Mãng Hoang Kỷ
Chương 29: Vào đầm lầy
Đoàn người Kỷ Ninh cưỡi ba con Hắc Giảo thú chạy ra bìa rừng.
“Nhìn kìa.” Đạt Lạp Thúc chỉ vào phía trước.”Phía trước đúng là Đông Sơn trạch rồi.”
“Đông Sơn trạch.”
Kỷ Ninh nhìn về hướng xa xa kia.
Chỉ thấy mênh mông vô tận trước mắt là đầm lầy. Dưới ánh nắng xuân chiếu xuống cả khu vực hiện lên những màu sắc vô cùng rực rỡ. Thậm chí ở nơi đó còn có từng đàn chim đang chao liệng xuống nước bắt cá, trên mặt đất mênh mông bát ngát đồng cỏ dưới nước ẩn hiện những cái đuôi đang đong đưa của một số loài Thủy tộc, chốc chốc lại có một vài cái đầu ngoi lên trên mặt nước. Nơi đây đúng là thiên hạ của yêu!
“Đông Sơn trạch.” Kỷ Ninh lẩm bẩm.”Ta cuối cùng cũng đã tới đây!”
Đông Sơn trạch nằm ở giữa Kỷ tộc và Thiết Mộc tộc. Thiết Mộc tộc cũng là thế lực bá chủ một phương đối địch với Kỷ tộc!
Đông Sơn trạch rộng gần ngàn dặm, diện tích ngang tầm với một tỉnh ở kiếp trước. Một đầm lầy rộng lớn như thế…đương nhiên sẽ tụ tập không ít yêu quái. Riêng ở Kỷ tộc đã biết được hơn mười chủng loại yêu quái!
Từ khi rời Tây Phủ thành đi lưu lạc Kỷ Ninh đã muốn tìm đấu với một đại yêu Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ. Thế nhưng đại yêu đều ẩn náu trong đầm lầy thì làm sao dễ dàng tìm được. Trước đó hắn đã tìm ở một chỗ, sau một tháng ngày ngồi đêm ngóng vẫn không tìm được, bực mình hắn liền quyết định sửa đường đi, thẳng tiến về Đông Sơn trạch!
“Yêu quái ở Đông Sơn trạch rất nhiều, mà hơn nửa đều đã đạt được Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ. Ta không tin là không gặp được con nào.” Kỷ Ninh là dạng nghé con mới đẻ không sợ cọp(giống câu ngựa non háu đá). Bất quá hắn cũng không dám khinh thường, bởi vì đã có khá nhiều tộc nhân ở Kỷ tộc chết ở Đông Sơn trạch, điển hình như gia gia(ông nội) của mình cũng chết ở chính nơi này!
…
“Mạc Ô, Thu Diệp.” Kỷ Ninh nhảy khỏi Hắc Giảo Thú đồng thời căn dặn.” Ở Đông Sơn trạch thực sự quá nguy hiểm, nguy cơ đến từ bốn phía nên con Hắc Giảo Thú này ở đây cũng vô dụng. Hai người các ngươi đem ba con Hắc Giảo thú này đi đến bộ lạc Thiết Thạch chờ ta ở đó!”
Mạc Ô cùng Thu Diệp nhìn nhau. Bọn họ chỉ có thể cung kính mà tuân mệnh. “Vâng thưa công tử.”
“Đạt Lạp Thúc.” Kỷ Ninh nhìn về phía gã hán tử cao lớn da ngăm đen. “Ngươi đi cùng ta vào đầm lầy một chuyến, chỉ cho ta một vài nơi quan trọng rồi ta cùng ngươi về ngủ ở bộ lạc Thiết Thạch.”
“Vâng thưa công tử.” Đạt Lạp Thúc cung kính đáp.
“Đi thôi.”
Kỷ Ninh đi thẳng lên phía trước, Đạt Lạp Thúc khiêng đại phủ đi theo. Thu Diệp cùng Mạc Ô đưa mắt nhìn về hướng công tử nhà mình đang đi, mặc dù tâm thần rối loạn nhưng cũng đành hết cách. Hai người bọn họ một kẻ là phục dịch công tử, một kẻ là người truyền thụ kinh nghiệm ở rừng núi mà thôi, về phần thực lực thì còn lâu mới bằng được Kỷ Ninh.
Đầm lầy rộng lớn thật đẹp quá mức.
“Vùng đầm lầy này khắp nơi đều mọc cây cối, đa phần là cây mọc trên nước.” Đạt Lạp Thúc cười nói.” Thậm chí có những nơi cây mọc như ngọn núi nhỏ nhưng giẫm vào một cái là rơi xuống đầm lầy ngay …còn có những vùng hồ sâu không thấy đáy. Đi lại ở đầm lầy này rất khó khăn, bước từng bước mà không biết lúc nào sẽ rơi xuống đầm.”
Kỷ Ninh đi theo hắn.
“Bộ lạc Thiết Thạch chúng ta đã sinh sống quanh vùng đầm lầy này tới mấy trăm năm, thường xuyên vào đây đánh cá nên trong đầm lầy này chỗ nào có thể, chỗ nào không thể đi chúng ta đều nắm rõ.” Đạt Lạp Thúc rất tự tin.
Bõm! Bõm!
Từng bước giẫm trên đám bùn lầy, Kỷ Ninh cùng gã tiến vào trong Đông Sơn trạch.
“Ngươi nhìn xem.” Trên tay Kỷ Ninh xuất hiện một bản vẽ bằng da thú.”Đây là bản đồ Đông Sơn trạch, ngươi hãy dẫn ta đến những chỗ đã được khoanh tròn này.”
“A.” Đạt Lạp Thúc nhìn thấy mấy chỗ đó thì sợ nhảy dựng lên.”Chỗ này, chỗ này đều là chỗ mà yêu thú ẩn náu. Đó là chỗ nguy hiểm nhất mà chúng ta không bao giờ dám tới gần.”
“Không cần ngươi tới gần.” Kỷ Ninh lắc đầu. “Ngươi chỉ cần dẫn ta đi đến vùng đó rồi chỉ cho ta biết ở nơi nào là được rồi.”
Đạt Lạp Thúc vuốt cái trán đầy mồ hôi, gật gật đầu. “Được, ta liền dẫn công tử đi.”
*******
Đông Sơn trạch thật sự quá lớn, lại chỉ có thể dựa vào đôi chân mà đi nên tốc độ rất chậm. Lại thêm việc Kỷ Ninh đi ở chỗ này là bước nào hay bước đó, đi tới đi lui mãi cũng qua được quãng đường tầm vài ngàn dặm. May là có Đạt Lạp Thúc quen thuộc đường mòn chỉ dẫn mới có thể nhẹ nhàng tiến vào trong đầm lầy.
Chớp mắt đã qua hơn một tháng.
Đồ ăn thức uống đều được Kỷ Ninh cho vào Tinh Trung mang theo đồng thời cũng có thể kiếm ít yêu thú lấy thịt nướng ăn. Khi ngủ thì hắn tìm một mô đất xung quanh bụi cỏ để ngả lưng. Kỷ Ninh không vội đi khiêu khích mấy con đại yêu ẩn náu kia, trước tiên hắn chỉ xác định vị trí của bọn chúng. Sau này khi hắn một thân một mình sẽ có thể dùng thân pháp ‘Thiên Nhân Hợp Nhất’ để đạp nước hơn ngàn dặm mà đi, một ngày là đến được mấy vị trí đó.
“Đó là chỗ cuối cùng.” Đạt Lạp Thúc chỉ về hướng đám cỏ nơi tươi tốt cao tầm hơn trượng đang đung đưa theo gió ở nơi xa xa. “Ở chỗ cỏ mọc um tùm nhất là chỗ ẩn náu của một con đại yêu, nghe nói là một con tê giác nước cực lớn giống như một ngọn núi nhỏ.”
“Tốt, chúng ta trở về đi, Sau khi về đến bộ lạc Thiết Thạch ta sẽ có hậu tạ.” Kỷ Ninh đứng bên cạnh nói.
“Công tử thưởng cho ta quá nhiều rồi.” Đạt Lạp Thúc liền nói.
Thiếu niên nhìn như hiền lành này lại rất đáng sợ. Hơn một tháng ở trong Đông Sơn trạch, bọn họ cũng gặp không ít lần bị yêu thú tập kích nhưng đều bị thiếu niên kia một nhát kiếm chém chết sạch! Đối với thi thể của yêu thú kia thì Kỷ Ninh lại không quan tâm nhưng Đạt Lạp Thúc lại cực kỳ thích thú. Đó đều là thịt yêu thú đấy, đem thịt đi bán cũng giúp bộ lạc sống sung túc hơn! Nhưng khổ nỗi hắn chỉ có một mình mà yêu thú chết thì nhiều nên chỉ đành đem theo những phần đáng giá nhất của yêu thú.
“Hả?” Bỗng nhiên Kỷ Ninh và Đạt Lạp Thúc đều nhìn về phía xa xa.
Ở trên mô đất chỗ xa xa có không ít bóng người đứng trên đó.
Ở chỗ sâu trong đầm lầy còn có một vùng đất bằng, thậm chí là cả dải núi. Ngọn núi cao nhất được gọi là Đông Sơn, vì vậy đầm lầy này mới có tên gọi là ‘Đông Sơn trạch’.
Xa xa nơi giáp ranh giữa đầm lầy và đất bằng có tới hơn trăm người. Bỗng có mười người chạy vội tới chỗ Kỷ Ninh, Đạt Lạp Thúc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Kỷ Ninh nhìu mày nhìn phía trước.
“Đi mau.” Đạt Lạp Thúc lại sợ hãi tới mức muốn quay đầu chạy trốn.
Xoạt!
Trong mười người chạy tới có một kẻ mặc áo giáp xanh hét lên chạy tới trước với tốc độ kinh người, trực tiếp chặn đường lui của Đạt Lạp Thúc.
“Hai người các ngươi.” Nam tử mặc giáp xanh lạnh lùng liếc nhìn, thấy trên người Kỷ Ninh mặc quần áo chế tác tinh xảo từ da thú thì hơi ngập ngừng chút nhưng rồi cũng lập tức không thèm để ý nói. “Đi theo chúng ta.”
“Không biết mấy vị muốn chúng ta làm gì?” Đạt Lạp Thúc thấy đối phương mình đầy áo giáp thì vội khom người cung kính hỏi.
Chín người khác cũng đã tới, từng người trên mình cũng đều khoác áo giáp.
“Nhanh lên, bảo các ngươi đi theo thì cứ đi theo đi. Nếu không sẽ phải chết ở đây!” Những tên mặc áo giáp này đều có vẻ mặt lạnh lùng tay cầm chắc binh khí, hiển nhiên là đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đạt Lạp Thúc nhìn về phía Kỷ Ninh.
“Đi thì đi, xem thế nào.” Kỷ Ninh mở miệng nói với giọng rất bình tĩnh. Những tên trước mặt này đều rất không bình thường, có điều bản thân mình đối với họ cũng chỉ như gà đất chó kiểng mà thôi…thế thì tại sao mấy tên giáp vệ này lại muốn dẫn mình đi? Nếu như chưa đến đường cùng thì Kỷ Ninh cũng sẽ không đại khai sát giới đâu.
“Đi.”
“Nhanh lên.”
Dưới ánh mắt soi mói của mười tên giáp vệ, Kỷ Ninh cùng Đạt Lạp Thúc đi thẳng về chỗ mô đất.
Trên mô đất có ít cỏ dại mọc lên, giờ phút này có mấy trăm người đang tụ tập trên đó, rất nhiều người trong đám này tay chân đều bị trói chặt nằm ở đất. Còn có tầm trăm tên giáp vệ đứng sừng sững ở xưng quanh, chính giữa là một cái ghế đá vuông, ngồi trên ghế đá là một nam tử cao lớn khôi ngô. Hắn cao chừng hơn một trượng, mặc áo giáp vừa dày vừa nặng, ánh mắt đầy vẻ bá đạo.
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn người ngồi ở giữa, trước ngực hắn có một viên ‘Yêu thạch’ đang bắt đầu nóng lên tỏa nhiệt, hiển nhiên có thể thấy được vật đó có khả năng cảm ứng được yêu khí. Kỷ Ninh cũng cảm giác được gã nam tử cao lớn mặc trọng giáp có khí thế thật không tầm thường.
“Có đại yêu.” Kỷ Ninh liền cẩn thận nhìn xung quanh.
Ở xung quanh hắn toàn là người, những loài có thể biến thành người không nghi ngờ chính là đại yêu!
Bản thân hắn đi ra ngoài lần này cũng mang theo rất nhiều vật phẩm, yêu thạch là một trong số đó. Yêu thạch…là một loại đá tự nhiên đặc biệt, một khi nó cảm ứng được yêu khí sẽ liền phát sáng nóng rực lên. Như một số thành thị khổng lồ giống ‘Tây Phủ thành’, ở cửa thành đều treo Kính Chiếu Yêu đó. Kính Chiếu Yêu chính là làm từ yêu thạch đã trải qua đánh bóng, chỉ cần bọn yêu quái tới gần là Kính Chiếu Yêu sẽ phát ra hào quang.
Người có nhân khí, yêu dĩ nhiên cũng có yêu khí, khí ở đây chính là khí tức của sinh mệnh.
“Đạt!”
“Đạt Lạp Thúc!”
Bỗng nhiêu có vài tiếng kêu vang lên. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Đạt Lạp Thúc đang đứng cạnh Kỷ Ninh liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám người bị trói có hơn mười người đang gọi, thấy thế Đạt Lạp Thúc hiện lên vẻ lo lắng: “Hắc Hổ, các ngươi làm sao mà bị trói ở đây?” Mười người này đều là người cùng bộ lạc với hắn.
“A Đạt, làm sao ngươi cũng tới chỗ này? Gã to lớn kia chính là đại yêu đấy! Nó đang định ăn tươi nuốt sống chúng ta đấy.” Một gã trong đám bị trói thất thanh kêu lên.
“Đại yêu?” Đạt Lạp Thúc kinh hãi.
Kỷ Ninh thì lại nhìn về phía xa xa, nơi gã cự hán mặc trọng giáp đang ngồi vây quanh bởi một đám giáp vệ. Nhìn kỹ trên miệng gã này còn có thể thấy được cả vết máu, trên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn ngồi nhấm nháp. Điều này làm sát ý trong lòng Kỷ Ninh lên cao.” Thì ra yêu thạch của ta cảm ứng được đại yêu chính là hắn! Đông Sơn trạch có mười hai con đại yêu, không biết nó là con nào/”
“Câm miệng.” Một gã giáp vệ chạy qua chỗ đám người đang bị trói, điên cuồng đá vào họ. “Tất cả im miệng cho ta.”
“Đại yêu ngươi hại chết người cùng tộc ta lại còn bắt ta câm miệng?”
“Lại còn đường đường là Thanh Giáp Vệ của Thiết Mộc tộc, các ngươi thật làm mất mặt Thiết Mộc tộc!”
“Đá đi, đá chết chúng ta đi.”
Đám người vừa bị đá điên cuồng kêu lên.
“Dừng tay.” Nam tử ngồi ở ghế đá quát với thanh âm ầm ầm nặng nề, giống như tiếng trâu kêu lên. “Tên nào đã chết là ta liền ăn hết các ngươi.”
Đám giáp vệ nhìn tên cự hán mặc trong giáp với vẻ không cam lòng nhưng cũng đành lui ra.
“Thủy Tê Vương!” Cầm đầu đám Thanh Giáp Vệ nói.” Chúng ta đã bắt cho ngươi được năm trăm người . Huynh đệ chúng ta đều phải đi khắp nơi lùng bắt, được thế này là hết khả năng rồi. Ngươi trả lại công tử cho chúng ta thì chúng ta – Thiết Mộc tộc sẽ coi việc này chưa từng xảy ra. Không mà làm ầm ĩ lên, Thủy Tê Vương… Ngươi phải biết, ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận của Thiết Mộc tộc đâu.”
Xa xa hai gã Thanh Giáp Vệ thấy Kỷ Ninh sáng cả mắt lên.
Thủy Tê Vương?
Trong Đông Sơn trạch có mười hai con đại yêu, Thủy Tê Ngưu( tê giác nước) chính là một trong số đó, nó đúng là đại yêu đạt Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ!
“Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ?” Kỷ Ninh ẩn hiện trong mắt đầy sát ý.”Loại đại yêu có thực lực cỡ này ta đã tìm rất lâu rồi, thật đúng là tìm mòn gót sắt vẫn không thấy, tìm được nó ở đây thật không uổng công!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!