Mang Thai Ngoài Ý Muốn
Chương 22: Vận sức chờ phát động phản kích
Lâm Ngạn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, cái đùi phải thiếu chút nữa phế bỏ kia rất không ưu nhã gác ở trên bàn trà, cái tư thế này muốn bao nhiêu lưu manh thì có bấy nhiêu lưu manh. Laptop đặt ở trên đầu gối, hai tay đang quên mình gõ bàn phím. Mỗ Sư Thái chờ được thời cơ liền liều mạng nghiền ép sức lao động, mắt thấy Lâm Ngạn gần đây chân bị phế đi không có cơ hội chạy loạn, nắm chặt thời gian thúc chương mới.
“Chị hai, cô đây là Chu Bát Bì chuyển thế!” Lâm Ngạn đều có chút vô lực thổ tào* rồi. (Chu Bắt Bì: Chu Lột Da)
“Chuyện bên Cổ Thành đều không phải đã kết thúc rồi sao, cho cậu cơ hội chăm chỉ còn không muốn?!” Mỗ Sư Thái đường về não cho tới bây giờ cũng không phải là địa cầu.
Lâm Ngạn suy nghĩ một chút, tay gõ bàn phím dừng lại mấy phút, cuối cũng vẫn xóa đi mấy chữ.
“Cô quen biết lão tổng tập đoàn Bác Hằng?”
“Tôi quen biết hắn, hắn không biết tôi.”
“…”
“Cậu muốn biết cái gì?”
“Nghe nói lão tổng Bác Hằng có một cô con gái nuôi…”
Mỗ Sư Thái là nhân vật gì, Lâm Ngạn vừa mới khởi đầu, bên kia lập tức để ý đến.
“Con gái nuôi cái gì, bất quá gần đây hoa đán nhỏ mới đi lên. Tướng mạo thanh thuần, nội tâm phong tao (lẳng lơ). Lão tổng Bác Hằng cũng là một ông lão gần bảy mươi, giường như thế cũng có thể thượng, cái loại mặt hàng gì có thể tưởng tượng được!”
“Cô ấy muốn cái vai gì?”
“Mộng Thiên Trần.”
“Kháo! Còn muốn làm nữ chính, cũng không soi gương xem, cái dạng lẳng lơ gì!”
Trong nháy mắt Lâm Ngạn chảy một giọt mồ hôi xuống, cô gái này sau này như thế nào lập gia đình a?!
“Nữ minh tinh kia gọi là gì?”
“Trầm Thanh, cậu tìm baidu, có thể tìm được mười tám đời tổ tông nhà cô ấy. Nếu như muốn coi bí mật đen tối, đi cầu diễn đàn thế giới* (Từ này không hiểu lắm vì không có hay dạo web TQ bạn nào biết thì chỉ giáo giúp mình ha, mình sẽ fix sau, chữ gốc 崖叔, hiện tại mình chỉ kiếm được trang này thôi => http://bbs.tianya.cn/, cám ơn mọi người. ^^)
Trầm Thanh? Chưa nghe qua bao giờ. Bất quá cậu đối với các loại bát quái tiêu khiển của minh tinh hiểu biết rất ít, cấp tốc mở trang web, rất nhanh xem lướt qua ảnh chụp của minh tinh nhỏ này, quả nhiên giống như lời Sư Thái nói, tướng mạo quả thực thanh thuần. Đáng tiếc, không đi đường đúng đắn.
Suy nghĩ một chút, quả quyết gọi điện thoại cho Cổ Thành, có một số việc không thể để người nắm bắt, nhất định phải ra tay đúng lúc. Lâm Thanh Sơn muốn dựa vào thủ đoạn này lấy được hạng mục của Bác Hằng, Lâm Ngạn cậu vẫn cứ không để cho hắn như nguyện. Lâm Thanh Sơn chính là con chó dữ cản trên đường độc mộc của Lâm Ngạn cậu, cho dù sau cùng là lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt hại), cũng không thể luôn nhu nhược.
Trong khoảng thời gian này Cổ Thành bận muốn sống muốn chết, kịch bản cơ bản đã quyết định xong rồi, kế tiếp chính là chuẩn bị studio và tuyển chọn diễn viên. Khâu gia đại thiếu đã sớm báo tin, để cho hắn mang theo Lâm Ngạn cùng đi. Tuy rằng không biết Lâm Ngạn như thế nào dựa được vào ngọn núi lớn Khâu gia này nhưng chỉ là Chu Mặc ở phía sau che chở nhìn chằm chằm, liền đủ cho Cổ Thành hắn phải suy nghĩ lại thật tốt một chút, làm sao đem cái Lâm Ngạn ngoại môn này hướng vào giới điện ảnh và truyền hình. Một biên kịch tốt không chỉ có hành văn tốt, còn phải có nhân mạch tốt. Cho nên việc tuyển chọn diễn viên cho ‘Mông Trần’, Cổ Thành cơ bản dành cho Lâm Ngạn quyền lợi rất lớn. Cho dù kim bài biên kịch Tiếu có tài cũng không có hưởng qua phúc lợi như vậy.
Trước khi nhận được điện thoại của Lâm Ngạn, Cổ Thành cũng có chút phát bực rồi. Phim cũng sắp quay rồi, nam nữ nhân vật chính còn chưa có quyết định, quay cái cầu lông a! Cổ Thành gấp đến râu mép trên khuôn mặt cũng sắp vểnh* lên rồi, cũng không dám đi giục Lâm Ngạn. Chu đại thiếu gia tại ngày hôm sau lúc Lâm Ngạn gặp chuyện không may đã gọi điện thoại cố ý dặn dò, trước khi Lâm Ngạn khôi phục, nhất định phải tĩnh dưỡng. Dọa Cổ Thành còn tưởng rằng Lâm Ngạn xảy ra sự cố quá nặng, chí ít hôn mê trầm trọng cái gì. Kết quả, không hỏi thăm còn đỡ, sau khi nghe ngóng, thiếu chút nữa không có xỉu vì tức. Gãy một cái đùi phải, gãy một chân liền không thể giúp một tay tuyển chọn diễn viên sao?! Người đầu tư rất giỏi a!
Nội tâm Cổ đạo đại diễn lại rít gào, thời điểm nhận điện thoại coi như trấn định, hỏi thăm an ủi cái gì tự nhiên không nói chơi. Thế nhưng chờ lúc nghe thấy đề cử của Lâm Ngạn, Cổ Thành không khỏi sửng sốt một chút. Lâm Ngạn mặc dù nói uyển chuyển, thế nhưng trong lời nói lộ ra dự tính vẫn là rất rõ ràng. Ba vị trí nữ chính trong lúc chọn người không có Trầm Thanh. Có một số việc Cổ Thành hắn hiểu rõ, thế nhưng Lâm Ngạn lại không hẳn hiểu rõ. Lần này tập đoàn Bác Hằng mặc dù không có đầu tư bao nhiêu, thế nhưng trên tay hắn có mấy bộ phim khác đều nương nhờ Bác Hằng hỗ trợ. Lần này nếu là không thể cho Trầm Thanh một cơ hội, sau này chính mình chỉ sợ cũng không còn cơ hội.
Lâm Ngạn ở bên kia đầu dây rõ ràng cảm thấy Cổ Thành do dự, tâm vòng vo một chút, liền hiểu lầm ý của Cổ Thành. Tự suy nghĩ Lâm Thanh Sơn này đi ngoài con đường của hắn, nếu như trắng trợn bỏ qua Trầm Thanh như vậy, đắc tội với người chỉ sợ chính là Cổ Thành. Nghĩ đến Cổ Thành dìu dắt và giúp đỡ cho mình, Lâm Ngạn nhất thời có chút ảo não, cái này chính là làm khó Cổ Thành rồi.
“Cổ đạo, chuyện lựa chọn diễn viên vẫn là anh với anh Tiêu quyết định đi. Những minh tinh kia tôi cũng không có nhận thức, chọn bừa người cũng không quá thích hợp.”
Cổ Thành nhíu nhíu mày, chuyện này có chút khó làm. Lâm Ngạn khó có được nói một chút ý kiến, nếu như cứ như vậy báo cáo, thái tử gia Khâu Trật có thể không trách tội mình mới lạ. Suy nghĩ một chút, hắn nghĩ chuyện này vẫn là tìm Chu Mặc thì tốt hơn. Tuy rằng cá tính Chu Mặc lạnh lùng, thế nhưng nếu so với Khâu Trật thì dễ nói chuyện hơn. Có Chu Mặc ở phía trước chống đỡ, quan hệ với Khâu Trật dễ chịu hơn không ít. Trong đầu Cổ Thành tính toán chút, rốt cuộc cùng Lâm Ngạn thương lượng, “Nữ chính nếu chọn Cố San San cũng được, tướng mạo khí chất quả thực cũng thật phù hợp hình tượng Mộng Thiên Trần. Chuyện này tôi lại cùng Hữu Tài thương lượng một chút, sau đó tôi gọi điện thoại cho cậu.”
Lâm Ngạn vừa nghe lời này, cũng hiểu rõ Cổ Thành e rằng không phải chỉ đi tìm một mình Tiếu Hữu Tài. Bất quá, việc này coi như là cậu đã hết sức rồi, nếu như làm quá mức, làm khó Cổ Thành cũng không tốt. Vì một Lâm Thanh Sơn, không đáng!
Đặt điện thoại xuống, trong lòng Lâm Ngạn cũng để xuống việc này, tiếp tục cùng Sư Thái thảo luận đại cương văn mới và hướng đi đi. Đúng là Cổ Thành lại không có thoải mái như ban nãy, trong đầu tự suy xét một phen, liền gọi điện thoại cho Chu Mặc.
Thời điểm Chu Mặc nhận điện thoại Cổ Thành, còn có một tia vô cùng kinh ngạc như vậy, Cổ Thành này làm sao sẽ đột nhiên gọi điện thoại đến?
“Chu đổng, có chuyện này muốn thương lượng với anh một chút.”
Chu Mặc cầm điện thoại cứ vậy lẳng lặng nghe, lúc Cổ Thành nói được một nữa, trong lòng hắn đại khái liền hiểu rõ. Chỉ là tâm có chút buồn bực, Lâm Ngạn cũng tính là một trạch nam, sinh hoạt mỗi ngày cơ bản đều là đọc sách viết văn chăm con trôi qua, rất ít khi thấy cậu ấy quan tâm các loại chuyện nữ minh tinh gì. Tại sao hết lần này tới lần khác đối với Trầm Thanh này không muốn thấy như vậy?
“Chu đổng?” chuyện của Cổ Thành đều nói xong rồi, cũng không nghe thấy bên kia đầu dây có phản ứng chút nào, không khỏi kêu lên một tiếng.
“Sau này Bác Hằng đưa tiền kia cho anh, anh đến tìm tôi.” Chu Mặc lời ít ý nhiều, chút tiền lẻ này hắn cũng không để trong lòng.
Cổ Thành vừa nghe, nhất thời sửng sốt một chút, này có tính vì lam nhan vung tiền như rác không a?!
“Bất quá chuyện này không cần nói cho Lâm Ngạn.” Chu Mặc nhìn Hàn Tiếu đến nhắc nhở đi họp, trước khi cúp điện thoại đột nhiên hỏi một câu nhìn như không có liên quan đến vấn đề, “Trầm Thanh này gần đây là ai phủng?” (Phủng: nâng đỡ làm cho người diễn viên được nổi tiếng)
Giới gải trí chính là một giới, không có chuyện không lộ tin, Trầm Thanh gần đây bên cạnh ai nên biết đều đac biết, Cổ Thành cười mập mờ, “Lão tổng Bác Hằng.”
Bước chân của Chu Mặc đột nhiên dừng một chút, nghiêng người liếc mắt nhìn Hàn Tiếu, thấy Hàn Tiếu cười gật đầu, không khỏi kéo kéo khóe miệng, Lâm Ngạn có thể gặp cái người Trầm Thanh mới là lạ!
Chu Mặc cúp điện thoại Cổ Thành, Hàn Tiếu liền phát húy công hiệu thư ký vạn năng của y, “Hoàn Vũ gần đây đi lại rất gần với Bác Hằng, chỉ sợ là nhìn trúng mảnh đất kia trên tay ông già đó.”
“Có giá trị bao nhiêu?”
“Mảnh đất kia gần núi cận sông, nếu như xây dựng một khu biệt thự rất có giá trị đầu tư. Hoàn Vũ nhìn trúng cục thịt béo này, đang lăn qua lăn lại nhảy lên nhảy xuống.” (Ý nói tất bật trầy da tróc vảy vậy á, nó na ná thế.)
Chu Mặc híp mắt suy nghĩ một chút, đang do dự một chút giữa tuyệt sát (Tuyệt đối giết chết đối thủ 1 lần = miểu sát) và dằn vặt, cảm thấy nếu như cứ như vậy chỉnh sụp đổ Hoàn Vũ thật có chút “Xin lỗi” hành động nhiều năm như vậy của Lâm Thanh Sơn.
“Diệp Cảnh Văn trở lại chưa?” Tính tính ngày, Diệp Hằng ngày hôm qua đã trở về G thành, Diệp Cảnh Văn hắn ngày hôm nay cũng nên đuổi trở về rồi.
“Bốn giờ chiều hôm nay xuống máy bay.”
“Đẩy hội nghị xuống buổi chiều, tôi muốn đi đón máy bay.”
Hàn Tiếu sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu dụng ý của Chu Mặc. Chu Mặc lần này sợ rằng không muốn mượn tay Diệp gia chặt đứt đường lui của Hoàn Vũ, đây là muốn chính mình tự thân ra trận! Hàn Tiếu lặng lẽ lau mồ hôi, Lâm Thanh Sơn này rốt cuộc đắc tội ông chủ nhà mình như thế nào?
Chú thích:
+ Thổ tào (mình nhờ giải thích bên nhà bạn ღtiểu hồ lyღ https://tieuholy198.wordpress.com/thong-tin-dam-my/
về thổ tào công/thụ nha ^^): – 吐槽: Thổ có nhiều nghĩa: nhổ, nhả, khạc, nhả ra, nói ra. Ở đây định nghĩa thổ = nói ra, Tào = máng, tàu ngựa, mương, rãnh. (Theo QT). Vậy có thể nôm na hiểu thổ tào là tuýp người có lối nói năng hay chế nhạo, phát ngôn xấc xượt dễ chọc giận đối phương.( link: https://polldaddy.com/js/rating/rating.js)
+Râu vểnh bạn coi hình minh họa con mèo đỡ ha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!