Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên - Chương 5: Hạnh phúc đơn giản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên


Chương 5: Hạnh phúc đơn giản


” Tiểu Thần Thần, lưng tỷ thật đau nha, mau mau đến đây xoa bóp”

“…..”

” Tiểu Thần Thần, mau đi tưới hoa, hoa héo hết rồi”

“…..”

” Tiểu Thần Thần, nhanh đi chuẩn bị nước ấm, hôm nay trời thật là nóng”

“….”

Nhìn thùng nước đang bốc hơi nước lên, Tiểu Thất nở nụ cười thật tươi, từ ngày có Tiểu Thần Thần cuộc sống của nàng dường như đã thay đổi. Không đúng, phải nói là thay đổi toàn bộ, tất cả mọi việc đều do một tay Tiểu Thần Thần làm cả, nàng rất là sung sướng nha.

Có ai muốn hỏi Tiểu Thất có cắn rứt lương tâm không à, dĩ nhiên là không. Được người khác hầu hạ nàng cầu còn không được, thời gian chỉ để dành ăn hết ăn rồi đi ngủ, làm gì còn để ý đến lương tâm làm chi. Thứ đó đâu có ăn được chứ.

Nàng thẳng lưng eo lên, nhanh chóng cởi bỏ y phục tiến vào thùng nước. Hơi nước ấm áp nhẹ nhàng ma sát thân thể nàng, làn da trắng nõn cũng dần dần trở nên hồng hào, khiến Tiểu Thất trở nên càng ma mị, quyến rũ.

” Tỷ tỷ, cơm đã nấu xong rồi a”

Giọng nói của Dạ Vô Thần vang lên, đánh thức con sâu lười đang ngủ quên trong thùng tắm, nhanh tay cầm lấy chiếc khăn Tiểu Thần Thần đã chuẩn bị lau nhanh qua thân thể.

Ngáp dài một cái thật to, Tiểu Thất mở cửa bước ra ngoài, đập vào mắt nàng là một bàn thức ăn, bên cạnh là tên tiểu tử đang chống cằm chờ đợi.

Mắt thấy nàng bước ra, Dạ Vô Thần lòng ngập tràn hưng phấn, mâu quang lướt đến một vòng thân thể nàng, hôm nay Tiểu Thất vận một bộ bạch y, làn da trở nên ửng hồng vì mới tắm xong, hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ người nàng khiến mặt y nóng lên. Hai bên mang tai đều đã ửng đỏ.

” Mau mau ăn đi, chưa thấy người đẹp bao giờ à? Quỷ háo sắc.”

Tiểu Thất lườm y một cái, Dạ Vô Thần nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tỷ nói không sai, hắn quả thật rất thích nhìn tỷ tỷ. Có khi nào hắn háo sắc thật không nhỉ…

Lòng dạ rối như tơ vò, Dạ Vô Thần cũng không còn tâm trạng để ăn nữa, đầu cứ lắc lư qua lại. Tiểu Thất nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi buồn cười, liền cầm lấy cây muỗng gõ vào đầu y một cái.

“Cốp”

” Ui, sao tỷ lại gõ đầu đệ”

Tiểu Thần Thần ủy khuất ôm lấy đầu, chắc là bị sưng một cục lớn rồi. Tỷ tỷ thật bạo lực mà.

” Ai biểu đệ không ăn? Suy nghĩ lung tung làm cái gì, khiến ta mất cả hứng ăn cơm”

Tiểu Thất chẳng màn đến y, tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào miệng. Chẳng biết qua bao lâu, Tiểu Thất nhẹ nhàng đứng lên chẳng màn đến hình tượng thục nữ, quẹt miệng một cái.

” Tiểu Thần Thần, nấu rất ngon, lần sau cứ nấu như thế”

Dứt lời, nàng xoay lưng đi ra ngoài, để lại Dạ Vô Thần cùng với đống chén dĩa trên bàn, trong lòng một tiểu hài tử 8 tuổi thật sự rất muốn kêu gào, tại sao ông trời nhẫn tâm với con như vậy a.

##

Thời gian cứ thế trôi qua, nàng cũng đã sống cùng với Dạ Vô Thần hơn 3 tháng, tình cảm tỷ đệ vẫn cứ tiếp diễn từng ngày. Mỗi ngày Dạ Vô Thần đều cật lực làm việc, còn Tiểu Thất vẫn cứ thản nhiên mà hành hạ tiểu bảo bối như thế.

Trời đêm ở trên núi rất đẹp, ở đây Tiểu Thất có thể ngắm được rất nhiều sao, ngồi giữa đồng hoa bỉ ngạn nàng lẩm nhẩm đếm từng ngôi sao trên trời, nàng cố gắng phải đếm thật nhiều, Tiểu Thất muốn biết trên trời rốt cuộc là có bao nhiêu ngôi sao nằm ở tận trên kia nha.

Dạ Vô Thần sau khi rửa bát xong, xoa xoa cái lưng ê ẩm bước ra ngoài tản bộ, liền nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình đang ngồi đếm sao, thở dài một hơi. Tỷ tỷ của hắn rõ ràng đã lớn như thế mà tính cách cứ như trẻ con, đôi khi còn thua cả đứa trẻ chưa lên mười như hắn nữa chứ. Xoay người đi vào trong nhà, liền cầm một chiếc áo khoác dài choàng lên người cho nàng. Cảm nhận được sự ấm áp phía sau, Tiểu Thất quay đầu nhìn lại, xoa đầu tiểu hài tử

” Còn chưa ngủ à? Đêm lạnh lắm, sao lại ra đây?”

” Tỷ còn hỏi đệ, trời lạnh như thế tỷ lại không khoác thêm áo, nhỡ bị cảm lạnh thì sao đây, đệ không biết chăm sóc người bệnh đâu”

Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Thất liền kéo Dạ Vô Thần lại gần nàng, ôm y vào lòng mình, choàng áo cho cả hai, nàng cảm thấy lòng chảy qua dòng nước ấm. Trên thế gian này vẫn còn có người quan tâm đến nàng, nàng không cảm thấy cô đơn nữa.

” Tiểu Thần Thần ngốc, chẳng phải mọi người đều gọi tỷ là thần tiên sao, là thần tiên sẽ không có bệnh”

Tiểu Thất trong lòng vui vẻ, thuận tay véo má Dạ Vô Thần thêm mấy cái. Má của tên tiểu tử này quả thật rất mềm, làm nàng yêu thích không thôi. Dạ Vô Thần mặt đã chuyển hoàn toàn sang màu đen, hai tay bụm má lại không cho nàng nhéo nữa… rất đau.

” Đệ mới không tin tỷ là thần tiên, không có thần tiên nào ngốc giống như tỷ. Thật là sỉ nhục tiên giới”

” Đệ nói cái gì hả? Dám nói ta ngốc, tên tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi”

Dạ Vô Thần ngửi được mùi tức giận, nhanh chóng luồn ra phía sau bỏ chạy, hắn không muốn bị tỷ tỷ bắt được nha, nếu không cái mông nhỏ sẽ chẳng còn.

Tiểu Thất biết Dạ Vô Thần muốn chạy trốn, nhanh tay túm hắn lại, bàn tay nhỏ nhắn vỗ vào mông y, tiếng chát chát vang lên hòa cùng với tiếng rên la của trẻ con vọng khắp cánh đồng bỉ ngạn.

##Phongtinh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN