Mang Thai Trước Khi Ly Hôn - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Mang Thai Trước Khi Ly Hôn


Chương 49


Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Sau khi Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương lên lầu thì thấy Thi Gia đang đứng một mình trong hành lang.

“Sao thế?” Lâm Ngộ An nhìn một chút, “Cậu đứng ở hành lang làm gì đó, không lạnh à?”

Thi Gia có chút hối hận, giơ tay chỉ vào cửa. Lâm Ngộ An lập tức hiểu rõ, chắc là người này lại miệng tiện, tự tống mình ra khỏi cửa.

Lâm Ngộ An cũng không thể để cho Thi Gia đứng ngoài đông lạnh, để cho hắn đi vào phòng bọn họ, Hàn Đông Dương nói để hắn gõ cửa thử xem.

Thi Gia nghĩ, người mà mình không thể dỗ được, lẽ nào Hàn Đông Dương sẽ dỗ được sao?

Kết quả, Hàn Đông Dương chỉ gõ hai tiếng, gọi một tiếng “Anh,” cửa liền mở ra, giọng nói của Hàn Dục Hào truyền ra từ trong phòng, một bàn tay với khớp xương rõ ràng kéo Hàn Đông Dương vào trong: “Mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm.”

Còn biết bên ngoài lạnh lắm? Hắn mới vừa đứng ở ngoài hơn mười phút, sao lại không xót hắn? Thi Gia oán hận trong lòng.

Lâm Ngộ An thấy Thi Gia đứng ở cửa, mở máy sưởi lên: “Đừng nhìn nữa, đóng cửa lại đi, lạnh quá.”

“Cậu nói xem, sao đối xử khác biệt lớn thế chứ?” Giọng điệu của Thi Gia đều là thở dài, đóng cửa lại, ngồi ở một bên trên sô pha, giọng nói rất ai oán.

Lâm Ngộ An không thèm để ý, gỡ nón len ra, bỏ áo phao vào tủ quần áo, cười: “Bình thường thôi, anh ấy cuồng em trai mà.” Nhớ tới những chuyện trước đây mà Hàn Dục Hào làm khi Hàn Đông Dương còn chưa đứng bên phe cậu. Lâm Ngộ An có thể nói không ngừng nghỉ hơn ba ngày ba đêm. Cho nên với chuyện thế này, cậu chỉ có thể nhìn mà không thể nói gì.

Mở vali ra, Lâm Ngộ An lấy một bình trà nhỏ ở trong ra, đổ nước khoáng vào, nấu nước, bỏ vào hai túi lá trà, rót vào ly, đi vào phòng vệ sinh rửa tay một cái, sau khi làm xong mọi thứ mới ôm bụng ngồi trên giường, kê hai cái gối đầu ở sau eo.

“Mình cũng nhỏ hơn anh ấy mà, sao anh ấy không cuồng mình chút chứ!”

Lâm Ngộ An nhìn dáng vẻ oán phụ kia của Thi Gia, tức giận nói: “Cậu có thể có tiền đồ chút được không!”

Thi Gia: “Mình không có tiền đồ chỗ nào chớ!”

Lâm Ngộ An thở dài, giơ tay tháo cúc quần yếm ra: “Mệt quá, may là chỉ còn vài tháng thôi là tôi được tự do rồi.”

“À.” Thi Gia nhìn bụng cậu, có chút ngạc nhiên, “Sao lúc đầu cậu có thai được thế?”

“Không biết nữa, thì uống say rồi làm một phát với Đông Dương là có.”

Chính bản thân Lâm Ngộ An cũng không biết mình sao lại mang thai, có lần tới bệnh viện kiểm tra thì nói rằng cơ thể cậu có hệ thống dễ mang thai, tuy rằng trong nước không có chuyện đàn ông mang thai, nhưng mà cũng không có nghĩa là chưa từng có.

“Nếu có thuốc gì mà uống vào là có thể làm cho đàn ông mang thai thì tốt rồi.” Thi Gia có chút thất vọng.

Nghe thấy câu này, Lâm Ngộ An nhìn hắn vài lần, vô cùng kinh ngạc: “Sao cơ? Cậu còn muốn sinh một đứa nhỏ cho anh cả à?”

“Cái gì mà gọi là mình sinh chứ?” Thi Gia cao giọng lên, “Tới lượt thì cũng nên là anh ấy sinh mới đúng!”

Lâm Ngộ An: “…”

Nhìn thấy ánh mắt có chút bừng tỉnh của Lâm Ngộ An, Thi Gia thoáng cái nghĩ đến tính cách hết sức sĩ diện kia của Hàn Dục Hào, nếu như bị người ta biết hắn ở dưới, sợ là sẽ giết hắn mất: “À, mình không muốn sinh, nhưng mà mình sinh cũng được!”

Lâm Ngộ An híp mắt một cái, hứng thú: “Này không đúng, Thi Gia, cậu và anh cả, ừm thì.” Cậu khoa tay múa chân một chút, “Ai trên ai dưới vậy?”

Lông mi Thi Gia điên cuồng nháy mấy cái, không hề gì nói: “Mình dưới, sao thế?”

“Thật không?” Lâm Ngộ An rõ ràng không tin.

Nhìn ánh mắt không được tự nhiên của Thi Gia, nụ cười của tiểu nhân ở trong lòng từ từ trở nên quỷ dị.

Cậu biết Thi Gia lâu rồi, thế cho nên chỉ cần Thi Gia nói dối là cậu có thể nhìn thấu ngay lập tức, quan trọng nhất là Hàn Dục Hào lại là người nằm dưới, này mẹ nó đây là kịch vui cỡ nào chứ… Lâm Ngộ An che miệng lại cúi đầu cười.

“Cậu.” Thi Gia mím môi, nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng mới nói một câu: “Cậu đừng nói ra nhé!”

Lâm Ngộ An gật đầu: “Yên tâm, yên tâm, mình không nói đâu.”

Thi Gia lo lắng: “Nhất là Hàn Đông Dương đó, lỡ như cậu ta nói lỡ miệng trước mặt anh cậu ta thì mình mẹ nó liền…”

Lâm Ngộ An trợn to hai mắt, nghiêm túc nói: “Tôi là loại người chuyện gì cũng có thể nói ra vậy sao? Trong lòng tôi vẫn có một cán cân đấy.”

Thi Gia yên tâm, hai người ngồi xem TV. Đến hơn bảy giờ, Thi Gia liền đi, chưa tới hai phút thì chồng cậu đã quay về, Lâm Ngộ An lăn lộn trên giường, vui sướng ngoắc tay: “Đông Dương, mau qua đây.”

Hàn Đông Dương vui sướng rạo rực chạy bước nhỏ đến, giang hai tay ra ôm người vào lòng, Lâm Ngộ An thuận thế ôm cổ của hắn như gấu Koala, chui thẳng vào lòng chồng cậu, còn thuận tiện nói vị trí trên giường của Thi Gia và Hàn Dục Hào cho Hàn Đông Dương.

Hàn Đông Dương sửng sốt một chút, hỏi làm sao anh biết?

Lâm Ngộ An cười hắc hắc, đứng trên mặt đất, đi vào phòng vệ sinh, giọng nói truyền từ trong ra: “Thi Gia lỡ miệng.”

“À.” Hàn Đông Dương đi vào, nặn sữa rửa mặt ra xoa cho nổi bọt trên tay, cẩn thận bôi lên mặt Lâm Ngộ An: “Hèn chi nãy anh cả bảo em đi về đi.”

Lâm Ngộ An ngoan ngoãn đứng im, mắt chợt mở to: “Nói gì cơ?”

Hàn Đông Dương xoay người mở nước, rửa tay một chút, lại vắt khô khăn mặt rửa mặt súc miệng ở trong túi, vừa lau mặt cho Lâm Ngộ An vừa nói lời Hàn Dục Hào nói ở trong phòng cho Lâm Ngộ An nghe.

Lâm Ngộ An nghe xong, hiểu sơ sơ, nhíu mày: “Xem ra anh cả có một sự hiểu lầm rất lớn với anh và Thi Gia nha!”

“Ừm, cho nên em liền đi về.” Hàn Đông Dương lau khô mặt của Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An hít mũi một cái, xoay người đi lấy sữa rửa mặt, bỏ vào tay xoa nổi bọt: “Anh cũng rửa cho em này.”

“Được.” Hàn Đông Dương ngoan ngoãn đứng im, nhắm mắt lại bắt đầu bán anh: “Anh cả còn nói em phải đề phòng anh và Thi Gia nữa.”

Lâm Ngộ An không nói gì, vuốt khuôn mặt trơn mịn của chồng cậu: “Có cái gì để mà phòng, anh và Thi Gia chính là hành lá trộn với đậu hũ đó, hiểu chưa?”

Hàn Đông Dương: “Ừm, lúc đó em cũng nói thế, nhưng anh em không tin em, anh ấy nói có thể đây là thủ thuật che mắt của anh và Thi Gia, lợi dụng hai anh em em để sau này sẽ ám độ Trần Thương (1) ở sau lưng.”

(1) Ám độ Trần Thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới (Wiki).

Lâm Ngộ An bất đắc dĩ: “Ám độ Trần Thương gì chứ?”

Hàn Đông Dương: “Đúng đúng, lúc đó em cũng trả lời thế, mà anh em còn nói, có một số việc thì vẫn cần phải đề phòng chứ đúng không? Lỡ như ngày nào đó hai người còn vấn vương tình cũ thì sao?”

Lâm Ngộ An cười một tiếng, cầm khăn mặt, lau mặt chồng cậu: “Sẽ không, lúc trước cũng chẳng có bao nhiêu tình cả.”

Hàn Đông Dương nhắm mắt lại, thành thật gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, anh em không tin, em cũng chẳng có cách nào cả, vì thế anh em nói với em, trừ phi tối nay nghe được tiếng trên giường của hai chúng ta, lúc đó anh ấy mới tin chúng ta có tình cảm tốt.”

Bàn tay đang lau của Lâm Ngộ An dừng lại, giơ tay bóp gò má trơn mịn của chồng cậu: “Mấy lời này chắc là không phải anh em nói đâu nhỉ!”

Hàn Đông Dương cười mở mắt, Lâm Ngộ An vội vàng dùng khăn mặt che mắt hắn: “Khoan hẵng mở, còn chưa lau sạch nữa này!”

Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau đánh răng, thay đồ ngủ, rồi mới cùng chui vào ổ chăn.

“Cục cưng, anh nói xem, khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần!” Hàn Đông Dương nằm một hồi, không hài lòng động tay động chân, chống tay lên, cố gắng tiến hành kế hoạch trong lòng, “Có phải nên lưu lại ký ức gì không!”

Lâm Ngộ An cười ngọt ngào: “Em nói xem nên lưu lại ký ức gì đây?”

Hàn Đông Dương cúi đầu, nhắm vào môi hôn một cái, bỗng nhiên bật dậy, vung tay lên: “Nếu không để em trổ hết tài năng cho anh xem nhé!”

“Cái gì, em tránh ra đi.” Lâm Ngộ An cười ha ha, giơ tay ngăn bàn tay mò qua của chồng cậu, thuận thế đẩy Hàn Đông Dương một cái, lại nghiêm túc thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: “Để anh nói cho em biết, bây giờ không được, đợi cục cưng nhỏ chui ra đã.”

Mắt mở to nhìn cây nhỏ trên đầu chồng cậu rũ xuống, Lâm Ngộ An cười không phát ra tiếng, giơ tay ôm cổ chồng cậu: “Được rồi được rồi, cũng không lâu nữa.”

Hàn Đông Dương lại nằm xuống: “Vậy nói rồi nhé, đợi vật nhỏ chui ra, anh không thể đặt hết tâm tư lên người tụi nó đâu nhé.”

“Không đâu, em nghĩ nhiều rồi.” Lâm Ngộ An nghiêng người, rúc vào trong lòng chồng cậu.

Hàn Đông Dương thuận thế ôm lấy cậu, kề sát tai Lâm Ngộ An, dịu dàng nói: “Nhóm vật nhỏ đúng là không hiểu chuyện mà, còn ở trong bụng mà cũng biết cản trở chúng ta rồi, sau này khi ra ngoài rồi, để cho cha mẹ em trông trước đi.”

Lâm Ngộ An cười nói: “Em nói sao thì như vậy, được chưa, cha của cục cưng nhỏ.”

Hàn Đông Dương: “Em là cha của tụi nó, vậy anh là mẹ nha.”

Lâm Ngộ An: “Anh không muốn làm mẹ đâu, em làm cha, anh làm daddy.”

Hàn Đông Dương: “Được, cục cưng, nghe lời anh.”

Lâm Ngộ An: “Ừm, Dương Dương, lại đây, hôn một cái nào.”

Hàn Đông Dương: “Ừm ——”

Trong căn phòng này thì triền miên thủ thỉ, ngọt ngọt ngào ngào, giống như bông tuyết lạnh giá ngoài cửa sổ cũng có thể bị tình cảm ấm áp này hoà tan.

Mà tình huống trong một căn phòng khác thì lại hoàn toàn trái ngược.

“Bác sĩ Hàn, tôi thật sự không làm gì cả mà.”

Về đến phòng, cuối cùng Thi Gia cũng ép được lời trong lòng Hàn Dục Hào ra, hoá ra thái độ lạnh lùng của Hàn Dục Hào đối với hắn, có một phần là không tiếp thu được chuyện giữa hắn và Lâm Ngộ An lúc trước, Thi Gia khóc không ra nước mắt, năm đó hắn cùng với Lâm Ngộ An thật sự chính là mướn phòng chơi game thôi.

Hơn nữa, lúc trước hắn muốn quay lại với Lâm Ngộ An, nhưng nói như thế nào đây, đối với người đàn ông nguyện ý cả ngày lẫn đêm trèo lên cấp bậc vương giả chót vót cùng bạn năm đó, thử hỏi, khi hắn còn chưa gặp được người trong lòng, vừa khéo lúc đó cậu ấy sắp ly hôn mà mình cũng đang còn độc thân, muốn quay lại thì có gì sai sao?

Nhưng người đàn ông Hàn Dục Hào này lại có trái tim như sắt, bất kể hiện tại hắn giải thích thế nào đi nữa thì cũng chẳng chịu tin, cứ kiểu thái độ “Cậu giải thích đi, cậu cứ giải thích tiếp đi, tin thì tôi thua.”

Hàn Dục Hào kéo chăn qua đỉnh đầu, răng cắn môi, lông mi rung rung, qua một lúc lâu mới nói: “Ngủ sớm chút đi!” Nói xong, khoé miệng lại không kìm được hơi nhướng lên.

Nghe thấy câu này, Thi Gia còn có thể ngủ sao? Cả nửa tiếng mới chịu nói một câu với hắn, vì thế dùng sức kéo chăn ra, đầu Hàn Dục Hào vùi vào gối, từ từ mở đôi mắt xinh đẹp kia ra, nhìn Thi Gia chằm chằm, giọng nói không hề phập phồng: “Làm gì thế?”

Thi Gia không dám tin tưởng: “…”

Mợ nó, rõ ràng lúc nãy hắn mới nghe được tiếng cười của Hàn Dục Hào đấy!

/Hết chương 49/

Tác giả:

Lần này đi du lịch xong, tháo gỡ hết mọi nút thắt thì cũng khá ổn rồi.

Khi cục cưng nhỏ ra đời, Hàn Lỗ Tấn cũng sẽ xuất hiện giang hồ lần nữa, sau đó giang hồ sẽ không thấy được truyền thuyết của hắn nữa.

Cực Phẩm: À chương sau sẽ rất n.ó.n.g b.ỏ.n.g

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN