Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu
Chương 35: Táo Tây
Hot search trên weibo mỗi ngày đều có tầng tầng lớp lớp tin tức, Tổ Kỳ đi dạo một vòng, rất nhanh ở phía trên nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
— Thạch Hạo.
Từ lần trước Tiết Giác tìm người đem đoạn ghi âm đối thoại của Thạch Hạo cùng Trần Mỹ Hinh, đưa ra ánh sáng, hai người bọn họ đã rất lâu chưa từng xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.
Ngay thời điểm quần chúng sắp quên đi bọn họ, Thạch Hạo liền bất thình lình xuất hiện, trên blog tuyên truyền phim điện ảnh mình làm đạo diễn.
Quần chúng ăn dưa như ong vỡ tổ vào blog của Thạch Hạo , mới phát hiện phim điện ảnh vườn trường năm ngoái Thạch Hạo làm đạo diễn sắp công chiếu, hắn và nhóm diễn viên đang ra sức tuyên truyền.
Thân là đạo diễn trẻ trong nước bạo hồng trong một đêm, Thạch Hạo làm đạo diễn mỗi bộ phim đều tạo được một lượng ratting nhất định, nếu như không có phát sinh sự kiện kia làm cho Thạch Hạo thanh danh thất bại thảm hại, e rằng bộ phim tình cảm vườn trường này đã sớm hot.
Đáng tiếc là một bãi phân chuột hỗn loạn, chuyện riêng của Thạch Hạo làm đoàn phim phải thu liễm lại, chờ tai tiếng qua đi mới dám lên dây nhảy nhót.
Nhưng mà cư dân mạng không phải có trí nhớ 7 giây như cá, căn bản không quan tâm việc tuyên truyền của đoàn phim.
(Re-up là gâu gâu)
Trong lúc nhất thời, khu bình luận trên weibo của Thạch Hạo tất cả đều là châm chọc khiêu khích.
【 Anh xin lỗi Tổ Kỳ chưa ? Anh xin lỗi Tổ Kỳ chưa ? Anh xin lỗi Tổ Kỳ chưa? Chuyện quan trọng nói lại ba lần! ! ! 】
【 Nói xin lỗi là không thể, đời này cũng sẽ không xin lỗi, đám người trên mạng dù gì cũng mai quên. Sau một thời gian qua đi kiếm tiền vẫn là trên hết. [ đầu chó ] 】
【 Hạo ca, chị dâu chơi vui sao? 】
【 Thời đại này con chó ,con mèo cũng làm đạo diễn được, quy tắc ngầm, chân đạp mấy cái thuyền, chen chân vào hôn nhân người khác, chỉ ba lí do này thôi cũng đủ khiến Thạch Hạo cảm thấy cay cả quãng đời còn lại ! [ mỉm cười ][ mỉm cười ] 】
…
Bình luận càng mắng càng lợi hại, thậm chí có người đem tin hai năm trước đăng lên, mặc dù bây giờ đã bị xóa, thế nhưng vẫn có không ít cư dân mạng lưu lại.
Bên trong bài viết dùng lời lẽ đanh thép phân tích việc Thạch Hạo quy tắc ngầm tiểu minh tinh, trong đó tự nhiên cũng víu ra một đoạn tình cảm của Thạch Hạo cùng nguyên chủ, vì vậy việc nguyên chủ trở thành người bị hại lần thứ hai nổi lên.
Một đám người la hét nói đau lòng cho Tổ Kỳ, như ong vỡ tổ vọt tới phía dưới weibo Tổ Kỳ an ủi, nói mãi nội dung liền biến thành giục Tổ Kỳ mau mở bán tĩnh tâm dưỡng thần phấn.
Tổ Kỳ: “…”
Cuối cùng trọng điểm là phấn Dã Cúc, phía trước đau lòng cậu bất quá là phô đệm mà thôi.
Khiến Tổ Kỳ cảm thấy buồn cười chính là, trước đây phàm là Thạch Hạo ở trên weibo có chút động tĩnh gì, Đường Mạc Ninh đều sẽ như là chó đánh hơi rất nhanh, ngay đầu tiên chuyển đăng weibo cũng thân thiết hỗ động.
Song lần này, Đường Mạc Ninh lại không có động tĩnh chút nào, rất nhiều bạn trên mạng ác ý ở weibo Thạch Hạo mà @ Đường Mạc Ninh, đều không ngoại lệ đều bị Đường Mạc Ninh làm lơ.
Xem ra đôi cẩu nam nam này thật sự chia rẽ rồi.
Tổ Kỳ tâm tình sung sướng, đứng dậy chuẩn bị cầm lấy kịch bản xem một chút, kết quả ánh mắt bỗng nhiên bị túi trái cây bên cạnh hấp dẫn.
Đó là trái cây tối hôm qua Cát Tường Tam Bảo đưa cho cậu, tiện tay để qua một bên sau đó cũng quên mất sự tồn tại của nó.
(Truyện chỉ đăng trên Wattpat Cucaingamduong0308 và WordPress cucaingamduong38.wordpress.com)
Tổ Kỳ thả xuống kịch bản, mở túi ra nhìn, phát hiện bên trong chứa tất cả đều là táo tây đỏ hồng, đồng thời mỗi quả đều căng mọng, thoạt nhìn so với trái cây cao cấp trong siêu thị còn cao cấp hơn nhiều.
Trong không gian có táo tây?
Tổ Kỳ càng cảm thấy khó mà tin nổi, cậu cầm lấy trên một quả táo tây, nhất thời nghe thấy được mùi trái cây lạ, mùi vị này không nồng nặc, lại phảng phất có sức sống giống từng tia từng sợi chui vào đại não Tổ Kỳ.
Chẳng biết vì sao, vốn là buổi sáng đã ăn no nhưng cậu lại thấy có chút đói, vì vậy cậu cầm hai quả táo đi rửa sạch, ngồi trở lại trên ghế sô pha không bao lâu liền ăn xong.
Mùi vị của táo tây so với tưởng tượng của Tổ Kỳ tốt hơn nhiều, rất giòn và ngọt, so với táo tây thông thường cậu từng ăn thì ngon hơn nhiều.
Chỉ trong nửa giờ xem kịch bản cậu lại ăn thêm ba quả táo tây.
Tổ Kỳ càng ăn càng thích, tâm lý bắt đầu suy nghĩ sau này sẽ đem đồ ăn đến đổi táo tây từ Cát Tường Tam Bảo, ba nhóc con kia hôm qua oán hận với Tổ Kỳ về việc cây ăn quả nhà bọn chúng quá nhiều hái không kịp nên rơi xuống nát bét cả, thực đáng tiếc.
Buổi chiều, trong lúc rảnh rỗi Ông Ngọc Hương thường thích ngồi ở tiền đình bên trong vườn hoa nhỏ ăn điểm tâm uống trà, thuận tiện phơi nắng xem sách, sinh hoạt trải qua cực kỳ nhàn nhã.
Ông Ngọc Hương xuất thân trong gia đình mệnh danh “thư hương thế gia”, tổ tông cùng bậc cha chú đều là học bá, trước khi bà gả cho Tiết Ngạn Tĩnh thì làm giảng viên ở một trường đại học trọng điểm, sau khi kết hôn liền từ chức chuyên tâm lên làm phu nhân Tiết gia.
Tuy rằng Ông Ngọc Hương tính tình ôn hòa dễ dàng ở chung, cũng không quá yêu thích cùng hàng xóm hoặc là các phu nhân khác đi lại vãng lai, Tổ Kỳ ở Tiết gia một tuần cũng chưa từng gặp bằng hữu của Ông Ngọc Hương đến thăm hỏi.
Tổ Kỳ cầm ba quả táo tây đưa cho Tiểu Nhã, kêu Tiểu Nhã rửa sạch gọt vỏ sau cắt nữa thành khối to bằng ngón tay, sau đó bưng mâm đựng trái cây hướng vườn hoa nhỏ đi.
Còn chưa đến gần, Tổ Kỳ liền thính tai nghe thấy một trận tiếng khóc lúc nhỏ lúc to, kèm theo tiếng nói nghẹn ngào của một người phụ nữ: “Tôi vì gia đình này cũng bỏ ra không ít, không nghĩ tới hắn lòng lang dạ sói như thế, liền vì một con đàn bà trẻ tuổi không rõ lai lịch,ngay cả vợ con cũng không cần.”
Ông Ngọc Hương trầm mặc nửa ngày, thở dài khuyên nhủ: “Giữ được người không giữ được tâm, nếu hắn chủ động đưa ra ly hôn, vậy thì ly đi, dùng điều kiện của cô có thể tìm được đàn ông còn tốt hơn.”
“Nhưng mà tôi không cam lòng a !” Người phụ nữ khóc thút thít nói, “Dựa vào cái gì muốn tôi phải nhượng bộ? Tiền là tôi giãy giụa mà có, phòng ở là tôi mua, tôi cực khổ đến chết đi sống lại, đôi cẩu nam nữ kia ở phòng của tôi quang minh chính đại trải qua sinh hoạt vợ chồng.”
Ông Ngọc Hương nhất châm kiến huyết* nói: “Thế nhưng nếu như cô vẫn luôn níu kéo đoạn tình cảm chỉ còn trên danh nghĩa hôn nhân này, cuối cùng bị tổn thương vẫn là cô và con cô.”
*”Nhất châm kiến huyết”: lời nói trúng tâm sự
“…” Thanh âm khóc nức nở của người phụ nữ bỗng nhiên im bặt, giây lát, bà ta tức giận xấu hổ mà cắn răng nghiến lợi nói, “Cho nên nói cõi đời này đàn ông không một ai là tốt, tất cả đều động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Khang Thanh Hoa nói tôi mặt đầy mụn không dễ nhìn, hắn cũng không lấy gương soi xem bản thân hắn ra sao, còn không thấy ngại mà ghét bỏ mụn trên mặt tôi…”
Nói mãi, người phụ nữ lại bắt đầu thương tâm, “Tiểu Cao không phải giới thiệu cho tôi một chỗ thẩm mỹ sao ? Tôi tháng trước đi hơn mười lần, đừng nói một chút hiệu quả đều không có, tôi hoài nghi tôi trước đây không lâu nổi nhiều mụn như vậy là do bọn họ cho tôi thoa thuốc lung tung, khuôn mặt tôi coi như là hủy rồi sau này làm sao đi gặp người a !”
Ông Ngọc Hương đối mặt với nữ nhân khóc so với nãy còn lợi hại hơn, bất đắc dĩ thở dài, cũng không biết nên khuyên thế nào.
Một giây sau, Ông Ngọc Hương bỗng nhiên tại dư quang bên trong thoáng nhìn thấy Tổ Kỳ đang bưng mâm trái cây, chỉ thấy cậu biểu tình lúng túng đứng ở cách đó không xa, tiến cũng không được lui cũng không xong.
Ông Ngọc Hương vội vã lấy khăn giấy đưa cho người phụ nữ, ra hiệu bà ta nhanh chóng lau khô ráo nước mắt, sau đó đứng dậy đi tới tiếp nhận mâm đựng trái cây trong tay Tổ Kỳ.
“Đến cũng không nói một tiếng, đứng yên không mệt mỏi sao?” Ông Ngọc Hương buồn bực mà đau lòng trừng mắt với Tổ Kỳ.
“Con thấy mẹ đang tán gẫu, thật không tiện tới quấy rầy.” Tổ Kỳ cười híp mắt ở bên cạnh Ông Ngọc Hương ngồi xuống, quay đầu vừa vặn đối diện với người phụ nữ kia.
Nửa phút trước, Tổ Kỳ nghe người phụ nữ này nói mặt bà ta đầy mụn, còn tưởng rằng chỉ là mụn tương đối mà thôi, giờ khắc này vừa nhìn, bà ta quả nhiên một chút cũng không có giả dối.
Thật sự là mặt đầy mụn…
Trọng điểm là đầy mặt.
Ngay cả chóp mũi cũng có một nốt mụn to, càng khỏi nói những bộ phận khác trên mặt, dùng “Vô cùng thê thảm” bốn chữ lớn để hình dung cũng không quá đáng.
Vì tránh khỏi lúng túng, Tổ Kỳ chỉ là khẽ liếc mắt một cái liền dời tầm mắt đi chỗ khác, phảng phất chưa từng thấy gì cả.
(Re-up là gâu gâu )
“Vị này chính là dì Liễu Tĩnh, là bạn tốt nhiều năm của ta.” Ông Ngọc Hương giới thiệu, sau đó quay đầu đối Liễu Tĩnh nói, “Nó chính là Tổ Kỳ, trước đây chắc hai người đã gặp qua.”
Liễu Tĩnh liếc nhìn Tổ Kỳ, nhất thời biểu tình trở nên hơi một lời khó nói hết.
Bà là chủ biên của một tạp chí thời thượng nổi tiếng, trong tay nắm lượng lớn tài nguyên không nói, khởi đầu tạp chí cũng quanh năm ngồi ở vị trí tiêu thụ cao nhất, thường có minh tinh được mời xuất hiện trên bìa tạp chí của bà.
Tổ Kỳ mới xuất đạo một lần liền nổi tiếng, công ty đại diện liền tranh thủ thời cơ mời Liễu Tĩnh đến làm phỏng vấn cho cậu.
Đáng tiếc nhìn quen cảnh tượng hoành tráng ,Liễu Tĩnh căn bản không lọt mắt tiểu minh tinh mới xuất đạo, vẫn luôn không quan tâm đến Tổ Kỳ.
Thậm chí hơn một năm sau, Liễu Tĩnh hướng bạn bè nhắc đến Tổ Kỳ liền thẳng lắc đầu.
Bà ta cho là Tổ Kỳ tâm tư quá táo bạo, còn chưa học đi đã muốn bay, hai chân vừa bước vào vòng giải trí liền chuẩn bị đi đường tắt, người như vậy nổi không được bao lâu.
Liễu Tĩnh đã sớm nghe đồn đại Tổ Kỳ trèo cao lên Tiết gia, bây giờ chính mắt thấy được, không khỏi cảm thấy lúng túng, bà ta miễn cưỡng cười hai lần, lắc đầu nói: “Vòng giải trí lớn như vậy, cũng không phải người nào cũng biết, huống hồ tôi chỉ là chỉ nửa bước đạp ở vòng giải trí thôi.”
Tổ Kỳ ngược lại là tại trong tiểu thuyết từng thấy tên Liễu Tĩnh, chỉ biết là bà ta là đại lão trong vòng thời thượng, cũng không biết chi gian ngọn nguồn giữa nguyên chủ cùng Liễu Tĩnh , liền cười đem mâm đựng trái cây hướng Liễu Tĩnh, nhẹ như mây gió bỏ qua đề tài trước đó.
“Dì Liễu, táo tây này rất ngon, nếm thử một chút.”
Liễu Tĩnh vừa nãy liền nghe thấy được một luồng mùi trái cây tươi mới, chỉ là Tổ Kỳ không lên tiếng, bà cũng không tự tiện mà cầm lên ăn.
Lúc này Tổ Kỳ bắt chuyện qua đi, Liễu Tĩnh liền không khách khí nữa, cầm cái nĩa nhỏ một hơi nhét vào miệng hai khối táo tây, lập tức sáng mắt lên, phảng phất cả người đều trở nên long lanh không ít.
“Ăn ngon.” Liễu Tĩnh nói, bà ta chưa từng ăn qua trái cây ngon như vậy.
Ông Ngọc Hương ôn hòa cười cười, đem mâm đựng trái cây đẩy lên trước mặt Liễu Tĩnh: “Ăn ngon cô liền ăn nhiều một chút.”
Liễu Tĩnh vốn muốn tìm Ông Ngọc Hương than vãn một chút về hôn nhân bất hạnh cùng việc mụn trên mặt mọc đầy, kết quả nước đắng chưa xả hết, lại ăn một bụng táo tây trở về.
Nhìn thấy táo tây trên khay trà, Liễu Tĩnh đột nhiên cảm giác thấy chính mình ở Tiết gia biểu hiện quá tức cười, rất giống là tám trăm năm chưa từng ăn táo tây.
Liễu Tĩnh cầm lấy táo tây ngửi một cái, không cỗ mùi thơm ngát dễ ngửi kia, cũng không có làm cho bà ta có dục vọng muốn ăn.
Vẫn là táo tây ở Tiết gia ăn ngon, sớm biết nên mặt dày hỏi Tổ Kỳ mang một chút lại đây.
Liễu Tĩnh nắm tóc, khá là ảo não mà nghĩ, liền tại lúc này, bà bỗng nhiên cảm giác bụng đau nhức một trận dời sông lấp biển, khi bà ta phản ứng lại , thân thể đã sớm phản xạ có điều kiện mà vọt vào phòng vệ sinh.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai biết đến, Liễu Tĩnh đã táo bón nửa năm, xem qua rất nhiều lần bác sĩ cũng không thấy hiệu quả.
Song lần này, Liễu Tĩnh ở trên bồn cầu ngồi hai giờ mới toàn thân hư thoát mà đi ra phòng vệ sinh, hai chân của bà ta ngồi đã tê rần, nhưng thân thể chưa từng thoải mái như vậy, dường như đã đem hết thảy chất thải đem ra khỏi thân thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!