Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân - Chương 3: Chia tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
269


Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân


Chương 3: Chia tay


Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

—————————————————

Tổ Kỳ nằm ở bể bơi một chút liền nhanh đến chiều.Tuy nói bây giờ còn chưa lập thu, khí trời cũng không mát mẻ như trời thu, thế nhưng vườn hoa nhỏ với bóng cây lức lư, ánh mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp tạo thành những đốm sáng loang lỗ trên con đường đây sỏi, ngược lại có mấy phần giống với đang ở trong rừng hóng mát.

Tổ Kỳ nghiêng đầu, mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên bị một đạo tiếng vang do vật nặng rơi xuống đánh thức.Cậu bỗng nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là mò hướng bụng của mình, lại đụng trúng cái chăn mỏng đắp trên bụng, hẳn là Trương quản gia trong lúc cậu ngủ đã đắp lên.Rất nhanh Tổ Kỳ liền bị mùi thơm trong không khí hấp dẫn lực chú ý, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhóm nữ hầu đang đứng trước vĩ nướng bận rộn.

“Phu nhân ngài tỉnh rồi.” Tiểu Nhã nâng mâm thức ăn nhỏ, bước chạy tới, hai mắt sáng lấp lánh mà nói rằng, “Chúng tôi trước tiên chuẩn bị một ít cho ngài lót lót bụng, bỏ ít ớt, mời ngài nếm thử?”

Tổ Kỳ nhìn mâm thức ăn bên trong là thịt nướng cùng hành và các loại gia vị, hương vị phả vào mặt, cậu theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Cầm xiên thịt bò nướng cắn một cái, nhất thời biểu tình vui vẻ.

“Ăn ngon không?” Tiểu Nhã hơi có chút tranh công hỏi.

“Ăn ngon!” Tổ Kỳ trong mắt lộ ra vui vẻ, trời mới biết cậu có bao nhiêu hoài niệm với món này, những ngày qua cậu đã bị đủ loại canh hầm gà, vịt bức cho điên rồi.

Advertisement / Quảng cáo

Tổ Kỳ lúc này phất phất tay nói, “Lại nướng vài cái đùi gà mang đến đi, trên mặt bỏ thêm hành thái.”

Tiểu Nhã nghe xong thả xuống mâm thức ăn liền chạy ra. Không bao lâu, Tiểu Nhã liền bưng mâm thức ăn khác tới, bên trong chứa bốn cái đùi gà nướng vàng óng ánh, hương vị cơ hồ tràn đến đầy sân.Tổ Kỳ hai tay ôm lấy một cái đùi gà, ăn một cách sung sướng, đồng thời không quên hướng Tiểu Nhã chọn món ăn.

Đắm chìm trong mỹ thực Tổ Kỳ vẫn chưa chú ý tới bốn phía hoàn cảnh có biến hóa,thời điểm khi cậu hậu tri hậu giác cảm nhận được thì nhóm nữ hầu cùng Tiểu Nhã đang bận rộn chẳng biết ngừng lại từ lúc nào.

Trên vĩ nướng rau dưa xì xì trên dầu, hương vị như từng cơn sóng liên tiếp vọt tới.

“Các người ngốc cái gì vậy? Muốn nướng khét hay sao.” Tổ Kỳ trong miệng nhai thịt gà, mơ hồ nói không rõ ràng. Tiểu Nhã khiếp đảm mà cắn môi, không dám nói lời nào, đầu đều sắp chôn vào trong ngực, những người khác bộ dáng cũng không khá hơn chút nào.

Tổ Kỳ ý thức được không đúng, còn chưa lên tiếng, đột nhiên nghe thấy một đạo âm thanh trầm thấp lạnh lẽo ở phía sau vang lên: “Ai cho phép các người làm những thứ này? Còn không mau đem đồ trên tay của cậu ta lấy đi!”

Câu nói này giống như một viên đạn pháo đồng thời nổ vang bên tai các nữ hầu, nhóm nữ hầu không hẹn mà cùng mang gương mặt với biểu tình sợ hãi, như thủy triều mà tranh nhau lo sợ đi về phía Tổ Kỳ. Nhóm nữ hầu dồn dập lùi ra sau, hai cái đùi gà Tổ Kỳ cầm trên tay đã không thấy tăm hơi, ngay cả măm thức ăn trên bàn cũng bị bưng đi.

Tổ Kỳ mờ mịt nháy mắt một cái, trong phút chốc tỉnh mộng, cậu vội vàng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh ——Hoàng hôn giữa bầu trời tràn ngập những phiến mây đỏ rực như lửa, thân ảnh cao lớn quay lưng với ánh nắng chiều, quanh thân bị nhiễm phải một tầng ánh sáng mơ hồ, hắn có một đôi con ngươi tựa như đêm đen bao phủ trầm ám mà sâu không lường được, sống mũi anh tuấn, đôi môi mỏng tại dưới ánh đèn hiện ra giống như màu hồng nhạt của cánh hoa anh đào.

Tiết Giác.

Dù cho cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy Tiết Giác, Tổ Kỳ cũng ngay từ cái nhìn đầu tiên liền đoán được thân phận hắn.

Hắn quả nhiên đến…

Thật là nhanh, chỉ sợ là mới vừa xuống máy bay liền vô cùng lo lắng mà chạy đến đi. Tiết Giác trên khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu tình nào, hắn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Tổ Kỳ, phảng phất đối xử với một vật thể không có sự sống.

Tổ Kỳ cong cong khóe miệng: “Đã lâu không gặp, người bận bịu, cảm tạ anh bận trăm công nghìn việc mà vẫn đến gặp tôi.”

Tiết Giác không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của Tổ Kỳ, mà là quay đầu gọi Trương quản gia, Trương quản gia chắp hai tay sau lưng không nói một lời đứng ở phía sau lập tức hiểu ý, mang theo một đám nữ hầu và bảo tiêu nhanh chóng rời đi.

Trong chớp mắt nơi này chỉ còn dư lại hai người Tổ Kỳ cùng Tiết Giác.

Bốn phía tiếng côn trùng kêu đan dệt liên miên, gió đêm lạnh lẽo quét trên da Tổ Kỳ, cậu không nhịn được run lập cập, vội vàng lấy giấy ăn xoa xoa lòng bàn tay đầy dầu, sau đó lấy tấm chăn mỏng đắp lên người. Lại giương mắt nhìn, Tiết Giác đã lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt cậu.

“Cố tình gây sự cũng phải có chừng mực, tôi không có nhiều thời gian cùng cậu chơi trò trốn tìm du hí.” Tiết Giác ở trên cao nhìn xuống Tổ Kỳ, đáy mắt che lấp một tầng băng sương lạnh giá.

Tổ Kỳ không kiên dè tí nào nhìn lại Tiết Giác, còn nhẹ như mây gió kéo khóe miệng cười nói: “Tôi cũng không đủ kiên nhẫn cùng anh chơi trò ấu trĩ, kỳ thực nhọc lòng như vậy để anh đến, là có chuyện muốn thương lượng với anh. Ánh mắt Tiết Giác khẽ lay động, không lên tiếng.

“Chúng ta chia tay đi.” Tổ Kỳ rất bình tĩnh mở miệng, phảng phất như đang thuật lại một chuyện tình, “Nếu giữa chúng ta không có tình cảm, không bằng hảo tụ hảo tán, sớm ngày giảm bớt thương tổn lẫn nhau.”

Tiết Giác tựa hồ nghe được một câu chuyện cười,xì một tiếng.Hắn vẫn cứ không có động tĩnh, chỉ là ánh mặt lạnh lẽo hận không thể đem linh hồn Tổ Kỳ nhìn thấu.

Tổ Kỳ dừng lại hai giây, thấy đối phương phản ứng bình thản, mới dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng điểm điểm cái bụng của mình, nửa đùa nửa uy hiếp nói: “Nhưng mà trong bụng tôi mang con trai của anh, anh cũng không thể để hai cha con chúng tôi sau này ăn gió nằm sương đi? Thẳng thắn anh trực tiếp cho tôi 1000 vạn (1 thiên vạn theo như bản QT), tôi bảo đảm mang theo hài tử biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, từ đây không bao giờ đặt chân vào cuộc sống của anh nửa bước.”

Lần này Tiết Giác trực tiếp đóng băng, hắn dùng một loại ánh mắt gần như xa lạ trên dưới đánh giá Tổ Kỳ một lần, bỗng nhiên phát ra tiếng cười trầm thấp.

“Cho nên cậu chính là thương lượng với tôi chuyện này?”

Advertisement / Quảng cáo

“Không phải còn có thể là cái gì?” Tổ Kỳ bị Tiết Giác cười đến cả người nổi da gà, khó giải thích được có chút kinh sợ mà rụt hạ cái cổ, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định lui một bước, “Xem như vì đứa trẻ, tôi có thể giảm giá cho anh còn 90%, anh cho tôi 990 vạn là được.”

“… Tôi thực sự là cám ơn cậu.” Tiết Giác từ trong kẽ răng bỏ ra một câu nói, “Bất quá rất đáng tiếc, tôi tạm thời không có ý nghĩ chia tay, cậu cũng đừng hòng mơ tới.”

“…” Đậu má?!

Tổ Kỳ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt nghĩ thầm Tiết Giác phản ứng không đúng rồi, theo tính cách tiểu thuyết thiết lập mà nói, anh ta không phải nên rất vui mừng đáp ứng yêu cầu của chính mình sao?!

“Chờ đã…” Tổ Kỳ vội hỏi.

Tiết Giác không dự định dây dưa tiếp vấn đề này, quay người nói với hai hộ vệ canh giữ ở cách đó không xa: “Đem cậu ta dìu vào đi, tìm người đem nước tắm đến.”

Vì vậy Tổ Kỳ ngơ ngác bị hai hộ vệ đem vào trong phòng, mơ màng bị mang vào trong phòng tắm. Trơ mắt nhìn Tiểu Nhã cùng một nữ hầu khác tiến vào xả nước đun nóng, Tổ Kỳ mới đột nhiên phản ứng lại —— mình không phải đang cùng Tiết Giác đàm luận vấn đề chia tay sao? Tại sao chưa nói gì đã buộc người ta đi tắm!

Tổ Kỳ thầm mắng một tiếng, cầm lấy chiếc áo khoác mỏng Tiểu Nhã để trên kệ khoác lên người, khí thế hùng hổ đi ra ngoài, kết quả mới vừa mở ra cửa phòng tắm, liền nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp đứng lặng im đứng ở trước cửa. Đôi mắt Tổ Kỳ di chuyển từ chân nhìn lên trên cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tiết Giác.

“Trên người cậu đều là khói dầu,tắm xong trở ra.” Tiết Giác vừa nói vừa đem một đống đồ vật nhét vào trong lồng ngực Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ định thần nhìn lại đây chính là áo ngủ trong hành lý của cậu.

Nhưng trọng điểm không phải cái này…

“Tiết Giác.” Tổ Kỳ thái độ nghiêm túc, dùng giọng điệu mười phần nghiêm cẩn nói: “Tôi không có cáu kỉnh, cũng không phải uy hiếp anh,tôi là thật tâm thành ý muốn cùng anh chia tay.”

Tiết Giác lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, đáy mắt nhàn nhạt trào phúng: “Lúc trước cậu bằng mọi giá muốn bước chân vào Tiết gia, hiện tại lại muốn phủi mông một cái rời đi, cậu có thử ước lượng đến giá trị mình, thật sự đáng giá 1000 vạn?”

Tổ Kỳ ngẩn người: “Tôi có thể giảm giá cho anh còn 90%…”

“Tôi một phân tiền cũng sẽ không cho cậu.” Tiết Giác đột nhiên đưa tay nắm cằm Tổ Kỳ, tay hắn không dùng lực, nhưng mà khí tức cao cao tại thượng ép tới Tổ Kỳ không thở nổi.

Tổ Kỳ bị ép ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Tiết Giác, cậu phát hiện Tiết Giác có đôi mắt rất đẹp, giống như hắc diệu thạch vậy, mỹ lệ chói mắt và phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

“Chỉ cần cậu an tâm đem con sinh ra, sau đó nó lớn lên sẽ thừa kế Tiết gia, như vậy một nửa tài sản Tiết gia tất cả thuộc về cậu hết thảy.”

Thanh âm Tiết Giác trầm thấp giống toát lên sự mê hoặc, đôi mắt hắn nửa khép, ánh mắt đặc biệt thanh minh nhưng vẫn ẩn chứa sự châm chọc, “Này không phải là cậu muốn danh lợi phú quý sao? Tôi đều có thể cho cậu, điều kiện tiên quyết là cậu hoàn thành yêu cầu của tôi.”

Tổ Kỳ sững sờ nhìn Tiết Giác, trong lúc nhất thời càng bị mấy câu nói của Tiết Giác chận đến á khẩu không trả lời được.

Là mình đem vấn đề nghĩ đơn giản…

Bây giờ Tiết Giác vẫn chưa đối với nữ chính nhất kiến chung tình, anh ta dầu gì cũng sẽ không tùy tiện để cốt nhục Tiết gia lưu lạc ở bên ngoài. Huống chi người bên ngoài nhiều ít nghe nói Tiết Giác có vị hôn thê, nếu cậu hiện tại mang thai hơn sáu tháng rời đi, một khi bị người ngoài biết chỉ có thể đối với Tiết Giác cùng Tiết gia gây ra bất lợi.

Nghĩ tới những thứ này, Tổ Kỳ khó tránh khỏi cảm thấy ủ rũ. Tiết Giác liếc mắt trong thấy cậu bỗng nhiên như quả bóng xì hơi, chậm rãi buông tay, sau đó dặn dò người bên cạnh nãy giờ vẫn đóng vai trong suốt -Trương quản gia.

“Giúp cậu ta tắm, cẩn thận một chút.”

Advertisement / Quảng cáo

“Vâng, tiên sinh.” Trương quản gia tiến lên tiếp nhận quần áo trong tay Tổ Kỳ, sau đó nghiêng người vào buồng tắm. Tổ Kỳ lung ta lung tung suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là tạm thời từ bỏ cùng Tiết Giác nói chuyện.

Cậu liếc mắt nhìn Trương quản gia đã đợi sẵn trong phòng tắm, sau vài giây do dự, hất tay Tiết Giác đem cửa phòng tắm đóng ầm một cái.

Cho anh đắc ý!

Cho anh ăn canh bế môn!

Tổ Kỳ hung tợn nghĩ xong bất thình lình nghe thấy keng một tiếng vang giòn. Cậu cúi đầu nhìn bên chân cư nhiên có một miếng ngọc xanh biếc đang nằm đó, dưới ánh đèn cam vàng trong nhà tắm miếng ngọc tỏa ra một thứ ánh sáng lộng lẫy mà mê hoặc.

Tổ Kỳ nhất thời cảm thấy miếng ngọc kia có chút quen mắt, hình như là vật mà chủ nhân thân thể này luôn mang theo bên người, thế nhưng cậu đã để nó lại Tiết Gia đâu có mang tới đây.

Nó làm sao xuất hiện ở đây?

Tổ Kỳ nghĩ như thế, quỷ thần xui khiến gian nan cúi người xuống nhặt miếng ngọc lên, thân thể cậu mang thai thật khó khăn cố gắng hai lần mới nhặt lên được miếng ngọc kia.

Ngay khi cậu đứng thẳng người thì bốn phía tất cả lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được phát sinh biến hóa, chỉ là năm giây, nguyên bản buồng tắm biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một bãi cỏ xanh mướt…

*P/s : Hẹn chương sau vào một ngày không xa nhé dạo này deadline nhiều quá, lại sắp thi, mình sẽ sớm quay lại T^T

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN