Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây? - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?


Chương 16


16.

Tình huống lại trở nên vô cùng xấu hổ, Lục Cảnh Tu trơ mắt nhìn Sở Tầm cưỡi ngựa chạy đi như một cơn gió, để lại anh chơi trò mặt đối mặt với một đám người.

Cho đến khi người chơi phản ứng lại, mỗi người đều rút đao ra soạt soạt soạt chĩa về phía Lục cẩu.

Sau một trận gà bay chó sủa, Lục Cảnh Tu đơn phương bị làm nhục. Chết một lần lại chết thêm lần nữa, cho đến khi vật trang sức giới hạn rơi xuống bọn họ mới dừng tay.

Sở Tầm điều khiển [Sở Môn Xuân Thu] đến một vị trí an toàn rồi mới đứng dậy, đi đến đằng sau Lục Cảnh Tu, ghé đầu xem Lục Cảnh Tu bị ngược.

Bởi vì thân người của Lục Cảnh Tu che mất nửa màn hình, nếu muốn xem xét tình huống cụ thể, Sở Tầm chỉ còn cách cúi người đến gần bên tai của Lục Cảnh Tu mà nhìn.

Tuy bị đánh hội đồng nhưng Lục Cảnh Tu vẫn rất nghiêm túc mà chống cự. Thao tác trên tay không ngừng lại, dù biết chắc mình sẽ chết, nhưng anh vẫn muốn giết vài tên đối diện.

Sở Tầm ngồi dán sát vào người anh, hô hấp ấm áp phả vào trên sườn cổ và sườn mặt, làm bên tai Lục Cảnh Tu có cảm giác như bị lông chim run rẩy phất qua. Trong lòng lơ đãng, thao tác bên tay cũng chậm một chút…

Công tử Lục Cảnh Tu thao tác nhẹ nhàng bị quất chết trong một tư thế vô cùng bất nhã, bị đánh tới lắc lư lảo đảo.

“May mà tôi đã chạy đi, nhóm người này cũng quá điên cuồng rồi.” Sở Tầm thở dài một hơi, có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm sống sót sau đại nạn.

Hơi thở kia làm cổ Lục Cảnh Tu nổi lên một tầng da gà. Lục Cảnh Tu nghiêng đầu nhích xa ra Sở Tầm một chút, cảm thấy Sở Tầm đúng là tai hoạ gây nguy hiểm.

Nhân vật <<Ý Trời>> sau khi chết sẽ sống lại tại chỗ. Lục Cảnh Tu có 30 giây sống lại, người chơi khác tiếp tục ngồi canh ở kế bên chờ anh chữa trị. Lục Cảnh Tu không dám lơ là, mười ngón tay kề sát bàn phím nhìn chằm chằm giao diện chuẩn bị chiến đấu, người thì vẫn nhích sang một bên, cho đến khi không cảm thấy sự quấy nhiễu của Sở Tầm nữa mới thôi.

Mắt Sở Tầm vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, không chú ý tới sự tránh né của Lục Cảnh Tu. Lục Cảnh Tu nhích sang một bên, màn hình cũng theo đó mà di chuyển. Sở Tầm không thấy rõ, lại kề đầu sát lại sườn cổ của Lục Cảnh Tu, miệng còn nói: “Anh đừng nhúc nhích mà, tôi còn muốn xem bọn họ hành hạ anh nha.”

Lục Cảnh Tu đành phải ngồi im, thân thể căng cứng mà tiếp tục gõ bàn phím. Kết quả không ngoài dự kiến, lập tức chết thảm.

Tiếp tục bốn năm lần như vậy, cho đến khi vật trang sức giới hạn rớt ra từ trên người Lục Cảnh Tu, mọi người mới thoã mãn rời đi, thuận tiện bà tám trên Tieba việc hôm nay gặp được Lục cẩu ở đâu.

Lục Cảnh Tu sống lại liền truyền tống đến khu vực an toàn, sau đó lập tức offline.

Anh nghiêng nhìn chằm chằm Sở Tầm, không hé môi một tiếng.

Sở Tầm thấy Lục Cảnh Tu nhìn chằm chằm mình, không dám nói lời nào. Cậu cho rằng Lục Cảnh Tu tức giận chuyện bản thân bỏ anh chạy trốn, liền ngồi trên tay vịn ghế vỗ vỗ bả vai bên kia của Lục Cảnh Tu, an ủi nói: “Tôi không còn cách nào khác mà, nếu chắc chắn sẽ bị đánh chết thảm như vậy, thì một người sống không tốt sao?”

Cậu ngồi càng sát Lục Cảnh Tu, làm cho anh có chút không thoải mái.

Lục Cảnh Tu không ngờ Sở Tẩm đột nhiên cúi đầu, kề mũi gần ót anh ngửi ngửi, doạ cho Lục Cảnh Tu nhảy dựng lên. Anh che cổ lại, lên án: “Làm cái gì vậy hả, tự dưng không đâu ngửi cái gì?”

“Hôm nay đi tháo thạch cao mà anh còn xịt nước hoa nha, mùi không nồng nhưng thật dễ ngửi, nước hoa gì vậy?”

Ánh mắt Sở Tầm thật sự rất trong sáng, chỉ có ý hỏi nước hoa, hoàn toàn không trộn lẫn tạp ý gì khác. Lục Cảnh Tu nghẹn một chút, Sở Tầm vẫn là con nít con nôi, biết cái gì chứ. Sau đó anh đóng máy tính lại, vô lực nói: “Người yêu ngày hè.”

Sở Tầm vừa mới đùa bỡn người ta mà không hề hay biết. Lục Cảnh Tu im lặng suy ngẫm lại hành vi của Sở Tầm, đại não nhanh chóng nguội lạnh, lại vứt đi toàn bộ hormone dư thừa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Cảnh Tu ăn xong bữa sáng Sở Tầm làm liền lái xe đến công ty. Hơn nửa tháng không tới công ty, anh vừa vào đến cổng lập tức bị hành hạ như chó, bị các bộ phận tranh nhau kéo đi làm cu li.

Tới giờ nghỉ giữa trưa anh cũng chưa có điều hoà lại hơi thở. Anh nhớ ra bản thân vẫn chưa gặp trưởng bộ phận mới của công ty, liền hẹn người ta ăn cơm trưa.

Hai người ăn cơm ở một tiệm cơm Tây dưới lầu. Lục Cảnh Tu hỏi trưởng bộ phận mới đến công ty mấy ngày nay cảm giác như thế nào, có quen hay không. Trưởng bộ phận kia là người mới đến công ty, hoàn toàn không biết việc sếp mình bị cả công ty coi là cu li mà đối đãi, được hỏi vài câu liền cẩn thận mà tỏ ra bản thân rất khoẻ, sẽ nỗ lực công tác,…

Mấy lời này làm Lục Cảnh Tu cực kì cảm động. Trong công ty cuối cùng cũng có một người ổn trọng rồi. Nhưng anh không hề hay biết, chỉ một tháng sau, trưởng bộ phận mới cũng biết được hình tượng con hổ giấy của anh, liền lấy việc chọc anh ra làm trò vui, tới lúc đó anh cười cũng không nổi.

Tiệm cơm Tây này giá cả rất phải chăng, hương vị cũng không tệ. Trước kia Lục Cảnh Tu thường mời nhân viên tới đây ăn cơm, nhưng hôm nay ăn lại thấy không hợp lắm.

Sau khi đồ ăn được bưng lên Lục Cảnh Tu nếm vài miếng lền nhíu mày, cảm thấy hương vị không đúng lắm. Anh xoa tay, hỏi trưởng bộ phận ngồi đối diện: “Hợp khẩu vị không?”

Trưởng bộ phận gật gật đầu, ý nói hương vị rất ngon.

Lông mày Lục Cảnh Tu nhíu càng chặt, lại nếm thêm một miếng nữa, hương vị thật sự không còn ngon như trước nữa.

Chẳng lẽ là thay đổi đầu bếp? Lục Cảnh Tu có chút xuất thần mà nghĩ. Còn không ngon bằng đồ ăn Sở Tầm làm, xem ra là đổi đầu bếp thật rồi.

Buổi tối có một bộ phận tăng ca mở họp. Lục Cảnh Tu vốn đang đi xuống dưới lầu lại bị bộ phận cấp tốc bắt người kéo vào phòng họp.

Lục Cảnh Tu ngồi chán muốn chết trong hội nghị, nghe bộ phận chê bai từ chỗ này đến chỗ kia liền thấy đau đầu.

Các đồng nghiệp trong bộ phận có thể nói những câu không bao giờ trùng nhau, không tới hai ba tiếng nhất quyết không ngừng, người khác cũng nhất quyết không được xen mồm, chẳng hạn như Lục Cảnh Tu.

Lục Cảnh Tu đã từng kháng nghị rất nhiều lần, lại bị câu nói “Ngài không phải nhân viên chuyên nghiệp.” đè trở lại.

Vậy mà mỗi lần cãi nhau anh còn phải ngồi ở vị trí chủ trì làm linh vật…

(nghichimte: sếp là cái gì =))) có ăn được không?)

Một lát sau, điện thoại Lục Cảnh Tu đột nhiên reo ong ong. Phòng họp vốn đang ầm ĩ lập tức im bặt, phía dưới còn có mười mấy đôi mắt nhìn chằm chặp anh.

Đây vẫn là lần đầu tiên tụi tui thấy điện thoại sếp reo trong hội nghị nha, là nhân viên cũng phải giật mình chứ.

Lục Cảnh Tu thấy cảnh này còn muốn đau đầu hơn, mà điện thoại vẫn không ngừng reo. Anh muốn từ chối cuộc gọi, kết quả thấy người gọi tới là Sở Tầm liền ngưng lại, làm một thủ thế báo muốn rời đi với người phía dưới: “Có điện thoại quan trọng, mọi người tiếp tục.”

Nói xong liền mở cử, đóng cửa, nhận cuộc gọi, động tác liền mạch lưu loát.

“Không phải anh nói 6 giờ là tan tầm hả? Sao bây giờ còn chưa về?” Âm thanh của Sở Tầm truyền ra từ microphone.

Nghe được tiếng của Sở Tầm, cả người Lục Cảnh Tu đều thả lỏng. Anh đi đến cuối hành lang, nhìn ngó kĩ lưỡng xem có người hay không rồi mới đáng thương kể lể: “Tăng ca đột xuất, công ty phải mở họp. Tôi đói lắm rồi, cơm trưa của công ty rất khó ăn, giữa trưa ăn không được bao nhiêu hết.”

“Bây giờ tôi đang ở nhà anh, vậy thôi anh làm việc tiếp đi.”

Lục Cảnh Tu ngừng lại một chút, cũng không biết mình chờ mong cái gì, do dự nửa ngày vẫn trở lại phòng họp.

Khi Lục Cảnh Tu về đến nhà đã là 9 giờ đêm. Anh ngừng xe ở dưới lầu xong liền ngẩng đầu nhìn tầng thứ tám sáng đèn ấm áp. Trong lòng anh chậm rãi sáng lên một ánh đèn, không nói lời nào an ủi anh.

Sở Tầm nằm trên sopha. Hôm nay cậu nấu cơm sớm, đành phải đem đồ ăn giữ ấm cách thuỷ chờ Lục Cảnh Tu về.

Người đại diện Trần Minh vừa mới nói cho cậu vài thông tin cơ bản về chương trình. Tên gọi tạm thời là <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>, đây là một chương trình tập hợp rất nhiều người tài năng. Tổng cộng có 6 nghệ sĩ cố định và 2 nghệ sĩ khách mời.

Địa điểm quay chụp trong nước sẽ lựa chọn một số nơi không dễ sinh tồn. Mọi người sẽ phải sinh tồn ở nơi quy định trong ba ngày, không được giao dịch tiền bạc, không được tự mang đồ ăn đến, không quan tâm minh tinh ở đó diễn tiết mục gì để sống tốt trong ba ngày.

Mỗi lần nói ra một yêu cầu Sở Tầm càng hãi hùng khiếp vía. Các chương trình giải trí trong nước đại đa số đều là chơi chơi mà thôi, chỉ cần làm cho người xem vui vẻ là được. Mọi người dạo này thích xem sinh hoạt hằng ngày của minh tinh là như thế nào, cho nên các loại tiết mục giải trí mấy năm nay cực kì hot, các loại mới ùn ùn không dút, cạnh tranh rất lớn.

Không ngờ rằng Đài Trái Cây năm nay vì ratings cao mà nghĩ ra phương pháp ngược minh tinh như vậy.

Thông tin nghệ sĩ cùng tham gia sẽ được bảo mật, nhưng tin tức của Trần Minh gửi đến báo có nghệ sĩ già đời vị trí cũng không thấp.

Trước hết Sở Tầm chỉ biết mình và Minh Kiều sẽ cùng đến. Mấy năm nay Minh Kiều đóng phim truyền hinh rất nổi, cũng diễn không ít phim thần tượng, có thể nói là thu hoạch như nam thần, đẳng cấp cao hơn Sở Tầm một tí.

Tuy hai người đều là hai trụ cột trẻ tuổi của công ty, nhưng trong công việc không thường gặp nhau lắm. Đôi khi là đang chạy quảng cáo gặp thoáng qua, hoặc là giao thiệp sơ sơ, không tính là thân quen.

Nhưng thật ra Sở Tầm rất tò mò cái chương trình này có thể gây nên sóng gió gì, nghe nói chơi rất vui.

Trừ lần đó ra, Trần Minh nói chương trình muốn tạo CP. Công ty nói muốn cho cậu với Minh Kiều thân cận với nhau trong chương trình chút, vừa có thể hấp dẫn fan, vừa có thể tẩy sạch tiếng xấu lúc trước Sở Tầm bị nói là đồng tính luyến ái.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Sở Tầm biết Lục Cảnh Tu đã trở về liền đứng dậy đi đến phòng bếp dọn đồ ăn.

Lục Cảnh Tu vừa về đã thấy Sở Tầm đang đứng trước bàn bày đồ ăn, anh kéo kéo cà vạt ở cổ, ngồi xuống bàn ăn, vui vẻ nói: “Nhà tôi đang có một nàng tiên ốc, mỗi ngày lén làm việc nhà khi tôi đi ra ngoài công tác.”

Sở Tầm giựt giựt khoé miệng, bất lực nói: “Quý trọng nàng tiên ốc nấu cơm cho anh mấy ngày nay đi, vài ngày nữa tôi sẽ biến mất đó.”

“Sao vậy?” Lục Cảnh Tu nghe lời này lại cảm thấy rất khó chịu: “Ở nhà tôi có gì không tốt hả?”

“Tôi bận công việc mà, lần này chắc phải đi cùng Đài Trái Cây một chuyến.” Sở Tâm bới một chén cơm đầy cho bản thân và Lục Cảnh Tu. “Nghỉ phép chưa được một tháng đã phải đi làm rồi, hơn nữa gần như toàn bộ thời gian nghỉ phép đều phí trên người anh, tôi có cảm giác nghỉ phép lần này quá mệt mỏi.”

“Vì tôi mà mệt?” Lục Cảnh Tu không phục, anh buông chén cơm, duỗi tay sờ tai Sở Tầm một chút, cũng không dùng nhiều lực, giả vờ giận dữ nói: “Nhãi ranh, nếu không phải tại nhóc anh đây đã sớm nhảy nhót tung tăng bay nhảy mà đi, sao lại phải ngồi mốc meo ở nhà nửa tháng, hả? Còn giúp cậu giải thích trên Weibo, hại sự trong sạch của anh đây nữa.”

Sở Tầm hừ hừ không dám hé răng, trong lòng nghĩ đã già rồi còn thù dai vậy, đúng là thích ra vẻ mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN