Mãng Hoang Kỷ - Chương 21: Sống chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Mãng Hoang Kỷ


Chương 21: Sống chết


Trong sân viện, tay phải Kỷ Nhất Xuyên đang cầm một thanh trường kiếm màu xanh chém vào cây cọc gỗ. Từng kiếm chiêu cơ bản bổ, đâm, vẩy, trảm, quét, điểm lần lượt thi triển ra. Hắn cũng không dùng bao nhiêu khí lực nên cây cọc gỗ cũng chỉ để lại vết nhỏ.

Ở bên cạnh thê tử Uất Trì Tuyết ngay ngắn bưng lấy cái hũ, khi thì cười nhìn chồng luyện kiếm, khi thì tưới nước cho bồn hoa.

“Hả?” Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết đồng thời quay đầu nhìn về cùng một phương, hai vợ chồng họ đều cảm ứng được một hồi khí lưu chấn động.

“Là hướng Long Bảo.”

Hai vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết đồng thời ‘Vèo’ một tiếng nhảy lên nóc nhà, nhìn về hướng Long Bảo ở xa xa.

Long Bảo xây dựng tại chỗ hẻo lánh ở nội thành, cự ly vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên tới chỗ đó tầm hai dặm.

Chỉ thấy…

Ở khoảng không phía trên Long Bảo đang có một con Dực Xà cực lớn. (Dực Xà: Rắn có cánh …). Đôi cánh bao phủ đầy lân giáp của nó đang gần như phủ kín toàn bộ Long Bảo. Ở gần đó có một thiếu niên trên người đầy vết máu đang bay tán loạn, đồng thời một cái đuôi rắn đuổi theo nhanh như tia chớp.

Uất Trù Tuyết đỏ bừng con mắt, kêu lên âm thanh mang đầy thê lương đau khổ :”Ninh nhi!”

Cự ly quá xa rồi

Căn bản có muốn làm gì cũng không kịp!

“Nghiệt súc!” Kỷ Nhất Xuyên nhìn như muốn nứt khóe mắt, trường kiếm trong tay chém mạnh một cái. Vù vù! Một đường kiếm quang chói mắt màu xanh bay đi, đường kiếm này dài chừng hơn trăm trượng thậm chí là còn lớn hơn cả Dực Xà kia. Kiếm xẹt qua trời cao chém về hướng Dực Xà.

Uỳnh uỳnh uỳnh! ! !

Ở xa xa, Dực Xà đang dùng cái đuôi giao đấu trong nháy mắt hơn mười lượt. Chỉ thấy toàn bộ Lonh Bảo đều hoàn toàn sụp đỏ, lượng lớn đá vụn văng tung tóe. Đa phần những người hầu, hộ vệ, tộc nhân Kỷ tộc sinh hoạt xung quanh Long Bảo trong lúc nhất thời không kịp trốn tránh đều bị chết thảm. Ngay cả đám yêu thú trong hang cũng phải nhận lấy ảnh hưởng mà chết thảm.

Kỷ Ninh vừa thoát ra khỏi lồng giam thì thấy ngay một cái đuôi rắn cực lớn đanh quật tới.

Kỷ Ninh hiểu, Kim Thần Y gặp phải quái vật Dực Xà kia thì cũng chả khác trang giấy, đến cả bản thân mình đã luyện Thần Ma luyện thể đạt Hậu Thiên cực hạn…sợ là bị đập phải thì cũng thành đống thịt nát.

“Không.”

Trong lòng Kỷ Ninh có cảm giác mãnh liệt không chịu buông tha. Ở kiếp này mình có thân thể khỏe mạnh, có cha mẹ yêu thương, có cơ hội khống chế vận mệnh đi vào con đường tu tiên. Rồi cả công sức mình dốc lòng tu luyện đến hôm nay…Tất cả mới chỉ bắt đầu, chính mình thật sự chết không cam lòng!

“Né tránh mau!” Kỷ Ninh dùng toàn bộ sức lực thi triển Phong Ảnh Bộ. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.vn

Nhanh, nhanh hơn, càng nhanh càng tốt!

“Vù!”

“Vù!”

Tiếng gió gào thét!

Vù! Bóng dáng của Kỷ Ninh như bay thay tiếng gào thét kia!

“Uỳnh!” Đuôi rắn hung hăng quật, cứ theo hướng Kỷ Ninh mà quật làm mặt đá trên Long Bảo vỡ nát, toàn bộ Long Bảo rung động lắc lư, lượng lớn nham thạch rơi ra. Tất cả tạo nên một cảnh khói bụi mù mịt.

“Ngươi tránh được? Đôi mắt đỏ thẫm của Dực Xà dựng thẳng lên, gầm nhẹ. “Ngươi may mắn tránh thoát một lần chẳng lẽ có thể tránh được lần thứ hai?”

Rầm!

Đuôi rắn lại quật một nhát!

Nhưng thân thể Kỷ Ninh giống như một trang giấy tung bay theo cơn gió, phiêu đãng như gió, thân thể như cái bóng. Đuôi rắn lại lần nữa quật hụt Kỷ Ninh, đập vào bên trên Long Bảo.

“Không có khả năng.” Dực Xà nổi giận.

Nó là đại yêu tu luyện ngàn năm đạt tới Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với đại yêu bình thường ở vào giai đoạn trước Tiên Thiên sinh linh. Thực lực của nó đến như vậy thì giết một tên thiếu niên phải dễ dàng chứ, như lần trước nó giết mấy ngàn người bộ lạc Kim Đao đều là cực kỳ dễ dàng.

Uỳnh uỳnh uỳnh! ! ! Dực Xà điên cuồng dùng đuôi quật, đôi cánh của nó cũng quật theo. Toàn bộ Long Bảo lắc lư như muốn đổ đến nơi, lại có thêm lương lớn đá rơi xuống làm chết thêm nhiều sinh mạng nữa…

“Chết chết chết.” Dực Xà nóng nảy.

Hàn khí điên cuồng tràn ngập, không khí xung quanh lạnh dần làm cho một đám người hầu lập tức chết cóng.

Độc khí màu đen tràn ngập, một đám Hậu Thiên sinh linh ở xung quanh lập tức bị độc chết.

Nhưng Kỷ Ninh ẩn thân trong một khoảng bụi mù thì vẫn như trước tránh né được.

Hàn khí có thể giết chết chiến sĩ luyện khí đạt Hậu Thiên viên mãn, thế nhưng kẻ tu luyện pháp môn đứng đầu Thần Ma luyện thể như Kỷ Ninh có thân thể mạnh mẽ hơn trăm lần so với luyện khí cùng cấp. Những hàn khí, độc khí này căn bản không có cách nào gây tổn thương cho hắn.

“Như gió, như ảnh.”

“Phong Ảnh Bộ.”

“Đó là Phong Ảnh Bộ! Phong Ảnh Bộ chân chính.” Kỷ Ninh hoàn toàn đắm chìm trong đó mặc cho đuôi rắn lần lượt quật tới, cánh đầy lân giáp quét qua. Hắn đều có thể dựa theo sức gió thiên nhiên, mượn sức của đối thủ ‘Dực Xà’ để lần lượt né tránh.

Bóng người như ẩn như hiện làm Dực Xà muốn quật thế nào cũng không trúng được.

Như gió thổi qua mặt, thân thể của Kỷ Ninh né tránh tùy ý mềm mại giống như ngọn gió thổi qua chiếc lá.

“Thiên Nhân Hợp Nhất!”

“Thiếu niên này trông thế mà đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, bộ pháp cũng đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất?” Dực Xà mang dáng vẻ đầy độc ác cuối cùng cũng phải xác nhận điều này, nó phải tìm cách giết một tên thiếu niên loài người nhưng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đó chính là cảnh giới mà những Lão Yêu tu luyện ngàn năm cũng chưa đạt tới đấy.

Thiên Nhân Hợp Nhất!

Tu sĩ Tử Phủ đều là cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có một ít Tiên Thiên sinh linh cũng đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Loài người có ngộ tính trời sinh hơn hẳn so với yêu!

Trừ ra một vài loài thần thú mới có thể so sánh được với loài người.

“Đáng chết.” Lão Yêu Dực Xà hiểu, trong thời gian ngắn không thể có cách nào giết chết được thiếu niên loài người này.

“Nghiệt súc!”

Kiếm quang cực lớn màu xanh đánh tới.

Lão yêu liền quét đuôi qua hướng kiếm quang, nó cũng không quan tâm lắm :” Kỷ Nhất Xuyên, có một đường kiếm quang bắn ra từ cách đây hai dặm mà ngươi cũng muốn làm gây tổn thương cho ta?”

Vù!

Máu tươi màu lục bắn ra, huyết dịch rơi xuống mặt đất ‘Xì xì’ nhanh chóng ăn mòn nham thạch, Hắc Thủy Thiết. Cái đuôi cứng rắn vừa thô vừa to của con Dực Xà bị chém mất hơn nửa, thiếu chút nữa là đứt rời cả cái đuôi.

“Làm sao có thể mạnh như vậy?” Lão Yêu Dực Xà bị dọa cho khiếp vía.

Kẻ đứng đầu Kỷ tộc Tây phủ cũng thật đáng sợ.

“Phù!”

“Ta cho ngươi tạm thời được sống!” Lão Yêu Dực Xà không cam lòng, quét mắt liếc nhìn Kỷ Ninh rồi lập tức hai cánh cử động xé trời bay đi.

“Nghiệt súc!”

“Dực Xà, ngươi xông vào Kỷ Tộc Tây phủ mà còn muốn trốn à?”

“Nhận lấy cái chết đi.”

Từ khắp nơi trong thành Kỷ tộc Tây phủ vang lên từng tiếng quát, kể cả Kỷ Liệt, Kỷ Dậu Dương… hơn mười vị Tiên Thiên sinh linh cũng quát lên.

“Cho ta mượn Thanh Diễm Điểu dùng một lát.” Cả người Kỷ Nhất Xuyên hóa thành lưu quang bay về phía con chim lớn có cái đuôi lửa cháy đang dang rộng hai cánh. Bên trên con chim có một nữ tử áo đen.

“Nhất Xuyên, ta đi cùng với ngươi.” Nữ tử áo đen giọng khàn khàn nói.

“Đi.”

Kỷ Nhất Xuyên không khỏi thở phào một hơi khi nhìn thấy con mình vẫn sống đang đứng ở trong phế tích Long Bảo. Nhưng nhìn đến cánh tay bị cụt đang chảy đầy muối tươi thì lửa giận bốc lên ngút trời.

“Vù!”

Kỷ Nhất Xuyên cùng nữ tử áo đen cưỡi Thanh Diễm Điểu phá không đuổi theo Lão Yêu Dực Xà. Về phần những vị Tiên Thiên sinh linh khác ở Kỷ tộc Tây phủ cũng phẫn nộ gào thét, một tên đại yêu mà cũng dám chạy đến trong thành Kỷ tộc Tây phủ. Việc này chả khác nào tróc vảy làm đau bọn họ.

Chỉ là loài người Tiên Thiên sinh linh thì không có cách nào tự bay được đành để hai người Kỷ Nhất Xuyên cưỡi Thanh Diễm Điểu đuổi theo giết Lão Yêu Dực Xà.

Kỷ Ninh vẫn đắm chìm như trước cảm ứng Thiên Nhân Hợp Nhất bên trong. Hắn cũng có thể cảm ứng được lực lượng của gió, mượn nhờ lực lượng đó để làm cho bản thân tự do tự tại như gió.

“A.”

“A!”

Mấy tiếng rên rỉ làm cho Kỷ Ninh giật mình nhìn ra bốn phía. Toàn bộ Long Bảo đã biến thành một vùng phế tích, rất nhiều người hầu, Hắc Giáp Vệ bị chết thảm, đập chết, chết cóng, chết vì độc. Bộ dạng từng người trông vô cùng thê thảm.

Niềm vui sướng khi ‘Phong Ảnh Bộ’ đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng giảm nhiều.

Kỷ Ninh cắn răng, nhảy vào đống đá trong phế tích. Sau khi đá bay vài tảng đá lớn hắn cũng tìm được cánh tay bị chém đứt. Đầu tiên hắn nhét thanh kiếm trên vào tinh trung sau đó cầm cánh tay trái lên nối vào vai. Ngay lập tức vết thương ở vai trái đã ngừng chảy máu.

“Nối liền tốt.” Kỷ Ninh đem cánh tay trái nối liền hẳn hoi rồi dùng Kim Thần Y phủ cả cánh tay trái giúp nó cố định chắc chắn.

Kể cả là ở kiếp trước thì việc bị đứt rời ngón tay, cánh tay trong thời gian ngắn vẫn có thể nối liền tốt.

Mà thân thể Kỷ Ninh như Thần Ma, cánh tay đứt rời chỉ cần tốn vài canh giờ là có thể mọc chứ nói chi là việc nối liền cánh tay đã bị đứt…Kỷ Ninh có thể cảm nhận rõ ràng máu thịt đang nhanh chóng sản sinh, xương cốt cũng đang mau chóng nối liền lại. Trong phút chốc đã có thể nối liền xong, có điều muốn đạt tới trạng thái hoàn hảo thì còn cần một chút thời gian nữa.

“Kỷ Ninh!” Một âm thanh mang chút lo lắng vang lên.

Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một ông già mặc da thú màu đỏ đậm đang đứng trên đống phế tích nhìn hắn. Đó chinh là Phủ chủ Kỷ Dậu Dương, ông ta thấy Kỷ Ninh hoàn hảo thì mới thở dài một hơi nói:” Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi.”

“Ninh nhi.” một tiếng hô đau xót vang lên.

Kỷ Ninh dừng ngay việc trả lời Phủ chủ, vội nhảy lên trên đám phế tích, liền chứng kiến mẫu thân từ xa xa đang chay đến, trên mặt mũi tràn đầy nước mắt, bộ dáng nhìn đau khổ vô cùng.

“Mẫu thân.” Kỷ Ninh liền hô lên.

Uất Trì Tuyết nhìn thấy nhi tử vẫn còn an toàn đứng đó thì lập tức vui đến phát khóc. Kỷ Ninh thì vội vàng chạy đến bên cạnh ôm lấy mẫu thân. Uất Trì Tuyết ôm lấy nhi tử: “Thật tốt quá, thật tốt quá. Ta vừa rồi sợ muốn chết, nếu như con xảy ra chuyện gì thì mẫu thân thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”

“Mẫu thân, con không sao.” Kỷ Ninh liền nói.

“Cánh tay của con?” Uất Trì Tuyết liền nhìn kỹ cánh tay trái của nhi tử.

“Không có việc gì, người xem.” Kỷ Ninh còn cử động cánh tay, làn da xương cốt đã hoàn toàn liền lại, dù còn vài chỗ nhỏ nhưng đại khái cũng hồi phục được tám phần rồi, đoán chừng tầm một lát nữa là lại hoàn hảo như trước.

Uất Trì Tuyết lúc này mới thở dài một hơi. Nàng biết rõ nhi tử luyện Thần Ma luyện thể nên có khả năng hồi phục sức khỏe rất lớn.

“Chuyện gì xảy ra? Con Đại Yêu Dực Xà kia có gan lớn thế nào mà dám đến giết người ở Kỷ tộc Tây phủ?” Một âm thanh mạnh mẽ truyền đến, lão già rắn độc Kỷ Liệt đang đi nhanh đến, mặt mũi tràn đầy tức giận. “Con nghiệt súc này đúng là muốn chết. phải tranh thủ thời gian sớm tra ra. Nó như thế nào mà dám đến giết người ở Kỷ tộc Tây phủ.”

“Điều này cũng thật kỳ quái. Con Đại Yêu Dực Xà này chẳng lẽ không biết làm như vậy là đã chọc giận tới toàn bộ Kỷ tộc Tây phỉ?” Một lão già trên trán có một cái nhọt mang theo âm thanh lạnh lùng nói.

Nguyên một đám toàn Tiên Thiên sinh linh đi đến.

Chứng kiến Long Bảo biến thành một vùng phế tích cùng rất nhiều thi thể, vết máu làm cho sắc mặt mười mấy vị Tiên Thiên sinh linh đều rất khó coi. Làm kẻ thống trị ở vùng đất này thì đều biết, đã bao lâu không có đại yêu nào dám đến Kỷ tộc Tây phủ rồi đây? Từng cường giả Kỷ tộc Tây phủ đều cảm thấy phẫn nộ cùng nhục nhã.

“Đáng chết!”

“Nhất định phải giết Đại Yêu Dực Xà.”

“Giết chết nó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN