Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Chương 30: Trầm mặc cự tuyệt quen biết nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
281


Mang Thai Ngoài Ý Muốn


Chương 30: Trầm mặc cự tuyệt quen biết nhau


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lắc lắc đùi phải được gỡ xuống thạch cao nhẹ nhõm không ít, Lâm Ngạn nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, lấy một loại biểu tình chính mình khôi phục tự do tuyệt đối mới lạ nhìn công cụ đi lại, biểu thị rất là hài lòng. Tuy rằng cơ thể có chút suy yếu, bước đi còn không quá lưu loát ra, không bị cho là tàn phế cảm giác vô cùng tốt!

Dương Thụ phụ trách làm tài xế buồn cười nhìn cậu, “Được rồi, không phải chỉ là tháo một cái thạch cao thôi sao, còn một bộ biểu tình phát hiện đại lục mới nữa?”

Lâm Ngạn mới mặc kệ y trêu chọc, chỉ chỉ chân của mình, “Một tháng này nghẹn chết em, chỗ nào cũng không đi được.” Đặc biệt là Chu Mặc đáng hận kia, còn nói riêng với vú Trương không để cho mình đi loạn.

Dương Thụ nhìn nét mặt của cậu thật vất vả được thông khí không khỏi phá lên cười, một trạch nam cư nhiên đang cùng thảo luận bí bách với mình?! “Đợi chút từ cô nhi viện trở về có muốn tiện đường đến đón Lâm Đậu Bao và Lâm Thang Viên hay không?” Thời điểm Dương Thụ chờ đèn đỏ, quay đầu hỏi Lâm Ngạn một cậu.

Đôi tham ăn hiện tại đều là do Chu phu nhân phụ trách đưa đón, Lâm Ngạn vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên ngừng miệng. Quan hệ của cậu với Chu Mặc hiện tại rất xấu hổ, nếu như nói như vậy cùng với Dương Thụ, không làm cho Dương Thụ hiểu lầm mới là lạ. “Đôi tham ăn có người đi đón bọn nó rồi.” Lâm Ngạn hàm hồ trả lời một câu, thấy Dương Thụ không nghi ngờ cậu gật đầu, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu như vậy có tính là có tật giật mình… “Ừ, chờ một hồi sau khi trở về nhất định phải khám thật kỹ đối với đôi tham ăn.” Ngày đó thân thể Lâm Đậu Bao khó chịu, mệt mỏi, Dương Thụ cũng không có cùng đứa nhỏ thân cận hơn một chút. Trong khoảng thời gian này lại một mực ở T thành xử lý công việc, kết quả đến bây giờ cũng còn chưa có gặp mặt đôi tham ăn. Đối với bọn nhỏ này nhưng là năm đó y nhìn bọn nó ra đời, yêu thương tự nhiên không cần phải nói.

Lâm Ngạn nở nụ cười, “Lâm Đậu Bao gần đây thích đàn điện tử, anh nếu như đến, một nhà chúng em cũng phải cùng chịu tội một lần.” “Anh đây ngược lại là phải chăm chú lắng nghe rồi.” Dương Thụ nghĩ đến nhóc con giống như viên gạo nếp* tròn, cũng cười theo.

Lâm Ngạn từ kính chiếu hậu thấy bộ dáng thoải mái của Dương Thụ không khỏi vui vẻ trong lòng, Dương Thụ như vậy đã dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất mẹ. “Chuyện công việc như thế nào rồi? Làm sao lại đột nhiên quay về G thành?” Nếu không phải ngày hôm nay đi bệnh viện gỡ thạch cao vô tình gặp được, Lâm Ngạn vẫn còn cho là Dương Thụ đang ở T thành.

Nói đến đây, Dương Thụ cũng có chút đau đầu, “Năm đó xuất ngoại đào tạo là bệnh viện ra danh ngạch, anh mới trở về đã muốn đi, không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Anh quay lại G thành cũng là cùng thầy thương lượng chuyện này, xem một chút có thể thông qua quan hệ của ông đem chuyện này xử lý tốt hay không?” “Rất phiền phức sao?” Lâm Ngạn vừa nghe, liền có chút lo lắng, “Kỳ thực anh ở T thành cũng vô cùng tốt, không cần thiết nhất định phải đến G thành.”

Dương Thụ nhìn cậu một chút, giống như lơ đãng hỏi, “Vậy em nguyện ý quay lại T thành không?” “…” Lâm Ngạn dừng một chút lắc đầu, “Hai đứa nhỏ rất thích ở đây, Lâm Thang Viên rất thông minh, rất được thầy cô giáo yêu thích. Lâm Đậu Bao nhu thuận, cũng kết giao được rất nhiều bạn nhỏ. Lại về T thành, em sợ hai đứa nhỏ…” “Núi không đến ta, ta chỉ có thể theo núi.” Dương Thụ mở miệng cắt đứt cậu thao thao bất tuyệt, có mấy thứ giải thích càng nhiều, càng là muốn che giấu cái gì. Nếu như là hai năm trước, Lâm Ngạn nhất định sẽ không lưu luyến một thành thị như vậy. Thời gian thật đúng là vũ khí sắc bén thay đổi một người.

Lâm Ngạn có chút xấu hổ, lần này Dương Thụ trở về cùng Dương Thụ năm đó ở nước A toàn tâm toàn ý tìm nơi nương tựa rất không giống nhau. Cậu biết Dương Thụ có trách nhiệm, có thiện tâm, đối với sự nghiệp có loại chấp nhất khác hẳn với người thường. Nhưng là Dương Thụ bây giờ, lại có thể quay lại nói với cậu như vậy, Lâm Ngạn không dám nghĩ tới những tầng thâm ý đằng sau. Một Chu Mặc đã đủ cho cậu đau đầu rồi, nghìn vạn lần không nên lại đến chuyện phức tạp!

Dương Thụ cảm thấy bầu không khí trong xe biến hóa, vội chuyển đề tài. Lâm Ngạn lập tức nương theo cây cột này, mới khôi phục bầu không khí linh hoạt. Hai người cười cười nói nói, chỉ chốc lát sau liền chạy tới cửa cô nhi viện. Hai người từ trên xe bước xuống, liền bắt đầu khuân đồ vào trong viện.

“Xem ra anh mượn hai chiếc xe của thầy là một quyết định sáng suốt, em mua nhiều đồ cho bọn nhỏ như vậy, nếu như không có phương tiện vận chuyển, ngày hôm nay đủ hai ta không thể chịu nổi rồi.” Dương Thụ đặt một cái thùng đồ xong, ngày mùa đông đều ra một thân mồ hôi. Nhìn nhìn lại Lâm Ngạn, đang ngồi ở trên ghế thở dốc. Hai người đối với nhau bất đắc dĩ cười một chút, năm tháng không buông tha người a!

“Tiểu Ngạn?” Cách đó không xa truyền đến thanh âm người phụ nữ lớn tuổi.

“Viện trưởng!” Lâm Ngạn vội vàng đứng lên đỡ lấy viện trưởng, “Những người khác đâu rồi ạ? Làm sao một người cũng không có ở đây?”

“Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, bọn nhỏ đến giáo đường luyện tập hát ca khúc Giáng Sinh.” Viện trưởng nhìn đồ vật chất đống đầy đất, có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngạn, “Con ở bên ngoài cũng không dễ dàng, bọn nhỏ ăn dùng đều đủ.”

“Năm nay nhà bạn Tiểu Ngạn vận may không tệ, cuối năm cũng có thể chiếu cố bọn nhỏ một chút. Này không phải sắp đến ngày Giáng Sinh rồi, cũng phải mua thêm ít đồ cho bọn nhỏ.” Lâm Ngạn chỉ chỉ Dương Thụ đứng ở một bên, “Vị này chính là Dương Thụ, bạn tốt con kết giao ở bên ngoài.”

Viện trưởng vừa nhìn thấy cái người thanh niên này, hào hoa phong nhã, đứng ở bên cạnh Lâm Ngạn tuy rằng không có lên tiếng, nhưng khi nhìn Lâm Ngạn ánh mắt cũng rất ôn nhu. Trong lòng viện trưởng có chút không quyết định được chủ ý, không biết người bạn tốt này là tốt như thế nào. Nhìn nhìn lại Lâm Ngạn, trong mắt không có một chút ngượng ngùng và xấu hổ, sợ rằng người bạn tốt này thật đúng là bạn tốt rồi. Lại liên tưởng đến chuyện năm đó Lâm Uyển Nhi nói với bà, viện trưởng vỗ vỗ tay của Lâm Ngạn, “Sao lại để bạn của con đứng ở bên ngoài đông lạnh chứ, mau vào nhà.”

Dương Thụ vội nói, “Viện trưởng, đừng lo. Lâm Ngạn khó có được tới thăm người, để cậu ấy bồi người một chút, mấy thứ này phải để ở đâu người nói một tiếng, cũng tốt cho con một cơ hội rèn luyện thân thể.”

Viện trưởng nghe vậy, tâm gật một cái, đứa nhỏ này rất thông suốt. “Dương Thụ, bên kia là phòng khách của viện trưởng, nếu không thì để trước ở bên đó đi.” Còn không đợi viện trưởng mở miệng khách khí, Lâm Ngạn vội vả mở miệng.

Viện trưởng oán trách liếc mắt nhìn Lâm Ngạn, lắc đầu, cùng Dương Thụ khách khí một phen mới lôi kéo Lâm Ngạn vào phòng nghỉ của mình. Căn phòng nghỉ này Lâm Ngạn vô cùng quen thuộc, năm đó mẹ Lâm bình thường mang theo cậu ở chỗ này nghỉ ngơi, đặc biệt là thời điểm đến tuổi dậy thì, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, viện trưởng để cậu ngủ ở nơi này, cùng những đứa con trai khác xa nhau. “Viện trưởng, đã nhiều năm như vậy, ở đây một chút vẫn không thay đổi.” Lâm Ngạn ngồi ở trên chiếc ghế quen thuộc, tựa như trở về năm đó.

Viện trưởng ngồi ở đối diện cậu, nhìn đứa nhỏ vẫn luôn nhu thuận này, kéo tay cậu nắm trong lòng bàn tay mình, “Đứa ngốc, vì sao cự tuyệt bà ấy?”

Lâm Ngạn ngẩng đầu, chăm chú nhìn viện trưởng của mình, rất là kiên định lắc đầu, “Không muốn.” “Con trai, có thể năm đó bà ấy là có nỗi khổ trong lòng mới có thể vứt bỏ con như vậy.” “Viện trưởng, nếu như không phải con chính mình có đứa nhỏ, có thể con sẽ chấp nhận lời giải thích của người. Nhưng là bây giờ, con không tin. Nếu như bà ấy thực sự yêu con, cũng sẽ không đem con đặt ở trước cửa viện này.”

Lâm Ngạn chỉ chỉ chính mình, “Viện trưởng, bà ấy là ghét bỏ đứa nhỏ chính mình sinh ra mới không quan tâm con nhiều năm như vậy. Lúc nhỏ, con rất khát vọng, có một người bà ấy sẽ nhớ đến con tới nơi này mang con đi, thế nhưng con chờ một năm rồi lại một năm, thẳng đến khi con phát hiện mình khác biệt, con mới hết hy vọng. Đã nhiều năm như vậy, hiện tại gặp lại có ý gì.”

Viện trưởng bị lời này chắn đến một lời cũng không nói ra được. Nếu như là một đứa nhỏ hoàn chỉnh, có lẽ còn có thể quy kết là bất lực. Thế nhưng tình huống Lâm Ngạn như vậy, cho dù là thực sự bất lực, cũng không tránh được một tầng hiềm nghi bị lừa gạt vứt bỏ. “Con trai, đây là chuyện con tự mình làm chủ, bà ấy hiện tại ủy thác người đến tìm con, chỉ sợ cũng là muốn bù đắp cho con…”

“Viện trưởng” Lâm Ngạn nắm tay bà, lắc đầu, “Không cần, cuộc sống hiện tại của con rất tốt, có đôi tham ăn bồi con, là đủ rồi.”

Chuyện như vậy lão viện trưởng gặp nhiều rồi, cũng không bắt buộc, chỉ là dặn dò cậu mấy câu, lúc này mới lôi kéo cậu đi ra ngoài bồi vị khách bị vắng vẻ một chút.

Hai người ở trong cô nhi viện cùng người già trẻ con chơi nửa ngày, vừa phân chia quà, vừa ăn chơi trò chơi, chờ thời điểm trở về cũng đã là lúc chạng vạng tối. Trong lòng Lâm Ngạn đã nghĩ rõ ràng, lời của viện trưởng cũng không ảnh hưởng tâm tình của cậu. Có một ít duyên phận chặt đứt liền đã đứt rồi, không cần thiết cưỡng cầu. Dương Thụ đưa Lâm Ngạn đến cửa nhà, liền quay đầu đi bệnh viện trả xe cho thầy.

Lâm Ngạn xem đồng hồ, đôi tham ăn lúc này phỏng chừng đều đã về nhà. Ngày hôm nay có thể cùng Đậu Bao vui đùa một chút, mấy ngày nay mình không thuận tiện di chuyển, ngược lại làm cho đứa nhỏ đó buồn bực, Đại Lâm nhà nhóc giống một món đồ chơi lớn rớt dây xích như vậy, thiếu đi rất nhiều lạc thú của nhóc.

“Xin hỏi cậu là Lâm Ngạn phải không?” Một chiếc xe Mercedes-Benz đen đậu ở bên đường cửa phó lái mở ra, một người đàn ông trung niên mang theo mắt kính đi về phía Lâm Ngạn, liếc mắt nhìn kỹ Lâm Ngạn, mới cẩn thận mở miệng.

Lâm Ngạn có chút kinh ngạc nhìn cái người xa lạ trước mắt này, có chút mê mang, “Xin hỏi ông là?”

Người nọ thấy cậu không phủ nhận, lúc này mới nghiêng người liếc mắt nhìn ghế phía sau Mercedes-Benz, cũng không biết người nào ngồi bên trong, người đàn ông trung niên này thấy người trong xe không có ý đi ra ngoài, mới xoay người lại. “Cậu Lâm, phu nhân nhà tôi muốn gặp mặt ngài một lần.”

Phu nhân?! Lâm Ngạn nhíu mày, trong lòng nhất thời chìm xuống một chút. “Vị tiên sinh này, sợ rằng ông nhận lầm người, tôi không biết phu nhân gì.” Lâm Ngạn nói xong liền chuẩn bị rời khỏi, cũng không liếc mắt nhìn chiếc xe kia.

Lâm Ngạn vừa dứt lời, cửa sổ đằng sau vẫn không có động tĩnh được quay xuống, một người phụ nữ toàn thân đều chưng diện tinh xảo quý khí lộ ra gương mặt của bà được bảo dưỡng làm đẹp rất tốt, nhìn Lâm Ngạn mặt đen lại một chút, cũng không hắng giọng, như là một loại áp bách vô hình.

Trong lòng Lâm Ngạn cười lạnh một tiếng, xoay người nghiêm túc liếc mắt nhìn người phụ nữ này, mình thật đúng là giống bà ta ba phần. Nhìn xong, xoay người liền vào nhà, lưu lại vẻ mặt có chút lúng túng của người đàn ông trung niên nhìn người phu nhân trong xe. “Đi thôi.” Phu nhân quay cửa sổ xe lên, tựa như vừa nhìn thấy bất quá chỉ là một người xa lạ.

Người trung niên lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, nơi nào là mẹ con, rõ ràng là kẻ thù a…

Chú thích:

Viên gạo nếp

Mercedes-Benz

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN