Mang Em Về Chăm Sóc, Tiểu Bảo Bối - Chương 7: Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Mang Em Về Chăm Sóc, Tiểu Bảo Bối


Chương 7: Chương 7


Vừa đến tháng 12 thì thời tiết đã bắt đầu lạnh lẽo, buổi tối thứ hai, tư, sáu Tạ Trí đều có lớp thi SAT nên phải mười giờ tối mới về trường, thỉnh thoảng lại mang bữa khuya về cho Chu Bùi Cảnh, khiến cho Chu Bùi Cảnh bị anh chăm cho béo lên một cân, mặt cậu giờ có chút thịt vốn dĩ lúc đầu hơi gầy một chút.
Tạ Trí vừa cười nhạo cậu béo thành một quả bóng vừa không ngừng mang đồ ăn về cho cậu khiến cho Chu Bùi Cảnh rất không vui.
” Anh có thể đừng mang đồ ăn về cho tôi nữa được không?” Chu Bùi Cảnh nhìn hộp bánh Tart trứng ở trên bàn, nhẹ giọng nói với Tạ Trí.
” Tại sao?” Tạ Trí vừa về đã túm Chu Bùi Cảnh từ trên giường dậy, đưa cho cậu đồ ăn đêm, gõ gõ cái bàn ” Tôi vất vả đợi tận năm phút để mua mà giờ cậu lại nói với tôi cậu không ăn hả?”
Chu Bùi Cảnh khẽ chọc chọc hộp bánh Tart trứng, mùi hương thơm phức tỏa trong không khí đang vô sỉ câu dẫn cậu khiến cho cậu không nhìn được nữa, buồn rầu oán giận: ” Nhưng khối cấp 2 sắp tới có hoạt động Giáng Sinh, tôi có tham gia một tiết mục mà trong đó sẽ có cảnh có người bế tôi lên, nếu như cứ ăn như này, chỉ có thể là tôi bế người ta thôi.”
” Tiết mục gì?” Tạ Trí nghe Chu Bùi Cảnh sẽ diễn liền có hứng thú hỏi cậu ” Sao lúc trước cậu không nói gì hết?”
” Cái này thì có gì hay mà nói chứ….” Lực chú ý của Chu Bùi Cảnh đều dồn hết lên cái bánh Tart trứng, rầu rĩ trả lời ” Cũng chỉ là tiết mục tập thể, anh nói thử xem tôi chỉ ăn một miếng thôi thì có béo lên không?”
Tạ Trí nhìn từ trên xuống dưới cậu một lần: ” Cậu ăn một miếng cũng sẽ béo lên.”
Chu Bùi Cảnh nghĩ chút, ăn một miếng cũng béo, ăn một cái cũng béo vậy thì ăn cả một hộp vậy.
Sau khi ăn bánh xong đi đánh răng ra ngoài thấy Tạ trí vẫn ngồi ở phòng khách đọc sách, Chu Bùi Cảnh đứng một bên nhìn một lát, mở miệng: ” Sao anh vẫn chưa ngủ thế?”
Tạ Trí cũng không ngẩng đầu lên: ” Có chuyện gì?”
” Hôm Giáng Sinh ấy, anh có muốn tới xem không?” Chu Bùi Cảnh hỏi anh.
” Diễn cái gì?” Tạ Trí hỏi ” Nếu cậu diễn vai nữ thì tôi đi.”
Chu Bùi Cảnh kinh ngạc: ” sao anh lại biết tôi diễn vai nữ?”
Tạ Trí rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Chu Bùi Cảnh giải thích: ” Lớp tôi định diễn một vở kịch tiếng anh, tôi diễn vai Helena màn thứ ba vở 《 Giấc mộng đêm hè 》*.”
Tạ Trí không nhịn được cười cậu: ” Vậy Demetrius và Lysander cũng là nữ đóng hả?”
” Không có…!Chỉ có tôi thôi.” Chu Bùi Cảnh đau khổ nói.

Giáo viên tiếng Anh là đạo diễn tiết mục này, vai Helena này chọn nửa ngày cũng không chọn được bạn nữ vừa ý, người này không đủ đáng yêu, người kia lại không nói được chuẩn, vốn còn đang định mời một người khác tới diễn thì lại nhìn thấy Chu Bùi Cảnh đang nói chuyện phiếm với Lục Phong.

Nếu nhìn nghiêng thì Chu Bùi Cảnh khó phân biệt được nam nữ, chỉ mỗi hàng mi dài dài, đôi môi đỏ đã khiến người nhìn cảm thấy hơi ngứa ngứa rồi, cô giáo đột nhiên gõ vào bục giảng một cái thu hút sự chú ý của mọi người chỉ định cậu diễn.
Chu Bùi Cảnh cũng không biết vì sao cô lại muốn cậu diễn vai nữ nhưng vẫn đồng ý.
” Được.” Tạ Trí giơ tay nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vị trí bên người mình bảo Chu Bùi Cảnh ngồi xuống ” Là đêm trước Giáng Sinh hả?”
” Ừ, vậy tôi sẽ lấy vé cho anh nhé” Chu Bùi Cảnh vui vẻ ngồi cạnh Tạ Trí ôm gối đầu cười với anh ” Cấp ba các anh không có hoạt động gì sao?”
Tạ Trí và Chu Bùi Cảnh chỉ cách nhau một cánh tay, một khoảng cách lễ phép, không định tới gần hơn cũng không định rời đi, như tán nhảm mà hỏi cậu: ” Sao lại bảo tôi đi?”
Ngay từ đầu Chu Bùi Cảnh cũng không định bảo Tạ Trí đi xem.

Muốn vào tham gia đêm hội tối Giáng Sinh thì phải có vé vào, ngoại trừ học sinh cấp hai có thể tự do tham gia thì mỗi người có tiết mục đều có thể thêm 1 hoặc 2 vé có thể mời người ngoài tới dự.

Vốn dĩ Chu Bùi Cảnh muốn mẹ cậu tới xem nhưng lại nhớ tới mình diễn vai nữ liền từ bỏ.
Giọng của Lâm Trác Quân rất tốt nên diễn vai Hermia, biết được Chu Bùi Cảnh còn chưa nghĩ được nên mời ai liền lì lợm năn nỉ cậu mời Tạ Trí tới.
Lúc Chu Bùi Cảnh nghĩ đến để Tạ Trí tới xem cậu diễn vai nữ thì cũng không thoải mái cho lắm, vốn dĩ Tạ Trí đã nói cậu không giống nam rồi giờ diễn xong vai Helena khẳng định bị anh cười nhạo đến mức muốn chui xuống hố luôn cho rồi.
Nhưng mà cuối cùng Chu Bùi Cảnh vẫn đồng ý vì nếu anh không muốn đi thì Lâm Trác Quân cũng không thể bắt ép anh, hơn nữa cậu phát hiện mình có chút mong đợi nên cậu đã mở miệng hỏi, không ngờ Tạ Trí lại đồng ý.
Nhưng mà Chu Bùi Cảnh sẽ không thừa nhận, mắt cậu hơi đảo qua lại, hỏi ngược lại Tạ Trí: ” Vậy sao anh lại muốn tôi ăn sinh nhật cùng anh?”
Tạ Trí bị hỏi ngược lại như vậy cảm thấy anh phải lau mắt mà nhìn cậu lại lần nữa thôi, anh duỗi tay kéo đầu Chu Bùi Cảnh lại gần mình, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt bị thu hẹp lại, trán hai người dường như sắp chạm vào nhau: ” Để tôi xem xem ai đã dạy hư cậu như này.”
Chu Bùi Cảnh đẩy tay anh ra, cười khanh khanh rồi lớn tiếng nói ngủ ngon, bước lẹp xẹp lẹp xẹp về phòng mình.

Sau một tuần, Tạ Trí đúng giờ đến sân vận động của trường học.
Sân bóng rổ được làm thành cái sân khấu, bốn phía đều là học sinh cấp hai ngồi đầy trên khán đài, một nửa phía bắc của sân bóng rổ là sân khấu và hậu trường, ở hai bên sân khấu là hai màn hình LED rất to.

Hơn nữa, trường học cũng không muốn học sinh thất vọng nên đã chi ra một khoản kếch xù để đầu tư.

Phía nam sân là chỗ người diễn ngồi xem buổi lễ.
Bảy giờ tối, từng ánh đèn nơi sân bắt đầu tối dần rồi tắt hẳn, ánh đèn laser bắt đầu chậm rãi chuyển động, khúc nhạc nhẹ nhàng cùng lúc vang lên, đây là màn mở đầu để làm nóng không khí của buổi diễn.
Vé mà Chu Bùi Cảnh đưa cho Tạ Trí là ở khu vực đầu sân, ngay bên cạnh chính là chỗ đám Chu bùi Cảnh ngồi nhưng mà tiết mục của các cậu là thứ ba nên đã vào sau hậu trường để chuẩn bị.
Lúc Tạ Trí bước vào chỗ mới để ý có rất nhiều ghế trông, phía sau hầu như là phụ huynh học sinh ngồi còn đang vui vui vẻ vẻ nói về con mình.

Khiến cho Tạ Trí đột nhiên có cảm giác như có con trai học cấp hai vậy.
Hai tiết mục đầu đều là ca hát, Tạ Trí không hứng thú cho lắm nhưng những phụ huynh đằng sau vẫn luôn ríu rít thảo luận khiến cho anh dường như hơi lạc loài, chỉ đành xấu hổ nhìn điện thoại rồi nhìn màn ca hát trên sân khấu mà thất thần.

Chờ đến lúc anh hoàn hồn thì tiết mục của đám Chu Bùi Cảnh cũng đã bắt đầu rồi.
Bốn phía tạch một tiếng giống như bị mất điện cũng giống như đã vào nửa đêm.

Âm thanh Cello du dương vang lên, ánh đèn sáng lên chiếu vào một người đang giả làm Tinh Linh.

” Trong tay ta có nước tình yêu, đây là món quà mà nữ vương ban cho hai vị,” Tinh Linh nói bằng tiếng Anh ” Ta sẽ nhỏ nó vào mắt người con trai xấu xa này.”
Tinh Linh nói xong liền cúi người về phía trước, đột nhiên có hai luồng ánh sáng chiếu tới, chiếu vào hai người đang nằm trên mặt đất, một người mặc bộ váy thời Trung cổ một người thì mặc áo bành tô.
Trong không gian truyền tới âm thanh nước chảy xuống rồi Helena tỉnh lại đầu tiên.”
” Lòng si tâm này đã khiến ta sức cùng lực kiệt, ta chỉ mong có hắn nhưng hắn lại cự tuyệt ta.” Chu Bùi Cảnh quay lưng về sân khấu chỉ có âm thanh vang lên.
Vì tránh cho có sự cố ngoài ý muốn nên tất cả đều thu âm trước nên Chu Bùi Cảnh chỉ cần làm động tác sân khấu là được.

Giọng cậu còn chưa vỡ nhưng vẫn nghe ra là giọng nam vì vậy toàn bộ sân thể dục liền sôi nổi, ồn ào hẳn lên.
” Đây là nam” một người phụ huynh đằng sau lớn tiếng nói ” Con trai tôi diễn vai gì vậy nhỉ, hình như chính là người nằm bên cạnh cậu nhóc đấy!”
” Sao lại chọn nam vậy nhỉ….”
Chu Bùi Cảnh xoay người lại, đèn Led liền soi rọi gương mặt cậu, tiếng nói cùng tiếng cười đều im lặng hai, ba giây sau đó liền vỡ tung.
Mười phút tiếp theo, Tạ Trí không nghe rõ được bất kì âm thanh gì nữa, người cầm máy quay dường như đặc biệt thiên vị người diễn vai Helena nên luôn vây quanh cậu, khán giả cũng giơ di dộng, máy tính bảng lên chụp, luôn có ánh sáng không ngừng chớp.
Cuối cùng lúc bế mạc, toàn trường vỗ tay rào rào như sấm rền, mấy người diễn liền ngây người nhìn nhau không hiểu được sao mà một màn kịch ngắn lại bình thường như này lại được yêu thích như vậy.
Hơn hai mươi phút sau, bảy tám người diễn lớp 7A đều đã cởi bỏ lễ phục cùng tóc giả trở về chỗ ngồi.

Chu Bùi Cảnh chạy nhanh đến mức thở hồng hộc nhìn chỗ Tạ Trí đang ngồi liền khom lưng chui vào phía trước ngồi bên cạnh Tạ Trí.

Cậu còn nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Tạ Trí giống như đang chờ anh khen.
Chu Bùi Cảnh còn chưa tháo trang sức mới chỉ gỡ lông mi giả khiến mắt cậu khó chịu xuống.

Nhìn vào cái gương cô giáo đưa cho lại lấy giấy lau lau, đôi môi đỏ thẫm, hóa trang vẫn còn trên mặt.
Tiếp theo lại có một tiết mục kết thúc, xung quanh dần yên lặng thì điện thoại Tạ Trí vang lên.

Anh nhìn thoáng qua là Diệp Gia Hứa gọi tới, là bạn học cùng lớp của Tạ Trí, anh lại nhìn Chu Bùi Cảnh còn đang mong chờ anh khen ngợi, rồi ấn nghe máy.
” Tạ Trí, mày đang ở đêm Giáng Sinh của cấp hai hả? Người diễn vai Helena kia là bạn cùng phòng của mày đúng không? Bọn tao nhìn thấy ảnh rồi, cmn, quá dâm” Diệp Gia Hứa hưng phấn nói ” Lựa thời gian đem nó đến cho anh em chơi vui chút nhé?”
Lúc này, Tạ Trí cảm thấy rất không thoải mái.

Tuy rằng ngày thường chính mình lúc không vui thì nói chuyện cũng không được đứng đắn nữa là Diệp Gia Hứa luôn treo trên miệng những lời tục tĩu này.

Từ ngày đầu quen cậu ta, anh đã biết nhưng lúc nghe thấy mấy lời cuối cậu ta nói, Tạ Trí vẫn cảm thấy nghẹn tức ở cổ mà không nói rõ được.
Anh liếc nhìn Chu Bùi Cảnh còn đang vui vẻ trò chuyện với bạn, nói bậy một câu rồi cúp máy.
Thấy anh đã cúp máy Chu Bùi Cảnh mới tiến lại gần, đắc ý hỏi anh: ” Tôi diễn hay không? Phía dưới vỗ tay rất to đấy….”
Bạn học Chu Bùi Cảnh đều phấn khởi nhìn Tạ Trí, Lâm Trác Quân ngồi bên cạnh Chu Bùi Cảnh muốn nói lại không dám.

Bởi vì buổi lễ người tới rất nhiều nên các ghế dựa đều đông đúc, cô là lần đầu được nhìn Tạ Trí gần như này, căng thẳng tới mức tim sắp nhảy ra khỏi ngực luôn rồi.
Cô nhìn chằm chằm cằm Tạ Trí còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tạ Trí ôm lấy Chu Bùi Cảmh thấp giọng nói vài câu bên tai cậu rồi đứng lên rời khỏi buổi lễ.
Chỉ để lại Chu Bùi Cảnh ngồi trên ghế dường như vừa chịu sự đả kích rất lớn, người khác gọi mà cậu cũng không đáp lại, uể oải lại không còn phấn chấn nữa, rũ vai ngồi một lúc rồi cũng đi về.
Lúc Chu Bùi Cảnh vào phòng không thấy giày của Tạ Trí, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì khi nãy Tạ Trí đã nói bên tai cậu: ” Có hay hay không thì không biết nhưng mà rất hăng hái.

Bạn tôi nãy còn nói với tôi trong điện thoại là muốn chơi cậu một chút, cậu đoán thử xem tôi đồng ý hay không?”
~~~~~~~~~~~~~.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN