Chương 7:
Ba tháng sau.
Nguyên Khê chống cằm nằm nhoài bên cạnh cái nôi nhỏ xanh biếc, nhìn nhóc con trắng trắng tròn tròn bên trong.
Nhớ lại lúc mới sinh, cả người nó đỏ chót, y như một con khỉ con, lúc ấy Nguyên Khê suýt đã cho rằng mình đẻ nhầm rồi…!Rõ ràng lúc đầu xem ảnh thì trắng trẻo sạch sẽ như vậy, sao đẻ ra lại thành cái bộ dạng này?
Lúc ấy Nguyên Khê chợt nhớ đến một người cha khác của con trai, trong lòng chợt nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ cậu trải qua tình một đêm với một tên Quan Công* sao? Cho nên con trai giống với tên cha đó, nên mới đỏ như vậy?
OMG, đúng là một ác mộng.
*Quan Công: hay còn gọi là Quan Vũ, tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.
Trái lại, cô Lâm ôm bé con cười nói: “Lúc mới sinh càng đỏ thì sau này càng trắng, tại vì nhóc con còn bé da mỏng, vừa mới tiếp xúc với không khí chưa kịp thích ứng nên mới như vậy.”
Nguyên Khê không có ý kiến gì với điều này, nhưng cho dù là một Quan Công nhỏ cậu vẫn rất thích, hơn nữa lại còn càng nhìn càng thấy vừa ý, thẩm mỹ quan từ đây suýt thì có xu hướng bị đảo lộn.
Cũng may cô Lâm là trưởng bối dày dặn kinh nghiệm, nói rất chính xác, nhóc con này quả nhiên càng ngày càng trắng, tính đến giờ đã được hai tháng, cả người béo lên một vòng, mặt mày cũng đã nảy nở, cái mũi nhỏ cao cao, cái miệng nhỏ cũng xinh xắn đáng yêu, nhất là đôi mắt kia, đen láy linh lợi như hai quả nho đen, rất đẹp.
Đặc biệt là cái cằm nhỏ bé kia, rõ ràng hai cái má đều béo mập tròn vo, nhưng cái cằm nhỏ vẫn hơi nhòn nhọn, vừa nhìn đã biết đây là một khuôn mặt mỹ nhân.
Bất luận ai nhìn thấy đứa nhỏ này đều khen ngợi không ngớt, khi lớn nhất định sẽ đẹp trai cực kỳ.
Nguyên Khê rất tự hào về điều này, cho đến khi em gái nhà bên nói một câu: “Anh Nguyên Khê, Tiểu Triết đúng là xinh thật đấy nhưng hình như không giống anh lắm.
Chắc là giống mẹ nhiều hơn, mà cũng phải, con trai giống mẹ, con gái giống cha.
Mẹ của Tiểu Triết nhất định là một đại mỹ nhân.
Khoé miệng Nguyên Khê giật giật, nhìn chằm chằm con trai mình một hồi lâu, cuối cùng đành miễn cưỡng nói: “Đúng là giống mẹ nó nhiều hơn.” Hai chữ mẹ nó đằng sau được hung hăng nhấn mạnh, ông đây là cha nó, không giống cha giống “mẹ” nó cũng không sai.
Tuy nhiên trong lòng Nguyên Khê vẫn thầm mong con trai sẽ giống mình, nhưng ai ngờ được gen của “mẹ Tiểu Triết”, người mà chả ai biết mặt mũi ra sao, lại vô cùng mạnh, mẽ, lại đánh bại cậu, chiếm giữ cao điểm, thống trị tướng mạo của con trai, đúng là…!Ây…!Khiến người ta phải tiếc hận.
Cậu ở bên này cười ngu nhìn con trai chằm chằm, nhóc con kia như cảm ứng được, mở to mắt ra nhìn Nguyên Khê, sau đó lại híp mắt cười.
Tên ba ngốc Nguyên Khê bị nụ cười này chinh phục trong chớp mắt, vui vẻ cực kỳ, vội đưa tay ôm con trai từ trong nôi nhỏ ra.
Ai ngờ, nhóc con này vừa dán lên ngực ba mình, một dòng nước ấm liền tập kích về phía Nguyên Khê…
Cái áo sơ mi trắng Nguyên Khê vừa mới thay chịu nạn trong tích tắc, ngực ướt một mảng lớn.
Lúc này Lâm Tố Vân đúng lúc đi ngang qua, thấy cảnh này thì cười nói: “Thằng con trai này của con, chỉ thích bắt nạt con.”
Nguyên Khê cũng cười theo, cong mắt sờ soạng gò má trơn bóng của nhóc con một cái rồi mơi thỏa mãn đi thay quần áo.
Thay áo, Nguyên Khê tiện tay đem cái áo sơ mi lúc trước vào phòng giặt đồ, thả vào chậu nước, mở vòi nước bắt đầu giặt.
Cậu đã quen ở một mình, mấy công việc này đã sớm làm đến thành thạo.
Đổ một chút nước giặt, vò một lát, sau đó lại dùng nước sạch giặt lại lần nữa, rồi mới cầm quần áo ra phơi ngoài ban công.
Lúc này bên tai “tích” một tiếng, sau đó một giọng nói cứng ngắc vang lên, “Độ thành thạo của thuật thanh khiết được tăng lên.”
Nguyên Khê cau mày, từ sau khi đến thế giới này, giọng nói này thỉnh thoảng sẽ nhảy ra.
Sau khi thân thể cậu khỏe lên, xuống bếp xào chút thức ăn, nó liền nhắc nhở thuật nấu ăn đã được kích hoạt, làm bất kỳ việc nhà nào đó liền nhắc nhở rằng thuật phân loại đã được kích hoạt, tiện tay hái một bông hoa ở ngoài liền nhắc nhở rằng thuật thu hoạch đã được kích hoạt…
Mấy tiếng tích tích tích này, Nguyên Khê nghe nhiều đã không thấy lạ nữa rồi.
Cậu yên lặng suy nghĩ một chút, một tấm bảng hình chữ nhật liền hiện ra trước mắt.
Đây là một tấm bảng chỉ rộng bằng lòng bàn tay nhưng dài vô hạn, chữ được viết trên đó cũng rất đơn giản rõ ràng.
Từ trên xuống dưới theo thứ tự là thuật nấu ăn, thuật dọn dẹp, thuật phân loại, thuật điều khiển, thuật thu hoạch cùng với…!Nguyên Khê câm nín…!nhìn cái thuật chẳng ra gì, miễn cưỡng được xếp vào cho đủ chỗ – thuật phòng the…
Ngoài ra còn có một thanh tiến độ dưới mỗi dòng chữ, đó dường như là cái gọi là độ thành thạo.
Nguyên Khê nhìn nó, vì thuật dọn dẹp và phân loại là các thuật được kích hoạt thường xuyên nhất, nên mức độ thành thạo đã tích lũy được 75 điểm, có vẻ thanh tiến độ sẽ đầy khi đạt 100 điểm, cũng không biết sau khi nó đầy thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Còn độ thành thạo đứng thứ hai…!lại là cái thuật phòng the lừa đảo kia, mức độ thành thạo đúng 50 điểm, nhưng rõ ràng cậu chỉ phong lưu một đêm, vì cái quần gì lại tăng nhiều như vậy? Có phải đang ám chỉ cậu thiên phú dị bẩm kim thương không ngã một nhánh hoa lê áp hải đường không*? Xùy xùy, mấy cái thứ gì vậy trời!
*Thiên phú dị bẩm: trời cho khả năng đặc biệt.
Kim thương không ngã: hình như là ám chỉ “độ bền” của cái ấy lúc xx.
Một nhánh hoa lê áp hải đường: được trích từ bài thơ “Nhất thụ lê hoa” của Tô Đông Pha.
Ông viết bài thơ để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ.
Trương Tiên 80 tuổi lấy một người thiếp 18 tuổi.
“Lê hoa” chỉ Trương Tiên, “hải đường” là người thiếp.
“Áp” là đè lên, cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
Nguyên Khê vội hướng tầm mắt lên trên, độ thành thạo của thuật nấu ăn là 25 điểm, còn thuật điều khiển là 10 điểm, còn thuật thu hoạch chỉ có 1 điểm lẻ loi.
Cái thứ đồ chơi này ngoại trừ biết chúc mừng rằng XXX đã được kích hoạt, xin chúc mừng bạn, mức độ thành thạo của XXX đã tăng lên bao nhiêu ra thì không còn nói gì khác, ngay cả mục giới thiệu cũng không có, trước mắt cũng không thấy có công dụng gì.
Nguyên Khê nhìn một chút, cuối cùng đành tắt cái bảng điều khiển này đi, không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Mấy ngày nay cậu đã thấy nhiều chuyện kỳ lạ, căn bản là thấy nhiều đến quen luôn rồi, bất kể nó là thứ gì rồi sớm muộn cũng biết.
Nguyên Khê đứng trên ban công, nhìn thoáng qua là có thể thấy khung cảnh bên ngoài.
Bầu trời bên ngoài trong xanh, trước hết là một đoạn bãi cát vàng óng, tiếp đó là đại dương xanh ngắt nhìn không thấy bờ, trời biển nối liền một mạch, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy tinh thần thư thái, vô cùng dễ chịu.
Đây là một hành tinh có tên là sao Lam, được liên bang xác định là một hành tinh đại dương cấp O, tám mươi phần trăm bề mặt hành tinh được đại dương bao phủ, là một hành tinh có thể cư trú.
Dựa trên tài liệu, trước khi liên bang phát hiện hành tinh này, nơi đây đã có sinh vật sống nhưng không sản sinh ra con người, chỉ có một số loại nấm và tảo.
Sau đó, liên bang đã tiến hành thăm dò chi tiết tài nguyên địa lý, môi trường sống, vân vân…
Theo lý thuyết đây là một hành tinh rất thích hợp cho con người sinh sống, tuy nhiên sau khi thăm dò, người ta phát hiện tài nguyên nơi đây vô cùng khan hiếm.
Đúng là ở đây đất đai chiếm hai mươi phần trăm, nhưng lục địa không phân bố tập trung như trên trái đất mà phân bố rải rác khắp hành tinh, khắp đại dương, tất cả đều là hải đảo.
Dưới hoàn cảnh địa lý như vậy nhưng không có hòn đảo nào bị xói mòn, nguyên nhân cơ bản là do địa chất nơi đây ngoại trừ là bãi cát mỏng manh thì là đá cực kỳ cứng rắn.
Đất đai có thể cung cấp dinh dưỡng cho thực vật ăn được cũng ít ỏi đến mức đáng thương.
Mặc dù đất đai không tốt nhưng có vùng đại dương mênh mông như vậy, đáng lý ra phải có nguồn tài nguyên dồi dào.
Nhưng điều khó hiểu là nước biển ở đây cũng không phải cái nôi của sự sống.
Nước biển đúng là ở trạng thái lỏng, nhưng nó cũng không phải là loại nước thông thường, mật độ* của nó cực kỳ dày, thậm chí con người có thể đi lại trên đó.
Mật độ dày đặc như vậy rất khó có thể thai nghén sinh mệnh, chỉ có mấy loại nấm đâu cũng mọc được là có thể tồn tại trong đó.
*Chỗ này hơi khó hiểu nhưng mình nghĩ hình thái của nó giống chất lỏng phi Newton (Oobleck), các bạn có thể tra google để biết thêm.
Đối với liên bang hiện tại, một hành tinh như vậy không có giá trị gì cho lắm, vừa không có cảnh quan đẹp đẽ độc đáo để phát triển thành hành tinh du lịch, vừa không có nhiều tài nguyên để tận dụng.
Hơn nữa bởi vì cậu cách quá xa các ngôi sao tài nguyên khác, chi phí vận chuyển vật liệu quá đắt đỏ nên không thể hành thành hành tinh song sinh.
Cho nên nói, đây chính là một hành tinh cực kỳ bình thường trong số hàng trăm tỷ hành tinh, sau từng bước khám phá ra thì liên bang đã từ bỏ công cuộc nghiên cứu và thăm dò.
Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng là một hành tinh có thể sinh sống, hơn nữa cũng có một lượng nhỏ tài nguyên sinh tồn, sau khi tuyên bố thông báo di dân tự nguyện, có khoảng hai trăm nghìn người đã quyết định di cư.
Mà trong số hai trăm nghìn người này, có ba mươi phần trăm đã lựa chọn rời khỏi sau giai đoạn thích nghi với việc nhập cư, trong khi bảy mươi phần trăm người ở lại cơ bản có thể tự cấp tự túc, có thể sinh tồn phát triển trên hành tinh xinh đẹp này.
Sau khi Nguyên Khê và phi thuyền chở khách đáp xuống đây, dưới sự đồng ý của Nguyên Khê, Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành đã kể toàn bộ những gì đã xảy ra với tất cả hành khách, bao gồm cả cuộc trò chuyện ban đầu của bọn đầu gấu với Thượng tá Phong Vân, cùng với thông tin về hành tinh hiện tại, chỉ có chuyện về thanh năng lượng là bị giấu đi.
Sau đó, họ chọn rời đi hay ở lại, tất cả đều do họ tự mình làm chủ.
Ngay cả việc có ai phơi bày hành động của Phong Vân hay không họ cũng không quan tâm.
Cuối cùng, trong số năm mươi người, có ba mươi tám người chọn rời đi, mười hai người còn lại trừ Lâm Tố Vân và Nguyên Ngọc Thành thì chỉ có hai gia đình.
Điều mà không ai ngờ tới là, ngoại trừ mười hai người ở lại này, ba mươi tám người người lựa chọn rời khỏi không ai thoát khỏi cái chết, những việc này tạm thời không đề cập tới.
Bởi vì sao Lam là một hành tinh nguyên thủy, không quản lý hộ khẩu nghiêm ngặt lắm, nhất là mấy người bọn họ ai cũng có chút tiền tích góp, điểm tín dụng liên bang phổ biến trong khắp ngân hà, trên sao Lam cũng vậy.
Họ định cư mà không gặp trở ngại gì.
Nguyên Ngọc Thành đã mua căn nhà ven biển này, có ba phòng ngủ hai phòng khách, một phòng bếp riêng biệt và hai phòng tắm, với một nhà bốn người họ thì như vậy đã được coi là rộng rãi.
Một số đồ điện gia dụng có từ trước cũng được giữ lại, mặc dù điều kiện kém xa so với chủ tinh nhưng sự nhàn nhã tự do hiện tại cũng ít thấy.
Đặc biệt là đối với Nguyên Khê, cậu rất quen thuộc với hoàn cảnh xã hội ở đây, không quá lạc hậu không quá tân tiến, bởi vì thiếu thốn tài nguyên nên hành tinh này cũng không có đặc sản gì, cho nên đám người nhập cư cũng không có cách nào để kiếm điểm tín dụng.
Mặc dù mạng mua sắm liên hành tinh của liên bang có một điểm chuyển tiếp ở đây, giá của một số người máy gia dụng nhỏ và các mặt hàng tiện lợi cũng hợp lý, nhưng tiếc ở chỗ, bởi vì đường sá xa xôi, nên cước phí vận chuyển cũng cao muốn chết…
Dù Nguyên Ngọc Thành chưa bao giờ nói cụ thể về những gì ông và Lâm Tố Vân đã làm, nhưng Nguyên Khê mơ hồ biết được hai người họ không hề đơn giản, họ có rất nhiều tiền tiết kiệm, với số tiền ấy, dù không có con cái nuôi dưỡng, họ cũng có thể an hưởng tuổi già.
Nhưng vì Nguyên Khê, họ đã hào phóng mua một bộ thiết bị chữa bệnh đầy đủ.
Giá của thiết bị chữa bệnh thêm với phí vận chuyển cao ngất gần như đã đào sạch tiền tiết kiệm của họ.
Bộ thiết bị chữa bệnh kia có thể sử dụng nhiều lần, trên phương diện này Lâm Tố Vân cực kỳ giỏi, theo ly thuyết thì mở một phòng khám ở hành tinh lạc hậu này, tạo phúc cho mọi người cũng là chuyện tốt.
Tiếc là bộ thiết bị này chi phí sử dụng quá cao, tiêu hao nhiều năng lượng, hơn nữa còn là nhiên liệu chuyên dụng, còn cần phải nhập về từ chủ tinh, vậy nên căn bản là không dùng nổi.
Vì vậy cũng chỉ có thể bỏ xó.
Dù họ không nói ra nhưng Nguyên Khê từ nhỏ đã lăn lộn khắp nơi, những thứ này cậu đều thấy được, những việc hai vợ chồng Nguyên Ngọc Thành làm cho cậu khiến cậu vô cùng cảm động.
Ba tháng sống chung này cho cậu cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có trước đây.
Dù đã rời khỏi trái đất thân thuộc, lại còn đụng phải một loạt đả kích đến giờ mới dừng lại, nhưng trong lòng Nguyên Khê rất mãn nguyện.
Cậu có người nhà, lại còn là ba người, chuyện như vậy cậu chỉ có thể gặp được trong mơ.
Vốn khi sống một mình Nguyên Khê đã là một người có năng lực, mà bây giờ cậu còn có gia đình, điều này càng khiến cậu tràn trề năng lượng sống.
Tiểu Nguyên Triết vẫn còn nhỏ, vợ chồng Nguyên Ngọc Thành lại tiêu hết tiền tiết kiệm vì cậu.
Bây giờ thân thể cậu đã bình phục, đã đến lúc phải chèo chống gia đình này rồi.
Nguyên Khê ưỡn ngực, nhất thời cảm thấy mình trở nên cao lớn cường tráng hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này, của phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cậu trai tóc ngắn vội vã chạy vào, vừa há mồm thở hổn hển vừa sốt ruột kêu lên: “Anh, anh Nguyên Khê, có chuyện rồi, chú Nguyên có chuyện rồi!”.
Chương 8:
Nguyên Khê giật mình, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cậu trai tóc màu cây đay có vẻ đã chạy hết tốc lực về đây, mệt đến mức thở hổn hển, vừa nói những lời này xong mặt liền đỏ bừng.
Cậu ta tên là Thái Văn, là một trong mười hai người ở lại kia, cha mẹ cậu ta cũng có chút tiền tiết kiệm, mua một căn nhà bên trái nhà Nguyên Khê và là hàng xóm của nhau.
Bởi vì ơn cứu mạng của Nguyên Khê, họ luôn đối đãi với gia đình Nguyên Khê rất nhiệt tình, ngoại trừ tháng đầu tiên Lâm Tố Vân đóng cửa không tiếp khách, sau này họ vẫn thường xuyên lui tới, quan hệ rất tốt. Cho nên đó là lý do tại sao khi Nguyên Ngọc Thành gặp chuyện, Thái Văn lại gấp gáp như vậy.
Nguyên Khê thấy Thái Văn như vậy cũng không quan tâm đến cậu ta nói lại chi tiết nữa mà thúc giục: “Chú của anh đang ở đâu rồi? Mau đưa anh đến đó.”
Thái Văn điên cuồng gật đầu định chạy ra ngoài.
Lâm Tố Vân đang ôm Tiểu Nguyên Triết trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng nói chuyện liền đi ra, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Tố Vân không giống như phụ nữ bình thường, thực ra tính cách của bà còn mạnh mẽ hơn đàn ông mấy lần, vì vậy Nguyên Khê chưa từng nghĩ đến việc phải giấu bà: “Chỗ chú Nguyên xảy ra chuyện, Tiểu Văn tới gọi cháu, để cháu đi xem xem.”
Nghe vậy vẻ mặt Lâm Tố Vân cũng không có vẻ gì là hốt hoảng, chỉ cau mày nói với Nguyên Khê: “Con mau đi đi, cô ở nhà chăm Tiểu Triết, có chuyện gì thì gọi cho cô.”
Nguyên Khê đồng ý, đi giày vào chuẩn bị ra khỏi cửa, trước khi đi cậu hơi dừng lại một chút, quay vào phòng ngủ lấy thứ giống một cái điều khiển từ xa, thực ra là một vũ khí gọi là súng xung quang* nhét vào trong túi. Dù sao thì cẩn thận chút cũng tốt.
*Đoạn này là 光脉手枪, mình không rõ lắm nên chém á :”).
Cả quãng đường Thái Văn chạy cùng Nguyên Khê, trên đường đi Thái Văn đã kể cho Nguyên Khê tất cả những gì mình biết.
Chú Nguyên bị tai nạn giao thông!
Trên Lam Tinh, vì liên bang không cung cấp nhiều tài nguyên vật liệu, trình độ khoa học kỹ thuật cũng không cao, không có xe bay, nhưng xe hơi chạy trên mặt đất thì vẫn có.
Hòn đảo nơi Nguyên Khê và những người khác ở là hòn đảo lớn nhất trên Lam Tinh, được lấy tên luôn là Lam Đảo. Lam Đảo có mật độ dân số cao, khoảng hơn tám mươi nghìn người. Số người này nếu so với toàn liên bang thì gần như là không đáng kể, nhưng trên hành tinh chỉ có dân số khoảng hai trăm nghìn người, Lam Đảo đã chiếm xấp xỉ năm mươi phần trăm, đã được coi là hòn đảo đông đúc nhất rồi.
Cũng vì vậy mà Lam Đảo được khai phá tương đối triệt để, giao thông trên mặt đất rất phát triển, xe cộ lui tới cũng khá nhiều. Hơn nữa không có hệ thống AI thành thị hoàn thiện như ở chủ tinh, vẫn còn dựa vào con người là chủ yếu, cho nên tai nạn phát sinh là điều khó tránh khỏi.
Nguyên Khê vừa nghe đến tai nạn giao thông, tim liền đập mạnh, cậu là người của trái đất thế kỷ 20, những điều này thực sự là đã thấy quá nhiều, bao nhiêu sinh mạng vì nó mà biến mất, bao nhiêu gia đình vì nó mà đổ vỡ.
Cậu chỉ vừa có nhà… Nguyên Khê lắc đầu một cái, bây giờ không phải lúc để ủ rũ, cậu phải lên tinh thần đi xem xét tình hình đã. Bây giờ đã là xã hội tương lai, điều kiện chữa bệnh cao hơn trước gấp trăm lần, bất luận thế nào, cậu sẽ không để chú Nguyên gặp chuyện gì bất trắc.
Họ bắt taxi, chỉ tốn năm phút đã đến bệnh viện, Nguyên Khê vừa xuống xe đã không ngừng bước đi vào, sau một hồi hỏi thăm họ đã tìm được phòng bệnh.
Mãi đến khi cậu đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy Nguyên Ngọc Thành đang tựa vào giường nghỉ ngơi, trái tim như chạy vọt lên cổ họng của Nguyên Khê mới trở về chỗ cũ.
Đây là một phòng bệnh đơn, điều kiện rất tốt, giường bệnh nghiêng lên bốn mươi lăm độ, Nguyên Ngọc Thành đang nằm dựa trên đó, vẻ mặt trông vẫn như lúc thường, trên người cũng không có vết thương nào quá nghiêm trọng.
Nguyên Ngọc Thành không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc, ngày thường thậm chí có hơi lầm lì, nhưng hiện tại khi nhìn thấy Nguyên Khê, ông lại mỉm cười: “Đừng sốt ruột, chú không sao, chỉ bị trầy xước một chút thôi, chuyện bé xé ra to quá rồi.”
Mặc dù đã biết ông không sao nhưng khi nghe Nguyên Ngọc Thành nói như vậy, Nguyên Khê mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới có tâm trạng quan sát xung quanh.
Trong phòng bệnh vẫn còn ba người nữa, một ông lão tóc bạc một nửa, trông tầm bảy tám chục tuổi, một người đàn ông trung niên hơi mập và một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa.
Thấy Nguyên Khê đi vào, người đàn ông trung niên hơi mập kia liền bước vội tới, nắm lấy tay Nguyên Khê nói: “Này cháu, cháu là con trai của chú Nguyên đúng không? Ôi, cháu không biết đâu, nếu không nhờ chú ấy trọng nghĩa cứu giúp, người cha già này của chú coi như… coi như…” Câu tiếp theo chưa nói xong, giọng ông đã bắt đầu nghẹn lại.
Cô gái trẻ tuổi kia vội đỡ lấy ông ấy, trên gương mặt thanh tú kia tràn đầy cảm kích, có vẻ còn mấy phần áy náy và sợ hãi.
Nguyên Khê mời họ ngồi xuống trước, rồi sau đó mới biết được đầu đuôi sự việc.
Đây là gia đình nhà họ Vương, Nguyên Khê đoán không sai, cụ Vương đã khoảng tám mươi tuổi, tuổi của con người trong tương lai cũng không có đột phá gì đáng kể, tuy nhiều bệnh đã được chữa khỏi nhưng vẫn không chống lại được sự lão hóa suy kiệt, một trăm tuổi đã tính là sống thọ rồi. Vì vậy cụ Vương tuy không mắc bệnh không gặp tai nạn, nhưng cụ Vương tám mươi tuổi là đã già rồi, các chức năng của cơ thể không theo kịp nữa.
Ban đầu là cháu gái của cụ Vương Tuyết Tình đỡ cụ ra ngoài đi dạo, nhưng Vương Tuyết Tình vừa nhận được một cuộc điện thoại liền không chú ý. Cụ Vương đứng đó cũng không để ý lắm, trùng hợp nhìn thấy bên kia đường có chỗ ngồi liền muốn qua đó nghỉ ngơi.
Cụ tuy tuổi đã cao nhưng sức khỏe vẫn dồi dào, cho rằng tự mình sang đường cũng không sao. Ai ngờ, cụ không có vấn đề gì nhưng không tránh được xe cộ không có mắt.
Dù sao cụ Vương cũng đã lớn tuổi, phản ứng của thân thể không theo kịp nên muốn tránh cũng không được, mà Vương Tuyết Tình lúc này nghe được tiếng còi nhìn sang thì đã cách quá xa. Lúc đó may mà có Nguyên Ngọc Thành nhảy ra cứu được cụ Vương. Mà để bảo vệ cụ Vương mà ông bị đập cả lưng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Vết thương thoạt nhìn rất nghiêm trọng, khiến Thái Văn đi ngang qua bị dọa chết khiếp, cậu ta vội vàng gọi bệnh viện đến đón, sau đó liền vội vàng chạy đi tìm Nguyên Khê.
Nhưng đến khi đưa đến bệnh viện mới biết chỉ là xây sát ngoài da, mà cụ Vương thì không bị gì cả.
Người tài xế gây tai nạn kia quá hoảng sợ, xe đã bị cảnh sát giao thông giữ lại, người cũng bị đưa đi thẩm vấn.
Nhưng nhìn chung thì là hữu kinh vô hiểm*.
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Vương Khánh Niên cảm kích Nguyên Ngọc Thành và Nguyên Khê từ tận đáy lòng, con gái ông Vương Tuyết Tình thì lại nhát hơn nhiều, chuyện này kể ra thì cũng do sự sơ ý của cô nên cô luôn cảm thấy áy náy và hơi sợ hãi.
Sau khi Nguyên Khê biết chuyện đã xảy ra, trong lòng đã hoàn toàn yên tâm, cậu nói với Vương Khánh Niên: “Chú Vương, chú không cần nói nữa, mọi người đều không sao cả, không sao là tốt rồi. Ch…” Cậu vừa định nói chú, nhưng chợt dừng lại, cậu liếc Nguyên Ngọc Thành một cái, đoạn nói: “Cha cháu làm điều này, là con trai ông ấy, cháu cảm thấy rất tự hào.”
Một tiếng cha này không khiến người nhà họ Vương cảm thấy gì, nhưng lại khiến Nguyên Ngọc Thành ngây ngẩn, ông nhìn Nguyên Khê, khóe miệng vẫn luôn mím chặt bỗng nhếch lên, sự vui vẻ trong đôi mắt đen không tài nào che lấp được.
Nguyên Khê hơi ngượng, nhưng cậu đã có y nghĩ này từ lâu, vợ chồng Nguyên Ngọc Thành không có con cái, cậu cũng không cha không mẹ, tuy chưa từng nói rõ ràng, nhưng trong thâm tâm cậu đã coi họ là những người thân quan trọng nhất.
Bởi vì chuyện này mà hai nhà bất ngờ quen biết, phát hiện hai bên đều là người thẳng thắn, nhất là Vương Khánh Niên càng nhìn Nguyên Khê càng thấy thích, thằng nhóc này trông đẹp trai lại còn thích cười, nói chuyện cũng khiến người khác thích, khiến người ta tự nhiên cảm thấy thân thiết.
Mà Vương Tuyết Tình thi thoảng lại lén nhìn Nguyên Khê.
Cuối cùng dưới sự khăng khăng của Vương Khánh Niên, Nguyên Ngọc Thành đành khám sức khỏe tổng quát lại lần nữa, cho đến khi bác sĩ khẳng định không có vấn đề gì mới làm thủ tục xuất viện.
Vương Khánh Niên có xe, ông cư nhất quyết muốn đưa Nguyên Ngọc Thành và mọi người về, Nguyên Ngọc Thành cũng không từ chối, chỉ có Nguyên Khê gọi điện nói trước tình hình cho Lâm Tố Vân, Lâm Tố Vân ở nhà cũng yên tâm.
Về đến nhà họ Nguyên, Vương Tuyết Tình đi trước một lúc cũng đã đến nơi, trong tay cầm túi to túi nhỏ, xem ra là cô đã nghe lời cha mua một đống quà cáp.
Sau một hồi từ chối, Nguyên Ngọc Thành đành phải nhận dưới sự nài nỉ của Vương Khánh Niên.
Mọi người đi vào nhà, bấy giờ Vương Khánh Niên mới biết Nguyên Khê đã có con trai, ngạc nhiên xong lại không kìm được mà lấy một bao lì xì ra cho Tiểu Nguyên Triết, Nguyên Khê vội đẩy ra, nhưng không ngăn được Vương Khánh Niên dùng áp lực của bậc trưởng bối nên cuối cùng cũng nhận lấy.
Vương Tuyết Tình vẫn mang tính tình thiếu nữ, khi nghe Nguyên Khê đã có con trai cô rất ngạc nhiên. Lúc trước cô vẫn luôn nhìn trộm Nguyên Khê, cô chưa từng thấy chàng trai nào cởi mở lại đẹp trai như vậy nên không khỏi động lòng. Biết cậu ngay cả con trai cũng đã có xong không khỏi có hơi thất vọng.
Nhưng lúc này khi nhìn thấy Tiểu Nguyên Triết, cô lập tức bị bé con đáng yêu này hấp dẫn. Trời ạ, xinh quá đi mất, nhóc con sạch sẽ đáng yêu như vậy người con gái nào có thể chịu được chứ, chút hụt hẫng trong lòng lúc trước cũng nhanh chóng tan biến.
Hơn nữa Tiểu Nguyên Triết tuy chỉ là một bánh bao nhỏ hai tháng tuổi nhưng rất dễ khiến người khác vui vẻ, người ta cười cùng nhóc, nhóc liền học cười theo, người khác nói chuyện trêu nhóc, nhóc liền há miệng phát ra mấy âm tiết đơn lẻ không ai hiểu, đáng yêu không chịu được. Lúc này mọi sự chú ý của Vương Tuyết Tình đều bị Tiểu Nguyên Triết hấp dẫn, dã quên mất Nguyên Khê từ lâu.
Cả đám người đều khen Tiểu Nguyên Triết khiến Nguyên Khê cực kỳ đắc ý, chuyện này còn khiến cậu vui hơn là khen chính cậu, đôi mắt cong cong miệng cười hớn hở vô cùng vui vẻ.
Nói chuyện một lúc, Vương Khánh Niên chuẩn bị rời khỏi, Nguyên Khê nhanh chóng ngăn lại: “Chú Vương, cũng không còn sớm nữa, chú ở lại ăn cơm đã, cháu thấy chú với cha cháu nói chuyện cũng hợp nhau, cùng ngồi xuống uống một chén đã.”
Vương Khánh Niên vội vàng nói: “Vậy sao có thể làm phiền nhà cháu được, hay là để chú mời, mọi người cùng ra ngoài ăn.”
Nguyên Khê nói: “Chỉ có người hai nhà chúng ta, cần gì phải ra ngoài cho tốn kém, chú Vương chú cứ tin cháu, chú cứ ngồi nói chuyện với cha cháu, để cháu xuống bếp nấu vài món cho mọi người ăn thử được không ạ?”
Nguyên Khê đã nói vậy, Vương Khánh Niên cũng không khách sáo tiếp nữa, hăng hái cười: “Được, được!”
Nguyên Khê xắn tay áo đi vào phòng bếp, Vương Khánh Niên cảm khái nói với Nguyên Ngọc Thành: “Chú em à, chú đúng là có một đứa con trai ngoan, trông dáng vẻ nó này, thật là khiến anh ghen tị mà.”
Nguyên Ngọc Thành cũng thoải mái theo, tuy ông không phải người hay bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này cũng không che giấu được sự vui vẻ kia.
Về cơ bản Nguyên Khê cũng đã hiểu rõ nguyên liệu nấu ăn ở đây, nó không giống tương lai như trên mấy bộ tiểu thuyết cậu từng đọc trước đây, mọi người đều ăn dịch dinh dưỡng gì đó, rau dưa trái cây ngũ cốc các thứ đều cực kỳ đắt tiền quý hiếm gì đó.
Trái lại, loài người tuy đã có nhiều tiến bộ về khoa học kỹ thuật trong việc thám hiểm giữa các vì sao, nhưng họ cũng chưa bao giờ từ bỏ việc nghiên cứu lương thực. Ở thời đại trước kia Nguyên Khê sống thì có cha đẻ lúa lai Viên Long Bình, hiện tại lại có vô số nhà nông nghiệp học tạo ra nhiều loại thực phẩm chất lượng hợp túi tiền hơn.
Đặc biệt là sau khi có vô số hành tinh thuộc địa, thức ăn ngày càng phong phú nhiều chủng loại.
Nhưng cũng may, dù có thay đổi nhiều đến đâu thì bản chất vẫn thế, sự phân loại thức ăn vẫn không có thay đổi gì nhiều, ngũ cốc, rau, thịt, hải sản, cá,… tóm lại là đều có thể phân vào mấy nhóm đó.
Mà Nguyên Khê lại thấy được rất nhiều loại rau cậu quen thuộc, dựa vào kinh nghiệm làm trợ thủ cho đầu bếp của quán rượu cấp sao* của cậu, làm một bữa tối thịnh soạn không phải vẫn đề.
*Kiểu mấy nhà hàng 1 sao 2 sao các thứ á.
Phòng bếp với phòng khách chỉ cách nhau một cánh cửa, vì vậy dù Nguyên Khê ở trong phòng bếp nhưng vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Vương Khánh Niên với Nguyên Ngọc Thành. Bắt đầu là tán gẫu một chút, đến khi Vương Khánh Niên nói câu nào đó khiến Nguyên Khê vểnh tai nghe.
Vương Khánh Niên nói: “Chú em này, nói thật với chú, đứa con này là cục thịt trong lòng anh, nó cũng là một đứa chịu khó, lại thi đỗ đại học Nông nghiệp đứng đầu liên bang, thông báo tuyển sinh cũng đã phát ra rồi, tháng sau sẽ phải đến nhập học.”
Nguyên Ngọc Thành nói: “Đây là chuyện tốt, Tuyết Tình là một đứa trẻ ngoan.”
“Haiz, chú em à, nhưng anh không yên tâm, đó không phải mấy hòn đảo chỉ cách vài phút đi xe là đến nơi. Đó là đi xuyên hành tinh đó, đứa con này của anh, anh không cách nào yên tâm được… Anh với mẹ nó bàn bạc hồi lâu, liền quyết định đi theo nó. Mấy năm nay anh cũng tiết kiệm được chút tiền, tính sang tay trang trại cho người khác…”