Mạnh Bà Truy Phu Ký
Chương 17: Hamster to gan - Trao đổi linh hồn
Trong điện Diêm La, Thịnh Gia Ngạn vẫy tay cho hai người Hắc Bạch Vô Thường lui ra, mình cầm một chiếc đèn lồng cán dài, bước trên hành lang tối đen tĩnh mịch.
Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc đèn lồng là nguồn sáng duy nhất trong đình viện. Sắc trời vẫn là màu ám trầm đục ngầu như cũ, nhưng hôm nay lại lấp ló vài ngôi sao hiện ra.
Thịnh Gia Ngạn dừng bước, ngửa đầu nhìn lên.
Lúc này, trong đình viện trống trải yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng xột xoạt.
Tai Thịnh Gia Ngạn khẽ động.
Không bao lâu, từ bụi cỏ cách đó không xa có một con vật lông xù màu trắng pha vàng chui ra.
Nó chớp chớp cặp mặt to như hạt đậu, đối đầu với cặp mắt thâm thúy của Thịnh Gia Ngạn.
Bỗng nhiên, nó ngồi dậy, hai cái móng vuốt chân trước đưa lên trước lay động như con người, giống như một người ăn xin, nó giật giật mấy sợi râu, thân thể béo núc ních lắc một cái, lại lắc một cái.
Thịnh Gia Ngạn hơi nhướng mày.
Hamster?
Nói ra cũng kỳ quái, chim chóc muông thú bình thường sau khi chết sẽ trực tiếp đầu thai vào thẳng đường súc sinh, loại linh thể lang thang chạy loạn khắp nơi như thế này rất là hiếm gặp. Xem ra tiểu Hamster trước mắt này là một chú cá lọt lưới. Pháp lực nơi đầu ngón tay của Thịnh Gia Ngạn hơi tụ lại, bầu không khí trong đình viên bị khí lưu quanh người hắn khuấy động lên, bụi cỏ lá cây bắt đầu đung đưa xào xạc.
Con hamster kia giống như cũng không sợ Thịnh Gia Ngạn, bày ra bộ dạng ăn xin hồi lâu, phát hiện Thịnh Gia Ngạn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, dứt khoát chạy đến bên chân hắn, ngồi dậy vươn ra hai cái móng vuốt nhỏ kéo ống quần hắn.
Thịnh Gia Ngạn khẽ rũ mắt xuống, thấy tiểu Hamster đang cố gắng mở cặp mắt to như hạt đậu nhỏ nhìn hắn.
Bộ dạng thân mật này, ngược lại khiến cho vị Diêm Vương thiết diện vô tư là Thịnh Gia Ngạn có chút rung động. Dần dần, pháp lực ngưng tụ ở đầu ngón tay của hắn tắt xuống.
Lá cây trong đình viện thôi không xào xạc nữa, lại khôi phục vẻ yên tĩnh lúc trước.
Hắn nhìn Hamster, Hamster cũng nhìn hắn, một lớn một nhỏ lấy mắt lớn trừng mắt nhỏ, tình cảnh này cũng có mấy phần nghiêm túc.
Tiểu Hamster thấy hắn không nói lời nào, dứt khoát lại dùng cả tay cả chân bò lên trên mũi giày của Thịnh Gia Ngạn, lại lần nữa ngồi dậy: “Chít chít! Chít chít!”
Thịnh Gia Ngạn nhìn cặp mắt bằng hạt đậu sáng lấp lánh của tiểu Hamster, thân thể béo ị xoay qua xoay lại trên mũi giày của hắn, vừa ngốc vừa khờ làm hắn không khỏi nhớ đến Mạnh Thê Thê.
Thịnh Gia Ngạn xoay người, nhấc tiểu Hamster lên đặt trong lòng bàn tay, nhìn thẳng vào nó.
“Mi tên là gì?” Hắn hỏi.
Tiểu Hamster có vẻ nóng nảy xoay vòng vòng trong lòng bàn tay hắn, chít cha chít chít kêu loạn lên.
“Tên là Chít Chít à?” Thịnh Gia Ngạn cười khẽ, hắn duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng mơn trớn lưng của Hamster: “Mi không nên đến đây.”
Tiểu Hamster dường như nghe hiểu, nó như là sợ Thịnh Gia Ngạn ném nó ra ngoài vậy, cố gắng hết sức ôm lấy ngón trỏ của hắn, trong cặp mắt nhỏ bắn ra ánh mắt kiên định, phảng phất như đang nói: “Mặc kệ, ta không đi.”
Trong lòng Thịnh Gia Ngạn dường như đã quyết định gì đó, ôm Hamster đi vào trong nhà đặt lên bàn, xem như đồng ý tạm thời thu lưu nó.
Thế nhưng tiểu Hamster kia lại đột nhiên nhảy lên, chạy nhao đến chỗ bày bánh quế của Hoàng Tuyền tửu lâu trên bàn, nó chạy đến bên cạnh cái đĩa, hưng phấn chỉ vào bánh ngọt.
Thịnh Gia Ngạn nhìn thoáng qua, cảm thấy động tác này của tiểu Hamster cực kì buồn cười: “Muốn ăn thì ăn đi.”
Nào ngờ, tiểu Hamster lại bày ra một bộ chán nản, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thất bại ngồi xuống bên cạnh cái đĩa.
Thịnh Gia Ngạn đột nhiên có hứng thú: “Không muốn ăn à? Vậy mi muốn làm gì?”
Tiểu Hamster nghe thấy vậy, một lần nữa đứng thẳng người lên, ra sức chỉ vào đĩa, lại chỉ chỉ vào mình. Sau đó một mặt chờ mong nhìn Thịnh Gia Ngạn, ánh mắt dường như đang hỏi: “Giờ thì hiểu rồi đi?”
Thịnh Gia Ngạn trầm tư một lát, khẽ gật đầu: “Màu lông của mi thật đúng là hơi giống với màu bánh ngọt!”
Tiểu Hamster lại cuống lên, đang muốn dùng tứ chi biểu diễn lần nữa thì Thịnh Gia Ngạn đã vẽ ra một mảnh kết giới đủ cho Hamster có thể hoạt động, sau đó vỗ vỗ đầu nó: “Đêm nay mi trước hết cứ ngủ trên bàn đi.”
Dứt lời, hắn liền mặc nguyên quần áo như thế lên giường nằm, không có thêm bất cứ động tĩnh gì nữa.
Tiểu Hamster tức giận đá một cái vào đĩa, kết quả đau quá ngã ra trên mặt bàn.
Một đêm này liên tục nghe thấy tiếng Hamster đụng vào kết giới, Thịnh Gia Ngạn lại ngủ hết sức an ổn.
Bên chỗ phủ Mạnh bà kia đã loạn hơn cả loạn, cửa phòng ngủ của Mạnh Thê Thê đóng chặt, phủ Mạnh bà thường ngày luôn ồn ào gà bay chó sủa là thế, hôm nay lại hoàn toàn tĩnh mịch.
Bên trong phòng, Thổ Địa công công đang thở dài với Thành Hoàng. Thiện Ác đồng tử cúi đầu gục xuống, bộ dạng mặt ủ mày chau. Mạnh Khương đã ngất rồi, đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất. Dạ Du Thần đi qua đi lại trong phòng, trông có vẻ vô cùng lo lắng. Mà Huyết Hà tướng quân thì đang ưu thương đứng hóng gió bên cửa sổ, để lại cho mọi người một bóng lưng của nam tử ưu thương.
Thiện Ác đồng tử tiến lại nhảy lên đạp vào đầu gối của Huyết Hà tướng quân một cái: “Đóng cửa sổ lại! Ngươi muốn cho tất cả mọi người đều biết Mạnh tỷ tỷ bị đổi hồn à?”
Huyết Hà tướng quân đang định đá lại nó mấy câu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Cô Hoạch điểu phanh gấp.
“Nhật Du Thần về rồi!” Cả đám đứng lên, tranh nhau chen lấn đứng ở cổng đón.
“Thế nào? Hỏi rõ chưa hả? Chén thuốc còn lại bị ai uống mất rồi?”
Nhật Du Thần thở gấp không ngừng, vọt tới cạnh bàn rót cho mình hết chén nước này đến chén nước khác. Thấy hắn nửa ngày chưa nói, Huyết Hà tướng quân cuống lên, một chưởng vỗ lên lưng hắn cái bốp! Ngươi cưỡi Cô Hoạch điểu đi cơ mà, làm gì mà cứ như mình vừa chạy về thế hả?”
Nhật Du Thần khoát tay áo: “Đừng nói nữa, tức chết ta rồi. Ngưu Đầu, Mã Diện nói đã đổ thuốc xuống chân tường rồi, còn ai uống được nữa? Cuối cùng Ngưu Đầu Mã Diện mới nhớ ra, nói là trong nhà hắn dạo gần đây có chuột hoành hành. Thường xuyên gặm hết hủ tiếu, chỉ sợ thuốc đổ ở chân tường bị con chuột kia liếm mất rồi. Ta liền lật tung hết nhà bọn họ ra. Kết quả đừng nói là chuột, đến cả nhện cũng chẳng có con nào! Ngược lại lôi ra được một đống yếm của Mã Diện, cuối cùng bị Ngưu Đầu đánh, đuổi về.”
Mạnh Khương vừa tỉnh lại, nghe thấy Nhật Du Thần nói như vậy, chỉ kịp rít lên một tiếng: “Mạnh tỷ tỷ trao đổi thân thể với con chuột á?”
Dứt lời, nàng ta khó có thể tiếp nhận sự thật như vậy, lại bất tỉnh tiếp rồi.
Thổ Địa công công nhíu chặt lông mày: “Nếu đúng là như thế thật thì không dễ giải quyết rồi. Linh thể động vật trong Địa Phủ này rất ít, cho dù là có cũng lập tức bị quỷ sai bắt đi, trực tiếp đưa vào đường súc sinh. Chúng ta lại không biết Tiểu Thê ở đâu, lại biến thành con chuột nào cả nha!”
Tất cả mọi người không hẹn mà gặp cùng gật đầu một cái, lập tức thở dài sầu bi.
Đúng lúc này, “Mạnh Thê Thê” nằm ở trên giường đột nhiên có phản ứng.
Đám người vội vàng vây quanh chiếc giường.
“Mạnh Thê Thê” chậm rãi mở cặp mắt đẹp ra, ánh mắt đầu tiên là mê mang một trận, sau đó phát hiện bị mấy người vây quanh nhìn vào mình, nàng sợ hãi ngồi dậy rồi rụt lùi về sau: “Chít!”
Nàng vừa mở miệng như thế, Nhật Du Thần dẫn đầu khóc lên, xé ruột xé gan: “Mạnh tỷ tỷ của ta nha! Tỷ đúng là bị chuột đổi mất hồn rồi!”
“Chít!” “Mạnh Thê Thê” mười phần tức giận, nó không phải con chuột, nó là Hamster!
Huyết Hà tướng quân hú lên quái dị: “Không được! Ta phải đi nói cho bệ hạ! Bệ hạ nhất định sẽ có cách cứu tỷ tỷ về!”
Nhưng hắn còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị Thổ Địa công công ngăn cản: “Việc này tuyệt đối không thể quấy rầy bệ hạ, nếu như để cho bệ hạ biết Tiểu Thê giả bệnh mới uống lộn thuốc, với cá tính của bệ hạ…”
Huyết Hà tướng quân bực bội vò đầu bứt tai: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thổ Địa công công suy tính một lúc thật lâu, cuối cùng bảo: “Không có cách nào, chỉ có thể giấu diếm trước đã. Bên phía bệ hạ thì cứ nói là Mạnh tỷ tỷ ngã bệnh, mà còn không cho phép bất cứ kẻ nào thăm viếng, có thể chống đỡ được bao lâu thì được bấy lâu. Dù sao dược tính của thuốc này cũng có thời hạn, nhiều lắm cũng qua năm ngày là hết! Trong khoảng thời gian này, chúng ta phải lật khắp Địa Phủ, không thể bỏ qua bất kỳ con chuột nào!
“Chắc chỉ còn cách này thôi!” Mọi người khẽ gật đầu.
Nhật Du Thần với Dạ Du Thần ôm nhau mà khóc, Thiện Ác đồng tử buồn bã tựa lên vách tường: “Cũng không biết tỷ tỷ có đồ ăn hay không, có phải đang bị gió lạnh thổi, lúc cô đơn có phải đang rơi nước mắt không.”
Lời này khiến cho đám người càng sầu não, tất cả im lặng bi thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!