chủ dẫn cậu vào trong đưa cho cậu một ly nước cam, Chu Bùi Cảnh vui vẻ cầm cốc uống một ngụm, đây là lần đầu tiên cậu đường đường chính chính ngồi ở trong tiệm như này trước kia đều chỉ có thể rửa rau ở đằng sau thôi.
Đặc trợ Lý cũng được mời ngồi xuống, Linh Linh hay xem ngôn tình nên chẳng màng tới vẻ mặt khó coi của A Đức mà tâm tư lung lay pha một cốc trà cho đặc trợ Lý, cô còn cười tươi như một đóa hoa nói, mời anh dùng trà, đặc trợ Lý gật đầu nói cảm ơn.
Lúc này trong tiệm còn chưa bán nên bà chủ cũng không quay về bàn đếm tiền lẻ nữa mà ở bên cạnh Chu Bùi Cảnh hỏi này hỏi nọ, nhóm nhân viên thì dỏng tai nghe, Chu Bùi Cảnh nói một câu mà bọn họ còn có thể suy ra tận hơn hai mươi đề tài để trò chuyện.
” Tạ Trí rất tốt với cháu.” Chu Bùi Cảnh trả lời, lại nói với bà chủ: ” Bây giờ cháu là Chu Bùi Cảnh, không thể gọi sai đâu.”
Chưa nói được bao nhiêu nhưng bà chủ đã phát hiện ra Chu Bùi Cảnh cũng đã khác trước, trước kia thì chỉ giống như một thằng nhóc sáu, bảy tuổi nhưng bây giờ đã tới trình độ mười mấy tuổi rồi, có thể hiểu được người ta nói gì còn có thể nói câu dài nữa.
Cậu Tạ quả là không nuốt lời, cậu ấy đã dẫn Tiểu Hổ đi chữa bệnh rồi, bà chủ cảm động nghĩ ngợi, bà lại hỏi:: Vậy đã tìm được nhà của cháu chưa, ba mẹ đâu?”
” Dạ?” Chu bùi Cảnh ngơ ngác nhìn bà chủ ” Mẹ với ba đều đã mất rồi mà.”
Đặc trợ Lý liền nói xen vào: ” Vẫn chưa tìm được mẹ ruột của cậu Chu.”
Buổi ký hợp đồng buồn chán lại ngắn gọn, Tạ Trí giới thiệu một cách đơn giản về hạng mục, tiếp theo từ 10 giờ tới 11 rưỡi thì tới lượt các lãnh đạo lên nói dài dòng khiến cho người ta mơ màng như sắp ngủ tới nơi rồi, đủ để thấy mức độ coi trọng của chính phủ đối với hạng mục này.
Cuối cùng là phó thị trưởng của thành phố Hải sẽ lên cắt băng, một kéo cắt xuống, công trình chính thức bắt đầu khởi động, mọi người cùng nhau lên bục chụp ảnh kỉ niệm.
Người chủ trì phát biểu kết thúc, Tạ Trí vẫn nghiêm túc giống như lúc đầu, chiếc bút trong tay thỉnh thoảng lại viết nhanh trên cuốn sổ, kỳ thật anh còn đang nghĩ lát nữa ăn gì, sau khi tiếp đón các khách quý xong thì dẫn Chu Bùi cảnh đi dạo ở đâu.
” Tạ Trí đang chơi trò nuôi dưỡng à?” Tạ Trạch Hoa đột nhiên nhẹ giọng hỏi bên tai anh.
Tạ Trí lập tức quay đầu nhìn ba mình.
Người không biết còn tưởng hai cha con đang bàn chuyện quan trọng.
Tạ Trí im lặng chút, nói: ” Con không phải đang chơi.”
Buổi lễ kết thúc trong tiếng âm nhạc trang trọng, chủ tịch đứng trên đài cùng với mười vị nhân vật cấp cao đứng lên vỗ tay rồi bắt tay nhau, lần lượt đi xuống về khách sạn.
Lên xe, biểu cảm Tạ Trạch Hoa chợt lạnh nhạt: ” Danh sách cuối cùng con thấy rồi chứ, sự sống chết của mẹ Chu Bùi Cảnh còn chưa rõ, ngược lại cũng không tệ nhỉ.”
” Con tự có tính toán của riêng mình.” Tạ Trí lười không muốn tranh cãi với ba mình, nói: ” Không phải chuyện gì ba cũng biết sao?”
Tạ Trạch Hoa thấy anh luôn tỏ vẻ trưởng thành nên nhịn không được quan tâm anh hơn, nói: ” Con tìm thằng nhóc nhà họ Lâm à? Lính đánh thuê rất đắt đấy, con đừng có ghi nợ thêm cho công ty.”
Ánh mắt của Tạ Trí cũng chẳng thèm dời khỏi điện thoại, trên màn hình là bức ảnh mà đặc trợ Lý đã chụp Chu Bùi Cảnh cho anh xem: ” Dạ.”
Con lớn rồi không còn nghe lời nữa, lúc ông ủy quyền cho nó hẳn đã nghĩ tới ngày này rồi.
Tạ Trạch Hoa bi ai nghĩ ngợi.
Lúc Tạ Trí còn đang tiếp đón đám lãnh đạo trên bàn ăn thì Chu Bùi Cảnh được bà chủ giữ lại tiệm cơm ăn cơm mà không lấy tiền.
Đây là lần đầu tiên cậu được đầu bếp nấu thức ăn dành cho khách hàng, hồi trước nếu như buổi chiều làm nhiều một chút, khách cũng bớt dần rồi thì đầu bếp sẽ làm một nồi trứng xào cà chua thật to rồi nhóm nhân viên bọn họ sẽ chia nhau ăn chỗ cơm còn sót lại đó.
Nhưng Chu Bùi Cảnh cũng không có biết nhiều tới thế, Linh Linh dọn thức ăn lên cho bọn họ, tất cả đều là cơm nhà bình thường, chỉ là sắp xếp đặc biệt làm cho người ta thấy mới mẻ, độc đáo.
Đây cũng là điểm giúp quán cơm bán được.
Sức ăn của Chu Bùi Cảnh không lớn lắm nên rất nhanh đã ăn no rồi dừng đũa, cậu nhìn từng người bước đến bước đi trong quán.
” Cậu Chu?”
Chu Bùi Cảnh nghe thấy đặc trợ Lý gọi liền quay đầu lại, đặc trợ Lý giơ di động chụp cậu một bức.
” Sếp Tạ nói muốn nhìn thấy cậu.” Đặc trợ Lý nói với cậu.
Chu Bùi Cảnh vừa nghe thấy là yêu cầu của Tạ Trí thì liền phối hợp nở một nụ cười mỉm nhợt nhạt, nói: ” Muốn cười như này ạ.”
” Sao lại muốn cười như thế?”
Đặc trợ Lý đang quay video nên Tạ Trí nghe được lời Chu Bùi Cảnh nói đã bảo đặc trợ hỏi cậu.
Chu Bùi Cảnh khẽ ngẫm nghĩ một hồi, nói: ” Đàn anh thích.”
Tạ Trí nghe được câu trả lời của cậu liền ngẩn người, lời này đúng mà cũng không đúng.
Bởi vì Chu Bùi Cảnh thế nào thì anh cũng thích.
Tầm ba giờ chiều, cuối cùng bữa tiệc cũng đến hồi kết.
Đám lãnh đạo không thể uống rượu, bố Tạ không muốn uống vậy nên khiến cho Tạ Trí bị rót cho không ít rượu.
Đặt một phòng ở khách sạn rồi nghỉ ngơi, vốn dĩ anh còn định đưa Chu Bùi Cảnh về thành phố Hàng xem chút nhưng giờ thì chẳng thể nữa rồi.
Đặc trị Lý ở cùng với Chu Bùi Cảnh trong tiệm cơm nhỏ cả một buổi trưa, nhìn dòng khách lũ lượt ra ra vào vào, từng bàn tới bàn lui, để ý thấy Chu Bùi Cảnh còn định xoa tay muốn vào sau bếp hỗ trợ.
Anh liền kéo cậu ra ngoài thật nhanh cũng không biết nên đi đâu, thật may là Chu Bùi Cảnh cũng chẳng nháo hay làm loạn mà chỉ yên tĩnh ngồi đó, đưa cậu đi dạo mát chút liền nhận được điện thoại của Tạ Trạch Hoa rồi đưa Chu Bùi Cảnh tới khách sạn.
Tạ Trí nằm ngay đơ ở trên giường, Chu Bùi Cảnh bước vào phòng.
Cậu vừa bước vào đã ngửi thấy toàn mùi rượu, bước tới gần Tạ Trí mùi ấy lại càng nồng hơn, cậu ngồi trên mép giường nhìn Tạ Trí một lát còn to gan vươn tay nhéo mặt Tạ Trí.
Tạ Trí vẫn không nhúc nhích, Chu Bùi Cảnh càng thích thú hơn, cậu trèo lên giường ngồi lên eo bụng Tạ Trí, nằm trên người anh, hơi dùng mặt nhẹ nhàng cọ tóc Tạ Trí, lại cọ cọ mặt anh giống như ôm lấy món đồ chơi yêu thích không muốn buông tay vậy..